Biệt Lý còn định lắm mồm thêm vài câu, điện thoại đã vang lên tiếng thông báo, cả WeChat và tin nhắn, cô vừa mở điện thoại, vừa nghiêm túc hỏi: "Tôi nghe Song Song nói cô không thoải mái?"
Phán Quan gửi WeChat, nhóm Diêm Vương mở họp, cho rằng biểu hiện lần này của cô rất đáng khen ngợi, đúng lúc giải quyết không ít phiền toái, hơn nữa còn tìm lại được chuông bắt hồn của địa phủ, thưởng cho cô hai nghìn tệ, coi như khích lệ.
Tin nhắn là thông báo nhận được hai nghìn tệ của ngân hàng.
Biệt Lý nở hoa trong lòng, sau khi chuyển cho viện phúc lợi một nghìn tệ, quay đầu nhìn Văn Khúc nói: "Tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn nhé?"
Chị gái ngực to lấy chiếc quạt gọi cô, hỏi: "Cô có nghe tôi nói chuyện không?"
Biệt Lý giơ tay xoa đầu, cười hì hì, nói: "Nghe chứ, cô nói tình cờ gặp một đạo sĩ? Ngày nay vẫn còn đạo sĩ sao?"
Chị gái ngực to liếc mắt nhìn cô: "Cô nói xem?"
Biệt Lý không nói được, cô là công nhân viên chức, cũng không phải đạo sĩ.
"Không làm gì cô chứ?"
Chị gái ngực to tựa vào sô pha, bình chân như vại, nói: "Bị thương một chút, qua mấy ngày là ổn."
Vì thế khi Biệt Lý cùng Văn Khúc đi ra ngoài ăn tôm hùm đất trở về, thuận tiện mua thêm cho hai quỷ trong nhà không ít hương, nghe nói là hàng nhập khẩu từ Thái Lan, chữ viết bên trên cô cũng không biết.
Trước khi vào cửa, Văn Khúc hỏi cô: "Trước khi chuyển đến cô đã gặp Hảo Nhi chưa?"
Hảo Nhi là tên của chị gái tốt, cô ấy nói Song Song và Biệt Lý gọi cô ấy là chị gái tốt, nhưng không dám đùa giỡn như vậy với Văn Khúc, chỉ nói mình tên Hảo Nhi.
Tên cũng giống người, khiến người khác có suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng Văn Khúc lại nhấn mạnh khi phát âm chữ "Nhi" kia, nghe vào tai không chỉ không mập mờ, còn rất buồn cười.
"Chưa từng gặp."
Nhân vật như vậy, nếu cô từng gặp thì chắc chắn nhớ rõ.
Trở về thắp chút hương, Song Song từ xa đã gọi Biệt Lý: "Tuôi nhận ga mùi hươn lày vẫn gống chước ây." (Tôi nhận ra mùi hương này vẫn giống trước đây)
Đầu lưỡi Biệt Lý co rút, hắng giọng nói: "Sao có thể giống nhau? Đây là hàng nhập khẩu đó, ừm...!Ít nhất cô cũng có thể coi nó là hàng nhập khẩu."
Song Song liếc mắt xem thường cô.
Biệt Lý nhìn lướt lên lầu, không có động tĩnh gì, từ khi chị gái ngực to đi lên thì vẫn chưa xuống.
"Song à, khi tôi chưa tới thì chỉ có cô và chị gái tốt ở chỗ này, có phải rất bất tiện không?"
Song Song phồng má: "Hôn ó na." (Không có nha)
Trong lòng Biệt Lý chợt nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ trước kia chị gái ngực to không ở chỗ này?
Song Song vô cùng bất mãn trừng cô: "Hôn bất tịn na, chị gái tốt hôn ấy phìn khi tuôi xen phin." (Không bất tiện nha, chị gái tốt không thấy phiền khi tôi xem phim)
Nói xong liền hầm hừ muốn đi.
"Có nói cái này đâu." Biệt Lý nhanh chóng theo sau, gượng cười: "Tôi cũng không thấy phiền mà."
Song Song bày ra biểu tình "Cô đừng gạt tôi, tôi biết hết", Biệt Lý không khỏi bắt đầu suy nghĩ xem phương thức giáo dục của mình có vấn đề gì không...!Con gái phải nuôi trong giàu sang…
Chị gái ngực to ở ngay trên lầu, Biệt Lý cũng không muốn hỏi thẳng, đành phải từ bỏ.
Nhưng quan sát mối quan hệ của hai quỷ này, có vẻ chị gái ngực to đã ở đây sớm hơn mấy năm, ít nhất là khi cha cô bày đồ cúng gọi hồn mẹ cô thì đã ở đây rồi.
Cũng không biết cảm giác quen thuộc kỳ lạ trên người Quỷ áo choàng kia đến từ đâu.
Nhưng cô đã tận mắt thấy Quỷ áo choàng kia hóa thành một đống bột phấn, hẳn là đã chết rồi?
Mệt mỏi vài ngày, Biệt Lý trở về phòng sớm, mở máy tính cũ lên, chậm rãi đăng nhập vào hậu trường Tấn Giang, lượt thích vẫn như trước, bình luận cũng vẫn là những lời bình luận ấy, ngay cả người hắt nước bẩn dường như cũng đã quên sự tồn tại của cô, liên tục mấy ngày cũng không đến.
Chỉ có hai ba lời nhắc nhở thỉnh thoảng nhớ đến xem của thiên thần nhỏ.
Biệt Lý cảm khái, xoa tay, chuẩn bị cập nhật.
Tuy nhiên, sau khi mở tài liệu mười phút, mới viết được hai từ, còn là tên nhân vật chính, Biệt Lý vò đầu bứt tai, cuối cùng sửa đổi chuyện của thôn Thạch Oa một chút, lại thêm mắm thêm muối viết ba nghìn từ rồi đăng lên.
...!Ban đêm, trên núi tối mịt, trong rừng cây truyền đến tiếng cười ngọt ngào của cô gái nhỏ, còn có tiếng hát đồng dao, từng bước tới gần, thẳng đến khi cô thấy một đôi giày da màu đỏ lay động trước mắt, cô thét chói tai muốn chạy, nhưng đôi giày kia vẫn treo trước mặt cô, một cái đầu bỗng nhiên rơi xuống trên giày da nhỏ, khuôn mặt kia trắng bệch, tròng mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nhếch miệng cười: "Hì hì"...
Biệt Lý viết một mạch đến lúc hoàn thành, tắt đèn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Biệt Lý đi đến tiệm trà sữa, ngón tay ông chủ tung bay trên bàn phím nhanh đến mức có thể tạo ra dư ảnh*, không ngẩng đầu nói: "Mẹ nó...!Có thể chơi không...!Hai ngày nay cô không tới, tôi lại tìm thêm một người, hiện tại đủ người rồi, đầu hàng? Mày điên à!"
*dư ảnh: là hiện tượng mắt vẫn tiếp tục nhìn thấy hình ảnh sau khi hình ảnh đã biến mất hoặc di chuyển đi
Ông chủ khi chơi game sẽ mắng chửi người rất chuyên nghiệp, Biệt Lý cũng không đến gần, chỉ cười nói về sau nếu cần người thì thông báo một tiếng, mình lập tức đến.
Ông chủ ừ một tiếng.
Dù sao đang làm việc lại biến mất.
Cô đi làm ba ngày thì mất hút hai lần, đổi sang ông chủ nào cũng không chịu được.
Biệt Lý lượn lờ trên đường đến giữa trưa, không tìm được công việc, chỉ đành về nhà, Song Song đang xem ti vi, chị gái ngực to nghỉ ngơi trên lầu.
Nhìn cảnh này thật sự thấy làm quỷ còn hạnh phúc hơn làm người! Cô khóc một tiếng thật to!
Song Song phân một chút lực chú ý từ trên người tổng tài bá đạo ra, hỏi: "Xao chở về xớm ậy?" (Sao trở về sớm vậy)
Biệt Lý nằm sấp xuống sô pha, dùng một tay che mắt nói: "Không có việc làm, không trở lại thì còn có thể đi đâu?"
Sách của Văn Khúc đặt trên bàn,《 Kinh Dịch》, Biệt Lý lật người, không hiểu lời chú thích bên trên, trong sách còn kẹp một tờ giấy trắng.
Giữa trưa Văn Khúc mới trở lại, sau khi gọi điện thoại, nói với Biệt Lý đang không còn gì luyến tiếc: "Trường học còn trống một vị trí hậu cần, vào học mở cửa, tan học đóng cửa và quét dọn vệ sinh phòng học, tiền lương một tháng một nghìn năm, đi không?"
Biệt Lý nhảy dựng lên: "Đi!"
Một nghìn năm so ra còn hơn không có.
Nào biết cô bất ngờ đứng dậy, làm rớt sách của Văn Khúc, tờ giấy trắng kẹp trong sách kia cứ vậy rơi trên mặt đất.
"Ôi, ngại quá..."
Biệt Lý đưa tay ra nhặt, Văn Khúc nhanh chóng nhặt lên, lập tức kẹp vào trong sách, cũng không nhìn xem là trang bao nhiêu.
Vẻ mặt Biệt Lý tò mò, hỏi: "Nhìn anh căng thẳng kìa, còn tưởng là thư tình người khác đưa cho anh đấy."
Văn Khúc xụ mặt, rất không vui nói: "Không phải."
Biệt Lý sờ mũi, không hỏi lại.
Đại học chỗ Văn Khúc làm là đại học tốt nhất Nam Kinh, rất nghiêm ngặt, không chỉ yêu cầu sinh viên tự học buổi tối, còn yêu cầu sinh viên phải trọ ở trường hai năm, năm ba mới có thể trọ ngoài trường.
Nhưng nghiêm có chỗ tốt của nghiêm, những người trẻ tuổi bị hoàn cảnh khách quan hạn chế, tất nhiên có một số việc không tiện làm, nhiều nhất thì mỗi tuần ra ngoài thuê phòng, đỡ phải tổn hại sức khỏe.
Biệt Lý nhận một túi đựng chìa khóa và một chồng lịch học thật dày, ánh mắt đối phương còn chuyển qua chuyển lại giữa cô và Văn Khúc, cuối cùng cười tủm tỉm bước đi.
Đi ra khỏi văn phòng, Văn Khúc dẫn cô đến nhà ăn.
"Thẻ cơm của trường học, bình thường không muốn trở về hoặc đói bụng thì có thể ăn cơm ở đây."
Văn Khúc nhét thẻ cơm vào túi đựng chìa khóa của cô, nói: "Muốn ăn cái gì thì tự mình đi mua."
Biệt Lý nhanh chóng lấy ra: "Sao tôi có thể nhận cái này được?"
Bây giờ tất cả mọi thứ cô đều dựa vào Văn Khúc, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đồ của Văn Khúc nữa, cô còn muốn từ chối, Văn Khúc đã không vui.
"Vậy sau này tôi trả tiền thuê nhà cho cô."
Biệt Lý nhanh chóng gạt bỏ: "Như vậy sao được, không phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi sao, anh giúp tôi, tôi cung cấp chỗ ở cho anh, là tôi chiếm lợi..."
Một câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, nhưng Văn Khúc vẫn nghe thấy, không nhịn được rạo rực một hồi, sau đó lập tức khôi phục tinh thần, nghiêm trang nói: "Tiền thuê nhà đắt hơn thế này nhiều, cô không nhận tiền phòng của tôi, thì giữ lấy thẻ cơm, hơn nữa, nếu bình thường tôi bận, cô có thể mang đồ ăn giúp tôi."
Thế nhưng căn tin trường học có thể có đồ ăn ngon sao?
Biệt Lý do dự một hồi, cuối cùng vẫn cất thẻ cơm đi.
"Tôi đã muốn nói với anh từ sớm, bình thường anh không cần đọc sách ở phòng khách, lầu trên lầu dưới còn mấy phòng trống, anh chọn một cái sửa thành phòng sách là được."
Văn Khúc còn đang vui vẻ vì chuyện tặng thẻ cơm, chưa đến một phút đồng hồ đã bị tạt nước lạnh, nhưng anh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy lầu dưới đi."
Dù sao Biệt Lý cũng chưa bao giờ đi lên lầu.
Nhà ăn gần nhất ở khu B, bên cạnh là một dãy ký túc xá, trên cửa lớn treo biển B5.
Biệt Lý còn muốn nói biển ký túc xá của trường các người là ghép giữa chữ và số à, chợt thấy một bóng người nhoáng lên một cái rồi rơi xuống trước biển B5 kia.
"Mẹ nó!"
Biệt Lý nhanh chóng chạy qua, tưởng rằng có người nhảy lầu.
Kết quả vừa chạy tới gần lại thấy nữ sinh vừa nhảy xuống đã biến mất, không đến hai phút, lại có một bóng dáng rơi xuống từ nóc nhà.
Vẫn là cô ấy.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại quá trình nhảy lầu.
Tóc gáy Biệt Lý dựng đứng hết lên, trời nắng to mà toàn thân vẫn nổi da gà.
Văn Khúc đến gần vỗ vỗ bả vai của cô: "Là Địa Phược Linh*, nhảy lầu bốn ngày trước."
*Địa Phược Linh: là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi.
Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh.
Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình.
Chỉ có một cách giải thoát cho vong linh này là hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nếu không có cừu oán với họ thì không nên diệt trừ, như vậy sẽ khiến họ nổi giận.
– Nguồn: Quái Đàm – Strange Tales.
Biệt Lý không có hiểu biết một cách hệ thống về những thứ này, nghe Văn Khúc nói như vậy, chỉ cảm thấy người này rất đáng thương, khi còn sống nhảy lầu, chết rồi cũng vẫn tiếp tục nhảy lầu.
"Tự sát?"
Biệt Lý nhìn bóng ma nhoáng lên trước mắt, nhỏ giọng hỏi Văn Khúc một tiếng.
Văn Khúc trả lời, còn nói: "Nguyên nhân chết là ngã lầu, bởi vì cô ấy tự nhảy, cho nên đã quyết định nói là tự sát."
Biệt Lý ngẫm nghĩ lời này trong đầu một lượt, phát hiện trong lời nói có hàm ý.
"Có ý gì?"
Văn Khúc kéo Biệt Lý đi đến nhà ăn, mím môi nói: "Truy tìm nguồn gốc thì chuyện này có thể xem như một vụ giết người, nhưng không hợp pháp."
Biệt Lý nghe mà thót tim, vậy mà lại khơi dậy hứng thú với loại chuyện này, không thể chấp nhận được.
Vì thế cô mất đi tất cả hứng thú với các loại thực đơn dán trên cửa sổ.
Văn Khúc lôi kéo cô dạo qua một vòng, mua hai ly trà sữa, kéo người đến một góc sáng yên tĩnh.
Xuyên qua cửa kính sát đất, còn có thể thấy cách đó không xa nữ sinh kia vẫn đang nhảy xuống hết lần này đến lần khác.
Văn Khúc bất đắc dĩ nói: "Đừng nhìn."
Có thể là bởi vì lúc ấy tình thế cấp bách, một phách mà anh phân cho Biệt Lý là khí phách đại diện cho công lý, nên mới có thể khiến hiện tại cô chú ý tới việc này như vậy.
Biệt Lý nghe lời thu hồi ánh mắt, cô vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ không ngừng nhảy lầu, vì thế cắn ống hút nhìn Văn Khúc.
Mấy nữ sinh tới ăn cơm ở bên cạnh ngắm Văn Khúc, còn có nữ sinh đánh bạo chụp ảnh.
Văn Khúc nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không rõ mọi chuyện, nghe sinh viên nói.
Buổi chiều bốn ngày trước, cô ấy bỗng nhiên ngay cả giày cũng không đi đã chạy lên sân thượng rồi nhảy xuống, trên người có một số vết thương không phải do va chạm khi nhảy lầu."
Đây là một sự thật, nhưng kết quả giám định rất rõ ràng, vết thương trên người cô ấy cũng không phải nguyên nhân dẫn đến tử vong.
Nhưng, ai nói vậy chứ?
Biệt Lý mơ hồ, cô bỏ học vào năm cuối cấp ba, trước kia cũng chưa thấy loại bắt nạt học đường với mức độ này ở trường học, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Sau đó thì sao? Hung thủ đâu?"
Văn Khúc đưa cho cô một tờ giấy, để cô lau trà sữa bị văng ra.
"Sau đó được phán định là tự sát, cha mẹ của bạn học này ly dị, người cha nhận được một khoản bồi thường không nhỏ."
Việc này gần như mọi người đều biết, dù sao sau khi xảy ra chuyện, cha người chết kéo quan tài đến trường học, nhưng chỉ trong một buổi chiều, mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Ngoài tiền ra, thật sự không có thứ gì khác có sức mạnh như vậy.
Biệt Lý chỉ cảm thấy ngay cả trà sữa cũng không nuốt nổi, sao lại có người cha như vậy chứ? Nói vậy, người mẹ cũng không xuất hiện.
"Được rồi." Văn Khúc cầm trà sữa đứng lên: "Còn hai mươi phút nữa là vào học, phải làm việc."
Biệt Lý rầu rĩ nói: "Ồ."
Khi Văn Khúc đi tới cửa thì dừng lại, xoay người nói: "Hai tiết tiếp theo tôi có lớp, phòng 302 tòa nhà Chi Chi."
Nói xong bước đi.
Biệt Lý không hiểu, có ý gì?
Biệt Lý ngồi tại chỗ, uống hết trà sữa, lại nhìn cô gái không ngừng nhảy lầu kia một chút, cô lấy lịch học trong túi ra, dùng bút khoanh tròn một lượt, phát hiện nơi cô cần đến khá nhiều, vì thế quyết đoán đứng dậy, lần lượt đến từng phòng học để mở cửa và mở thiết bị.
Sau giờ học, cô đi mở tất cả các cửa phòng học cho tiết tiếp theo, thuận tiện mở cửa sổ để thông khí.
Tòa nhà Chi Chi nằm ở phía sau, bên ngoài là hồ nhân tạo rất lớn, xung quanh hồ trồng ba vòng hoa và cây cảnh, hoa đào mềm mại nhẹ nhàng, tầng tầng lớp lớp, lay động trong gió rơi xuống tạo nên một tầng hồng phấn trên mặt đất.
Biệt Lý sờ cằm, trường học này rất thú vị đó, tháng tư ngắm hoa, tám tháng ăn đào, hoàn hảo.
Cô cũng không còn chuyện gì khác để làm, trà trộn vào trong lớp học của Văn Khúc nghe giảng bài, rất đông người, mười dãy phía trước đều là nữ sinh dùng vẻ mặt đáng yêu nhìn Văn Khúc.
Cô vừa tiến vào Văn Khúc đã chú ý tới, dùng khóe mắt nhìn theo cô, thấy người ngồi vào góc phía sau mới bí mật thu hồi ánh mắt.
Biệt Lý giống như nghe chuyện xưa, chống cằm nghe Văn Khúc giảng lịch sử cận đại, mấy thứ đơn giản này cô cũng biết một chút, giảng sâu hơn, lý thuyết này nói ra từ miệng Văn Khúc có vẻ rất dễ hiểu.
Ông lớn không hổ là ông lớn.
Sau khi tan học, thái độ Văn Khúc khác thường không rời đi sớm, vì thế mấy nữ sinh thành công vây quanh.
"Thầy, em không hiểu chỗ này lắm."
"Thầy, thêm WeChat đi?"
"Thầy, thầy ở khu nhà của giáo viên sao? Tại sao em chưa từng gặp thầy?"
"Thầy có bạn gái không?"
…
Văn Khúc căng thẳng nhìn Biệt Lý, Biệt Lý cười tủm tỉm xem kịch vui.
Văn Khúc nói: "Không còn sớm, buổi tối còn có tiết tự học."
Qua mấy phút những người này mới đi.
Biệt Lý cười hì hì, trêu chọc anh: "Lợi hại nha, trường học các anh có phản đối tình yêu thầy trò không?"
Mặt Văn Khúc tối sầm, lạnh giọng nói: "Nhanh chóng quét dọn vệ sinh đi!"
Biệt Lý quay đầu huýt sáo đi rửa sạch cây lau nhà, thật ra trong lòng cũng có một chút không thoải mái.
Về sau Văn Khúc có bạn gái, chỉ sợ không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với cô nữa? Cũng không thể giúp cô bắt quỷ.
Ai, không được nha Tiểu Lý Lý, tâm lý hỏng rồi!
Biệt Lý làm bộ như không cần, thật ra trong lòng biết hiện tại mình rất ỷ lại vào Văn Khúc, thấy một đám cô gái nhỏ vây quanh anh thì có một chút khó chịu, như vậy không tốt, nên bỏ vẫn phải bỏ.
Hai người cùng nhau quét dọn tất cả phòng học đã dùng, khóa cửa lại, bên ngoài trời đã tối rồi.
"Anh không cần đến tiết tự học buổi tối sao?"
Văn Khúc lắc đầu, dẫn người đến nhà ăn ăn cơm, mỗi người một phần cơm thịt nướng, vịt nướng ngoài cháy trong mềm, chiên giòn ngon miệng, mùi thịt xông vào mũi.
Cả nhà ăn cũng chỉ có bốn năm người, ngoài Biệt Lý và Văn Khúc, còn một hai sinh viên trốn tiết tự học buổi tối.
Bên ngoài cửa sổ đã không thấy nữ sinh nhảy lầu kia nữa.
Biệt Lý nhìn chằm chằm một hồi lâu, vỗ vỗ tay Văn Khúc, nói: "Này, không phải anh nói Địa Phược Linh không đi được sao? Tại sao bây giờ không thấy nữa?"
Trên lầu kia tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng đèn trong đại sảnh tầng một ký túc xá vẫn sáng, thời gian dài như vậy mà vẫn không thấy bóng ma lướt qua.
"Đi đầu thai rồi?"
Văn Khúc quay đầu nhìn qua, nhíu mày nói: "Sẽ không."
Nếu cô ấy đã thành Địa Phược Linh, không cởi bỏ tâm nguyện thì tất nhiên không có khả năng cứ như vậy đi đầu thai.
Thế nhưng trên lầu kia quả thật không có.
Đầu óc Biệt Lý vừa chuyển, mới chuẩn bị hỏi có phải lại bị bán tiên tìm đường chết gì đó mang đi rồi không, chợt nghe một tiếng hét thảm thiết.
"A! Quỷ!"
Biệt Lý lập tức đứng lên..
Danh Sách Chương: