• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thiên Thành trong cơn say không hề tiết chế, lại thêm đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng một nam nhân làm loại chuyện này, căn bản không có được một chút kĩ xảo hay ôn nhu, cho nên đợi đến lúc hắn rốt cuộc cũng buông tha Thạch Trụ, Thạch Trụ đã không biết trải qua mấy lần chết đi sống lại.

Trong lúc ý thức mơ hồ, nam nhân trên người cuối cùng cũng tận hứng mà ngủ, Thạch Trụ giãy dụa muốn ngồi dậy, ai biết được vừa mới nâng nửa thân trên lên liền không khống chế được mà phát run, nửa thân dưới của y dường như bị chém làm hai đoạn, hai chân cũng không khép lại được, dưới thân là một mãng băng lãnh ẩm ướt bết dính lại, cổ họng của Thạch Trụ cũng muốn tắc nghẽn, nước mắt bi phẫn khuất nhục không ngừng chảy đầy gương mặt.

Thạch Trụ cứng ngắc người nằm xuống giường, nghe thấy tiếng thở trầm đục đều đặn của Hạ Thiên Thành kế bên, trong mắt y, từ từ xuất hiện một hận ý tuyệt vọng, y nắm chặt hai tay thành song quyền run rẩy.

Trong một thoáng, Thạch Trụ tựa như muốn liều mạng, làm một nam nhân yên phận đã hơn hai mươi năm, y sao lại gặp phải chuyện này? Làm sao có thể chấp nhận chuyện này?! Y đã không còn mặt mũi để sống rồi, nhưng y lại không biết liệu mình có thể bóp chết người đang say ngủ Hạ Thiên Thành này không? Nam nhân này cường thể đáng sợ, hơn nữa, cho dù bóp chết hắn rồi lại làm sao? Y có thể chạy thoát sao? Còn có sư phụ, Đinh Linh Nhi bọn họ, lẽ nào phải chôn cùng y? Mà điều quan trọng nhất, một kể hiền lành nhút nhát như Thạch Trụ chỉ vừa mới nghĩ đến điều này, lại đột nhiên đau đớn nhụt chí phát hiện, y căn bản không có cái gan giết người.

Cơn bão không biết từ lúc nào đã chuyển sang mưa to, bầu trời đen kịt một mảng, phản phất tiếng lá đưa xào xạt.

Từ lúc Hạ Thiên Thành mò lên giường của Thạch Trụ, Lâm Vân Sinh cứ như hóa đá, cậu nghe thấy rất rõ ràng, mà càng nghe, khuôn mặt lại càng nhăn nhó âm u, cậu mấy lần muốn đi ra ngăn lại, lại mấy lần nhổm dậy rồi ngồi xuống, bao nhiêu tư tưởng đấu tranh, mà điều khó khăn nhất, là phải cố gắng áp chế sự ghen tị điên cuồng trong lòng.

Cuối cùng, Lâm Vân Sinh vẫn quyết định nhịn. Bất quá chỉ là một tên đại quê mùa thôi, là một chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn, không có cái gì đáng để ý cả, cậu không ngừng nói với mình như vậy.

Nếu lúc này đi ra, không hề nghi ngờ là Hạ Thiên Thành sẽ chuyển sang cậu, mà dưới tình huống hắn đang say mơ hồ mà lại cho hắn lần đầu tiên thì không cần nghĩ cũng biết là điều ngu xuẩn nhất, Lâm Vân Sinh trong bóng tối trừng lớn hai mắt, cậu ép bản thân phải nghe thật kỹ, sự hưng trí điên cuồng của Hạ Thiên Thành, sự thống khổ phản kháng của Thạch Trụ……Tên ngu xuẩn kia là không muốn đi? Nhưng vô luận thế nào, y đã có loại quan hệ đó với Hạ Thiên Thành, vậy đừng nghĩ là cậu sẽ bỏ qua cho y!!!

Hạ Thiên Thành bị cử động của người bên cạnh làm tỉnh, hắn một chút cũng không nhớ chuyện xảy ra tối qua, lười biếng mở mắt ra, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một gương mặt nam tử xa lạ, mà khi phát hiện hắn tỉnh lại, nam nhân đó hình như ẩn ẩn có chút hoảng sợ, Hạ Thiên Thành nhất thời không nắm được tình huống, ngạc nhiên quay đầu nhìn xung quanh, “ Ô.” Đầu đau quá, hắn nâng tay xoa xoa.

“Ngươi tỉnh rồi?” Đột nhiên, sau lưng truyền đến một âm thanh chậm rãi, Hạ Thiên Thành quay đầu, đứng ở cạnh cửa là Lâm Vân Sinh trên mặt tràn đầy biểu tình trêu đùa giễu cợt, đầu Hạ Thiên Thành càng mơ hồ.

“Ta sao lại ở đây?”

“Vậy phải hỏi chính ngươi.”

“…….Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Vậy ngươi phải hỏi y.”

Hạ Thiên Thành quay đầu nhìn nam nhân trên giường, nam nhân này đang cúi đầu……….Đợi đã! Trên giường! Hạ Thiên Thành đến lúc này mới đột nhiên chú ý đến, người nam nhân này lại nằm chung một giường với hắn, hơn nữa, quần áo y bất chỉnh, phần da thịt lộ ra ngoài còn có thể nhìn thấy rõ ràng hôn ngân, lòng hắn chấn động.

“Thật không ngờ được, con mắt của Hạ đại soái lại………ha ha!” Lâm Vân Sinh cười gượng hai tiếng, bất động thanh sắc nhìn sắc mặt Hạ Thiên Thành càng lúc càng khó coi.

Hạ Thiên Thành quay lại ngắm nghía nam nhân chắc khỏe đang khuất nhục co người lại, một khuôn mặt bình thường. Không biết vì sao, tuy không nói là thập phần chán ghét, nhưng hắn nhìn ra được sự ghen tỵ của Lâm Vân Sinh, lại càng không chịu được lời nói móc của cậu, cậu nói cũng không sai, nghĩ xem hắn Hạ Thiên Thành, bên cạnh bao giờ thì có loại người thô kệch này? Liền cũng không khỏi hoảng vì đã gây họa.

“Thật là con mẹ nó, ở đây từ lúc nào thì có cái thứ hỗn trướng này!”

“Còn không phải là ngươi mời đến……..Đinh gia ban đó sao.”

Hạ Thiên Thành không có ấn tượng gì, “Vậy y tại sao lại ở đây?”

“Là ta sợ bóng tối nên mời y đến bầu bạn.” Lâm Vân Sinh thấy ánh mắt bất mãn của Hạ Thiên Thành nhìn về cậu, liền đạm nhạt cười cũng không thay đổi nét mặt.

Đúng lúc này Từ Phúc Quang đi tìm Hạ Thiên Thành đã tìm đến đây, Hạ Thiên Thành nghe cậu nói xong chuyện, liền phân phó.

“Ngươi có mời một gánh tạp kĩ gọi là Đinh gia ban đúng không? Mau tới kêu họ rời đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK