“Là Poseidon nói cho con biết, Hera. Đương nhiên là con biết hắn cũng không phải người tốt. Hắn nói cho con biết chuyện này tuyệt đối là đang rắp tâm mưu tính chuyện gì đấy. Nhưng dù sao hai phía đều có những dự tính riêng của bản thân, trước khi xé rách mặt mũi, miễn cưỡng cũng có thể được coi là đồng minh.”
Ares cúi đầu, giọng nói khàn khàn, cũng không phải vì nó đang sợ hãi. Nó đang vô cùng hưng phấn, lòng tràn đầy ý chí chiến đấu hung mãnh. Từ sau khi bị Athena đánh bại, tôi chưa từng nhìn thấy biểu hiện vui vẻ này của nó.
“Vị trí thần vương cũng đã đến lúc phải thay người.”
Tôi nhìn Ares, nhìn ánh mắt phảng phất như được thắp lửa trong giây lát của nó. Dường như trong khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy người thiếu niên hiếu chiến lỗ mãng năm nào, gào thét muốn xuống nhân gian khiêu chiến với đám “anh chị em” trên danh nghĩa của nó. Từ trước đến nay Ares chưa từng thừa nhận những đứa con khác của Zeus là người thân của nó. Ở trong lòng nó, chỉ có đứa trẻ do tôi sinh ra mới có đủ tư cách làm người thân, nhưng rất đáng tiếc, bọn chúng không sợ phiền phức thì cũng nhát gan, hoàn toàn không thể hiểu được phẫn nộ và bất mãn của Ares, chỉ coi nó là kẻ lập dị chỉ thích tìm phiền toái.
“Poseidon trước nay vẫn luôn muốn thay Zeus làm Thần vương, tính cách của hắn vô cùng giảo hoạt, tìm tới con bất quá là chỉ muốn lợi dụng con mà thôi. Ares, con đừng bị hắn lừa mà còn không biết. Ba người anh em của ta không có kẻ nào dễ dàng trêu vào đâu.”
Tôi lắc đầu, không muốn đáp lại Ares. Nhưng nó nắm chặt bả vai của tôi, giọng nói khẩn thiết.
“Cho nên con chỉ cần người đứng bên cạnh con. Không phải vì lời tiên đoán ngu xuẩn kia. Hera, con không quan tâm đến việc Thần vương kế nhiệm sẽ do nữ thần nào sinh ra, con chỉ cần người nguyện ý ủng hộ con, lấy tư cách Thần hậu, lấy tư cách người mẹ, giống như Gaea trước đây. Nếu không có sự ủng hộ của Gaea, Zeus cũng sẽ không nhanh như vậy mà có thể đánh bại Cronos.”
“Không được, làm như vậy không được, ta không thể …”
Ta muốn đẩy Ares ra, nhưng lại bị nó ôm chặt hơn.
“Đã là thời điểm nào rồi mà người còn do dự? Lẽ nào người thực sự vẫn còn yêu Zeus? Mặc kệ ông ta đối người làm cái gì cũng không có cách nào phản kháng? Hera, người đừng quên, người cũng là con của Gaea, thân phận không hề thua kém ông ta. Vì sao người phải cúi đầu nghe lệnh của ông ta. Người toàn tâm toàn ý đối với ông ta như một người chồng, nhưng ông ta lại đối với người như thế nào. Ngay cả việc cưới người cũng là do tình thế ép buộc, bởi vì ông ta không muốn nhìn thấy người gả cho vị thần khác, cuối cùng mất đi bảo tọa cùng quyền lực của bản thân.”
“… Đừng nói nữa, con để cho ta an tĩnh một lúc được không?” Tôi vô lực nói, nhưng Ares hiển nhiên không hiểu được đạo lý tới lúc nào thì nên dừng lại, tiếp tục ép sát không tha, hung hăng đâm vào vết thương trong lòng tôi.
“Người nản lòng thoái chí, không muốn trở lại Olympus, không muốn tiếp tục cùng hắn duy trì quan hệ vợ chồng hư tình giả ý. Được rồi, nếu người thực sự nguyện ý tiếp tục làm một người thường, con cũng không phải không thể tiếp thu việc này, thậm chí con còn có thể đứng cạnh bảo vệ người. Nhưng Zeus sẽ đơn giản bỏ qua cho người như vậy sao. Cho dù người có là người đàn bà, ông ta không thích, ông ta cũng tuyệt đối không tiếp thu việc người và bất kể giống đực nào có quan hệ. Ông ta sẽ không bao giờ để cho người sở hữu hạnh phúc mà một người phụ nữ đáng được nhận, cho dù người lén lút vụng trộm cũng không được.”
Ares càng nói càng nói càng tức giận. Bỗng nhiên nó buông tôi ra, vươn tay về phía trước như bắt thứ gì đó. Trong chốc lát, có thứ gì đó trong không khí bỗng nhiên kịch liệt bốc cháy kèm theo một tiếng kêu thảm thiết khó có hình dung truyền tới. Ta kinh ngạc nhìn vào bàn tay của Ares, từ nơi đó một dòng máu đen không ngừng chảy xuống.
“Người có nhìn thấy không, ông ta an bài thần linh tà ác ở bên cạnh người, giám sát người, trông giữ người, không ngừng hồi báo lại bất kỳ hành động nào của người. Ông ta sẽ không mạo hiểm để cho người có nam nhân khác, càng không để cho người sinh ra đứa trẻ nào. Ông ta muốn gắt gao giam cầm người tại nơi ông ta có thể để mắt tới, dù người có chạy trốn tới Âm phủ cũng không thể thoát được.”
Nó hung hăng vung tay, nhất thời dòng máu đen chán ghét kia bắn tung tóe lên tường. Tôi chăm chú nhìn cái ấn ký dơ bẩn này, ngay lập tức nhận ra nó là vật gì. Bởi vì trước đây tôi vô cùng thích dùng loại vô hình vô ảnh này tới giám sát hành tung của người khác, Zeus còn vì việc này trách cứ tôi rất nhiều. Không nghĩ tới, cuối cùng hắn cũng dùng loại thủ đoạn này tới đối phó với tôi. Tôi thật sự không thể hiểu được, rõ ràng hai bên đã ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi cũng không còn trở lại Olympus, càng không đi gây trở ngại cho hắn bất cứ chuyện gì.
Nhưng hắn vẫn như cũ không chịu tin tưởng tôi, từ đáy lòng luôn hoài nghi tôi, không kể đến sự tín nhiệm của một người chồng đối với vợ mình, mà ngay cả sự tin tưởng của một người em trai đối với chị gái cũng không có.
E rằng, từ lúc bắt đầu hắn cũng chưa từng tin tưởng tôi… bởi vì những lời nói vừa hoang đường vừa nực cười kia.
Tôi đứng dậy, Ares vô cùng mong đợi nhìn tôi.
“Đừng đi theo ta, ta muốn một mình đi dạo một lát.”
Cũng có thể bởi vì bất kể nét mặt hay giọng nói của tôi không hề có bất kỳ biểu hiện kháng cự nào, nên Ares mấp máy muốn nói rồi lại ngồi xuống không nói gì cả. Thế nhưng chắc chắn không có khả năng nó thả tôi một mình ra ngoài cửa. Tôi quan sát bốn phía, thân thể của phàm nhân không thể so sánh với thần tướng, nếu Ares thực sự động chân động tay thì tôi cũng không có cách nào biết được.
Trong lòng tôi trào dâng cơn mệt mỏi rã rời. Tôi cũng không phải là một nữ nhân có dã tâm bừng bừng. Là một con người, tôi càng không hy vọng thế giới này vì cuộc chiến giữa các vị thần mà trở nên thê thảm rối tung rối mù. Từ khi thời đại của các vị thần bắt đầu, đâu có cuộc chiến nào của các vị thần và thứ thần mà nhân loại tránh được tử thương vô số đâu? Đổi lại là trước đây, tôi không bao giờ quan tâm đến việc có bao nhiêu người chết, nhưng hiện tại tôi đã không thể bàng quan không thấy.
Tôi vuốt ngực, không lẽ bởi vì bây giờ tôi đang là con người nên lại có thứ tình cảm mà bị thần linh coi là thấp kém coi thường sao?
“Hera.”
Ares có lẽ đang sợ tôi làm ra chuyện kỳ quái nào đó, lo lắng gọi tôi. Tôi quay lại nhìn nó.
“Zeus là chồng của ta, nhưng con cũng là con trai của ta. Bất kể là ai, ta cũng không muốn nhìn thấy người ấy chết. Ares, có thể con không sợ cái chết, nhưng bất kể ai thắng cuộc, đối với ta mà nói đều là nỗi đau đớn mất mát.”
Sau khi nói xong, tôi cũng không quay lại tiến về phía trước. Ares cũng không đuổi theo, tôi cười khổ. Nó sẽ không thể hiểu được thứ tình cảm này, cho dù đã ở nhân gian lâu như vậy rồi. Bản tính của một vị thần không có tình cảm từ ái cùng thương hại, mà chỉ có chinh phục và giết chóc.
Tôi cũng không biết bản thân sẽ đi đến đâu, mà chỉ bước đi không có mục đích, cuối cùng cũng bước đến bờ biển. Tôi nhìn thầy bầu trời thê lương trống trải cùng mặt biển vô tận, tay nhét vào túi áo, lặng lẽ đứng im một chỗ.
Mặc kệ tôi có nói hoặc làm cái gì, Ares cũng đã hạ quyết tâm. Nó nhất định sẽ thực sự đứng lên chống đối lại Zeus. Tôi không nghi ngờ việc nó tìm được đồng mình, vì Poseidon chưa từng quên mối thù sau khi chiến bại bị đuổi khỏi Olympus năm đó, còn có nhóm người của các gia tộc Titan bị đánh bại lưu vong bên ngoài, bọn chúng vì Zeus mà mất đi vinh quang và quyền lực nên vẫn luôn hận không thể chém Zeus ra muôn mảnh. Nếu bọn họ liên hợp lại, bất kể có kết cục thế nào, thì quá trình cũng vô cùng thảm thiết. Tương tự, thủ hạ của Zeus cũng là một đám thần trung thành và tận tụy. Trong đó khó dao động nhất là đám con riêng của Zeus, bởi vì mọi thứ chúng có đều liên quan đến Zeus, nếu Zeus sụp đổ, bọn chúng cũng sẽ giống như đám thần ủng hộ Cronos năm xưa, bị tước đoạt tất cả.
Chết đối với thần không có gì là đáng sợ, điều đáng sợ hơn cái chết rất nhiều là mất đi thần lực và quyền lực của một vị thần, đó mới chính là nỗi thống khổ lớn nhất.
“Hera.”
Có người ở phía sau gọi tên của tôi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy run rẩy, nhưng không quay đầu lại. Người kia vẫn không buông tha, đặt một bàn tay lên lưng của tôi, vỗ vỗ tựa như an ủi.
“Nhìn em bây giờ xem, vừa nghèo túng vừa tiều tụy. Dù đã cách đây rất lâu nhưng ta vẫn còn nhớ rõ ngày em trở thành Thần hậu. Trên đầu em mang vương miện làm từ rất nhiều loại bảo thạch và hoa tươi, cầm trong tay quyền trượng tượng trưng cho quyền lực và địa vị, trên người lấp lánh tỏa sáng khiến người đối diện với choáng ngợp. Tất cả các vị thần đều hoan hô chúc mừng, không một kẻ nào dám vỗ lễ ngẩng đầu ở trước mặt của em.”
Hơi thở lạnh lẽo lướt qua gương mặt của tôi. Tôi không thích mở miệng quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn thấy người tôi không thích kia, nhưng hắn vẫn vừa cười vừa chuyển người. Lúc xuất hiện trước mặt của tôi, còn thân mật đặt tay lên bả vai của tôi.
“Khi đó em xinh đẹp biết nhường nào, vẻ đẹp diễm lệ khiến mọi thứ lu mờ, ánh mắt kiêu ngạo như muốn dẫm nát mọi thứ dưới chân, không một kẻ nào có thể khiến em hạ mình cúi đầu. Tuy từ đáy lòng của ta vô cùng chán ghét cái bộ dạng cao ngạo tự cho là đúng kia, nhưng không thể không thừa nhận, kiêu ngạo mới bộc lộ được dáng vẻ đẹp đẽ nhất của bản thân.”
“Ngài tới nhục nhã ta sao?”
Tôi hừ một tiếng, nhìn thẳng vào người đàn ông ở trước mặt. Mặt của hắn vẫn y hệt như mấy vạn năm trước, tuấn mỹ không tì vết, cân đối đến mức hoàn toàn có thể đưa vào làm khuôn mẫu của các tác phẩm trưng bày trong bảo tàng. Tóc của anh chị em chúng tôi đa số đều màu đen, chỉ có Zeus và Poseidon khác biệt. Zeus có một mái tóc vàng chói mắt, còn Poseidon lại có mái tóc màu xám tro. Khi nhìn vào mắt hắn, không có một người nào có thể nhìn thấy sự phóng khoáng của biển cả, mà chỉ liên tưởng đến bão tố điên cuồng bất tận. Poseidon có một gương mặt ôn hòa nhã nhặn nhưng hắn là người tàn nhẫn âm hiểm nhất trong số các anh chị em. Chỉ cần tâm tình không tốt một chút là hắn có thể chĩa cây đinh ba kích động một cơn bão trên biển, nhìn tất cả các sinh linh kêu gào thảm thiết mà cười lớn.
“Sao ta có thể như vậy. Ta nghe nói em bị Zeus vứt bỏ, nên mới nhanh chóng đến an ủi em, trợ giúp em cũng như cổ vũ em có dũng khí và sức mạnh báo thù.”
Hắn mỉm cười nói.
“Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ giống với Zeus, không bao giờ đưa ra lời thề rỗng tuếch, lời hứa hẹn dối trá. Mấy thứ này đều tính là cái gì. Chỉ cần em muốn ta sẽ dâng lên tận tay cho em, giúp em khôi phục lại niềm vui cùng sự kiêu ngạo tự tôn đã đánh mất.”
Hắn hé miệng cười, còn vươn tay vuốt ve mái tóc của tôi, tựa như thời điểm chúng tôi còn bị nhốt ở trong hang động đen tối lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp giống như lời thì thầm.
“Hera thân ái, đương nhiên chúng ta sẽ báo thù. Tại sao chúng ta không liên thủ, cùng nhau phát tiết nỗi oán hận chôn giấu trong lòng nhiều năm lên đầu tên khốn Zeus?”
“Ngài có thể đi tìm Hades, không chừng anh ấy sẽ cảm thấy có hứng thú hơn đấy.”
“Hừ, việc này thì nên miễn bàn đến anh cả thân yêu của chúng ta.’
Sự xảo quyệt của hắn thoáng hiện ra, rồi rất nhanh chóng trở lại bình thường, đỡ tay vỗ trán.
“Anh cả thân yêu của chúng ta đã sớm không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, chỉ mỗi việc gia đình anh ấy rối tung rối mù cũng để khiến anh ấy đau đầu rồi. Bản thân là một vị thần chí cao vô thượng, trong thân thể còn chảy huyết thống thần thánh cao quý nhất, vậy mà anh ấy lại đắm mình trong thế giới người chết vô vị tẻ nhạt. Từ mấy triệu năm trước ta đã đối với anh ấy vô cùng thất vọng rồi.”
“Ta là vợ của Zeus.”
“Ha ha ha, em có thể dừng lại được rồi. Vợ ư? Trước đây còn có thể xưng là như vậy, còn bây giờ tất các vị thần đều biết, ngoài trừ việc em vẫn nắm giữ địa vị thần hậu, hắn còn điểm nào đối xử với em như đối với một người vợ? Hăn cũng thật vô tình, tốt xấu gì em cũng ở cạnh hắn lâu như vậy, cũng chưa từng làm bất kỳ điều gì có lỗi với hắn, vậy mà cuối cùng hắn vẫn đối với em không bằng một nữ nhân loài người ti tiện, em nhớ lại xem, vì đám con riêng đê tiện kia của hắn, hắn đã đối xử với em như thế nào?”
Biết rõ Poseidon chỉ đang dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt sự tin tưởng của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng chua xót. Lúc còn ở Olympus, tất cả mọi người đều e ngại tôi, từ xưa đến nay chưa từng có ai cảm thấy tôi đang làm đúng. Bọn họ đều cho rằng tôi luôn ghen tuông vô lý cạn thiệp vào mọi việc của Zeus, thật sự quá mức mất thân phận. Chỉ có hào hoa phong lưu có chút xíu thôi mà, các đời Thần vương trước đó đều như vậy. Mà Zeus đối với tôi cũng không tệ, chí ít, hắn còn phân chia cho tôi quyền lực và địa vị chưa từng tiền lệ, thậm chí còn chưa từng chính thức lật mặt với tôi.
“Thế nào, Hera? Em hãy đứng về phía anh trai và con trai của em. Em hãy tin anh, chỉ cần có em đứng về phía sau, Zeus … ha ha ha.”
Poseidon nở nụ cười. Tiếng cười kia khiến cho toàn thân của tôi cảm thấy khó chịu. Tôi nghiêm túc suy nghĩ tích cực một hồi lâu, cuối cùng tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám của hắn, gật đầu.
“Được, ta đồng ý.”
Danh Sách Chương: