Trần Nhứ quay đầu.
Lúc này Chu Dực mới thấy rõ chiếc điện thoại đang để sát bên tai cô, ngẩn người, không lập tức lên tiếng.
Dưới bóng đêm yên tĩnh, nơi xa xa ánh sáng của ba ngọn đèn xuyên qua cửa sổ chạm rỗng kiểu cũ hắt ra, giống như đèn pha lê trên trời. Lông mi Tạ Nghiêu Đình khẽ run, mi mắt rũ xuống, bao phủ một mảnh bóng tối thâm trầm.
Trần Nhứ cắn môi, dè dặt giải thích, "... Chu Dực, anh cũng đã gặp rồi."
Anh thấp giọng, "Ừ."
Cô nghe ra ưu tư không yên của anh, dứt khoát đứng dậy bước đến bên cửa sổ sát đất, kể hết mọi việc, "Hôm nay em đến bệnh viện truyền dịch, cậu ta đi làm kiểm tra, bọn em tình cờ chạm mặt. Cậu ta ở bên này một mình, em cũng không có chỗ để đi, cho nên..."
"Em bị ốm?" Anh bắt được điểm chính trong lời cô, cau mày, mở miệng hỏi.
Cô cúi đầu, "Không sao, cảm thôi, truyền dịch xong đã đỡ hơn nhiều rồi."
Anh ngẩn người, hồi lâu mới nói: "... Nhớ chăm sóc bản thân mình."
Trần Nhứ lên tiếng đáp lại. Đầu điện thoại bên kia từ xa xa truyền tới tiếng người, Tạ Nghiêu Đình bị người ta gọi vội vàng đi làm việc khác, cúp điện thoại.
Lúc này Chu Dực mới đi tới, vùi ở trên ghế salon, đôi chân dài vắt chéo, gác lên bàn nhỏ. Giọng cậu ta biếng nhác, thấp giọng xin lỗi, nhưng thái độ thành khẩn, "Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy em đang gọi điện thoại."
Trần Nhứ xoay người, "Không sao."
Cậu ta cười tự giễu, "Không sợ anh ta hiểu nhầm em à?"
Trầm Nhứ không lên tiếng, trong phòng một mảnh tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ một màn mưa dày đặc không dứt.
Chu Dực vẫn không mở miệng.
Trần Nhứ cúi đầu, do dự một chút, giọng nói có chút mờ mịt: "Vừa nãy tôi đã giải thích qua với anh ấy rồi. Hơn nữa, ở tầm tuổi như anh ấy, có rất nhiều chuyện, cách xử lý không giống như chúng ta."
Trong lòng Chu Dực phát ra tiếng giễu cợt, "Có phải em bị ngốc không hả?"
Trần Nhứ bật thốt tiếp lời, "Anh mới ngốc ấy."
Cậu ta khẽ thở dài, "Gì mà tuổi tác, gì mà cách xử lý khác nhau chứ, tình yêu khiến người ta điên cuồng, muốn chìm sâu vào trong đó, dù có thành thục chững chạc bao nhiêu, cũng sẽ giống như một thiếu niên non nớt, không chừa một chuyện điên rồ khinh cuồng nào."
Trần Nhứ theo bản năng muốn phản bác, lời đến bên môi, nhưng nghĩ kỹ lại, không tiếp lời.
Chương trình đêm xuân trong ti vi, bắt đầu đếm lùi đến giây phút giao thừa.
Chu Dực lại nói: "Tối nay em ngủ trên lầu đi, đúng lúc cách vách phòng tôi còn có phòng trống."
Trần Nhứ vội vàng khoát tay từ chối, "Không cần đâu, tôi trở về ký túc xá ngủ. Dù sao cũng không cách xa mấy."
Sắc mặt Chu Dực ẩn trong bóng tối, giống như phủ một lớp men sứ mỏng, giọng nói lạnh lùng, "Bên ngoài trời đang mưa, trong nhà một cây dù cũng không có. Đã trễ thế này, tôi cũng không rảnh rỗi đi dạo trong mưa với em. Em định dùng phép dịch chuyển tức thời để trở về à."
Cô nhìn bóng đêm thăm thẳm bên ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Cậu ta liền coi như cô đang ngầm chấp nhận, đứng dậy há miệng ngáp một cái, "Tôi mệt quá, đi ngủ trước đây. Em cứ tùy ý muốn làm gì thì làm."
Miệng cô khẽ động, còn muốn nói gì đó.
Cậu nghiêng mặt sang, bình tĩnh nhìn cô. Hai ánh mắt chạm nhau, lại nhìn sang hướng khác.
Ngày tiếp theo, mùng một đầu năm. Mưa đã tạnh, thế giới tựa như vừa được gột rửa, sạch sẽ mà yên ắng.
Chậu hoa thủy tiên đặt trước bàn, hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng như có như không. Ngoài cửa sổ, cây sung đã rụng hết lá, cành trơ trụi, kết một tầng băng mỏng.
Ấm lạnh khác biệt rõ ràng, nhiệt độ bên trong phòng và bên ngoài chênh lệch rất lớn.
Trần Nhứ dậy từ rất sớm, nằm lại trên giường vùi trong chăn, cả người đều ấm áp.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, sắp xếp lại giường gọn gàng, đi ra rửa mặt, thay quần áo. Cửa phòng Chu Dực vẫn đóng chặt như cũ. Cô cũng không trực tiếp cảm ơn cậu ta, trực tiếp đi ra, đóng cửa lại.
Trong lòng cô biết ơn cậu ta, bất kể cậu ta để cô ngủ lại vì mục đích gì.
Nơi có người, dù sao vẫn tốt hơn trở về trường, một mình chờ đợi trong ký túc xá trống không lạnh như băng, loại cảm giác cô độc trống rỗng mà nặng nề đó, lại thêm ngày hội tân xuân càng như núi Thái Sơn đè xuống, khiến cô gần như không thở nổi.
Nghe được tiếng đóng cửa.
Chu Dực mở mắt, cổ tay lật lại, đặt lên trán, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà. Suy nghĩ rời rạc, lửng lơ vô định. Trong thế giới rộng lớn này, cậu cô đơn một mình, cô không chỗ để đi, chưa nói chắc được là ai đang giúp đỡ ai, ai nên cảm kích ai.
Những ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua. Quách Hương Hương trở lại trường học trước thời hạn một tuần, cùng Trần Nhứ tham gia khóa đào tạo lái xe, thuận lợi vượt qua hai kỳ thi.
Trước Tết Nguyên Tiêu.
Tới gần ngày chính thức tựu trường, trong sân trường dần có tiếng người ồn ào. Trần Nhứ ôm một chồng sách chuyên ngành, ngồi trong thư viện, tùy ý lật ra, lựa chọn làm ghi chép những gì có hứng thú, chuẩn bị trước những bài học chuyên ngành kỳ này.
Buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua những tán cây chiếu vào, tạo ra những mảng sáng tối đan xen.
Trần Nhứ đọc sách đã mệt, hơi ngẩng cổ về phía sau thả lỏng đôi chút, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy Quách Hương Hương, cô nàng đeo balo, hai mắt ngấn lệ đi ra từ khu để sách, đi thẳng ra ngoài cửa.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Trần Nhứ khẽ gọi tên Quách Hương Hương, nhưng cô giống như không hề nghe thấy. Trần Nhứ rất lo lắng, cũng không đoái hoài đến việc thu dọn sách vở lẫn tài liệu trên mặt bàn, đi theo ra ngoài.
Trần Nhứ chạy mãi, mới đuổi kịp bước chân Quách Hương Hương.
Hai người dừng lại ở bờ hồ phía sau thư viện, Trần Nhứ cau mày nhìn gương mặt đầy nước mắt của Quách Hương Hương, kéo tay cô ngồi xuống ghế đá, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hốc mắt Quách Hương Hương đỏ lên, "Vương Tiến, anh ấy muốn chia tay."
Trần Nhứ cau mày, cô biết hai người họ bắt đầu qua lại cách đây không lâu, có lẽ là lúc hai người có cơ hội gần gũi nhau. Cô khẽ vuốt tóc Hương Hương, "Tại sao lại thế?"
Quách Hương Hương lại khóc một lúc, mới tìm lại giọng của mình, nghẹn ngào nói: "Anh ấy nói với tớ, là vì tính cách không hợp. Tớ lúc nào cũng tự ý quyết định. Chính là... Chuyện lần trước tớ nhờ cậu tìm Chu Dực hỗ trợ, anh ấy biết... Nhưng mà, tớ cũng là vì muốn tốt cho anh ấy."
Cô nói đứt quãng, có chút lộn xộn.
Ngược lại Trần Nhứ nghe rõ, không thể hiểu nổi: "Là vì như vậy sao?"
Quách Hương Hương đã khá hơn một chút, nhận lấy khăn giấy Trần Nhứ đưa cho, lau nước mắt, nói: "Vừa rồi tớ đi ra khỏi phòng học, thấy anh ấy cùng với Tương Linh Tê, vừa cười vừa nói cùng nhau vào thư viện. Tớ không khống chế được mình, đi theo chất vất anh ấy, có thể anh ấy cảm thấy tớ làm thế trước mặt Tương Linh Tê thật khiến anh ấy mất mặt, liền nói muốn chia tay."
Lại là bởi vì mặt mũi.
Người đứng xem sáng suốt.
Trần Nhứ giơ tay đặt lên bả vai cô, cân nhắc mở miệng, nói: "Hương Hương, có đôi lời tớ vẫn muốn nói với cậu..."
Quách Hương Hương quay sang nhìn cô, ánh mắt dò hỏi.
"Tình yêu đẹp, mãi mãi là giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng giữa cậu và Vương Tiến, có rất nhiều thứ khác biệt. Cậu càng hạ thấp bản thân, càng khiến anh ta không nhìn thấy được điểm tốt của cậu."
Quách Hương Hương gật đầu, "Đạo lý này tớ cũng hiểu. Nhưng đã lún sâu vào trong đó, căn bản không cách nào khống chế bản thân mình."
"Lui một bước trời cao biển rộng."
Quách Hương Hương tràn đầy chân thành, một lòng một dạ dốc sức cho mối tình đầu này, hăng hái quên mình dâng ra tất cả.
"Cậu và bác sĩ Tạ, không phải cũng là như vậy?"
Trần Nhứ bừng tỉnh, đúng là chỉ có đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào, cô mới có thể lý trí phân tích thiệt hơn, thật sự đắm chìm trong tình yêu, thời gian không gian cũng không cách nào cách trở tinh thần lẫn ý thức.
Cô thở dài, "Vấn đề giữa tớ và anh ấy cũng rất nhiều. Đi một bước nhìn một bước vậy."
"Ừm, thật ra thì tuổi tác cũng không tính là gì, vấn đề lớn nhất vẫn là anh ấy không ở bên cạnh cậu."
Trần Nhứ nhìn cô, không tiếp lời, mà là khuyên nhủ, "Cậu làm gì cũng luôn phóng khoáng như vậy, đừng nên để tình yêu trở thành trói buộc, tạm biệt người không phù hợp, mới có thể gặp đúng người."
Quách Hương Hương nhẹ nhàng nói, "Tớ sẽ thử xem."
Trần Nhứ cười, đưa tay ra nắm tay cô, "Đi, tớ mời cậu đi KTV, trút hết ưu tư."
Quách Hương Hương hoan hô, nhắc tới liền hào hứng, "Đi."
Mùa giảm giá, hai người khoác tay nhau đi dạo ở phố đi bộ thương mại suốt một buổi chiều, ăn cơm tối xong liền đi tới KTV gần đó, thuê một phòng hát, chơi quên trời đất.
Lúc đi ra, đã mười giờ. Hai người một tay xách mấy túi đồ, đứng trước bến xe buýt chờ đợi, Trần Nhứ lấy điện thoại ra xem giờ, nãy giờ vẫn đặt ở trong túi xách, cô căn bản không nghe được tiếng chuông. Mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là của Tạ Nghiêu Đình.
Trong lòng cô trầm xuống, vội vàng gọi lại, lập tức đường dây được kết nối, "Tiểu Nhứ, sao em không nghe điện thoại."
"Vừa rồi em mới ở trong KTV, quá ồn, không nghe thấy."
"Ở chỗ nào?"
Trần Nhứ ngẩn ra, "... Ở khu phố thương mại gần trường của em, chỗ Bách hóa Thế kỷ mới."
Anh khẽ cười, "Được, em cứ đứng yên đó đừng đi đâu, anh tới đón em."
Trần Nhứ kinh ngạc, "Hả?"
Màn đêm trầm xuống, bảng báo hiệu bến xe buýt hiện lên ánh sáng màu lam tĩnh mịch.
Tình hình giao thông rất tốt, mười mấy phút sau, Tạ Nghiêu Đình đến địa điểm đã hẹn trong điện thoại.
Xe tuyến đêm vừa mới khởi hành, phía dưới bảng báo hiệu, không một bóng người.
Trần Nhứ ngồi trước tấm quảng cáo to lớn, dưới chân là mấy túi đồ cô mua, cô nghiêng mặt, ngẩng đầu lên, trăng sáng ẩn nấp giữa ngàn vạn ánh đèn nơi phố xá đông đúc, không thấy bóng dáng.
Xe của Tạ Nghiêu Đình dừng ở ven đường.
Biển số xe vùng khác. Anh nghĩ, lần này mình đúng là điên rồi, lái xe một mạch từ Giang thành tới, sáng đi chiều đến, lúc này một khắc cũng không muốn trì hoãn nữa. Anh trực tiếp ngồi xuống ghế tài xế, quay đầu xe, đi về phía cô.
Tóc đen, áo khoác ngoài cổ lật màu đen, gần như hòa làm một thể với bóng đen dày đặc. Đường nét gò má rõ ràng, ánh mắt ấm áp lấp lánh, dưới ánh đèn nổi bật lên rực rỡ.
Trần Nhứ sửng sốt một chút, theo bản năng đứng lên, sau đó liền chạy về phía anh.
Chỉ cách mấy bước chân, cô gần như là nhào vào trong lòng anh, anh ôm vai cô, giữ cô thật chặt trong lồng ngực, gò má cô chạm vào ngực anh. Không biết là khuỷu tay anh hay thân thể cô, bời vì động tình mà nhẹ nhàng run rẩy.
Trần Nhứ ngẩng đầu lên.
Hai tay cô choàng qua cổ anh, nhón chân, hôn lên.