Lời của chàng mang theo dụ dỗ, làm cho Hoa Hướng Vãn nháy mắt bừng tỉnh.
Nàng có chút khiếp sợ với ducniệm vừa rồi bản thân sinh ra, cũng có chút kinh ngạc với Tạ Trường Tịch thế mà sẽ nói loại lời này.
Nàng dịch người sang bên cạnh lấy ly nước, không dấu vết né tránh chàng đụng vào, cười nói: “Tâm ý của chàng, ta xin lĩnh. Nhưng thứ ta muốn, ta đã nói với chàng. Chàng giúp ta ngồi lên vị trí Ma Chủ là ta đã rất cảm kích.”
Nói xong, nàng bưng ly nước uống một ngụm, quay đầu nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh: “Ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát. Nếu không chàng đả tọa trước nhé?”
Tạ Trường Tịch nghe nàng nói, thong thả nâng mi.
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn rất trong sáng, không có chút cảm xúc và ducvọng với chàng. Nàng mơ hồ cảm giác chàng muốn nói gì đó. Trước khi chàng mở miệng, nàng đã chen vào trước, nhẹ nhàng bâng quơ như người qua đường bàng quan: “Vừa rồi, chàng không nên nói câu kia.”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng. Chàng lặng im nhìn nàng.
Sau khi đối diện một lúc, chàng nhẹ giọng dò hỏi: “Những người khác thì có thể?”
Hoa Hướng Vãn dịch khỏi ánh mắt chàng, chỉ nói: “Vậy cũng không liên quan gì đến chàng.”
Tạ Trường Tịch không nói nên lời.
Thật ra còn chàng còn muốn tranh một lần. Nhưng trước khi mở miệng, chàng lại nhớ đêm trước khi bọn họ rời đi, Côn Hư Tử nói.
“Bao lì xì của ta và sư phụ con, nàng đã nhận. Nàng nói nàng không nợ tình, ta chỉ có thể nói con là bởi vì nàng ch3t ở trước mặt mà lòng sinh chấp niệm. Nếu không sợ là nàng tình nguyện không cần cái gì vẫn đi về Tây Cảnh, không thành được hôn sự này.”
Thật ra lời này, không cần Côn Hư Tử nói, chàng cũng biết.
Nàng không phải người ướt át dài dòng. Nếu nàng không thích, nàng sẽ không dây dưa với bất kỳ kẻ nào.
Giống như Ôn Thiếu Thanh, một mặt mạnh mẽ ép nàng, kết quả chỉ có thể làm nàng chán ghét.
Mà nếu nàng thích, lúc trước đi Thiên Kiếm Tông, nàng sẽ chỉ tên nói họ, muốn Tạ Trường Tịch chàng.
Nhưng nàng không làm.
Hôn sự này, cơ hội từ lúc bắt đầu, là chàng cưỡng cầu.
Mà đây là cơ hội duy nhất của chàng.
Chàng cụp mi, từ từ bình tĩnh, đứng dậy chỉ nói: “Nàng nghỉ ngơi đi.”
Chàng yên lặng ngồi xếp bằng trên đất, đưa lưng về phía nàng đả tọa.
Thấy chàng đi đả tọa, Hoa Hướng Vãn mới thở phào một hơi. Nàng nằm ở trên giường, cảm nhận biến hóa vừa rồi của thân thể, không nhịn được cảm thấy có chút hoang đường.
Vừa rồi nàng thế mà có tâm tư với Tạ Trường Tịch?
Hai trăm năm, thật là tính xấu không đổi.
Nhất định là người này quá đẹp, đổi thành người khác sợ là cũng giống vậy thôi.
Nàng định tâm, quyết định không nghĩ nhiều nữa, nằm về trên giường tĩnh dưỡng.
Tạ Trường Tịch nhìn lư hương trên bàn, chờ đến đêm, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
“Tạ tiền bối, Hoa Thiếu chủ.” Giọng “Vân Thanh Hứa” vang lên. Cậu ta cung kính nói: “Đã đến giờ. Ta vào được chứ?”
Nghe thấy âm thanh này, Tạ Trường Tịch thong thả ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Hoa Hướng Vãn bị tiếng đập cửa đánh thức, lơ mơ lên tiếng: “Chờ một chút.”
Nói xong, nàng xoa thái dương, chống người đứng dậy.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, Tạ Trường Tịch ngồi ở trong ánh trăng, không có chút dấu hiệu muốn đi.
Nàng chần chờ một lát, không nhịn được lên tiếng đuổi: “Chàng sang cách vách đi.”
Tạ Trường Tịch bất đ0ng, Hoa Hướng Vãn nghi hoặc: “Tạ Trường Tịch?”
Nghe nàng hỏi lại, Tạ Trường Tịch cụp mi nhìn bóng mình dưới mặt đất.
Bóng dáng mơ hồ, lờ mờ chỉ có thể thấy hình dáng một người.
Đây là bóng người, bóng dáng mọi người đều là dáng vẻ đen tối vặn vẹo như thế.
Chàng nhìn chằm chằm bóng đen, gian nan nhắm mắt lại.
Qua lúc lâu, chàng ôm Tiểu Bạch đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa. Chàng vừa mở cửa ra thì thấy “Vân Thanh Hứa” đã chờ ở cửa.
Thấy chàng mở cửa, Vân Thanh Hứa ngẩng đầu cười cười, cung kính nói: “Tạ tiền bối.”
Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm cậu ta. Lúc lâu sau, chàng nhắc nhở: “Ta đã đến Tây Cảnh. Ngươi nên gọi ta là Thiếu quân.”
Không ngờ chàng sẽ nói lời này, Tiết Tử Đan nghe mà sửng sốt. Tạ Trường Tịch đi sát qua bên cạnh y, đi vào phòng cách vách.
Nhìn hành lang dài trống rỗng, Tiết Tử Đan ngẫm nghĩ, lúc này mới phản ứng lại Tạ Trường Tịch nói gì, cười nhạo một tiếng.
Y quay đầu vào phòng, đóng cửa phòng lại, đặt kết giới, đi đến mép giường.
Hoa Hướng Vãn còn ngồi ở trên giường xoa huyệt thái dương, Tiết Tử Đan liếc nàng một cái, dò hỏi: “Đau đầu à?”
“Ngủ nhiều.”
Hoa Hướng Vãn giải thích. Nàng buông tay, từ trên giường đi xuống, ngồi vào đệm hương bồ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Đến đây đi.”
“Nàng có biết vừa rồi hắn nói gì với ta không?”
Tiết Tử Đan vừa nói chuyện vừa ngồi xuống, bày ngân châm thành hàng ở trước mặt Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn không chú ý nghe đối thoại vừa rồi của bọn họ. Nhưng nghĩ Tạ Trường Tịch sẽ không nói nên lời kinh thế hãi tục gì nên nàng chỉ nói: “Cái gì?”
“Hắn nói với ta...” Tiết Tử Đan ngẩng đầu cười khẽ: “Muốn ta gọi hắn là Thiếu quân.”
Hoa Hướng Vãn nghe lời này, có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng nghĩ lại chỉ nói: “Hiện giờ chàng ấy đúng là Thiếu quân của ta.”
Tiết Tử Đan nghe vậy, thần sắc hơi ảm đạm. Y lắc lắc đầu: “Nàng thật sự nhẫn tâm.”
“Xem bệnh đi.” Hoa Hướng Vãn nhắc nhở y: “Nếu không thì lượn.”
“Chậc.”
Tiết Tử Đan bị nàng cảnh cáo, không dám nhiều lời. Y lấy một lọ thuốc từ trong túi Càn Khôn đưa cho Hoa Hướng Vãn: “Quy củ cũ, ta có thể đưa độc từ trong máu nàng ra, để nàng tạm thời an bình. Nhưng độc vẫn luôn ở bên trong nội tạng cốt tủy của nàng, trong một tháng độc tố sẽ lại ngấm đầy trong máu nàng. Nhưng độc mới này không bị huyết lệnh Ma Chủ kích phát, sẽ không làm nàng đau đớn. Đêm nay khi đuổi độc, cả người nàng sẽ đau nhức. Uống hết thuốc này đi, sẽ suy yếu ngũ cảm của nàng, như vậy cũng dễ chịu chút.”
“Uống xong vẫn đau thôi.”
Hoa Hướng Vãn thành thật nhận lọ thuốc, trong miệng lại vẫn oán trách. Tiết Tử Đan cười cười: “Nàng không phải chưa từng chịu độc. Hôm nay muốn thử xem có bao nhiêu đau à?”
“Thôi.”
Hoa Hướng Vãn uống luôn một hơi, bình tĩnh nói: “Ta không phải đứa ngốc.”
Tiết Tử Đan nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của nàng. Y cụp mi, ánh mắt dừng ở vết đao trên nguc nàng, trong mắt hiện ra khổ sở.
“A Vãn...” Y khàn khàn mở miệng: “Đi đến một bước này, thật sự đáng giá à?”
Y nói sau tác dụng của thuốc nên nàng không nghe rõ.
Hoa Hướng Vãn chỉ thấy miệng y đóng mở, mơ hồ nghe được dường như đang gọi mình.
Nàng bắt đầu nhìn không rõ quanh người, không nghe rõ lời người ta nói, không ngửi được mùi vị...
Tất cả cảm giác, xúc giác đều trở nên ch3t lặng. Nàng nhắm mắt lại, thong thả tiến vào một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nàng thuần thục tiến vào cảnh trong mơ do chính mình dựng lên. Cảnh trong mơ này là một vùng băng nguyên, đây là thói quen hai trăm năm qua của nàng.
Mãi cho đến sau khi Hợp Hoan Cung bị huỷ diệt, nàng mới hiểu được, vì sao Tử Sinh Giới quanh năm băng tuyết.
Bởi vì chỉ có bên trong loại rét lạnh này, con người mới có thể duy trì sự khắc chế, thủ dục, không mềm yếu.
Nàng ngồi xếp bằng, cảm giác vô số xiềng xích quấn quanh người nàng, trói chặt lấy nàng.
Đau đớn từng chút từng chút nảy lên, trong gió tuyết ở cảnh trong mơ này, nàng cắn chặt răng.
Nhịn một chút.
Nàng thuần thục nói với bản thân, nhịn một chút rồi sẽ qua.
Trong sự nhẫn nại cực hạn, Tạ Trường Tịch quay mặt về phía phòng Hoa Hướng Vãn, ôm Tiểu Bạch lẳng lặng nhìn tường trắng.
Trước mặt chàng là một bức vẽ thiêu thân lao đầu vào lửa treo cao ở mặt tường. Sau tường là kết giới của “Vân Thanh Hứa”, ngăn cách chàng và bọn họ.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Tiểu Bạch ghé vào đầu gối chàng, để chàng chầm chầm vuốt lông, run bần bật.
Không lâu sau, bên cạnh đột nhiên ầm ĩ “Ưm ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm ưm!!”
Nghe thấy này tiếng “Ưm ưm” không ngừng, Tạ Trường Tịch không quay đầu lại. Chàng giơ tay chỉ bức hoạ trên bàn, bức hoạ lập tức mở ra. Một cô gái bị dây trói tiên bó đến kín mít, trong miệng nhét khăn lụa nháy mắt từ bức vẽ lăn xuống.
Nàng ấy ra sức vặn vẹo trên mặt đất. Tạ Trường Tịch lại giơ tay, khăn lụa trong miệng nàng ấy bay ra, rơi xuống đất.
Cuối cùng cũng có thể nói, Hồ Miên nháy mắt mắng to: “Tạ Trường Tịch! Đầu óc ngươi có vấn đề à? Bắt người thì bắt người, ngươi trói ta làm cái gì?!”
“Ngươi sẽ chạy.”
Tạ Trường Tịch giải thích.
“Vậy ngươi cũng không thể bịt miệng ta!”
“Ngươi quá ầm ĩ.”
Hồ Miên: “...”
Hai câu qua lại, Hồ Miên đau khổ quay đầu: “Ta nói không sai. Nam nhân như ngươi, uổng một túi da, không có linh hồn. Mắt sư muội thật bị mù rồi, năm đó sao có thể coi trọng ngươi chứ?”
Tạ Trường Tịch biết nàng nói linh tinh, nhắm mắt không nói chuyện.
Hồ Miên ghét bỏ liếc chàng một cái, xoay mặt sang chỗ khác. Nàng quỳ rạp trên mặt đất chán nản một lúc, lại quay đầu, mang theo vài phần lo lắng: “Sư muội thế nào rồi?”
“Nếu ngươi coi nàng là sư muội, vì sao lại xuống tay tàn nhẫn?”
Tạ Trường Tịch không mở mắt. Hồ Miên mím môi, chỉ nói: “Nàng... sẽ không xảy ra chuyện.”
“Vì sao?”
“Tiết...” Hồ Miên gần như sắp buột miệng thốt ra, lại vội vàng sửa miệng: “Tiểu đạo sĩ Đạo Tông kia không đi theo muội ấy à? Y thuật của cậu ta không tồi.”
“Cho nên ngươi hạ độc nàng.”
Tạ Trường Tịch nói ra lời này, Hồ Miên lập tức sửng sốt.
Nàng mờ mịt nhìn chàng, hỏi lại một tiếng: “Hạ độc?”
Phát hiện không đúng, Tạ Trường Tịch nhíu mày: “Không phải ngươi hạ độc?”
Hồ Miên ngơ ngác suy nghĩ một lát, sau đó trên mặt có chút khó coi.
“Ta không hạ độc.” Nàng khó nhọc nói: “Ta chỉ... dùng huyết lệnh Ma Chủ một chút.”
Tạ Trường Tịch không nghe rõ. Hồ Miên không biết là nhớ tới cái gì, sắc mặt có chút trắng bệch: “Hẳn là muội ấy phát độc tích trong cơ thể trước kia rồi.”
“Gần đây ta vẫn luôn tự thay máu cho nàng.” Tạ Trường Tịch vững vàng nói: “Ta không có nhiều máu để đổi cho nàng trong một lần, nhưng cũng đã đổi hơn nửa rồi. Nếu là độc cũ, hiện nay hẳn không có trở ngại gì.”
Hồ Miên không nói gì, dường như nàng ấy đang suy tư gì đó.
Một lát sau sau, nàng ấy cười rộ lên: “Vậy bọn họ trị độc. Ngươi ngồi ở chỗ này?”
“Ừ.”
“Ngươi thật là hào phóng.” Hồ Miên vui sướng khi người gặp họa: “Trai đơn gái chiếc, cởi áo tháo thắt lưng, linh lực giao hòa, lau súng cướp cò...”
“Hồ Miên!” Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn nàng ấy, mang theo vài phần cảnh cáo: “Nói cẩn thận.”
“Không phải ta chỉ nói thật thôi à?”
Hồ Miên cười rộ lên, cảm nhận một lát, dùng thần thức nhẹ nhàng ra một đòn. Kết giới của Hoa Hướng Vãn nháy mắt vỡ vụn, âm thanh cách vách trở nên rõ ràng.
Tiếng th0 dốc của “Vân Thanh Hứa”, Hoa Hướng Vãn vì đau đớn không nhịn được ngẫu nhiên phát ra tiếng rên.
Âm thanh này đan chéo lên nhau, ánh mắt Tạ Trường Tịch nhìn về phía Hồ Miên nháy mắt lạnh dần.
Hồ Miên quan sát vẻ mặt của chàng, nhướn mày: “Muốn giết người?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào.
Tất cả mọi người không biết, thật ra hai trăm năm qua, đối mặt bất luận kỳ cảm xúc đau khổ nào, chàng trừ giết chóc ra thì không học được gì hết.
Bên xác bạn bè, khi đau đớn vì mất đi thì tàn sát sạch sẽ Dị Giới mang đến bình tĩnh cho chàng.
Cảm xúc dọc theo đường đi, khi ghen ghét đau khổ, tuyệt vọng luống cuống, cũng là máu tươi cho chàng an ủi.
Từ 21 tuổi, vào cái giây phút mất hết tất cả thì đã không còn ai dạy chàng những thứ khác.
Mà trước 21 tuổi, chàng giống như tờ giấy trắng trong năm tháng. Ba năm duy nhất tươi sáng, không đủ để ngăn cản hai trăm năm băng tuyết sương lạnh ở Tử Sinh Giới.
Nhưng Vân Thanh Hứa khác với Ôn Thiếu Thanh.
Ôn Thiếu Thanh là người mà Hoa Hướng Vãn muốn giết, mưu đồ gây rối với Hoa Hướng Vãn. Hai trăm năm qua ỷ vào danh nghĩa ân nhân tùy ý khinh nhục nàng, thậm chí đến chuyện “ân nhân” này, cũng là giả.
Không chỉ vô ân, ngược lại có thù oán.
Chàng giết Ôn Thiếu Thanh, ít nhất có tình có lý.
Nhưng Vân Thanh Hứa làm sai cái gì?
Đệ tử Đạo Tông, trừ bạo giúp kẻ yếu, dưới tình thế cấp bách cứu người, sao chàng lại có thể có suy nghĩ như vậy?
Vì thế chàng chẳng thể làm gì cả. Hoa Hướng Vãn không đồng ý. Vân Thanh Hứa không thể giết. Chàng chỉ có thể ngồi ở chỗ này, như con thú bị xiềng xích trói buộc.
Hồ Miên vừa lòng đánh giá sự thay đổi trên mặt chàng, cười mở miệng: “Có muốn ta giúp ngươi không?”
Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm nàng ấy: “Giúp ta làm cái gì?”
“Trên người của ngươi,” Hồ Miên hất cằm về phía cánh tay chàng: “Có ấn Nhập Mộng của Vãn Vãn.”
Nghe được lời này, trên mặt Tạ Trường Tịch bất đ0ng.
Trên đạo song tu, Hồ Miên xem như người dẫn đường cho Hoa Hướng Vãn. Nàng ấy nhạy bén hơn Hoa Hướng Vãn, hoàn toàn không có gì là lạ.
Hồ Miên thấy chàng cam chịu, trong giọng nói mang theo vài phần dụ dỗ: “Ta có thể giúp ngươi giấu đi dao đ0ng khi sử dụng ấn Nhập Mộng, để ngươi lặng yên không một tiếng đ0ng tiến cảnh trong mơ của muội ấy. Thế nào?”
“Vì sao ta phải đi trong mộng của nàng?”
Tạ Trường Tịch bình thản hỏi. Hồ Miên trừng chàng một cái, hận rèn sắt không thành thép: “Mộng mới là nơi gần với bản tâm nhất của một người. Ngươi không đi xem, sao ngươi biết được rốt cuộc muội ấy nghĩ gì?”
“Không sao à?” Hồ Miên không đợi Tạ Trường Tịch mở miệng, lập tức ngắt ngang chàng, nhướn mày: “Lời này ngươi lừa ta thì được, ngươi có thể lừa chính mình à? Hơn nữa, không phải ngươi nói phải đi con đường muội ấy đã đi à? Năm đó muội ấy đã nhập mộng ngươi, hiện giờ ngươi nhập mộng của muội ấy, có gì mà không thể?”
“Huống hồ, muội ấy và Vân Thanh Hứa ở cách vách, ngươi lại không thể tới gần một bước. Ít nhất ngươi cũng phải ở trong mộng với muội ấy chứ? Nếu không, ngươi tới Tây Cảnh làm cái gì?”
Trong giọng Hồ Miên đầy trào phúng: “Tới nhìn xem hiện tại muội ấy sống như thế nào, nhìn xem ai ở bên muội ấy à?”
“Ngươi thật sự rất muốn ta đi.”
Tạ Trường Tịch mở miệng khẳng định. Sắc mặt Hồ Miên cứng đờ. Thấy Tạ Trường Tịch nâng mi nhìn nàng ấy: “Vì sao phải đi?”
“Hiện nay ta có không mặt mũi nào gặp muội ấy.” Biết không thể giấu, Hồ Miên ăn ngay nói thật: “Có một số việc ta phải nói rõ ràng. Ta sắp thành công rồi. Chờ ta làm rõ, tất nhiên ta sẽ trở về.”
Hai người giằng co không nói.
Hồ Miên ngẫm nghĩ, còn muốn tìm lý do thuyết phục Tạ Trường Tịch. Nhưng không đợi nàng mở miệng, dây trói tiên trên người đột nhiên biến mất.
Hồ Miên sửng sốt, sau đó vui vẻ, vội từ mặt đất bò dậy. Nàng ấy nắm tay áo Tạ Trường Tịch, vui mừng nói: “Nào! Để ta sửa ấn cho ngươi.”
Nói xong, nàng vén tay áo chàng, một cái pháp ấn sáng lên.
Hồ Miên dùng linh lực hơi đổi phù văn trên ấn Nhập Mộng, sau đó nhắm mắt lại niệm chú.
Vào lúc nàng ấy nhắm mắt lại, một đạo kiếm quyết từ cánh tay nàng ấy lặng yên không một tiếng đ0ng chui vào, cuối cùng ngừng ở sau cổ nàng ấy, kiếm văn sáng lên, sau đó ẩn vào thân thể của nàng ấy.
Hồ Miên sửa xong ấn Nhập Mộng, thở phào một chơi, mở to mắt, không nhịn được cảm khái: “Nhiều năm như vậy, các phù chú khác rõ ràng vẽ tốt như vậy. Sao cái pháp chú song tu ấn Nhập Mộng này lại vẽ nát như vậy chứ?”
Nàng ấy buông tay Tạ Trường Tịch ra, đưa mắt nhìn Tạ Trường Tịch. Nàng ấy ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi muốn quay lại với muội ấy, đừng ngày nào cũng buồn bực. Nói nhiều, cười nhiều chút. Dù sao vẫn phải để muội ấy thấy ngươi tốt mới được.”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch cúi đầu, trả lời: “Ta sẽ học.”
Nhìn dáng vẻ của chàng, Hồ Miên xua xua tay: “Ta đi đây.”
Nói xong, Hồ Miên đi đến bên cửa sổ, chống cửa sổ nhảy xuống.
Phòng trống rỗng, Tạ Trường Tịch cúi đầu nhìn ấn Nhập Mộng trên cánh tay. Lúc lâu sau, chàng giơ tay rạch một cái, mới nhắm mắt lại.
Trước mắt hiện lên một mảng màu đen, chàng đi về phía trước. Đi trong chốc lát, chàng cảm giác được lạnh lẽo quen thuộc ập vào trước mặt.
Màu trắng bắt đầu tràn đầy tầm mắt, trước mắt là băng nguyên mênh mang, hình như chàng đã đi vào Tử Sinh Giới.
Nhưng đây lại không phải Tử Sinh Giới.
Chàng đi về phía trước, thấy nữ tử ngồi ở trên băng nguyên, nhắm mắt đả tọa.
Đây là băng nguyên trong lòng nàng, nàng đặt bản thân ở nơi này, giống chàng năm đó.
Ảo tưởng cái lạnh của băng tuyết có thể làm người ta khắc chế, thủ thân, quên dục.
Chàng đi về phía trước, chân đạp lên trên mặt tuyết phát ra tiếng vang.
Hoa Hướng Vãn nhắm mắt đả tọa, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người.
Nàng có chút kỳ lạ. Nàng chưa bao giờ gặp những người khác ở trong mộng. Nàng không buông thả bản thân quay đầu lại, chỉ nhẫn nại đau đớn và rét lạnh quanh người, chờ đợi tất cả dày vò kết thúc.
Giống như mỗi một lần trong hai trăm năm qua.
Nhưng mà người nọ càng đi càng gần, cuối cùng ngừng ở phía sau nàng.
Chàng lặng im nhìn nàng. Quanh người nàng đã khoác một tầng băng, Hoa Hướng Vãn cảm giác người nọ cứ đứng ở phía sau nàng. Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, chậm rãi quay đầu.
Đối phương cúi đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo đau xót ấm áp kiềm chế.
Nàng không biết sao, trong chớp mắt thấy chàng, nàng như đứa trẻ bị ngã gặp được người lớn. Trong một chớp mắt thế mà lại cảm giác tất cả sự đau đớn và lạnh lẽo đều càng thêm kịch liệt.
Nàng đột nhiên thật hy vọng chàng có thể ôm nàng một cái, tựa như chàng vẫn làm vào buổi đêm mỗi ngày vậy.
Tạ Trường Tịch dường như thấy được phần khát vọng này trong mắt nàng. Chàng cảm giác được một loại đau xót sắc bén lướt qua nguc.
Khác hẳn với những ghen ghét, không cam lòng, và đau đớn kịch liệt khi mất đi.
Loại đau này như một giọt máu dừng ở trong nước, lan ra, triền miên tinh mịn, làm người ta nghẹn ngào ở yết hầu, lại cảm thấy may mắn vui mừng.
Chàng ngồi xổm xuống, ôm cả người nàng vào trong nguc.
Độ ấm quen thuộc và mùi lành lạnh của cây tùng cùng nhau ùa đến, nháy mắt bao lấy nàng.
Hoa Hướng Vãn dựa vào trong nguc chàng, cảm thấy có chút hoảng hốt. Nhất định là chuyện ban ngày ảnh hưởng nàng, làm nàng ở trong mộng còn gặp được người này.
Nhưng giây phút này, đau đớn và rét lạnh đã gần như mài mòn tất cả ý chí của nàng. Nàng nhắm mắt lại, nằm ở trong nguc chàng, khàn khàn nói: “Tạ Trường Tịch, ta đau quá.”
Tạ Trường Tịch lần đầu tiên nghe nàng thản nhiên thừa nhận mình khó chịu như vậy. Chàng không nhịn được ôm chặt nàng hơn nữa chút.
Chàng không biết nên nói gì, nên làm gì.
Điều duy nhất chàng có thể làm, chỉ là nâng mặt nàng, hôn lên gò má nàng, hôn lên môi nàng.
Hơi thở của Hoa Hướng Vãn nặng dần. Chàng kéo nàng vào trong nguc, tựa ở đầu vai chàng, mang theo tư thế thánh khiết như triều bái, hôn môi, ôm, tìm kiếm.
Chàng muốn để nàng quên, để nàng vui thích, muốn cho nàng cảm giác được chàng tồn tại, quên mất tất cả đau đớn.
Hoa Hướng Vãn cảm nhận được đ0ng tác của chàng, rốt cuộc xác định đây là giấc mộng.
Tạ Trường Tịch sẽ không làm chuyện như vậy.
Chàng đến hôn môi cơ bản nhất còn cảm thấy thẹn, cảm thấy dơ bẩn thì sao có thể làm những cái này chứ?
Nàng không còn sức từ chối, cả người dựa vào chàng, ngửa đầu nhìn băng tuyết rơi xuống, hơi thở hà vào không khí hóa thành một mảnh sương trắng.
Chàng có một đôi tay rất đẹp, như được khắc ra từ băng ngọc. Mười móng tay đều được nghiêm túc cắt tỉa, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng.
Nàng thích nhất xem dáng vẻ chàng cầm kiếm. Cho dù sau này buông bỏ tình cảm thì vẫn phải công bằng nhận xét một câu, bề ngoài của chàng, cho dù là một đôi tay thì cũng là hoàn mỹ không ai bì kịp.
Nàng không biết bản thân làm sao, chuyển mắt nhìn người bên cạnh này, cảm thấy tất cả đau đớn và rét lạnh đều bị hòa tan.
“Còn đau không?”
Phát hiện ánh mắt nàng, chàng nhìn về phía nàng, khàn khàn dò hỏi.
Giọng điệu của chàng rất nhạt, khuôn mặt chính trực trong sáng làm người ta nhớ tới cây tùng cây trúc trên núi cao.
Nàng nghe chàng dò hỏi, đột nhiên có chút không cam lòng. Dựa vào cái gì mà để nàng một mình trầm luân nơi nhân thế, chàng lại vẫn ngồi yên ổn trên cao như lúc đầu?
Ở hiện thực nàng không dám đụng vào, không đành lòng kéo chàng cùng nhau đọa đạo.
Nhưng đây là mộng mà.
Đây là chỗ bí ẩn nhất, tùy ý nhất của nàng.
“Tạ Trường Tịch!” Cho dù là giả, nàng vẫn run rẩy ngửa đầu, bắt lấy quần áo chàng: “Chàng có ducvọng của người không?”
Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch dừng lại tất cả đ0ng tác. Chàng nhìn mẫu đơn đã sớm hoàn toàn nở rộ trước mặt, đối phương dựa chàng rất gần, nhỏ giọng thở hổn hển, một đôi mắt chứa đầy hơi nước như diễm quỷ từ luyện ngục bò ra, nhìn chằm chằm chàng.
Chàng biết nàng đang nói gì. Chàng dùng bàn tay đang ôm nàng phủi đi băng tuyết trên mặt nàng.
“Ta có.”
Nói xong, chàng đột nhiên dùng sức, một tay kéo nàng lên trên người, hung hăng hôn lên.
Hoa Hướng Vãn lập tức mở to mắt. Khi chàng hôn khác hẳn dáng vẻ bạc bẽo lạnh nhạt của chàng, trừ ngày đó ở sơn đ0ng, trước nay nàng chưa từng thấy chàng cường thế tới vậy.
Nhưng ngày đó là nàng dùng mị hương, chàng gần như không có thần trí gì.
Mà hiện giờ Tạ Trường Tịch ở trong mộng này, trên băng nguyên, chàng nên càng thanh tỉnh, càng bình tĩnh.
Nhưng chàng lại không như vậy.
Chàng là người trong mộng của nàng, chàng không phải Tạ Trường Tịch thật sự, cho nên hoàn toàn khác hẳn với những gì nàng biết.
Nhưng sự khác nhau này, lại làm cả người nàng lâm vào một loại cuồng hoan khác. Mười ngón tay của hai người đan xen. Khi nàng bị đè xu0ng mặt băng, nàng giống như đặt mình vào giữa băng và lửa.
“Hoa Hướng Vãn!” Chàng nắm chặt tay nàng: “Nàng chính là ducvọng của ta.”
Nàng nói không nên lời, cắn chặt hàm răng.
“Yêu hận của ta là vì nàng, căm ghét cũng vì nàng, đạo tâm là nàng, sinh tử theo nàng.”
“Hoa Hướng Vãn!” Khi đến cao trào, nàng khóc ra tiếng, nhất thời đau cái gì khổ cái gì đều quên hết, chỉ cảm thấy chàng hôn lên nước mắt nàng, nhẹ giọng nói với nàng: “Nàng phải nhớ kỹ ta, nhìn ta, cảm nhận ta.”
“Ta vẫn luôn ở đây.” Tạ Trường Tịch nhìn nàng, đáy mắt là dịu dàng hiếm có: “Cũng chỉ có thể để ta ở đây.”
Từ giây phút nàng có ý cố gắng kéo ta đến bên cạnh nàng kia, cho dù là một chớp mắt phóng túng trong mộng…
Hoa Hướng Vãn, ta đều sẽ không buông tay.
Hoa Hướng Vãn không đáp lại. Nàng mơ hồ nghe thấy Tiết Tử Đan gọi nàng. Tạ Trường Tịch theo nàng nghe được tiếng của đối phương, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Hoa Hướng Vãn mờ mịt mở to mắt. Theo nàng mở mắt, cảnh trong mơ vỡ vụn sụp xuống, Tạ Trường Tịch ở bên kia, cũng chậm rãi mở mắt.
Hoa Hướng Vãn ngơ ngác ngồi tại chỗ. Tiết Tử Đan xem ánh mắt nàng mờ mịt, giơ tay một lần nữa đặt một cái kết giới, thu ngân châm, cười đến thờ ơ: “Vẻ mặt nàng là thế nào đây? Mộng xuân à?”
“Không biết nói thì ngậm miệng đi.” Hoa Hướng Vãn vừa nghe lời này, bị nói trúng tâm sự, trong lòng run lên, giọng điệu nặng hơn rất nhiều.
“Cái này có gì mà ngượng. Lúc này mà nàng còn có thể làm ra loại mộng này, cũng là chuyện tốt,” Tiết Tử Đan duỗi tay nâng nàng dậy, nói rất nghiêm túc, “Miễn phải chịu tội.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào. Tiết Tử Đan để nàng nằm trên giường, thay nàng kéo chăn lên.
“Nhưng mà loại mộng này...” Tiết Tử Đan nháy mắt với nàng: “Nên mơ thấy ta.”
Trong nháy mắt nghe thấy lời này, lời trong mộng của Tạ Trường Tịch “Ta vẫn luôn ở đây, cũng chỉ có thể để ta ở đây” chợt vang lên.
Hoa Hướng Vãn không nhịn được đạp Tiết Tử Đan một cái, khẽ gắt: “Nói hươu nói vượn.”
“Ui da!” Tiết Tử Đan bắt lấy mắt cá chân nàng, nghiêm túc nhắc nhở: “Ta cảnh cáo nàng. Nàng mà đá ta tàn phế, nàng phải chịu trách nhiệm với nửa đời sau của ta.”
“Nhanh lượn đi.”
Hoa Hướng Vãn mím môi. Tiết Tử Đan đang cợt nhả muốn nói gì nữa thì cửa bị người đẩy ra.
Hoa Hướng Vãn và Tiết Tử Đan đều đờ người. Tạ Trường Tịch ôm Tiểu Bạch đứng ở cửa. Ánh mắt của chàng dừng ở cái tay Tiết Tử Đan bắt lấy mắt cá chân Hoa Hướng Vãn.
Tiết Tử Đan còn phải duy trì hình tượng “Vân Thanh Hứa”, trong cái khó ló cái khôn, vội cúi đầu: “Cái đó…, Hoa Thiếu chủ, giày cởi xong rồi. Tạ Đạo quân cũng đã đến đây, vãn bối cáo từ.”
Vừa nghe lời này, Hoa Hướng Vãn khiếp sợ quay đầu lại nhìn Tiết Tử Đan: “???”
Ai bảo y cởi giày?!
Tiết Tử Đan không để ý tới ánh mắt Hoa Hướng Vãn, buông mắt cá chân Hoa Hướng Vãn ra, làm như thẹn thùng, cúi đầu đi ra bên ngoài.
Tiết Tử Đan vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn mới từ trong mộng tỉnh lại, giờ phút này nhìn Tạ Trường Tịch lạnh nhạt, vẫn cảm thấy dường như vừa rồi mình đã làm chuyện thương thiên hại lí gì đó, bỗng có chút chột dạ.
Tạ Trường Tịch đi đến mép giường, thay Hoa Hướng Vãn kéo chăn lên, che cái chân nàng bị Tiết Tử Đan kéo ra, bình tĩnh nói: “Tốt rồi thì gọi ta. Cậu ta là người ngoài, loại chuyện như cởi giày này không tiện để cậu ta làm.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu nghe dạy bảo. Dù sao bây giờ nàng chẳng nghe lọt tai được gì cả, Tạ Trường Tịch nói cái gì thì là cái đó.
Tạ Trường Tịch nhìn dáng vẻ nàng, ngẫm nghĩ rồi bình tĩnh mở miệng: “Hồ Miên chạy rồi.”
“Cái gì?!” Hoa Hướng Vãn khiếp sợ mở miệng: “Sao chàng...”
“Ta cố ý thả.”
Tạ Trường Tịch giải thích. Hoa Hướng Vãn mờ mịt nhìn chàng: “Chàng cố ý thả tỷ ấy đi làm gì?”
“Nàng ấy nói nàng ấy muốn làm vài việc, sắp thành công rồi. Trước khi thành công không có mặt mũi nào gặp nàng. Sau khi thành công sẽ lập tức trở về.”
“Cho nên chàng thả tỷ ấy?”
Hoa Hướng Vãn nhíu mày, muốn mắng chửi người.
Nhưng không đợi tiếng mắng bật ra, Tạ Trường Tịch bưng chén nước, thong dong nói tiếp: “Cho nên ta thả ấn truy tung ở trên người nàng ấy rồi.”
Nói xong, chàng đưa nước cho Hoa Hướng Vãn.
“Chúng ta đuổi theo, nàng ấy muốn làm cái gì, tất nhiên sẽ biết.”
___
Danh Sách Chương: