Mặt ô che nửa khuôn mặt của Dung Kỳ, anh đột nhiên xuất hiện trong màn mưa trước mắt cô.
Mỗi bước anh tiến về phía cô, hình ảnh chung quanh như thể bị cố tình tua chậm, như bộ phim điện ảnh cũ được phục chế lại.
Mãi đến khi Trình Ly không cảm nhận được nước mưa đánh vào mặt nữa thì cả người cô đã đứng dưới ô rồi.
“Tôi gọi cậu, cậu không nghe ư?”
Không biết tại sao Trình Ly đột nhiên cảm thấy giọng nói của Dung Kỳ cũng không lạnh lùng như cô nghĩ.
Cô khẽ xin lỗi: “Ngại quá, tôi không đeo mắt kính nên mắt không tốt cho lắm.”
Trịnh Ly bị cận thị, nhưng khi không làm việc thì không quen đeo kính.
Cũng lười đeo kính áp tròng.
Đôi mắt đen láy của Dung Kỳ nhìn chằm chằm cô, vô cớ cười nhạt: “Quả thật ánh mắt không đủ tốt.”
Trình Ly chớp mắt, sao lời này cứ kỳ kỳ thế nào ấy.
Nhưng sau đó Dung Kỳ đưa cán ô vào trong tay cô, thấp giọng nói: “Cầm lấy.”
Trình Ly tiện tay cầm lấy cán ô ấm áp, là độ ấm còn sót lại từ tay Dung Kỳ.
Ngón tay lạnh lẽo của cô nhẹ nhàng nắm chặt, độ ẩm theo cán ô truyền đến đầu ngón tay cô.
Đột nhiên, khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn, là Dung Kỳ nhích lại gần cô.
Cô hơi mím môi, khắc chế bản năng muốn lui ra sau.
Ngay giây sau, cô cảm giác mình được một thứ ấm áp bao trùm, áo khoác của Dung Kỳ được khoác lên người cô.
“Có phiền không?” Dung Kỳ vén cổ tay áo nhỏ giọng hỏi.
Trình Ly ngẩng đầu: “Hả?”
Trong thoáng chốc cô cảm thấy khó hiểu, Dung Kỳ kéo tay áo lau nước mưa đọng trên mí mắt cô.
“Lau khô rồi, ánh mắt sẽ tốt hơn một chút đúng không?”
Anh nhàn nhạt nói, lúc này Trình Ly mới bình tĩnh lại.
Cô biện giải thay cho bản thân: “Hồi nãy tôi chỉ không đeo kính nên mới không thấy cậu mà thôi.”
Nghe cô giải thích, Dung Kỳ khịt mũi.
Trình Ly cảm thấy vừa rồi người ta gọi hai lần cô mới thấy, quả thật rất đuối lý.
Vì vậy cô im ru, không mở miệng cãi lại.
Mưa vẫn chưa ngừng, đã vậy còn tầm tã hơn, hơi nước lan tràn bao phủ toàn bộ thế giới trong sự mông lung.
Ô tô ven đường chạy qua như bay khiến nước đọng dưới đường bắn tung tóe, sau đó chỉ để lại một bóng mờ nhàn nhạt.
Hai người đứng dưới chiếc ô lớn tựa như một khoảng trời nho nhỏ ngăn cách hoàn toàn với làn mưa bụi.
Dung Kỳ rũ mắt, đột nhiên hỏi: “Vậy bây giờ cậu thấy tôi chưa?”
Không biết vì sao, rõ ràng anh ở ngay trước mặt nhưng Trình Ly lại cảm thấy giọng nói của anh có chút xa xăm.
Cùng với tiếng mưa rơi chung quanh như vang vọng quanh tai cô.
Và câu anh hỏi cũng kỳ lạ không kém.
Trình Ly không chút do dự đáp: “Đương nhiên là thấy.”
Có lẽ là do cơn mưa giữa đêm hè, cảm tính của Trình Ly đột nhiên vô cớ bùng nổ.
“Cậu ở ngay trước mắt tôi mà.”