Thấy mọi người đã rời đi, Tịch Nguyệt mới mon men mò qua sân để an ủi Trâu Khải đang dỗi hờn kia.“Trâu Khải, anh đừng giận Trình Nhân nữa.
Chắc là Trình Nhân sợ người trong thôn nghe anh nói nhà quê này nhà quê nọ họ lại tự ái nên mới nóng giận như vậy thôi.
Vả lại chúng ta đều là người thành phố, sau này chắc chắn sẽ được trở về thành.
Nhưng nếu cô ấy lấy người trong thôn thì làm sao mà quay về được nữa?”Ban đầu, Trâu Khải nghe Tịch Nguyệt cứ lải nhải bên tai thì có hơi bực mình.
Song sau khi nghe cô ta nhắc đến việc quay lại thành phố thì giống như đang nói trúng tim đen hắn vậy.
Chẳng phải kế hoạch từ đầu của hắn là tìm đến Trình Nhân để cả hai dắt tay nhau cùng trở về hay sao.“Hứ! Ai thèm giận, kệ cô ta tự làm tự chịu.
Tôi đã có ý tốt nhắc nhở, cô ta không biết ơn thì thôi mà còn thái độ lồi lõm.
Chọn tới chọn lui rốt cục chọn trúng thằng nhà quê, thằng Hà Hưng Gia đó có gì tốt?! Ừ để rồi xem, thể nào hai đứa nó cũng cạp đất mà ăn.”Trong câu chuyện của mình ai cũng đều là nạn nhân, từ đầu đến giờ Trâu Khải tuyệt nhiên không đề cập đến việc hắn đã tỏ tình thất bại.
Nhưng khi nghe hắn nhắc đến Hà Hưng Gia với giọng điệu cay cú, Tịch Nguyệt cũng ngờ ngợ đoán được phần nào.“Đúng rồi, Hà Hưng Gia đó tính tình lười nhác, kẻ hay kiếm cớ trốn việc như hắn thì kiếm được bao nhiêu công điểm, đến nuôi bản thân cũng không xong thì đòi nuôi ai.
Không hiểu Trình Nhân đang nghĩ gì, tôi cảm thấy cô ấy có hơi mù quáng.”Không ngờ Tịch Nguyệt cũng có suy nghĩ giống mình, Trâu Khải cảm thấy như tìm được tri âm, tinh thần phấn chấn lên hẳn.
Suốt cả thời gian đó, Trâu Khải đã cùng Tịch Nguyệt ngồi bó gối khoanh tròn nói xấu Hà Hưng Gia một trận cho đã cái nư.Sau mấy tiếng đồng hồ thấy cũng hơi mỏi miệng, cả hai đành tạm biệt nhau trở về phòng, hẹn mai gặp nói tiếp.
Nhóm thanh niên tri thức nữ có hai phòng, một là của Trình Nhân và Phan Hiểu Hiểu, hai là phòng của Tịch Nguyệt và Chu Hồng.Khi cô bước vào phòng, vẫn là Chu Hồng đang ngồi đọc sách nhưng không biết có chữ nào bay được vào đầu hay không?Lúc này, Tịch Nguyệt đi tới ngồi xuống ngay mép giường, vơ đại một quyển sách, lật ra một vài trang rồi thản nhiên nói: “Biết gì không, lúc nãy đi ngang qua nhà bếp thấy Trình Nhân đang loay hoay xử lý hai con cá.
Con gái thấy máu là sợ nên cô ấy không dám ra tay, cuối cùng cũng phải nhờ đến Trần Dương làm hộ.”“Xoẹt”Trong phòng vang lên tiếng xé giấy, nhưng Tịch Nguyệt vẫn làm bộ không nghe thấy, tỉnh bơ nói tiếp:“Nhưng Trâu Khải nói bạn trai của Trình Nhân là Hà Hưng Gia mà nhỉ, hai con cá kia cũng là của hắn.
Haiz, không biết có phải thật không.
Nghe kể trước kia có vài người cũng từng tặng quà cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận, hôm nay lại nhận hai con cá đó, cô nói xem có phải hơi bất thường không?”Tịch Nguyệt bắt đầu giở trò mánh mung: “Nếu thật sự Trình Nhân tìm được bạn trai trong thôn, tôi đây cũng vui lây vài phần.
Chẳng phải Trình Nhân sẽ trở thành cô gái thanh niên tri thức đầu tiên kết hôn sao? Cô có thấy vậy không?”Dứt lời, Tịch Nguyệt lén liếc sang Chu Hồng, thấy cô ta đang nắm chặt trang sách, suy tư điều gì đó.
Bất giác khoé miệng của Tịch Nguyệt nhếch lên và không nói thêm gì nữa.
Bởi cô thừa khôn để hiểu được đạo lý “vật cực tất phản” (1).
Như thế là cũng đủ lắm rồi.Quả nhiên chưa đầy hai ngày, thôn Đại Cương nổ ra một tin đồn: bạn gái của Hà Hưng Gia là đồng chí Trình.
Truyền tới truyền lui, qua mấy trăm cái miệng thì trở thành: ngày mai Hà Hưng Gia và Trình Nhân kết hôn.
Đúng là nhân ngôn khả uý (2).Sẽ không ai ngờ rằng, kẻ đứng đằng sau chủ mưu tất cả lại chính là mỹ nữ an tĩnh Tịch Nguyện.
Từ lâu Tịch Nguyệt đã âm thầm ghen ghét, sinh lòng đố kỵ với Trình Nhân.
Cô ghen tị Trình Nhân có khuôn mặt trứng ngỗng, ghen tị Trình Nhân dáng người có da có thịt ba vòng cân đối.Còn cô thì lại “xui xẻo” sở hữu gương mặt trái xoan cùng dáng người mảnh khảnh.
Đúng là cô không xấu, nếu so với đời sau thì nét đẹp của Tịch Nguyệt chính là kiểu “mình hạc xương mai” mà nhiều người mơ ước.
Nhưng với tiêu chuẩn sắc đẹp của thập niên 70 ưa sự chắc khoẻ đầy đặn thì người ta cho rằng tướng cô không có phúc.
Cộng thêm bộ dạng ủ rũ lúc nào cũng lầm lầm lì của Tịch Nguyệt làm mọi người càng thêm sợ hãi và xa lánh.Ngày ngày phải chứng kiến bao nhiêu cánh đàn ông xếp hàng tặng quà cho Trình Nhân nhiều không đếm xuể, đâm ra lại càng ngứa mắt.
Ngay cả bọn con trai trong đội thanh niên trí thức cũng không ngoại lệ.
Trong bốn người thì đã có hai người để ý Trình Nhân, một là Trâu Khải, hai là Hứa Văn Khoa.
Phương Hành là con mọt sách, không tính.
Người còn lại là Trần Dương, tuy không có vẻ gì thích thú nhưng cũng rất chiếu cố Trình Nhân.Chính vì vậy, Tịch Nguyệt càng mong mỏi Trình Nhân tìm một người nhà quê để kết hôn.
Suốt đời bị giam giữ tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, mãi mãi không thể trở về thành phố sống một cuộc sống ấm no, hạnh phúc._____________Chú Thích:(1)Câu thành ngữ “vật cực tất phản” vốn được trích từ quyển “Đạo đức kinh” – quyển sách 5.000 chữ kết tinh một đời trí huệ của Lão Tử (nhà triết học lẫy lừng, người sáng lập Đạo giáo của Trung Hoa).
Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại(2)Nhân ngôn khả uý ( 人言可畏).
Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ..
Danh Sách Chương: