Nhìn cô gái xinh đẹp mỹ lệ trong gương, hiếm hoi được mặc y phục lộng lẫy và đeo trang sức đắt tiền càng làm tôn lên vẻ đẹp của nàng. Liễu tần hài lòng vịn vai nàng, cúi xuống thủ thỉ: “Trời ban cho ngươi sắc đẹp, vậy hãy biết tận dụng nó để mà trả nợ ân tình cho ta. Có biết chưa?”
Đám nha hoàn đã lui hết ra ngoài. Tử Doanh chau mày khó hiểu. Liễu tần lại vân vê lọn tóc của nàng, cười nham hiểm: “Nếu không phải ta ban cho ngươi địa vị công chúa này, thì bây giờ không biết ngươi đang ở cái xó xỉnh nào để tiếp tục cuộc sống nô tỳ như mẫu thân ngươi đâu. Biết đâu được, ngươi còn bị bán vào kỹ viện nào đó, trở thành thú vui cho đám đàn ông dung tục kia kìa.”
Nàng ta đứng dậy, đi ra ngoài: “Vậy nên, hôm nay liệu mà chọn tấm chồng cho đàng hoàng tử tế vào.”
Một suy nghĩ xẹt qua tâm trí nàng. Ra là vậy, nàng không phải công chúa thật, mà là một đứa trẻ nào đó do Liễu tần nhặt về. Có thể năm đó nàng ta mang thai là giả. À không, nếu vậy thì nàng ta sẽ tìm một đứa bé trai để dễ bề tranh sủng. Vậy có thể… nàng ta đã vô tình hại chết long thai rồi mới bắt một đứa trẻ là nàng thế vào…
“Tình tiết này có chút quen. Nhưng mình không nhớ được.” Hình như cũng là một chi tiết không quá hiếm gặp. Nhưng ít ra biết được như vậy cũng là may mắn, vì nàng và Thái tử không phải anh em ruột, vậy vẫn có thể…
Nhưng mà tội trạng của Liễu tần bị vạch trần thì là tội khi quân, làm sao mà...
Nàng nhếch môi cười nhẹ, ngoan ngoãn thu mình lại đi theo Liễu tần. Cung yến hôm nay diễn ra ở vườn thượng uyển, vô cùng náo nhiệt. Tuy Liễu tần không quá nổi bật trong cung nhưng nhan sắc của thập nhất công chúa từ lâu đã được nhiều người để ý tới. Ngay khi hai mẹ con nàng xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người, kể cả người con trai nổi bật giữa đám đông.
“Kia rồi… Thái tử…” Nàng thầm nghĩ. Thái tử đứng cạnh hoàng hậu và hai người em gái ruột của mình. Lúc nàng tới hành lễ, nàng đã cố tình nhìn Thái tử khá lâu. Hắn cũng chú ý thấy, vì thế lúc nàng rời đi, hắn đã luôn dõi theo…
“Sao vậy? Không nhận ra thập nhất công chúa sao?” Hoàng hậu hỏi. Trên dưới hoàng cung có gần hai mươi vị công chúa, Thái tử lo chuyện nước chuyện dân không nhớ cũng là điều dễ hiểu. “Con bé lớn lên rất xinh đẹp, phải không? Chỉ tiếc mẹ con bé lại không biết điều, làm cản tiền đồ của nó.”
“Con biết…” Thái tử lẩm bẩm: “Nhưng gần đây trong cung có loại hương hoa mới sao? Con ngửi thấy trên người nàng ấy có một mùi rất đặc biệt.”
“Có sao anh? Em không ngửi thấy gì hết.” Một công chúa lên tiếng. Có lẽ vì mùi hương đặc biệt đó nên hắn đã chú ý tới nàng trong suốt buổi yến hội. Nhìn nàng đứng bên mấy khóm mẫu đơn mà còn rực rỡ hơn cả chúng, lại nhìn nàng được mấy công tử khác tặng hoa, nở nụ cười chuẩn mực nhưng lạnh nhạt. Nhìn nàng thỉnh thoảng lại chạm mắt về phía hắn…
Kết thúc buổi yến hội, hắn được hoàng hậu triệu đến.
“Người nói… muốn tứ hôn cho con với tiểu thư phủ Thừa tướng sao?” Nhưng người đó là ai hắn còn không nhớ được. Trong yến tiệc có bao nhiêu người tới chào hỏi hắn cũng chẳng nhớ. Nhưng lại nhớ như in có bao nhiêu người đã ngỏ ý với thập nhất công chúa. Đúng là điên rồi!
“Đúng vậy. Nàng ấy luận bàn mặt nào cũng tốt. Chỉ là gần đây sau một lần ngả xuống hồ thì có hơi kì lạ…”
- -------
Tử Doanh trở về cung của mình. Nàng đã biết được đây là câu chuyện nào rồi. Lúc nãy lúc trở về nàng đã nghe một vị tiểu thư vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao mình lại phải chấp nhận chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như vậy?”
Nàng len lén nhìn, nàng ta vừa đi vừa đá cây vừa dẫm đạp lung tung, hoàn toàn không ra dáng một tiểu thư khuê các, cũng chẳng hợp với bộ váy tinh xảo và trâm xài lung linh trên người nàng ta: “Một cô gái hiện đại như Linh Lan mình sao phải chấp nhận gả cho Thái tử chứ. Rồi hắn sẽ lại ba vợ bốn nàng hầu cho coi…”
Nếu nàng đoán không nhầm thì nàng ta là người “xuyên không” từ hiện đại về cổ đại. Dựa vào cái tên Linh Lan và một số thông tin nữa, nàng đã lọc ra được bộ truyện này. Là một quyển thuộc thể loại xuyên không, cưới trước yêu sau. Nữ chính vừa xuyên qua đã bị gả cho Thái tử, sự kì lạ đặc biệt của nàng ấy đã khiến Thái tử si mê. Cuối cùng, hắn dẹp bỏ hậu cung, độc sủng mình nàng ấy.
À há! Thú vị rồi đây!
“Nhưng mình không còn nhiều thời gian.” Nàng phất tay lấy ra một viên minh châu màu tím. Xung quanh viên minh châu có khói trắng lượn lờ. Ánh sáng từ viên minh châu ấy rất mờ, ở giữa chỉ còn mốt đốm sáng nhỏ như sắp sửa tàn lụi. “Phụ vương… người gắng chờ con thêm một lát. Trong vòng nửa tháng con nhất định sẽ làm được rồi trở về.”