Nghe thấy lời nói của Tần Vân Y, trên mặt Hoa Hướng Vãn cố ý lộ ra một chút lúng túng, nàng nhìn Ôn Dung bên cạnh, như có chút chột dạ: “Cái đó... Cụ thể xảy ra chuyện gì, ta đã từng nói với Ôn Cung chủ.”
Hoa Hướng Vãn vừa nhắc nhở như thế, Ôn Dung đã hiểu.
Cái chết của Ôn Thiếu Thanh, vốn là do hắn và Hoa Hướng Vãn muốn liên thủ tính kế Tạ Trường Tịch rồi đổ lỗi cho Minh Hoặc, những lời này chỉ có thể nói lén sau lưng, hiện giờ Tạ Trường Tịch đang ở đây, bất luận như thế nào Hoa Hướng Vãn cũng không thể nói thật được. Một khi nói dối, đến lúc đó đầy rẫy sơ hở thì không nói rõ được nữa.
Ôn Dung nhớ lại tin tức của Ôn Thiếu Thanh trước khi chết, cùng với hành động chạy trốn cả đoạn đường này của Minh Hoặc, trong lòng đã có dự định, lạnh giọng nói: “Ta đã rõ chuyện xảy ra ở Thần Nữ Sơn đêm đó, không có gì đáng để hỏi. Truyền âm của nhi tử ta còn ở đây, người đã chết, còn có thể làm giả hay sao!”
Dứt lời, Ôn Dung ném một khối ngọc bài truyền âm lên bàn, bên trong truyền đến tiếng cầu cứu trước khi chết của Ôn Thiếu Thanh.
Khối ngọc bài này là Hoa Hướng Vãn đưa cho bà ta, những lời nói cuối cùng trước khi chết của Ôn Thiếu Thanh đều ở trong đó, Ôn Dung đỏ mắt, nghe tiếng cầu cứu của nhi tử hết lần này đến lần khác, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vân Y: “Chứng cứ rành rành, Tần Thiếu chủ còn không chịu giao người sao?”
Nghe tiếng kêu cứu trong ngọc bài, Tần Vân Y khẽ chau mày, nhưng nàng ta vẫn không nhượng bộ như cũ: “Ôn Cung chủ, cho dù trước khi chết Ôn Thiếu chủ nói là Minh Hoặc giết hắn, cũng không có nghĩa là Ôn Thiếu chủ chết trong tay Minh Hoặc. Theo như lời Minh Hoặc nói, sau khi y và Ôn Thiếu chủ xảy ra mâu thuẫn, Ôn Thiếu chủ đã dùng Truyền Tống Trận chạy trốn, sau đó biến mất, trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì...”
“ Nhi tử ta chết trong nước lầy!”
Ôn Dung ngắt lời Tần Vân Y, tức giận hét lên: “Ai biết y đã dùng thủ đoạn gì, y là sợ Thanh Lạc Cung dùng hồn đăng tìm ra y mới vậy, y nói chạy trốn liền là chạy trốn sao? Vậy nếu nhi tử ta chạy rồi, tại sao sau đó không có tin tức?”
“Chuyện này thì phải hỏi Hoa Thiếu chủ.” Tần Vân Y nhìn Hoa Hướng Vãn, trong mắt lạnh lùng, “Nếu tại hạ không nhận nhầm, ngọc bài truyền âm này là của người, sau đó còn có nội dung khác của Ôn Thiếu chủ hay không, chỉ có mình Hoa Thiếu chủ biết.”
Nghe lời này, hốc mắt Hoa Hướng Vãn ửng đỏ, nàng dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hòa hoãn một lúc lâu, mới siết chặt nắm đấm, khàn giọng nhắc nhở: “Tần Thiếu chủ, dù sao người cũng là hôn thê của Thiếu Thanh!”
Tần Vân Y nhíu mày, có chút không rõ ý của Hoa Hướng Vãn, trong mắt Hoa Hướng Vãn tràn đầy căm hận, đề cao giọng nhắc nhở: “Dù cho y đã chết, người cũng là vị hôn thê của hắn! Hiện giờ hài cốt hắn chưa lạnh, người cứ thiên vị một nam nhân khác như thế, người xứng đáng với y hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tần Vân Y hơi sựng lại, Ôn Dung nghe vậy, trong mắt cũng mang theo mấy phần tức giận.
Hoa Hướng Vãn giống như không khống chế được mình, đứng dậy, rất kích động: “Đúng, Minh Hoặc là do một tay người đề bạt lên, hai người quen biết đã lâu, vướng mắc nhiều, thế nhưng Thiếu Thanh cũng coi như cùng lớn lên với ta và người, hiện giờ lời trăn trối của Thiếu Thanh ở đây, người lại không chịu tin, khăng khăng tin lời Minh Hoặc nói, y nói không giết thì là không giết, nếu y không ra tay, vậy Thiếu Thanh kêu cứu làm gì?”
“Ta chỉ là không muốn để cho hung thủ thật sự chạy thoát. Hơn nữa, thay vì Hoa Thiếu chủ quan tâm ta, chi bằng quan tâm bản thân mình đi!” sắc mặt Tần Vân Y lạnh nhạt, nâng chung trà lên, lạnh nhạt nhấp một ngụm, “Thanh Hoành Đạo Quân còn đang ở đây, dù y chưa nói gì, nhưng người cũng không cần phô bày tình sâu nghĩa nặng với Thiếu Thanh nữa.”
Nghe như vậy, mọi người theo bản năng nhìn về phía Tạ Trường Tịch, vẻ mặt Tạ Trường Tịch không nhìn ra vui giận, nhưng cũng phối hợp với Tần Vân Y, quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, dường như có chút lúng túng, nàng cúi đầu xuống, chật vật thu hồi cảm xúc, cưỡng ép mình ngồi về lại chỗ cũ.
Vừa ngồi xuống, nàng âm thầm véo Tạ Trường Tịch một cái, Tạ Trường Tịch trở tay nắm lấy tay nàng, vỗ về trấn an một cái.
Mọi người ở đó đều nhìn màn kịch hay này, thầm than Hoa Hướng Vãn quả nhiên là đồ đần không lên được mặt bàn, dù sao Ôn Thiếu Thanh cũng đã chết, ngay trước mặt cây đại thụ Tạ Trường Tịch, nàng lại còn vì người chết mà đắc tội người sống.
Thế nhưng cảnh tượng này ở trong mắt Ôn Dung thì lại trở nên không giống, bà ta nhìn dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình của mọi người ở đó, người duy nhất có thể đồng cảm một chút với nỗi đau mất nhi tử của bà lại là Hoa Hướng Vãn.
Nhiều người như vậy, chưa từng có một ai thật sự quan tâm Ôn Thiếu Thanh. Hắn ta chết rồi thì là chết rồi.
Cho dù là Tần Vân Y – hôn thê trên danh nghĩa của hắn, thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc này còn có thể bình tĩnh đến như thế, che chở cho một nam nhân khác, gây chia rẽ mối quan hệ của Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch.
Trước đây bà ta luôn coi thường Hoa Hướng Vãn, cảm thấy Ôn Thiếu Thanh chọn vị hôn thê này không đâu vào đâu, cho nên một lòng một dạ muốn tác hợp Tần Vân Y và Ôn Thiếu Thanh.
Tu vi Tần Vân Y cao thâm, tiến lùi có độ, bà ta biết rõ về mặt tu luyện thì Ôn Thiếu Thanh không hề có thiên phú, có thể dựa vào Tần Vân Y để đứng vững gót chân ở Tây Cảnh đã là một lối thoát.
Nhưng hiện giờ nhìn dáng vẻ của Tần Vân Y, bà ta lại bắt đầu thất vọng đau khổ, năm đó nếu bà ta chịu giúp đỡ Hoa Hướng Vãn một tay, chỉ cần có thể che giấu chuyện của Hợp Hoan Cung, thế thì Hoa Hướng Vãn thật lòng thật dạ với Ôn Thiếu Thanh, chắc chắn sẽ không phụ lòng hắn, nhưng Tần Vân Y...
Ôn Dung đau khổ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, lại quay đầu nhìn về phía Bích Huyết Thần Quân ở nơi cao mãi không nói chuyện, cung kính nói: “Ma Chủ, hiện tại tình huống rõ ràng, truyền âm sau cùng của nhi tử ta đã đủ để chứng minh Minh Hoặc là người cuối cùng làm hại nhi tử ta, sau đó nhi tử ta rơi vào nước lầy, lại chẳng biết tại sao hài cốt bị người của Vu Cổ Tông đem đi, bất kể Minh Hoặc có phải hung thủ thật sự giết nhi tử ta hay không, y với thân phận Tông Chủ, dĩ hạ phạm thượng có ý đồ mưu hại Cung chủ Thanh Lạc Cung ta, nên lấy cái chết tạ tội, còn mong Ma Chủ làm chủ cho thuộc hạ.”
“Ôn Cung chủ... nói cũng có chút đạo lý.” thanh niên phía sau màn che dùng quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay, ánh mắt chuyển qua nhìn về phía vị trí chín tông: “Chi bằng nghe thử xem Vu Cổ Tông nói thế nào, vì sao hài cốt Ôn Thiếu Chủ lại đi đến chỗ đó của bọn họ? Ơ?”
Dứt lời, thanh niên nghi ngờ: “Người Vu Cổ Tông đâu?”
Ở đó không có ai nói chuyện, thanh niên lại hỏi: “Người của Âm Dương Tông đâu?”
“Những người Kim Đan Kỳ trở lên của Âm Dương Tông đều đã bị Minh Hoặc giết.”
Vừa nghe thanh niên hỏi chuyện, Ôn Dung trả lời ngay: “Vì muốn đột phá, y đã hút cạn hết tu vi của đệ tử Kim Đan Kỳ trở lên trong tông môn mình, hiện giờ Âm Dương Tông đã không còn nữa!”
Chuyện này có một số người ở đó biết rõ, nhưng chín tông lại không phải đều đã biết hết, nghe nói như vậy, sắc mặt hoảng sợ, nhưng đều không dám lên tiếng. Chỉ có Tông chủ Đạo tông nhíu mày, nói thẳng: “Y thân là Tông chủ một tông, sao có thể như vậy?”
“Thế, hiện giờ y đã đột phá?”
Bích Huyết Thần Quân nghe thấy chuyện này, không tức giận, ngược lại có chút hứng thú, Tần Vân Y nghe vậy, cung kính nói: “Cung chủ, Minh Hoặc đã chịu được qua lôi kiếp, bước vào hàng ngũ Độ kiếp.”
“Độ Kiếp à...” Bích Huyết Thần Quân mỉm cười, rất khen ngợi, “Tây Cảnh ta có một tu sĩ Độ Kiếp không dễ dàng, khá tốt, nên thưởng!”
“Nhưng Âm Dương Tông...”
Ôn Dung vội mở miệng, Bích Huyết Thần Quân ngắt lời bà ta: “Cái này vốn là tông môn của bản thân Minh Hoặc, y là Tông chủ một tông, xử lý đệ tử tông môn mình thì có vấn đề gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Ôn Dung lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.
Bích Huyết Thần Quân phe phẩy quạt, quay đầu lại hỏi: “Vậy Âm Dương Tông không còn nữa, Vu Cổ Tông thì sao? Sao mà cũng không thấy người đến?”
“Bẩm báo Ma Chủ.”
Tổng quản Kim Dương đứng ở cửa phụ trách trông coi mọi chuyện ở đại điện cung kính hành lễ: “Vu Cổ Tông không có người hồi đáp, thuộc hạ đã cho người đi kiểm tra xem xét, một lúc nữa sẽ có kết quả.”
“Ôi!” Bích Huyết Thần Quân thở dài một hơi, như có phiền não, “Hiện giờ bổn tọa còn chưa chết, mọi người đã không xem bổn tọa ra gì. Kêu người đến nghị sự, một tông môn nho nhỏ cũng dám không đến.”
Nói xong, Bích Huyết Thần Quân quay đầu, nhìn Ôn Dung: “Hiện tại phải làm sao đây, người Vu Cổ Tông không thấy, cụ thể lại không biết rốt cuộc người có phải do Minh Hoặc giết hay không, hay là...” Bích Huyết Thần Quân nhìn về phía Tần Vân Y, “Nếu Minh Hoặc không lấy ra được chứng cứ gì chứng minh bản thân vô tội, thì cứ xử lý theo quy củ Tây Cảnh. Hai người đều là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, gặp mặt trên Đài Sinh Tử, thắng, chính là đúng, thua, chính là sai. Như thế nào?”
“Tốt.”
“Không ổn.”
Ôn Dung và Tần Vân Y cùng lúc lên tiếng.
Minh Hoặc mới bước vào Độ Kiếp Kỳ, so sánh với Ôn Dung, gần như không hề có phần thắng. Khó khăn lắm Ôn Dung mới có được cơ hội này, nghe Tần Vân Y lại phản đối, bà ta nhíu mày, càng thêm không vừa lòng: “Tần Thiếu chủ ngươi có ý gì?”
“Ma Chủ, thật ra thuộc hạ có một biện pháp phân biệt chân tướng.”
Tần Vân Y nói, Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch ngẩng đầu lên, Bích Huyết Thần Quân có chút tò mò: “Hả?”
“Thuộc hạ có một pháp bảo, tên “Chân Ngôn”, có thể phân biệt người đó nói thật hay nói dối.”
Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn bắt đầu lo lắng, nàng có thể nói thật, dù sao nàng thật sự chẳng làm cái gì. Nhưng Tạ Trường Tịch...
Trên mặt nàng không lộ vẻ, trong lòng lại hốt hoảng, sau đó thì thấy Tần Vân Y quay đầu, nhìn về phía nàng và Tạ Trường Tịch: “Chi bằng kiểm chứng hết lời nói của những người ở đây về những chuyện ở Thần Nữ Sơn lúc đó một lần, thế thì có thể nghiệm chứng ra thật giả.”
“Lại có pháp bảo bậc này?”
Bích Huyết Thần Quân cười lên: “Vậy...”
“Vậy thì chi bằng, trực tiếp để cho Minh Hoặc đến đây.” Hoa Hướng Vãn ngắt lời Bích Huyết Thần Quân, nhìn Tần Vân Y nói, “Ta cũng có một pháp bảo, có thể trực tiếp phơi bày hết tất cả quá khứ trong thức hải người khác ở trước mắt mọi người, hơn nữa không tổn hại người bị điều tra một chút nào. Cứ như vậy, Minh Hoặc có tội hay không, cụ thể đã làm cái gì, đều hết sức rõ ràng.”
“Như vậy tốt nhất.”
Vừa nghe có một món đồ như vậy, Ôn Dung lập tức lên tiếng, nhìn chằm chằm Tần Vân Y: “Kêu người vào đây!”
Tần Vân Y không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn mỉm cười: “Tần Thiếu chủ, nếu không phải có tật giật mình, lại có gì phải che giấu chứ?”
“Đúng vậy.” Bích Huyết Thần Quân cũng mỉm cười, “Tần Thiếu chủ, hay là gọi Minh Hoặc lên đi.”
Bích Huyết Thần Quân nói, nếu Tần Vân Y ngăn cản thêm nữa thì càng tỏ vẻ giấu đầu hở đuôi, nàng ta hít một hơi sâu, chỉ có thể nói: “Dạ.”
Nàng ta xoay người đi xuống đài cao, mở cửa lớn ra, bước ra bên ngoài điện truyền âm.
Trong đại điện cấm truyền âm, cố ý bố trí trận pháp đều vì điều này, Tần Vân Y vừa mở cửa, trận pháp có lỗ hổng, Hoa Hướng Vãn nhân cơ hội lập tức truyền âm cho Linh Bắc: “Nhanh chóng tìm cơ hội đưa tin tức Vu Cổ Tông diệt tông vào đây.”
Hoa Hướng Vãn truyền tin tức xong, Tần Vân Y cũng truyền âm xong, quay trở lại.
Người trong điện đợi một lúc thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó một thanh niên bước vào đại điện, cung kính hành lễ: “Bái kiến Ma Chủ.”
Quanh thân y âm khí vờn quanh, vừa vào đại điện, trong đại điện đã mang theo chút ý lạnh.
Tần Vân Y đứng lên, dặn dò nói: “Minh Hoặc, Hoa Thiếu chủ muốn phơi bày trí nhớ của ngươi cho mọi người xem để trả sự trong sạch cho ngươi, ngươi có đồng ý không?”
Nghe thấy lời này, động tác Minh Hoặc sững lại, Tần Vân Y nói, giọng nói ôn hòa, mang theo chút cảnh cáo: “Minh Hoặc.”
Minh Hoặc cúi đầu, cứng nhắc nói: “Vâng.”
Dáng vẻ nói gì nghe nấy của y với Tần Vân Y thế này, mọi người lập tức hiểu rõ nguyên nhân Tần Vân Y tìm cách bảo vệ y.
Có một con chó trung thành không dễ dàng, huống chi con chó này còn là Độ Kiếp Kỳ.
Được Minh Hoặc đồng ý, Hoa Hướng Vãn đứng dậy đi xuống đài cao.
Nàng đi đến trước người Mình Hoặc, cười nói: “Minh tông chủ, chờ một lát ta sẽ dùng pháp bảo chiếu lại cảnh tượng trong thức hải ngươi cho mọi người xem, mong ngươi hãy cố gắng hết sức nhớ lại cảnh tượng đêm hôm Ôn Thiếu chủ xảy ra chuyện, nếu như nhớ đến những cảnh tượng khác, cũng sẽ bị hiện ra, đến lúc đó xin chớ trách.”
Nghe như vậy, Minh Hoặc hơi căng thẳng, Hoa Hướng Vãn lấy một hạt châu ra, hạt châu này nhìn qua thì cực kỳ bình thường, giống như một viên dạ minh châu, Hoa Hướng Vãn nắm nó, trong miệng lẩm bẩm, nhắm mắt lại, đặt ngón tay lên ấn đường Minh Hoặc, trấn an nói: “Xin Minh tông chủ chớ chống cự, để tránh bị thương.”
Nói xong, thần thức nàng đã xâm nhập vào thức hải Minh Hoặc, cường độ thần thức nàng vượt xa Minh Hoặc, mới vừa vào trong thì Minh Hoặc đã cảm thấy có một cỗ khí tức cường đại ùn ùn kéo đến, y hoàn toàn không thể quyết định được chính mình đang suy nghĩ cái gì, y chỉ cảm thấy có một bàn tay kéo ký ức của y ra, những ký ức này đều chật vật không chịu nổi, làm người ta nhục nhã.
Không được!
Y đột ngột phản ứng lại, những ký ức này đều sẽ bị những người khác – đặc biệt là Tần Vân Y nhìn thấy.
Sự chống cự to lớn dâng lên, ngay khoảnh khắc cảnh tượng y lén lấy đi một cái khăn tay của Tần Vân Y giấu vào người hiện ra, y không để ý gì nữa, bất chợt mở mắt, linh lực đánh về phía Hoa Hướng Vãn!
Hoa Hướng Vãn hoảng sợ kêu thành tiếng, trong nháy mắt Tạ Trường Tịch xuất hiện sau lưng nàng, đỡ nàng một cái, một chưởng đánh lên người Minh Hoặc, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Minh Hoặc bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đập vào trên kết giới đã bố trí sẵn.
Biến cố này khiến mọi người cả kinh lập tức đứng dậy, Ôn Dung quát lớn: “Minh Hoặc, ngươi làm cái gì vậy!”
“Ngươi...” Hoa Hướng Vãn nhíu mày, “Ngươi lại chẳng có chuyện gì không cho người thấy được, vì sao chống cự như thế?”
Nghe được câu hỏi này, sắc mặt Minh Hoặc trắng bệch tái mét.
Tần Vân Y cũng bắt đầu không hài lòng, thế nhưng nàng ta kiềm chế cảm xúc, chỉ nói: “Minh Hoặc, sao thế? Hoa Thiếu chủ đã làm gì với ngươi?”
“Y tổn thương Vãn Vãn.”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, lập tức lạnh lùng nhìn sang, nhìn chằm chằm Tần Vân Y: “Trong lòng không có điều mờ ám, sợ như vậy làm cái gì?”
“Không phải...” Cuối cùng Minh Hoặc cũng lên tiếng, giọng y cứng ngắc, “Có một vài ký ức ta không muốn để cho người khác thấy...”
“Thế nhưng đây là biện pháp duy nhất để ngươi chứng minh bản thân.” Hoa Hướng Vãn nhíu mày, “Rốt cuộc ngươi không muốn cho người khác thấy cái gì?”
“Thôi.”
Ôn Dung phất ống tay áo, quay đầu nhìn về phía Tần Vân Y: “Tần Thiếu chủ, hiện giờ là do y không muốn tự chứng minh trong sạch, không phải chúng ta không cho cơ hội, dù sao cuối cùng cũng đều phải ra tay, gặp mặt trên đài sinh tử là được!”
“Ôn Cung chủ, là người thì sẽ có chuyện không muốn để cho người khác biết.” Tần Vân Y vẫn không chịu từ bỏ, cứng ngắc nói, “Chi bằng cứ dùng “Chân Ngôn”...”
“Ma Chủ.”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến giọng nói vội vàng của Kim Dương.
Mọi người nhìn qua thì nghe Kim Dương trầm giọng nói: “Không còn Vu Cổ Tông nữa.”
Lời này vừa nói ra, Tần Phong Liệt đứng bật dậy.
Vu Cổ Tông là phụ tá đắc lực dưới trướng Minh Loan Cung, là trợ thủ đắc lực nhất từ trước đến giờ, bây giờ bỗng nhiên không còn nữa, quan trọng hơn một người Minh Hoặc nhiều.
Ông ta lạnh như băng nói: “Cái gì gọi là không còn nữa?”
“Đúng vậy.”
Giọng nói Bích Huyết Thần Quân uể oải, cứ như là đang nhắc nhở thân phận của Tần Phong Liệt, lặp lại một lần: “Cái gì gọi là không còn nữa?”
“Vu Cổ Tông bị hỏng trận pháp truyền tống, tất cả tin tức truyền qua đều không thấy trả lời, từ lúc không liên lạc được với Vu Cổ Tông, thuộc hạ đã phái người ở gần nhất chạy đến tông môn, hiện tại có tin tức truyền đến, trên dưới Vu Cổ Tông, một người cũng không thấy. Hiện trường có dấu vết đánh nhau, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết, cũng không để lại bất kỳ khí tức nào.”
“Đều không thấy?!”
Tần Phong Liệt đề cao giọng: “Một tông môn nhiều người như vậy, vô duyên vô cớ đều biến mất?”
“Tần Cung chủ.” Kim Dương nghe lời nói của Tần Phong Liệt, nhắc nhở ông ta, “Thuộc hạ là tổng quản Ma Cung, chỉ là thuận tiện điều tra, không hề có bất kỳ trách nhiệm nào đối với chuyện này, nếu Tần Cung chủ muốn trách tội, sợ là đã tìm sai người.”
“Tần Cung chủ.” Bích Huyết Thần Quân ở sau màn che cười khẽ, “Ta còn chưa có chết đâu.”
“Là thuộc hạ thất lễ.”
Tần Phong Liệt bình tĩnh lại, cung kính hành lễ, lạnh lùng nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, Vu Cổ Tông vốn thuộc về cai quản của Minh Loan Cung, thuộc hạ cần lập tức đến đó xử lý chuyện này, mong Ma Chủ thứ tội.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi.”
Bích Huyết Thần Quân dường như có chút mệt mỏi: “Ngươi đi điều tra chuyện của Vu Cổ Tông, ba ngày sau trên Đài Sinh Tử, Ôn Cung chủ và Minh Hoặc, sống chết có số.”
“Vâng.”
Nghe nói như vậy, Tần Phong Liệt hành lễ: “Thuộc hạ dẫn nữ nhi lui xuống trước.”
“Đi đi.”
Bích Huyết Thần Quân khua tay, Tần Phong Liệt lập tức đứng dậy, dẫn Tần Vân Y đi ra ngoài, đám người còn lại lập tức hành lễ lui ra, đến khi Hoa Hướng Vãn đứng lên, Bích Huyết Thần Quân đột nhiên mở miệng: “A Vãn, ngươi ở lại. Ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”
Nghe lời này, Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn qua, Hoa Hướng Vãn vỗ vỗ Tạ Trường Tịch, khẽ nói: “Chờ ta ở bên ngoài.”
Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn màn che một cái, nam nhân đang phe phẩy quạt ở bên trong, chàng dừng một lát, gật đầu đi xuống dưới.
Chờ chàng đi ra khỏi đại điện, Tổng quản Kim Dương đóng cửa lớn lại, bên trong đại điện chỉ còn Hoa Hướng Vãn cùng Bích Huyết Thần Quân.
Hai người im lặng trong chốc lát, Bích Huyết Thần Quân khẽ cười, vẫy tay với Hoa Hướng Vãn: “Qua đây.”
Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn đứng dậy, ngồi lên bậc thang phía bên ngoài màn che.
Thoạt nhìn nàng hết sức ngoan ngoãn, cung kính nói: “Đã lâu không gặp Ma Chủ, không biết Ma Chủ có ổn?”
“Không ổn.” Bích Huyết Thần Quân nói thẳng, “Nếu ta ổn, thì hôm nay có chỗ cho Tần Vân Y nói chuyện sao? Ngươi biết đó,” đối phương cách rèm che áp đầu Hoa Hướng Vãn lên chân mình, giọng nói hòa nhã: “trước giờ bổn tọa luôn không nỡ để bọn họ ức hiếp ngươi, chỉ cần ngươi hoàn thành chuyện đã hứa với bổn tọa, bổn tọa luôn đối xử rất tốt với ngươi.”
“A Vãn biết.”
Hoa Hướng Vãn dựa vào Bích Huyết Thần Quân, giọng nhẹ nhàng: “Chẳng qua là bây giờ bên ngoài đều đồn rằng Thần Quân thọ nạn sắp đến, ngay cả huyết lệnh Ma Chủ cũng giao ra, A Vãn không còn người che chở, trong lòng lo sợ.”
“Sợ sao?”
Bích Huyết Thần Quân bật cười, ông ta nâng cằm Hoa Hướng Vãn lên, cách màn che cúi đầu nhìn nàng: “Người đứng đầu Vân Lai cũng đã đến, ngươi còn có gì phải sợ?”
“Huynh ấy làm sao có thể so với Ma Chủ?” Hoa Hướng Vãn ngửa đầu nhìn ông ta, chân thành cười: “Huynh ấy chẳng qua chỉ vì tìm Vực Linh mới đến, làm sao có thể đối xử với ta giống như Ma Chủ? Người có thứ theo đuổi, mới có thứ đạt được, ta và Ma Chủ sống chết cùng nhau, sao huynh ấy có thể so được?”
Nghe như vậy, Bích Huyết Thần Quân mỉm cười không nói.
Thật lâu sau, tay ông ta ló ra khỏi màn che, đó là một đôi tay cực kỳ đẹp, móc lấy sợi dây đỏ giữa cổ nàng, kéo Bích Hải Châu trong lồng nguc nàng ra.
Trong lòng Hoa Hướng Vãn căng thẳng, kiềm chế bản thân đừng có bất kỳ khác thường nào, nhìn Bích Huyết Thần quân vu0t ve Bích Hải Châu trên cổ nàng, giọng điệu ôn hòa: “Đeo Bích Hải Châu, gối đầu trên cánh tay người khác, A Vãn, Tạ Trường Tịch thật không để ý hay sao?”
“Ma Chủ.” Hoa Hướng Vãn nhắc nhở, “Tạ Trường Tịch tu luyện Vấn Tâm Kiếm, huynh ấy đến vì Vực Linh.”
“Như vậy à...”
Bích Huyết Thần Quân dường như có chút tiếc nuối, ông ta buông Bích Hải Châu xuống, thu tay về trong màn che, dựa lại về ghế.
“Thôi, ngươi đi đi. Bổn tọa mệt rồi.”
“Vâng.”
Hoa Hướng Vãn ngước nhìn ông ta một cái, cung kính lui xuống.
Chờ nàng ra khỏi đại điện, đã thấy Tạ Trường Tịch chờ ở cửa, chàng lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, một lát sau, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, có một cung nhân tiến lên, dẫn hai người đi đến phòng khách đã sắp xếp xong ở hậu điện.
Có người ngoài ở đây, hai người không tiện nói chuyện, Hoa Hướng Vãn lén liếc nhìn Tạ Trường Tịch, vẻ mặt chàng không nhìn ra vui giận, trước đây nàng không hiểu được cảm xúc của huynh ấy, nhưng hiện tại, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, trực giác nàng thấy có chút nguy hiểm.
Nàng quan sát xung quanh, sau khi dùng thần thức thăm dò một phen, xác nhận gần đây không có người dòm ngó, lặng lẽ đến gần Tạ Trường Tịch, kề tay sát bên tay chàng, ma sát với tay áo chàng.
Tạ Trường Tịch không cử động, Hoa Hướng Vãn càng chủ động hơn một chút, kéo lấy tay chàng ở dưới ống tay áo, dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay chàng.
Tạ Trường Tịch vẫn không bị lay động, Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, dứt khoát ôm cánh tay Tạ Trường Tịch vào lòng, cuối cùng Tạ Trường Tịch có đã có phản ứng, quay đầu nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn chớp chớp mắt, nở nụ cười lấy lòng.
Tạ Trường Tịch dừng bước, xoay người nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn môi nàng một cái.
Hoa Hướng Vãn ngơ ngác tại chỗ, cảm thấy tim đập hơi nhanh, Tạ Trường Tịch cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, xoay người đi về trước, đuổi theo cung nhân, lúc này Hoa Hướng Vãn mới phản ứng kịp, nhanh chóng đuổi đến bên cạnh chàng, lần này đã thành thật hơn, không dám lộn xộn.
Hai người im lặng đi vào phòng khách, cung nhân cáo lui, Hoa Hướng Vãn lập tức bắt đầu kiểm tra phòng, sau khi xác nhận trong phòng không có phù văn trận pháp thăm dò nghe lén gì, vội vàng bày kết giới.
Lúc này nàng mới quay đầu lại, thấy Tạ Trường Tịch đang cúi đầu trải giường, nàng cũng không biết mình làm sao, chỉ sững sờ nhìn chàng.
Rõ ràng chuyện gì hai người đều đã từng làm qua vô số lần, thế nhưng không biết tại sao, nụ hôn không xen lẫn thứ cảm xúc khác ấy của chàng lại làm cho nàng cảm thấy cực kỳ rung động.
Cảm giác giống như trở lại thời niên thiếu, khi đó chàng làm chuyện gì, đều đến đó thì ngừng, nhàn nhạt nhàn nhạt.
Mọi việc nếu không có dục v0ng, chỉ nói đến tình cảm, nàng liền cảm thấy sợ hãi.
Nhưng xen giữa sự sợ hãi này, lại luôn mơ hồ, làm cho nàng có chút vui mừng.
Nàng lẳng lặng nhìn người trước mặt, Tạ Trường Tịch trải giường xong, đợi quay đầu lại, đã thấy Hoa Hướng Vãn đang nhìn mình, thật giống như lúc thiếu nữ thế đó, luống cuống lại mang theo mấy phần muốn nói mà thôi.
“Sao vậy?”
Chàng mở lời hỏi, Hoa Hướng Vãn nghe thấy chàng nói chuyện, mới ậm ờ nói: “Vừa rồi huynh... huynh hôn ta làm gì?”
“Ta cho rằng nàng muốn ta hôn nàng.”
Tạ Trường Tịch thành thật giải thích, Hoa Hướng Vãn bất chợt có chút lúng túng, quay đầu: “Ta không có.”
“Vậy nàng đang làm gì?”
“Ta...” Hoa Hướng Vãn nói, chợt cảm thấy khí thế thấp đi mấy phần, nhưng lại cảm thấy bản thân cũng không làm gì sai, nàng khẽ ho một tiếng, “Ta chỉ là, sợ huynh xúc động làm chuyện gì đó không tốt. Cái đó, giữa ta và Ma Chủ chỉ là quan hệ giao dịch, năm đó ông ta yêu cầu ta một món đồ, đồng ý che chở Hợp Hoan Cung. Cho nên mấy năm nay ta đang lấy lòng ông ta, nhưng giữa ta và ông ta không có gì hết, nếu như huynh nghe được tin đồn gì...”
“Ta biết...” Tạ Trường Tịch nói, ngắt lời giải thích của Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, “Huynh biết?”
“Ta từng nghe qua giọng ông ta.” Tạ Trường Tịch giải thích, “Lúc ở trong ảo cảnh của bức vẽ, giọng người lấy đi ái phách của Tần Mẫn Sinh đó, chính là ông ta.”
Hoa Hướng Vãn sững sờ, sau đó đã hiểu được ý của Tạ Trường Tịch: “Huynh nói ông ta là người đứng sau chuyện năm đó?”
“Không sai.”
Có được sự khẳng định của Tạ Trường Tịch, Hoa Hướng Vãn suy nghĩ lời của chàng, không lên tiếng.
Tạ Trường Tịch đi đến bên cạnh, rũ mắt tự rót trà cho mình, một lát sau, chàng lại quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Thật ra vừa rồi ta đã nói dối.”
“Sao?”
Hoa Hướng Vãn sững sờ ngẩng đầu, thì thấy Tạ Trường Tịch im lặng nhìn nàng: “Mới vừa rồi là ta muốn hôn nàng.”
“Hả?”
Nhất thời Hoa Hướng Vãn có chút không phản ứng kịp, Tạ Trường Tịch đi đến trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nàng, khẽ nói: “Vốn dĩ còn có chút tức giận, nhưng thấy nàng dỗ ta thì chỉ cảm thấy vui mừng.”
“Huynh...” Hoa Hướng Vãn cúi đầu, mạch suy nghĩ phân tán, qua loa nói: “Huynh cũng rất dễ dỗ.”
“Dù sao đã là người sắp chết rồi,” giọng Tạ Trường Tịch rất nhạt, nói thật,
“không cần quá mức so đo.”
Nghe thấy lời này, những lời nàng vốn định khen ngợi cũng nghẹn ở nguc, nhất thời có chút không phân rõ, rốt cuộc là Tạ Trường Tịch nghĩ thoáng, hay là nghĩ không thoáng đây.
- ---
Danh Sách Chương: