" Các người phải cứu sống mẹ con cô ấy, nếu không tôi cho cả bệnh viện này bồi theo cô ấy "
" Cậu bình tỉnh lại đi " Hàn Thiên đi lên gở tay hắn ra thấy được thả ra vị bác sĩ hoảng hốt chạy vào phòng cấp cứu
Cả người hắn không còn sức lực liền ngã xuống nền đất lạnh, Thiên Lãnh như người mất hồn nước mắt cũng lăn dài trên má, đây là lần đầu thứ hai hắn khóc từ ngày ba mẹ mất hắn tự hứa với bản thân rắng sẽ không khóc lần nào nữa, bây giờ hắn vì cô mà khóc lòng hắn như ngàn mũi dao đâm vào rất đau.
Bọn họ nhìn hắn mà thở dài cũng không ai câu nào. Một lát sau có vài tiếng chân chạy vội tới ông bà Hạ nhận được tin liền chạy nhanh đến bệnh viện
Ông bà nhìn hắn dính đầy máu bà Hạ giật mình đứng không vững dựa vào chồng bà mà khóc đến thương tâm. Hạ Tư Hàn biết tin liền đặt vé bay về đây gấp.
Trong phòng cấp cứu rất căng thẳng do cô mất máu quá nhiều, viên đạn quá sâu đã làm dây thần kinh của cô bị đứt đi. Các bác sĩ đang dốc sức có thể để cứu lấy hai mẹ cô bình an, một phần vì trách nhiệm bọn họ phải làm, một phần vì không muốn bệnh viện tâm huyết của bọn họ mà lụi tàn.
Âu Thiên Lãnh và ông bà Hạ đã ngồi chờ tận 3 tiếng rồi, đối với hắn 3 tiếng rất dài như là ba năm vậy, lòng hắn như lửa đốt vợ hắn và con của hắn như thế nào rồi.
Không lâu sau Hạ Tư Hàn cũng chạy tới nhìn Thiên Lãnh ngồi dưới đất thất thần trên người lắm lem máu thì hắn ta cũng biết nên đành im lặng xem tình hình thế nào.
Lại một tiếng trôi qua đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, trước cửa phòng là mỗi người mỗi tâm trạng khác nhau, hắn vô cùng sợ hãi cô trong đó càng lâu thì hắn lại không yên tâm chút nào.
Không lâu sau cuối cùng thì đèn phòng cấp cứu đã tắt một vị bác sĩ trung niên bước ra theo sau là một y tá bế một đứa trẻ trên tay.
" Bác sĩ vợ tôi thế nào? " hắn chạy tới lo lắng hỏi
" Bác sĩ con gái tôi có sao không? "
" Bác sĩ em gái tôi sao rồi "
" Người nhà bình tĩnh, chúng tôi đã phẫu thuật thành công, nhưng cô ấy đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu, không biết khi nào mới tỉnh lại chỉ có thể dựa vào ý thức của bệnh nhân. Đây là con trai của cậu đứa bé rất kiên cường, chúng tôi đã chuyển cô ấy qua phòng hồi sức "
Bác sĩ nói xong thì đi y tá đưa đứa bé cho hắn bế, còn bà Hạ thì lại khóc nghe con gái bà không biết bao giờ mới tỉnh lại. Thiên Lãnh nhìn đứa bé trên tay lại nhớ đến cô, hắn đúng là người chồng tồi tệ ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được.
Mọi người kéo nhau đến phòng của cô, hắn bế tiểu bảo bảo nằm bên cạnh cô đứa bé rất ngoan gần như không khóc, nhìn cô lòng hắn đau đến không tả được.
Hạ Tư Hàn nhìn em gái yêu quý của mình nằm trên giường bệnh khuôn mặt nhợt nhạt lòng hắn chợt đau lên, cô em gái hoạt bát của hắn bây giờ thì nằm một chỗ thế này.
" Bà xã em nhìn xem con rất ngoan " tay hắn vuốt ve khuôn mặt cô.
Mọi người trong phòng đều im lặng nhìn hắn, bà Hạ cũng lấy lại bình tỉnh cố gắng không khóc nữa.
" Con mau đặt tên cho đứa bé đi " ông Hạ nói
" Âu Hạ Thần, cứ gọi là tiểu Thần "
" Được, tiểu Thần cháu ngoan của ông ngoại " ông Hạ bế tiểu Thần lên nói
" Mọi người cứ về nghĩ ngơi đi, con sẽ ở lại đây với cô ấy, mẹ chăm tiểu Thần giúp con đêm nay " tay hắn nắm tay cô không buông
" Được để mẹ "
Ông bà Hạ và Tư Hàn đi về, trong phòng chỉ còn 6 người và hắn
" A Phát chuẩn bị cho tôi bộ đồ mới, Gia Vinh từ này mọi chuyện trong bang cậu thay tôi gánh vác, tôi sẽ rút khỏi hắc đạo tôi không muốn vì tôi mà cô ấy phải chịu khổ nữa "
" A Phát, A Vĩnh, A Đỗ và A Vũ từ nay cứ làm theo lời của Gia Vinh, còn ai không phục thì cứ việc rời đi "
" Rõ lão đại " bốn người đồng thanh nói.
đam mỹ hài
" Sau này gọi tôi là Âu tổng "
" Được Âu tổng "
" Các cậu về nghĩ ngơi đi vất vả cho mọi người rồi "
Tất cả đều rời đi A Phát quay lại đưa đồ cho hắn xong cũng đi, Thiên Lãnh thay đồ rồi quay lại giường bệnh nắm tay cô đặt nụ lên trán cô.
Có phải bây giờ hắn rút khỏi hắc đạo đã quá muộn rồi không, khi cô gặp nguy hiểm hắn lo sợ đến nhường nào giá như hắn rời sớm hơn thì cô sẽ không như vậy.