"Xin lỗi, lẽ ra tối hôm qua anh nên nói với em." Chu Minh Xuyên giơ tay sờ cằm cô, nhẹ nhàng đặt ngón cái bên môi cô, "Anh đã định một lần nữa tham gia cuộc thi cho nên mới liên lạc với Trần Vũ, muốn đi đến câu lạc bộ của anh ấy trước để tiến hành —— "
"Chu Minh Xuyên ——!"
Mạnh Kiều bỗng nhiên đề cao âm lượng kêu tên của anh, cả người kích động lại tức giận nhìn anh. Hai cánh tay cô run rẩy, chỉ trong nháy mắt khóe mắt ửng đỏ.
Chu Minh Xuyên sửng sốt.
"Vì sao anh không nói với em chuyện quan trọng như vậy trước?!" Mạnh Kiều tức giận, một giọt nước mắt rơi xuống: "Anh có biết đối với em, chuyện này rất quan trọng hay không, anh có biết anh quay về đua xe, đối với em là rất quan trọng hay không?"
Giọng điệu cô vừa gấp gáp vừa thương tâm, giọng nói run run nức nở.
"Tối hôm qua vì sao anh không nói với em? Vì sao hôm nay mới nói với em?" Mạnh Kiều kéo cánh tay của anh, dùng sức lau đôi mắt bị nước mắt làm mờ: "Có phải vừa rồi nếu Trần Vũ không gọi điện thoại cho anh, anh cũng không định nói với em phải không, sao anh xấu tính vậy!"
Từng đợt cảm xúc dâng cao trong lòng Mạnh Kiều, cô cũng không biết vì sao bản thân đột nhiên khóc tớinhư vậy.
Hoặc đây căn bản không phai là nước mắt thương tâm.
Cô quá vui vẻ, rốt cuộc Chu Minh Xuyên cũng đưa ra quyết định này. Nhưng quyết định này lại quá đột ngột, đến mức nếu như không phải nhờ cuộc gọi kia, cô thậm chí vẫn chẳng hay biết gì.
Thần sắc của Chu Minh Xuyên trở nên căng thẳng dị thường, anh vội vàng khom người nâng gương mặt của Mạnh Kiều lên, vội giải thích: "Anh vốn định nói với em vào tối ngày hôm qua —— "
"Vậy sao anh lại quên nói với em?" Mạnh Kiều thở hổn hển, nhưng cảm xúc trong nội tâm vẫn còn mãnh liệt. "Em thật sự rất để ý chuyện này, chuyện này thật sự rất quan trọng với em."
"Xin lỗi, Mạnh Kiều, tối ngày hôm qua anh thực sự có ý định nói với em rồi." Giọng điệu Chu Minh Xuyên nóng nảy, tiếp tục giải thích.
Nhưng Mạnh Kiều vẫn tức giận vì anh không nói với bản thân trước, vươn tay đẩy cánh tay của anh ra, không chịu đón nhận lời giải thích của anh: "Tối ngày hôm qua có nhiều thời gian như vậy, sao anh không thể nói với em chứ?"
Hai mắt Mạnh Kiều hồng hồng, mở miệng chất vấn anh, rõ ràng đây là chuyện rất quan trọng đối với cô.
Trong lòng Mạnh Kiều, chuyện của Chu Minh Xuyên rất hệ trọng.
Trái cổ Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng chuyển động lên xuống, không chần chừ nữa, anh vươn tay ôm eo cô, Mạnh Kiều hét lên, cả người bị Chu Minh Xuyên nâng lên.
Cô mất trọng tâm, hai bàn tay đành lập tức ôm lấy cổ anh thật chặt, sau đó vòng chân ngay eo của anh.
"Chu Minh Xuyên, anh thả em xuống!" Mạnh Kiều không ngờ anh trực tiếp ra tay, vừa tức vừa xấu hổ đòi xuống.
Nhưng Chu Minh Xuyên ôm vô cùng chặt, anh đi về trước hai bước, nhẹ nhàng để Mạnh Kiều tựa vào tường, để cho cô có chỗ dựa.
"Anh muốn giải thích," Anh ngẩng đầu nhìn khóe mắt của Mạnh Kiều, nơi đó còn có một giọt nước mắt chưa rơi xuống. "Tối ngày hôm qua anh muốn nói với em chuyện này."
Mạnh Kiều cúi đầu nhìn người đàn ông đang ôm cô thật chặt, anh quá xấu xa, để cho cô treo ở giữa không trung, đi cũng không đi được. Mạnh Kiều đành tủi thân, lại tức giận hỏi: "Vậy sao anh không nói?"
Giọt lệ kia lắc lư ở khóe mắt, trái tim người đàn ông bị nó nắm rồi kéo, co rút đau đớn.
Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng liếm khóe miệng, chậm rãi nói: "Bởi vì anh bị điên, lúc nhìn thấy em, trong đầu chỉ muốn hôn em."
Mạnh Kiều nhìn môi anh nhẹ nhàng khép mở, trong ánh mắt là một tầng rồi lại một tầng động tình.
Ánh mắt kia quá nóng bỏng, đánh thẳng vào người cô.
Mạnh Kiều chỉ trong nháy mắt mất đi nhận thức, trong đầu chỉ có lời nói đó không ngừng lặp lại.
—— "Bởi vì anh bị điên, lúc nhìn thấy em, trong đầu chỉ muốn hôn em."
Cánh tay ôm cổ người đàn ông từ từ siết chặt, Chu Minh Xuyên ngẩng đầu, hôn lên giọt lệ chậm rãi rơi xuống.
"Thật... Có thật không?" Mạnh Kiều mở miệng, giọng nói khàn khàn, vành mắt lại ửng đỏ, "Anh nói là thật sao?"
Chu Minh Xuyên nhìn cô không chớp mắt: "Thật, đặc biệt là lúc nhìn em ôm những người khác." Trong giọng nói anh còn mang theo sự hụt hẫng nhàn nhạt.
Mạnh Kiều nghe thấy vậy, bỗng nhiên đuối lý, "Em..." Cô do dự nửa giây, "Hôm đó em cố ý."
"Anh biết."
"Anh biết?" Mạnh Kiều nhìn anh.
"Anh biết, nhưng anh vẫn mắc câu." Tay phải Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng đè đầu cô cụng đầu mình. Hơi thở ấm áp dây dưa lượn quanh, đánh vào mũi Mạnh Kiều. "Tất cả lưỡi câu mà em thả, anh đều mắc."
Rung động không hề báo trước lay động đầu quả tim Mạnh Kiều, ngón tay cô bắt lấy bả vai người đàn ông thật chặt, không nói được một câu nào.
"Cho nên đừng giận anh nữa, được không?" Chu Minh Xuyên khẽ ngẩng đầu hôn môi cô. "Lần này là anh không đúng, sau này không như vậy nữa."
Mạnh Kiều chôn gương mặt vào bả vai Chu Minh Xuyên, hồi lâu mới buồn buồn "Ừ" một tiếng.
Chu Minh Xuyên mới thầm thở phào, nhưng tiếp theo lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Mạnh Kiều:
"Xin lỗi."
Mạnh Kiều ôm chặt cổ anh, chậm rãi nói: "Xin lỗi, Chu Minh Xuyên, em không nên nổi giận với anh. Em chỉ là, em chỉ là vui quá nên luống cuống thôi. Anh bằng lòng một lần nữa quay về đua xe, đối với em chuyện này rất quan trọng, có lẽ anh cũng không biết…"
"Ở trong lòng em, anh là Chu Minh Xuyên đua xe, còn quan trọng hơn anh là Chu Minh Xuyên của Mạnh Kiều."
Trong xưởng sửa xe trống rỗng, giọng nói buồn rầu của người phụ nữ quanh quẩn ở trong góc thật lâu mà không chịu tan đi.
Chỗ này là sự bắt đầu giữa cô và anh, nhưng cô cũng không hi vọng chỗ này là kết thúc của anh.
Chu Minh Xuyên ôm cô rất lâu, đến khi Mạnh Kiều đã quên thời gian trôi qua, cho đến khi một tiếng còi xe ở cửa truyền đến, hai người mới nhận ra người của công ty dọn nhà đến rồi.
"Mau thả em xuống." Mạnh Kiều nhìn thấy người ở cửa nhìn quanh, chỉ trong nháy mắt gương mặt bị nhuộm đỏ.
Chu Minh Xuyên đỡ eo của cô, nhẹ nhàng thả cô xuống đất: "Em ở trong này chờ anh, bên ngoài nắng."
"Em đi với anh." Mạnh Kiều kéo cánh tay của anh, không chịu ở chỗ này một mình.
Chu Minh Xuyên suy tư hai giây, "Vậy một lát em đứng ở chỗ bóng mát bên trái cánh cửa."
"Được."
-
Đồ vật cần công ty dọn nhà vận chuyển hộ cũng không nhiều, trừ việc tỉ mỉ đóng gói ghế sô pha, mấy vật gia dụng khác đều bị ném vào xe một cách thô bạo.
Chu Minh Xuyên vốn không định đem những vật gia dụng cũ về nhà, trừ dọn ghế sô pha, số còn lại liền bán cho công ty dọn nhà.
Chất toàn bộ vật gia dụng lên xe xong, Chu Minh Xuyên lái xe ở trước dẫn đường.
Đến dưới lầu tiểu khu của anh, mấy công nhân tay chân nhanh nhẹn dọn ghế sô pha.
"Anh trả bằng gì?" Công nhân ở cửa lau mồ hôi, lấy hai mã QR ra.
"WeChat." Chu Minh Xuyên lấy điện thoại chuyển tiền, "Mọi người vất vả rồi."
"Không sao." Công nhân kia kiểm tra điện thoại di động, chắc chắn tiền vào tài khoản ngân hàng xong thì bảo những người bên cạnh đi xuống lầu.
Chu Minh Xuyên cất điện thoại, nhìn qua Mạnh Kiều ở bên cạnh cười trộm.
"Sao thế?" Anh đẩy Mạnh Kiều vào nhà rồi đóng cửa, sau đó đi tháo túi bọc ghế sô pha.
"Anh còn biết sử dụng WeChat thanh toán?" Mạnh Kiều chậc chậc, xúc động nói.
Chu Minh Xuyên: "..."
Mạnh Kiều nhìn thấy Chu Minh Xuyên chịu thua thì buồn cười, nhưng lại sợ anh tức giận, vội vàng chạy đến tháo túi đựng cùng anh. "Trước kia em còn cho rằng anh không thích dùng điện thoại di động, cũng không nhắn tin với em, cũng không gọi điện thoại cho em."
"Anh có gọi mà." Chu Minh Xuyên bỗng nhiên nói.
Anh đi một vòng quanh ghế sô pha, tháo hết túi bọc rồi tiện tay cuộn thành một đống, tạm thời để ở góc tường, sau đó đi mở máy điều hòa.
Chỗ này cách nhiệt không tốt, mặc dù còn chưa tới ngày đông nhưng qua buổi chiều nhiệt độ trong phòng vẫn giảm xuống rất thấp.
"Anh gọi em khi nào nhỉ?" Mạnh Kiều nghiêm túc suy nghĩ. "Trừ lần đó anh muốn mua vé nên mới nhắn em mà không liên lạc được, sau đó mới chịu gọi điện thoại cho em."
Cô hừ hừ đi tới bên cạnh Chu Minh Xuyên, nhìn anh chỉnh nhiệt độ máy điều hòa không khí.
"Tích tích tích," Chu Minh Xuyên một bên đè điều khiển từ xa, một bên bình tĩnh trả lời: "Lần đó là anh chủ động gọi."
"Vậy sao được tính?" Mạnh Kiều nhìn thấy anh còn không thừa nhận lúc đó mình lạnh nhạt cỡ nào, vội vàng đi tới trước mặt tính sổ với anh: "Đó là tiểu Vương bảo anh nhắn cho em, anh không tìm được em mới gọi điện thoại cho em, làm sao có thể coi là chủ động gọi?"
"Em chỉ là một người công cụ bị anh lạnh nhạt lợi dụng." Mạnh Kiều tỏ vẻ thê thảm cho ra một kết luận.
Máy điều hòa không khí trước mặt bỗng nhiên thổi ra hơi nóng, Chu Minh Xuyên đặt điều khiển từ xa xuống, cúi đầu nhìn thẳng cô.
Ánh mắt không mảy may hốt hoảng, trong lòng Mạnh Kiều lộp bộp.
"Anh gửi mấy tin nhắn cho em mà không liên lạc được. người đó liền nói với anh: 'Không liên lạc được thì thôi, dù sao cũng là trò đùa chợt ngắn hạn của Mạnh đại tiểu thư, muốn khiến cho anh chủ động tìm cô ấy, nếu anh gấp thì tôi chuyển vé cho anh.' "
Mạnh Kiều: "..."
"Cú điện thoại kia là anh chủ động gọi cho em." Chu Minh Xuyên lại đứng thẳng người.
-
Buổi chiều Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên đi xuống lầu vứt rác, sau đó ra bên ngoài mua đồ ăn về nhà.
Đèn ngay cầu thang chập chờn, khi sáng còn dọa người hơn lúc không sáng.
"Sao không có ai đến sửa cái đèn này vậy?" Mạnh Kiều kéo cánh tay Chu Minh Xuyên. "Bộ phận quản lý cũng mặc kệ luôn à?"
“Ừm." Chu Minh Xuyên nói, "Phí quản lý vốn cũng rất ít, đồ hỏng rồi cũng không để tâm."
"Vậy lúc ấy vì sao anh ở chỗ này?" Hai người đến tầng năm, Mạnh Kiều mở đèn pin điện thoại di động chiếu sáng để anh mở cửa.
"Anh nhờ ông Lưu tìm." Chu Minh Xuyên để Mạnh Kiều vào trước.
"Ông ấy tìm nhà giúp anh?"
"Ừm."
"Kỳ lạ." Mạnh Kiều nhận lấy đồ ăn trong tay anh rồi để ở trên bàn ăn, vừa tháo túi vừa nói: "Hiện tại em mới phát hiện, anh không chỉ đi làm ở xưởng sửa xe của ông ấy, còn ở nhà ông ấy tìm giúp anh, hơn nữa ông ấy bị bệnh thì anh còn đi chăm sóc ông ấy."
Mạnh Kiều càng nói càng cảm thấy suy đoán của bản thân rất có lý, "Anh không phải là con riêng của ông ấy đâu nhỉ?"
Chu Minh Xuyên: "..."
Mạnh Kiều phì cười, "Em nói bậy."
Cô kéo Chu Minh Xuyên ngồi xuống. "Chẳng qua là giữa anh và ông ấy chắc chắn không phải là mối quan hệ làm thuê đơn giản, ông ấy có vẻ rất quan tâm anh, cho nên hai người rốt cuộc là mối quan hệ gì?"
Giọng điệu Mạnh Kiều nhẹ nhàng, cô một bên cầm đũa khuấy đều mì sợi trước mặt mình, một bên nhịp tim lén lút tăng tốc.
Anh và ông Lưu là mối quan hệ gì?
Sao anh đi làm ở xưởng sửa xe của ông ấy?
Sao anh quay về?
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khi Mạnh Kiều hỏi vấn đề thứ nhất, việc ánh mắt cô chỉ dám rơi ở đôi đũa đã bán đứng cô.
Cô không phải sợ Chu Minh Xuyên không chịu nói với cô.
Cô chỉ là sợ đến gần chân tướng kia.
Bàn tay khuấy mì nhúc nhích, rồi cứng đờ ngay tại chỗ.
Mạnh Kiều từ từ ngẩng đầu lên nhìn đối diện.
Nhưng Chu Minh Xuyên chỉ nhàn nhạt cười.
"Bởi vì Lưu Bính Sinh là cậu của Kiều Vũ."