Nhưng Tùy Xán Nùng đưa ra câu hỏi lựa chọn cho mình trước, Kỷ Linh nghiêm túc suy nghĩ, đoạn đáp: “Xúp nấm trứng.”
Sở dĩ cậu không chọn xúp kem nấm thứ nhất là vì Kỷ Linh thấy xúp nấm trứng nghe có vẻ ngon hơn, thứ hai là vì cậu biết trong nhà làm gì có kem.
Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh, dịu dàng nói: “Ừm, nghe em cả.”
Sắc mặt Tùy Xán Nùng rất tự nhiên, không nhìn ra có vấn đề gì cả, chỉ là âm lượng tăng lên một cách khó hiểu, như thế đang nói cho người khác nghe.
Kỷ Linh thấy cứ sai sai.
Adam đứng cạnh chưa kịp lên tiếng đã nhân được một cuộc gọi.
Sau khi cúp máy, Adam tiếc nuối nói với Kỷ Linh: “Kỷ, chắc tôi phải đi trước rồi.”
Như nhớ ra gì, Adam đầu tiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tùy Xán Nùng, hơi do dự, sau đó ghé đến bên tai Kỷ Linh, nói thầm: “…À phải rồi, hôm nay cậu hỏi tôi cách đan khăn quàng cổ đúng không? Tối nay tôi liên lạc với cậu nhé, đến lúc đó tôi sẽ dạy cậu cách đan.”
Kỷ Linh gật đầu, Adam vẫy tay, lại nhìn sang Tùy Xán Nùng rồi cười híp mắt rời khỏi phòng học.
Lúc quay người lại, Kỷ Linh phát hiện Tùy Xán Nùng đang bình tĩnh nhìn mình đăm đăm.
Vì trước khi xuống tay Tùy Xán Nùng không hề biết cần phải làm gì, nên anh đã cắt một lần quá nhiều nấm, cuối cùng hai người họ mỗi người xách một túi nấm to về nhà.
Thật ra Kỷ Linh hơi đau lòng.
Bởi vì cậu thấy mấy chậu nấm đó không chỉ là nguyên liệu nấu ăn mà còn có giá trị thưởng thức cao, quan trọng hơn chúng đều do Tùy Xán Nùng tặng, thế nên Kỷ Linh cảm giác hằng ngày chỉ ngắm nó thôi, tâm trạng cậu cũng tốt lên theo.
Cuối cùng trong nhà cũng đổi sang bộ dao tiện lợi hơn, Tùy Xán Nùng thái thức ăn rất nhanh, thái thình thịch những cây nấm thành từng miếng dễ ăn. Nhưng không biết có phải ảo giác không mà Kỷ Linh cảm giác hôm nay Tùy Xán Nùng thái thức ăn… hơi mạnh tay quá mức thì phải.
Thật ra dạo này Kỷ Linh rất dằn vặt.
Dằn vặt ở chỗ có những khi bầu không khí giữa cậu với Tùy Xán Nùng rất tuyệt, Kỷ Linh cũng thật sự rất muốn làm một số hành vi thân mật với Tùy Xán Nùng, nhưng cậu lại không thể tiến đến bước tiếp theo.
Kỷ Linh đã hạ quyết tâm rồi, cậu cần phải cho Tùy Xán Nùng một ít thời gian để anh suy nghĩ thật kĩ về cảm xúc anh dành cho mình. Bởi vậy, trong thời gian này, Kỷ Linh không làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Kỷ Linh thật sự không làm gì cả, hàng ngày cậu vẫn nghiêm túc lên kế hoạch —— kế hoạch theo đuổi Tùy Xán Nùng.
Kế hoạch chính trước mắt của cậu là bắt đầu bằng ẩm thực, nắm giữ đường dạ dày của Tùy Xán Nùng trước. Tuy Kỷ Linh thấy mình nấu ăn cũng chẳng phải là ngon lắm, nhưng lần nào Tùy Xán Nùng cũng khen cậu như động viên.
Hơn nữa, Kỷ Linh phát hiện ra với việc theo đuổi một người, đôi khi lấy lùi làm tiến sẽ có hiệu quả không tệ chút nào.
Trong lúc Tùy Xán Nùng nấu xúp, Adam gửi tin nhắn thoại tới.
Khoảng một tuần trước Kỷ Linh đã biết năm nay Adam sẽ đến giao lưu phân hiệu, lúc đó hai người đã nói qua với nhau. Adam vẫn biết Kỷ Linh thích một người và cũng luôn rất muốn gặp, thực chất ý tưởng đan khăn quàng cũng là anh ta đề xuất với cậu.
Trong tin nhắn thoại, Adam nói: “Thật ra cá nhân tôi thích khăn quàng có hoa văn hoặc tua rua hơn, nhưng vì cậu là lính mới nên trước tiên làm một chiếc trơn màu đã là được.”
Kỷ Linh nghe hình như Tùy Xán Nùng tắt bếp.
Phòng bếp yên tĩnh hẳn, bởi vậy mà giọng Adam truyền ra từ điện thoại càng rõ ràng hơn: “Nếu đọc mấy giáo trình kia mà không hiểu thì ngày mai cậu cứ đến tìm tôi là được, tôi dạy cậu cách đan, tôi hơi bị thạo đấy…”
Kỷ Linh vừa gõ hai chữ “Cảm ơn” trong khung tin nhắn thì nghe tiếng “Cộp” rõ to.
Đó là tiếng va chạm của một vật thể rất nặng, Kỷ Linh giật mình, ngơ ngác ngước lên thì thấy Tùy Xán Nùng đặt nguyên nồi xúp lên mặt bàn.
Chạm mắt Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng cười nói: “Xúp xong rồi.”
Tùy Xán Nùng cầm bát uống hai húp đầy, thấy Kỷ Linh không nói gì, anh bèn hỏi, vờ thản nhiên: “Sao thế?”
Kỷ Linh do dự đặt điện thoại xuống, nói: “Không có gì.”
Tùy Xán Nùng chỉ “Ừ”.
Hai người yên lặng ăn, Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh uống một húp xúp nấm, hỏi: “Ngon không?”
Kỷ Linh đắn đo suy tư xem nên nói ngọt hay nói thật.
Cuối cùng, Kỷ Linh đưa ra một đáp án khá tổng quan, cậu nói: “Ngon, trứng nấu rất mềm, nhưng vị với em thì… có thể hơi mặn.”
Tùy Xán Nùng trầm ngâm giây lát, đáp: “Phải, anh cũng thấy vị hơi đậm, lần sau không cho nhiều tiêu thế nữa.”
Kỷ Linh đáp “Ừm”.
Ngay sau đó, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng nói rất tự nhiên: “Adam kia… Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Kỷ Linh nói: “Cậu ấy là bạn em quen hồi đại học, bọn em đều học vật lý lý thuyết.”
Tùy Xán Nùng nói: “Ồ, anh thấy cậu ta… cũng cao phết.”
Kỷ Linh đáp: “Đúng vậy, Adam thường xuyên tập thể hình, hồi đại học cậu ấy còn từng làm người mẫu bán thời gian.”
Tùy Xán Nùng không nói nữa.
Kỷ Linh hơi do dự, cậu đặt bát đũa xuống, nói với Tùy Xán Nùng: “Em xin lỗi.”
Tùy Xán Nùng sửng sốt: “Sao thế?”
“Ngày mai chắc em không nấu bữa sáng cho anh được rồi.” Kỷ Linh nói, “Em đã hứa thứ bảy này phải làm crêpe việt quất(*) cho anh, nhưng chắc ngày mai em phải ra ngoài tìm Adam một lúc.”
(*) Món ăn đường phố truyền thống của Trung Quốc tương tự như bánh crêpe, làm từ trứng chiên, được tráng mỏng trên một vỉ nướng và kẹp với nhân.
Tùy Xán Nùng “Ồ” lên, lát sau, anh lại hỏi: “Em đi tìm cậu ta làm gì?”
Kỷ Linh đáp: “Vì em rất muốn đan một chiếc khăn quàng cổ cho anh, mà Adam thì đan rất giỏi nên em muốn học tập đôi chút từ cậu ấy.”
Sắc mặt Tùy Xán Nùng trở nên phức tạp.
Anh nhìn Kỷ Linh, một lúc sau mới lên tiếng: “Không sao.”
“Nhưng thật ra thì anh cũng hứng thú với đan khăn quàng lắm.” Tùy Xán Nùng bình tĩnh nói, “Chủ yếu là do mấy môn thủ công này nghe có vẻ thú vị.”
“Cho anh đi cùng với.” Anh nói.
Thế là ngày hôm sau, ba người họ gặp nhau ở một quán cà phê.
Vì không phải ở trường nên lúc gặp nhau, Adam không hề giới hạn phong cách cá nhân của mình. Anh ta mặc chiếc áo len hồng Barbie mình thích nhất, hơn nữa vì quá cao nên gây ấn tượng rất mạnh cho thị giác người nhìn.
Dường như Kỷ Linh đã quen với cách ăn mặc đó của anh ta, nhưng Tùy Xán Nùng thấy mà phải sửng sốt một lúc, anh lờ mờ cảm giác như có chỗ nào đó khác với tưởng tượng của mình.
Kỷ Linh mang theo một túi đầy len cậu mua trên mạng.
Thật ra Tùy Xán Nùng chẳng hứng thú gì với việc đan khăn quàng, song vẫn phải cắn răng học cùng. Thế là ba người đàn ông lớn xác bọn họ ngồi trong quán cà phê thành một vòng tròn, bắt đầu trao đổi xem nên đan khăn như thế nào.
Adam giảng giải rất nhiệt tình, Kỷ Linh học tập vô cùng nghiêm túc, Tùy Xán Nùng lơ mơ sắp ngủ gật.
Adam lục tìm trong mấy cuộn len: “Hay cậu làm thử một cái màu xám xem, tôi thấy cảm nhận màu xám không tệ chút nào, mùa đông mà, tôi nghĩ việc ăn nhập khá quan trọng…”
Kỷ Linh còn chưa kịp nói gì, Tùy Xán Nùng ngồi cạnh bỗng dưng lên tinh thần hẳn, anh nói: “Nhưng tôi thấy màu cam trông đẹp hơn á.”
Thấy hai người đều ngạc nhiên, Tùy Xán Nùng tỏ vẻ hơi áy náy: “À xin lỗi, tại tôi nhớ Kỷ Linh từng nói khăn quàng này cậu ấy định tặng tôi.”
“Nên tôi vô thức chọn màu mình thích vậy thôi.” Anh cười nói.
Kỷ Linh do dự giây lát, đoạn nói: “Chọn màu cam đi.”
Cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, anh đứng lên, nói: “Tôi đi vệ sinh đã.”
Nhìn bóng lưng Tùy Xán Nùng rời đi, Adam không nén được tiếng cười phì: “Kỷ, nếu ánh mắt có thể biến thành vật chất thì có khi giờ tôi đã là một đống tro rồi.”
Chỉ cần có mắt nhìn là ai cũng nhận ra Tùy Xán Nùng đang âm thầm phân cao thấp với Adam, Kỷ Linh dù có chậm tiêu cũng phải thấy được điều khác thường. Kỷ Linh biết Tùy Xán Nùng thấy không vui vì mình qua lại với Adam.
Tùy Xán Nùng để bụng việc mình gần gũi với người khác. Sau khi ý thức được điều đó, Kỷ Linh rất vui, nhưng ngay sau đó cậu lại thấy để Tùy Xán Nùng hiểu lầm như vậy thì không tốt chút nào.
Sau khi về đến nhà, Kỷ Linh trước quyết định nói chuyện rõ ràng với Tùy Xán Nùng sau phút chốc do dự.
“Adam là bạn em, cậu ấy có người yêu ở Anh rồi.” Kỷ Linh nghĩ ngợi, nói tiếp, “Hơn nữa trước nay cậu ấy chỉ thích đàn ông nhiều cơ bắp, tốt nhất là không được thấp hơn cậu ấy.”
Tùy Xán Nùng quay người lại, yên lặng một cách vi diệu.
Kỷ Linh đắn đo nói thêm: “Em không có ý gì khác đâu, chỉ là mong anh… anh đừng hiểu lầm.”
Một lúc sau, Tùy Xán Nùng “Ồ” lên.
“Không có gì đâu.” Tùy Xán Nùng đáp rất thản nhiên, “Thật ra anh không nghĩ nhiều gì đâu, anh cũng nhìn ra hai người hẳn là bạn bè khá thân thiết mà.”
Kỷ Linh ngẩn người, bởi vì sắc mặt Tùy Xán Nùng thực sự có vẻ không có gì thật, như là anh không hề quan tâm chút nào hết.
Thành thật mà nói thì lúc ấy Kỷ Linh đã thấy hơi mất mát, nhưng nghĩ lại thì nếu ngay từ đầu Tùy Xán Nùng không hiểu lầm gì cũng tốt hơn.
Thế nên Kỷ Linh đáp “Ừm”.
Chẳng qua cái cảm giác tự mình đa tình ấy vẫn khiến Kỷ Linh thấy hơi bối rối, vì vậy cậu cúi đầu, xoay người quyết định rời khỏi phòng.
Nhưng Kỷ Linh chưa ra đến cửa đã có một bàn tay từ phía sau giữ chặt eo cậu lại, ngay sau đó tay còn lại nắm lấy tay nắm cửa thẳng thừng kéo cửa đóng lại.
Kỷ Linh còn chưa kịp quay đầu lại đã cảm nhận được một lực kéo kéo mình về sau, rồi lưng cậu đụng thẳng vào lồng ngực Tùy Xán Nùng.
Kỷ Linh bị Tùy Xán Nùng ôm trọn trong lòng.
Giọng anh truyền đến từ phía đằng sau lẫn cùng tiếng cười, anh hỏi: “…Tin thật đấy à?”
“Sao anh không quan tâm được thật kia chứ.” Tùy Xán Nùng nói.
Dường như đã lâu lắm rồi hai người không gần nhau đến vậy. Hơi thở của Tùy Xán Nùng ngưng bên tai, Kỷ Linh không thấy được mặt anh nhưng lại cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh truyền vào.
“Cậu ta cao như thế, đẹp trai nữa, lại còn gần gũi với em như thế, anh càng nghĩ càng thấy khó chịu.” Tùy Xán Nùng ghé đến bên tai Kỷ Linh, lẩm bẩm, “Rõ ràng anh rất muốn hỏi rốt cuộc hai người quen nhau từ bao giờ, quen nhau như thế nào, tại sao lại thân thiết như thế…”
“Nhưng mà anh lại thấy nếu hỏi như vậy thì anh sẽ có vẻ rất nhỏ nhen.” Tùy Xán Nùng nói.
Tay Tùy Xán Nùng đặt trên bụng Kỷ Linh, làm cậu thấy ngưa ngứa.
Song, Kỷ Linh vẫn cẩn thận giải thích: “Adam chỉ là bạn đại học của em thôi, cậu ấy rất tốt. nhưng bọn em không có gì cả.”
“Vả lại, nếu sau này còn bất cứ vấn đề nào khác, anh cứ hỏi thẳng em là được.” Kỷ Linh nói.
Tùy Xán Nùng “Ồ” một tiếng.
Anh cúi đầu, gác mặt trên vai Kỷ Linh, lẳng lặng thoáng chốc rồi nhẹ nhàng cất lời: “Nhưng anh nghĩ thật ra với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, anh thậm chí còn không có lập trường và tư cách để thấy khó chịu…”
Kỷ Linh đơ người, cậu nói: “Không phải ——”
Kỷ Linh cũng không biết nên đáp lại thế nào, cậu vốn muốn nói rằng “Anh có quyền ghen mà”, nhưng rồi cậu lại thấy câu ấy nghe thật sự rất kì quặc.
Sau đó, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng cười khẽ.
“Anh đùa thôi.” Anh nói.
“Có điều vì bận nghĩ về chuyện của em với cậu ta nên cả ngày hôm nay anh chẳng vui tẹo nào.” Tùy Xán Nùng nói, “Nên em bồi thường thêm cho anh chút được không?”
Kỷ Linh do dự, cậu đáp: “Được, nhưng mà…”
Kỷ Linh bỗng cảm giác đôi tay đang ôm vòng eo mình thả lỏng, cậu quay người lại, chạm mắt Tùy Xán Nùng.
Kỷ Linh phát hiện ra con ngươi anh đen tuyền mà vẫn sáng ngời, đáy mắt anh như có một thứ gì đó nóng rực đốt cháy.
“Vậy anh xin động chạm đây nhé.” Tùy Xán Nùng nói.
Nhìn Kỷ Linh ngơ ngác, khóe mắt anh cong cong. Tùy Xán Nùng nói, rất mực dịu dàng: “Có gì để sau nói tiếp, giờ anh thật sự không thể nhịn được nữa rồi.”
Kỷ Linh còn chưa kịp nói gì, Tùy Xán nùng đã đưa tay chạm nhẹ lên mặt cậu.
Đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên mũi Kỷ Linh, sau đó trượt dần xuống từng chút một, cuối cùng dừng lại trên miệng Kỷ Linh giây lát, rồi nhẹ nhàng mân mê bờ môi cậu.
Giây tiếp theo, Tùy Xán Nùng buông tay, anh cúi người xuống, hôn cậu.