• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Kiều biết trong nhà vệ sinh có người.

Còn về câu hỏi người ở trong đó là ai, trừ Chu Minh Xuyên thì còn có thể là ai.

Cô biết Chu Minh Xuyên không muốn để cho bản thân nhìn thấy dáng vẻ kia của anh.

Cô đều biết.

Nhưng cô không hiểu vì sao Chu Minh Xuyên lại nói với cô một cái hẹn sai giờ, khiến cho cô vội vàng chạy đến thì cuộc thi đã kết thúc, không những thế còn giống như một đứa ngốc đi khắp nơi tìm anh.

Chu Minh Xuyên ngay cả điện thoại cũng không nghe.

Giống như rõ ràng có chuyện muốn nói với cô nhưng lại tính toán cho cô leo cây.

Mọi chuyện khiến cô rất không vui.

Cô cảm thấy bản thân bị cưỡng ép kèm theo phản bội.

Chu Minh Xuyên, Trần Vũ và Triệu Tầm ngày nào cũng xây một bức tường đến gió cũng không thể lọt qua giữa bọn họ và cô.

Bức tường kia cao như vậy, lấy danh nghĩa bảo vệ Chu Minh Xuyên, vững vàng ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài.

Nhưng rõ ràng cô mới là người ở trong lòng Chu Minh Xuyên, là người đầu tiên có quyền biết mọi chuyện nhưng anh vẫn sợ hãi tới mức chạy trốn lần thứ hai trước khi chạm mặt cô.

Về đến nhà, Mạnh Kiều đã có vô số lần muốn gọi cho Chu Minh Xuyên, cô thậm chí còn mặc sẵn quần áo, ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ đợi tới đêm khuya.

Cô đã chuẩn bị xong, chỉ cần một cuộc gọi sẽ đi tìm anh, nhưng cô không nghĩ đến ngay cả một lời giải thích mà anh cũng keo kiệt không chịu nói với cô.

Mạnh Kiều biết anh không có cảm giác an toàn, biết anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng chật vật, khổ sở của anh.

Cô cũng ép buộc bản thân giả bộ không biết trạng thái hiện tại của anh, hùa theo lời anh nói để anh yên tâm.

Nhưng khi Mạnh Kiều nhìn thấy hành động của Trần Vũ và Triệu Tầm, thêm cả việc Chu Minh Xuyên chậm chạp không tới giải thích đã khiến cho cô hiểu ra, cô không có cách nào luôn giả vờ làm một người ngoài cuộc.

Bởi vì cảm giác chia ly quá rõ ràng, giống như một chiếc xương cá vắt ngang cổ họng Mạnh Kiều, càng lúc cô càng cảm thấy Chu Minh Xuyên cách cô rất xa.

Cho nên khi cô nghe dì giúp việc nói dưới lầu có bạn tới tìm cô, trong đầu cô đều là hình ảnh Chu Minh Xuyên cố ý đến tìm cô để giải thích.

Mạnh Kiều thậm chí không kịp thay áo quần, vội vã khoác tấm mền nhung lên người rồi chạy xuống lầu.

Cô nhìn thấy Chu Minh Xuyên đứng ở chỗ không xa nhìn cô, ngọn lửa tức giận suốt đêm trong nháy mắt liền biến mất.

Lúc chạy tới trước mặt anh, nụ cười trên môi Mạnh Kiều không cách nào khống chế mà nâng lên.

Nhưng Mạnh Kiều không ngờ anh lại không đến để giải thích mọi chuyện với cô.

Anh đến để nói lời chia tay.

Dưới mền chỉ có bộ đồ ngủ lụa, gió lạnh thổi qua chỗ bắp chân bị lộ khiến đáy lòng cô nguội lạnh.

Nhưng người đàn ông trước mặt dường như không quan tâm, mi mắt anh rũ xuống, cả người đều là vẻ lạnh lùng, giọng nói mang theo mệt mỏi khàn khàn, "Về đi, bên ngoài lạnh."

Về đi, bên ngoài lạnh.

Anh nói hai chữ chia tay, nhưng còn quan tâm cô rốt cuộc có lạnh hay không.

Ngón tay Mạnh Kiều siết chặt một bên tấm mền nhung, nhịp tim hoàn toàn mất đi tiết tấu, đập khó khăn như thể rơi vào vực sâu.

"Chu Minh Xuyên." Cô cắn răng mở miệng, nói một chữ lại tạm ngừng, "Anh nói gì?"

Gió rét thấu xương chẳng thể cuốn đi nửa phần nhiệt độ cơ thể Mạnh Kiều, bởi vì lòng cô còn rét lạnh hơn cơn gió này.

Cô thật sự không ngờ, Chu Minh Xuyên đến đây để nói chia tay với cô.

Có lẽ người đàn ông sớm đã hạ quyết tâm, anh nâng tầm mắt lên người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, lại lạnh lùng lặp lại câu nói vừa nãy: "Về đi, bên ngoài lạnh —— "

"—— Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều hét lớn: "Anh biết em không phải nói câu này!"

"Vừa rồi anh nói gì?" Giọng nói cô run rẩy, cả người căng cứng,"Vừa rồi anh nói gì?"

Giọng nói cô bỗng nhiên yếu đi, vành mắt đỏ lên, "Chu Minh Xuyên, vừa rồi anh nói gì?"

Chu Minh Xuyên nhìn người phụ nữ cách anh một mét, cổ họng giống như bị người ta bóp chặt, môi anh mấp máy, nhưng không cách nào lặp lại câu nói đó thêm một lần nữa.

Đôi mắt anh lóe lên sự đau khổ, anh tuyệt vọng rũ mắt nhìn mắt cá chân của Mạnh Kiều.

"Xin lỗi, có lẽ anh không thể có cách —— "

"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều lại một lần nữa ngắt lời anh, cô không muốn nghe anh nói thêm một câu nào nữa.

Mạnh Kiều nhấc chân tiến thêm vài bước đứng trước người Chu Minh Xuyên, hai mắt cô khóa chặt đôi mắt của người đàn ông, khoảng cách giữa hai người rất gần.

"Chu Minh Xuyên, em lạnh."

Trong giọng nói cô là sự lạnh lùng xa cách nhưng lại ẩn chứa một lời cầu xin.

Đây không phải là làm nũng, cũng không phải yếu thế.

Cô chỉ muốn một động tác của Chu Minh Xuyên, một động tác khiến cho lời nói vừa rồi của anh trở nên vô giá trị.

Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ hoàn toàn quyết tâm, anh mím môi không nói, làm ngơ trước lời khẩn cầu của cô.

Ngón tay người phụ nữ nhẹ nhàng thả lỏng, tấm mền nhung trắng như tuyết thuận theo bả vai gầy nhỏ của cô tuột xuống mặt đất.

Gió lạnh thổi bay đồ ngủ mỏng manh của cô, hơi lạnh đầu mùa đông chỉ trong nháy mắt kết tầng hơi lặng sau lưng cô.

Nhưng Mạnh Kiều cũng không chịu lui một bước, hơi thở của cô hòa với hơi thở rối loạn của người đàn ông.

Mắt Chu Minh Xuyên hiện lên tia u ám, khiến cho đáy lòng cô hoảng hốt, mỗi một giây chờ đợi đều như nhát dao lăng trì cơ thể cô ngay tại chỗ.

Đầu ngón tay siết chặt tới trắng bệch, môi đỏ mọng đã mất đi huyết sắc.

"Soạt —— "

Chu Minh Xuyên kéo dây kéo áo khoác rồi cởi ra, anh khoác lên người Mạnh Kiều, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Anh vẫn đau lòng cô nhưng không chịu ôm cô.

Nước mắt bất ngờ rơi xuống, mùi hương quen thuộc của người đàn ông giống ma chướng, tầng tầng vây quanh cô.

Anh nói, xin lỗi.

Mạnh Kiều bật khóc nức nở, cô không nghe, cũng không nhìn thấy gì cả.

Con dao dứt khoát cắm vào đáy lòng cô, khuấy động liên tục khiến tứ chi cô đau đớn, máu tươi chảy ròng ròng.

Người đàn ông cô ngày đêm muốn bảo vệ vừa nói chia tay với cô.

Chu Minh Xuyên chìm vào hố đen mà không được lựa chọn, anh không có cách nào cứ như vậy rời đi, nhưng cũng không có cách nào thuyết phục chính bản thân mình và Mạnh Kiều còn có thể tiếp tục ở bên nhau.

Anh chỉ mang lại cho cô đau khổ.

"Chu Minh Xuyên," Mạnh Kiều hít một hơi rồi đột nhiên ngừng khóc, cô trừng đôi mắt hạnh hồng hồng, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Vì sao, sao anh muốn chia tay với em?"

Cô ném mạnh áo khoác trên người xuống đất, trong mắt là sự tức giận vì không cách nào tiếp nhận sự thật.

Nước mắt chảy dọc gò má, giọng nói cô lạnh giá: "Ít nhất cũng phải cho em biết lý do vì sao chia tay chứ, dù gìthì em cũng theo đuổi anh lâu như vậy."

Chu Minh Xuyên nhìn người phụ nữ thương tâm bi phẫn trước mắt, như thể lại chìm vào cơn ác mộng đau khổ bất lực. Anh cắn chặt hàm răng, thấp giọng nói: "Là anh không tốt."

"Là anh không tốt?" Mạnh Kiều nghe câu trả lời của anh, cười khẩy, "Sao lại không tốt?"

"Anh không có cách nào đua xe hay là do trong lòng có chướng ngại với đua xe?!”

"Là anh cần thuốc an thần xoa dịu bệnh tình hay anh muốn nói tới việc anh trốn trong nhà vệ sinh không dám gặp em?!"

Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ khiếp sợ nhìn Mạnh Kiều, nhưng Mạnh Kiều không chịu dừng lại.

"Chu Minh Xuyên, anh định lừa em đến khi nào? Muốn lừa em cả đời sao?"

"Có phải từ đầu tới cuối anh đều không xem em là bạn gái anh không? Từ đầu tới cuối cũng không có ý định nói với em chuyện này…"

Một câu rồi lại một câu chứa đựng sự buồn bã tới thê lương của Mạnh Kiều, giọng nói run rẩy của cô như những cây kim sắc nhọn không ngừng đâm vào đáy lòng Chu Minh Xuyên.

"Trần Vũ có thể biết, Triệu Tầm có thể biết, nhưng em không thể biết sao?"

"Chu Minh Xuyên, em có thể giả bộ không biết, nhưng em không có cách nào cứ như vậy chấp nhận quyết định đơn phương của anh!"

"Anh không nói gì với em, không chịu nói gì cả, anh có chữa khỏi bệnh tình hay không em cũng không biết. Em giống như một con ngốc, mỗi ngày đều phải đoán hôm nay rốt cuộc anh huấn luyện thế nào, ngay cả một câu em cũng không dám hỏi anh."

Mạnh Kiều nói xong, nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống, cơ thể không chịu khống chế mà run rẩy, "Nhưng anh thì sao, anh cho em leo cây, không dám gặp em, ngay cả một cuộc gọi, một tin nhắn, một lời giải thích cũng không có!"

"Chu Minh Xuyên! Anh không thích em, anh căn bản chưa bao giờ thích em!"

Lời nói này như một kích hủy diệt ranh giới cuối cùng của Mạnh Kiều, đó là tất cả sự tự tin để cô đứng bên người Chu Minh Xuyên.

Giờ đây lại bị cô tự tay đập nát.

Người phụ nữ thống khổ khóc lớn, dần dần cong người ngồi xổm.

Trái tim kịch liệt co rút vì đau đớn, lật đổ tất cả sự kiên cường và miễn cưỡng của cô.

Cô quả thực đau quá.

Chu Minh Xuyên hoàn toàn hoảng loạn, không còn có thể lo nghĩ đến chuyện khác, vươn tay kéo Mạnh Kiều vào lòng, người phụ nữ lảo đảo muốn ngã như bị rút xương.

Anh ôm Mạnh Kiều thật chặt, ngay cả một câu cũng không nói ra được.

Cô lạnh quá.

Lạnh đến mức khiến anh sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, mọi chuyện nhân danh tình yêu đều biến thành vũ khí sắc bén khoan tim thấu xương, Chu Minh Xuyên không thể chịu đựng khi Mạnh Kiều như vậy.

Anh ấn chặt người phụ nữ trước ngực, cả người run sợ mà lặp đi lặp lại:

"Xin lỗi, Mạnh Kiều, lẽ ra anh nên nói với em mọi chuyện."

"Anh xin lỗi."

"Xin lỗi em."

"Xin lỗi em rất nhiều."

Anh như thể đã nói hết tất cả lời xin lỗi của kiếp này, nhưng cũng không thể xoa dịu nửa phần đau đớn trong cô.

Tiếng khóc đứt quãng giống như một cây roi da, mỗi cú quất đều nặng nề đánh vào lòng anh.

Anh sai rồi.

Chu Minh Xuyên thật sự cảm thấy anh sai rồi.

Anh không ngờ ở trong lòng Mạnh Kiều anh lại đáng trân quý tới như thế.

Sức nặng ấy là sức nặng mà trước giờ anh cũng không dám khẩn cầu có được.

Người đàn ông bao bọc lấy cô, không biết qua bao lâu, tiếng khóc rốt cuộc từ từ ngừng lại.

Tay phải Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng xoa gáy Mạnh Kiều, anh mãnh liệt muốn khắc người phụ nữ này vào xương tủy nhưng lại dè dặt, sợ cô bị tổn thương dù chỉ một chút.

"Mạnh Kiều." Anh mở miệng, giọng trầm khàn, cảm xúc mạnh mẽ trào dâng, “Anh kể em nghe mọi chuyện.”

-

Giữa cầu thang mờ tối, gió lạnh thổi từng đợt rét lạnh từ rìa cửa sổ đổ nát bên cạnh.

Mạnh Kiều mặc áo phao lông vũ màu đen, chậm chạp đi từng bước sau lưng Chu Minh Xuyên.

Chẳng ai nói chuyện.

Không biết là ai hái hoa dại làm chúng rơi tán loạn trên bậc thang xi măng quen thuộc, cánh hoa vàng bị người ta đạp nát.

Mạnh Kiều tránh đi mấy cánh hoa, im lặng đi theo anh.

Chìa khóa từ từ cắm vào ổ, chuyển động hai cái, Chu Minh Xuyên đứng ở cửa xoay người nhìn cô.

Mạnh Kiều cúi đầu tránh ánh mắt của anh, nhấc chân đi vào.

Cô không muốn nhìn anh.

Phòng khách vẫn y nguyên như buổi sáng hôm đó lúc cô đi, không thay đổi gì cả.

Ghế sô pha bằng da màu xanh đậm nhức mắt một cách quá đáng, cô chỉ nhìn một cái liền nhớ đến đêm đó anh ôm cô nhẹ nhàng thủ thỉ.

Ánh mắt Mạnh Kiều thoáng hiện vẻ đau đớn, vội vã nhìn sang chỗ khác.

Nhưng chỗ khác cũng không tốt hơn là bao.

Trên bàn ăn, anh làm mì trứng gà cho cô, đồ ăn gọi tới rồi bọn họ ăn chung, anh nói với cô về chuyện đã qua của anh, anh và cô cùng nhau dọn dẹp chén đũa.

Những hồi ức đó giống cơn lũ lụt bị khai thông, mặc kệ cô có đồng ý hay không thì cũng ùn ùn kéo tới.

Mạnh Kiều nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Lại nâng tầm mắt thêm lần nữa thì đã là ánh mắt lạnh lùng.

Cô nhìn người kia đi vào cửa, sau đó mở ngăn tủ vuông cạnh tủ TV, lấy ra một cái USB màu đen.

Chu Minh Xuyên cắm nó vào một đầu ti vi, ngón tay dừng lại mấy giây, sau đó chần chờ không bấm chiếu.

Mạnh Kiều luôn cho rằng cô đã biết toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó,

Sau này cô mới hiểu, thì ra nửa đoạn sau câu chuyện còn tàn nhẫn hơn cô tưởng tượng.

"Hoan nghênh quý vị đến với cuộc tranh tài đua xe hữu nghị Paris lần thứ hai mươi ba, năm nay tổng cộng có hai mươi bốn tay đua dự thi, hãy để chúng ta dùng tiếng vỗ tay để chào đón sự có mặt của họ!"

Trong tivi, một người đàn ông Pháp đầu tóc bạc trắng, giọng nói hùng hồn đang nhiệt tình cầm micro đứng trước ống kính, phía sau anh ấy là khán giả Pháp đông nghịt, ai nấy đều hào hứng phấn khởi.

Mỗi khi người đàn ông nói đến tên một đoàn xe, khán đài cũng sẽ vang lên từng đợt hoan hô nhiệt tình.

Mặt trời rực rỡ chiếu vào xe đua, ống kính đuổi theo đám tay đua đang nóng lòng muốn thử, hâm nóng cuộc đua xe được mọi người mong đợi.

Tất cả tươi đẹp và cảm xúc mãnh liệt không hề che giấu tràn ra khỏi TV. Lạ thay, nó lại khiến Mạnh Kiều căng thẳng sợ hãi trong từng tiếng hoan hô, ngay cả việc hít thở cũng quên mất.

Đây là ngày Kiều Vũ xảy ra chuyện, đây là cuộc thi khiến Kiều Vũ xảy ra chuyện kia.

Ánh mắt cô chậm rãi chuyển qua người đàn ông đứng ở cửa, không khí phiền muộn mà trầm thấp bao phủ cả người anh, im lặng đứng cách cô rất xa.

Trong lòng Mạnh Kiều co rút, lại rời ánh mắt qua ti vi.

Video này rất rõ ràng bị người ta biên tập.

Phần giới thiệu và đoạn các tay đua đi vào sân đều bị xóa đi, lúc nhìn lại đã là ở giữa cuộc thi.

Rất nhiều chiếc xe tranh tài chạy trên đường đua quanh co, trái tim Mạnh Kiều bị siết thật chặt, vắt ngang ở cổ họng.

Bởi vì cô biết rất rõ ràng đây là bi kịch không thể tránh, nhưng lại không thể không ép buộc bản thân chứng kiến cảnh tượng trước khi bi kịch phát sinh.

Cô thậm chí không biết rốt cuộc là chiếc xe nào sắp nổ, ánh mắt hốt hoảng vội vã xuyên qua ống kính, cố gắng tìm ra nó.

Nhưng tất cả mọi người đều đội nón đua xe, chỉ để lộ cặp mắt, ống kính thay đổi cũng nhanh, khiến cho cô không thể phân biệt.

Cơn khủng hoảng mất khống chế khi biết trước kết cục bi thảm định sẵn sẽ xảy ra đang cuồng loạn lan ra khắp người Mạnh Kiều, hai bàn tay của cô ôm lấy thân mình, môi mím chặt.

"Tuyển thủ số 8 thành công vượt lên hạng ba!" Giọng nói kích động của bình luận viên truyền ra từ TV.

Mạnh Kiều nhìn chằm chằm dòng chữ tiếng Anh phía dưới, một cái tên quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Là cái tên trên tấm bia cô đã từng nhìn thấy.

"Năm nay tuyển thủ số 8, Thierry, lần đầu tiên tham gia cuộc tranh tài hữu nghị Paris, biểu hiện của anh ấy rất xuất sắc."

"Tuyển thủ số 9 theo sát sau đó!"

"Phía dưới là một khúc cua lớn của đường đua này, hãy để cho chúng ta xem thử tuyển thủ số 8 có cơ hội vượt lên một hạng nữa không nhé!"

Dự cảm mãnh liệt như ngàn vạn con kiến cắn nhanh chóng lan tràn trong lòng Mạnh Kiều, đầu ngón tay cô tái nhợt bao quanh người rồi cùng rơi xuống chung với tiếng của bình luận viên.

"Tuyển thủ số 8 tăng tốc, chuẩn bị vượt qua hạng nhì!"

"Đường ngoằn ngoèo, đổi tốc độ, hai xe chạy song song nhau!"

"Tuyển thủ số 8 thành công vượt xe!"

"Năm nay tuyển thủ số 8 có hy vọng đoạt —— "

"A —— "

Tiếng thét chói tai bỗng nhiên ngắt lời giọng nói tò mò mà cao trào của bình luận viên.

Mạnh Kiều vốn dĩ không có bất kỳ phản ứng nào, chiếc xe vừa thành công vượt qua chiếc xe khác mất khống chế tông vào hàng rào phía trước.

Lửa to nháy mắt bao vây cả chiếc xe, xe đua như một món đồ chơi yếu ớt va chạm với hàng rào, chỉ trong nháy mắt mãnh liệt lăn lộn giữa không trung.

Quả bóng lửa lăn theo chiếc xe, lan ra toàn bộ đường xe, sau đó bắn ra vô số bộ phận vỡ vụn.

Bánh xe, thân xe và tay đua, tất cả đều bị ném lên thật cao, nổ đùng rồi rơi xuống như rác rưởi, sau đó nằm trên đường đua lạnh băng.

Mạnh Kiều hoảng sợ há miệng, nước mắt bất ngờ rơi xuống đất.

Cô không cách nào khống chế sự run rẩy cho dù cô đã sớm biết kết cục này sẽ xảy ra.

Hình ảnh cuộc thi sau đó bị cắt đứt, trên TV chỉ còn lại màu đen trống vắng.

Trên màn hình màu đen, bóng dáng một người đàn ông hiện ra, đôi mắt anh rũ thật thấp nhìn mặt đất, ngón tay nắm chặt.

Trái tim Mạnh Kiều đập mãnh liệt, cô chậm rãi xoay người lại nhìn anh.

Chu Minh Xuyên ngẩng đầu cười khổ với cô, giọng nói trầm thấp, “Đã rất lâu anh không dám xem video này rồi."

Mặc kệ sự lạnh lùng của anh vừa này, giờ phút này Mạnh Kiều vẫn muốn tiến lên ôm anh.

Nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, nhẹ nhàng mở miệng, "Sau đó thì sao, anh nói với em chuyện này rồi. Sau đó thì sao?"

Đôi mắt Chu Minh Xuyên run lên, cắn răng đi tới trước tivi, lại lấy ra một phần văn kiện trong hộc tủ bị khóa phía dưới.

Anh đi tới trước mặt Mạnh Kiều, môi trắng bệch, "Đây là tất cả."

Văn kiện kia rất dày, có mới có cũ.

Mạnh Kiều biết, tất cả chân tướng cô khát vọng đều ở chỗ này, nhưng lúc nhận lấy văn kiện, ngón tay cô vẫn cứng ngắc.

Nhưng cô muốn xem, cô muốn biết tất cả.

Âm thanh lật mở tờ giấy vang lên trong không gian yên lặng làm người ta khó hít thở, từng tờ từng tờ một được lật lên như đang xé rách vết sẹo của Chu Minh Xuyên.

Chu Minh Xuyên đang tự nguyện bày ra một thân đổ máu trước mặt Mạnh Kiều, không hề có ý định che giấu.

[ Post-traumatic stress disorder ]

[ Rối loạn căng thẳng sau sang chấn ]

Lòng Mạnh Kiều trầm xuống.

Cô không phải là không nghĩ tới nguyên nhân này.

Tờ giấy cũ kỹ ghi chép nội dung Chu Minh Xuyên đón nhận trị liệu tâm lý ở bệnh viện nước Anh, chỗ tuổi tác bệnh nhân viết 22 tuổi.

Đây là một năm Kiều Vũ qua đời.

Cũng là năm anh từ bỏ cuộc thi đua xe F1.

Ngón tay Mạnh Kiều siết chặt hồ sơ bệnh lý, cô ngẩng đầu nhìn anh, cổ họng Chu Minh Xuyên đắng ngắt.

"Anh tận mắt nhìn thấy cái chết của Kiều Vũ ngay trước mặt."

"Bởi vì anh chính là tuyển thủ số chín."

Một cú đập nện vào màng nhĩ Mạnh Kiều, đầu cô ong ong.

—— "Bởi vì anh chính là tuyển thủ số chín."

Cô khiếp sợ, gương mặt đầy vẻ hốt hoảng nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt anh là bi thương ngập trời, lại bị anh áp thật sâu ở đáy lòng, không thể nói với ai.

Mạnh Kiều thật sự không ngờ anh nói chính mắt anh nhìn thấy lại là kiểu tận mắt chứng kiến như vậy.

"Thực ra sau khi Kiều Vũ qua đời, anh vẫn tiếp tục tham gia huấn luyện đua xe, nhưng đến lúc chạy mô phỏng thì xuất hiện rất nhiều vấn đề."

Giọng nói của anh mơ hồ kìm nén cảm xúc, "Anh không cách nào ngủ được, không thể suy nghĩ một cách bình thường, không nhớ được đường đua, nhìn thấy lan can sẽ không khống chế nhớ lại vụ nổ đó."

"Ngồi trên xe đua thì trái tim sẽ khủng hoảng, ngay cả việc hít thở anh cũng không làm được."

"Anh không biết rốt cuộc anh bị sao nữa…" Ánh mắt trống rỗng của Chu Minh Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đất, "Anh cho rằng anh chỉ chưa thoát khỏi chuyện đó, anh cho rằng rất nhanh sẽ không sao nữa."

Bàn tay cầm hồ sơ bệnh lý của Mạnh Kiều bấm vào tờ giấy một dấu vết thật sâu, cô cắn chặt hàm răng chờ anh nói xong tất cả mọi chuyện.

Chu Minh Xuyên bỗng nhiên nâng mắt cười nhạt với Mạnh Kiều.

Anh rõ ràng không muốn để cho cô thương tâm như vậy, nhưng nụ cười đó giống như gông xiềng nặng nề trói buộc lòng cô.

Chu Minh Xuyên chậm rãi nâng cánh tay, cởi áo khoác mỏng ra.

Bên trong là áo sơ mi tay ngắn màu trắng.

Ngón tay anh cuốn vạt áo, cởi cả áo sơ mi tay ngắn ra.

Vết sẹo dữ tợn đỏ nhạt xông vào mi mắt Mạnh Kiều.

Cô hít một hơi lạnh, sững sờ ngay tại chỗ, ngón tay không khống chế được chạm vào nó.

Đó là một vết sẹo rất sâu, bề ngoài gập ghềnh không bằng phẳng, từng mảng da trũng xuống rồi lại gồ lên lần lượt đan xen nhau.

Đầu ngón tay cô khẽ run chạm vào vết sẹo, cũng không dám dùng nửa phần sức lực, đành hết sức khống chế cảm xúc cuộn trào trong nội tâm mà mô tả hình dáng của nó.

Bàn tay to bỗng nhiên đặt lên ngón tay cô, anh dán bàn tay cô thật chặt lên miếng da này.

"Một ngày trước cuộc thi F1 năm đó, anh đi theo đoàn xe cùng đến sân thi đấu thi thử."

"Đó là thời điểm sau hơn hai tháng anh không ngủ được một giấc hoàn chỉnh, anh cho rằng anh có thể chống đỡ được, anh cho rằng những triệu chứng kia sẽ tự biến mất."

"Nhưng anh xảy ra tai nạn."

"Trận đầu của cuộc thi thử, anh tông vào hàng rào đường đua. Xe lao ra khỏi đường đua, bị một cây đại thụ ngăn lại."

"Anh không chết nhưng lại bị thương, hoàn toàn mất đi tư cách thi đấu."

Giọng nói Chu Minh Xuyên nghẹn ngào, anh nắm lấy bàn tay Mạnh Kiều, không ngừng siết chặt.

Không nói thêm nửa chữ nào nữa.

Mạnh Kiều hít một hơi thật dài, cảm xúc ngột ngạt nặng nề kéo cô xuống, thoi thóp trên mặt đất.

"Cho nên sau này anh đi xem bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói anh bị bệnh, phải không?"

Cô cố gắng muốn bắt lấy ánh mắt Chu Minh Xuyên, nhưng anh như mất tiêu cự, làm sao cũng không nhìn cô.

"Bọn họ nói anh mắc PTSD, có lẽ đời này cũng không có cách nào thi đấu nữa."

Chu Minh Xuyên hồi tưởng lại lần đầu tiên anh nghe được câu này, anh giận dữ điên cuồng đập nát tất cả bàn ghế trong phòng khám bệnh, bác sĩ không thể không kêu bảo vệ đến, đè anh xuống mặt đất.

Đó là lần đầu tiên anh bị chích thuốc an thần.

Sau này anh mới hiểu, tất cả triệu chứng khi đó của anh đều là có nguyên nhân.

Anh bị bệnh thật rồi.

Ân Mi biết chuyện này xong, tới thăm anh mấy lần.

Bà bảo anh yên tâm dưỡng bệnh, không cần suy nghĩ chuyện khác.

Tai nạn đua xe và vấn đề tâm lý của anh đều bị ba dượng của anh áp xuống, không ai biết vì sao tay đua thiên tài vừa bộc lộ tài năng lại âm thầm bỏ thi.

Bởi vì chuyện này kể sẽ rất hổ thẹn.

Mà Pierre không hề hi vọng gia tộc của ông có một người bệnh tâm thần.

Huống chi lúc đó Ân Mi vừa hạ sinh đứa bé đầu tiên của bà và Pierre, bọn họ đắm chìm trong nỗi vui mừng to lớn, nào còn nửa phần tâm tư quan tâm Chu Minh Xuyên mắc bệnh tâm lý.

Cho nên Chu Minh Xuyên ở trong phòng khám bệnh đợi một tháng, sau đó mang tro cốt của Kiều Vũ rời nước Pháp.

Ân Mi đề xuất cho anh một khoản tiền, bị anh từ chối.

Trước khi đi, Chu Minh Xuyên đến thăm đứa bé có đôi mắt màu xanh thẳm, sau đó không quay đầu mà rời khỏi ngôi nhà không thuộc về anh.

Nửa phần sau của bệnh lý là tờ giấy mới tinh.

Tên bác sĩ biến thành Triệu Tầm, bệnh nhân là Chu Minh Xuyên 25 tuổi.

[ Perpetration-induced Traumatic Stress ]

[ Biến chứng về việc nạn nhân đè nén vết thương ]

Về mặt khách quan, bệnh tâm lý của nạn nhân sinh ra vì không thể tha thứ cho hành động của mình.

Hai chữ nạn nhân dị thường nhức mắt in trên hồ sơ ca bệnh, phía dưới liệt kê triệu chứng của bệnh nhân.

"Mất ngủ, tim đập nhanh."

"Suy nghĩ rối loạn, bao gồm tránh đi hồi ức vụ nổ cùng với mâu thuẫn dành cho đường đua thật."

"Trong mơ biến thành bị người hại, qua đời trong mơ."

"Đua xe xong tim sẽ đập nhanh, co giật, vân vân... Có triệu chứng mất ý thức."

"Thông qua hút thuốc để xoa dịu cảm xúc căng thẳng."

Mấy tờ phía sau ca bệnh là nguồn gốc cặn kẽ của bệnh tình, nhưng có một trang tên bệnh bị thay đổi.

[ Tổn thương đạo đức ]

Một nhóm chữ viết ngoáy của Triệu Tầm trên đó:

"Hơi khác so với biến chứng về việc nạn nhân đè nén vết thương, tổn thương đạo đức là về mặt đạo đức, bệnh tâm lý sinh ra vì tự nhận là nạn nhân. Trải qua một đoạn thời gian chữa trị và tìm hiểu, triệu chứng bệnh nhân phù hợp tổn thương đạo đức."

Một giọt nước mắt nặng nề in lên tờ giấy trắng như tuyết, mảng đen đậm nhanh chóng lan ra.

"Anh mắc bệnh tâm thần —— "

"Chu Minh Xuyên," Đôi mắt Mạnh đựng đầy nước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông, cô bi thương tới cực điểm, giơ tay khép lại hồ sợ bệnh lý, nặng nề mở miệng: "Anh đã bao lâu không ngủ rồi?"

Chu Minh Xuyên khẩn trương, mím môi nhìn cô.

"Lần trước em ngủ ở chỗ này, đêm hôm đó, anh có ngủ không?"

"Có phải anh đã rất nhiều ngày không ngủ ngon không?"

"Tối hôm qua thì sao, tối ngày hôm qua anh có ngủ không?"

Mạnh Kiều hỏi anh từng câu, rõ ràng không để ý bệnh tâm lý của anh.

Chu Minh Xuyên không cách nào trả lời cô, bởi vì đã rất lâu rồi anh không có một giấc ngủ hoàn chỉnh.

"Mạnh Kiều." Giọng nói anh trầm khàn.

Mạnh Kiều đột nhiên xoay người đi đến phòng ngủ, cô vốn định đi xem thử rốt cuộc tấm chăn còn giống ngày đó cô đi hay không, nhưng không nghĩ đến cô còn chưa bước vào cánh cửa, liền nhìn thấy hình ảnh càng khiến cho cô kinh hãi.

Điện thoại di động vỡ tan tành, mảnh vụn rải rác trong gian phòng, bên cạnh chiếc giường là tàn thuốc rơi đầy đất.

Chi chít chằng chịt, cô thậm chí đếm không hết rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc.

Tuyệt vọng ùn ùn kéo đến như một đòn cảnh tỉnh.

Mạnh Kiều yếu ớt, không đi nổi một bước nào nữa.

Chu Minh Xuyên theo sát cô, mở miệng muốn giải thích: "Không phải vậy, không phải như em thấy…"

Giọng điệu anh tràn đầy hốt hoảng, nhưng lại không biết giải thích từ đâu.

Bởi vì mọi chuyện đúng như Mạnh Kiều thấy.

Anh thức trắng, anh tức giận đập hư điện thoại di động, anh không ngừng hút thuốc cả đêm.

Mạnh Kiều đỡ khung cửa, không cho mình chật vật ngã ở chỗ này.

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hết thảy sự thật, nhịp tim không thể đập một cách bình thường được nữa.

Thì ra không phải anh không để ý, mà là quá để ý.

Anh quá để ý cô, mới có thể trăm phương ngàn kế che giấu cảnh tượng đổ nát tan hoang của bản thân.

Anh quá để ý cô, mới có thể liều mạng muốn đánh bại quá khứ, lấy thân phận một người bình thường một lần nữa đứng trước mặt cô.

Ngón tay Mạnh Kiều nắm khung cửa thật chặt, liều mạng ổn định cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Cô chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đang luống cuống tay chân.

Thân hình cao lớn đứng ở trước mặt nhưng trong mắt là hèn mọn lo sợ.

Anh không hề che giấu, anh hoàn toàn tháo dỡ tất cả áo giáp.

Chỉ cần cô muốn, liền có thể khiến cho anh đau đến chết đi sống lại.

"Chu Minh Xuyên." Môi Mạnh Kiều khô khốc, nhẹ nhàng mở miệng.

Hai mắt Chu Minh Xuyên dè dặt nhìn cô, trong lòng anh từ từ nhỏ máu, chờ đợi cô đưa ra một bản án xét xử cuối cùng.

"Đây chính là lý do anh muốn chia tay em?"

"Anh cảm thấy anh không có cách nào đua xe nữa, cho nên anh muốn chia tay em?"

Giọng nói cô bình tĩnh dọa người, như thể đang nói thời tiết hôm nay rất tốt, không phải sao?

Chu Minh Xuyên khó khăn gật đầu, "Anh không có gì cả, em đi theo anh chỉ biết đau khổ."

"Chỉ biết đau khổ?" Mạnh Kiều nhẹ giọng hỏi ngược lại, "Vậy anh có hỏi em rốt cuộc như thế nào mới là đau khổ không?"

"Anh biết làm sao thì em mới vui không?"

"Anh dựa vào cái gì chứ, không nói tiếng nào mà đã định nghĩa vui vẻ và đau khổ của em, sau đó ích kỷ đưa ra quyết định này?"

Những câu chất vấn của cô câu sau nặng nề hơn câu trước khiến cho Chu Minh Xuyên đầy khiếp sợ.

Anh không ngờ sau khi cô xem tất cả những thứ này xong vẫn không chịu buông tay.

Chu Minh Xuyên cúi đầu thật thấp, anh không có gì trong tay.

Anh không dám đón nhận tình ý nặng trĩu này.

"Rẹt." Một tiếng dây kéo quả quyết lại nhỏ nhẹ vang bên tai anh.

Chu Minh Xuyên còn chưa kịp ngẩng đầu, nhìn thấy áo phao lông vũ màu đen rơi trước mắt anh.

Chờ anh kinh hoàng ngước mắt lên, nhìn thấy Mạnh Kiều nhẹ nhàng gỡ hai sợi dây váy ngủ xuống.

Lời anh chưa nói ra miệng, váy ngủ lụa đã tuột xuống đầu vai, nhẹ nhàng chồng lên áo phao lông vũ màu đen.

"Mạnh Kiều." Chân mày anh gấp rút nhíu lại, muốn đi vớt quần áo của cô lên.

Cô như quyết tâm, kéo cổ tay anh thật chặt.

Người đàn ông chỉ trong nháy mắt căng thẳng, ánh mắt anh lướt qua đồ lót viền ren trắng như tuyết, cổ họng thít lại.

Mạnh Kiều tiến lên một bước, đạp lên đống quần áo, sau đó vươn tay vòng qua cổ Chu Minh Xuyên.

Hơi thở anh chợt dừng lại, lồng ngực không chịu khống chế phập phồng.

Mạnh Kiều dán bản thân thật chặt trước vòm ngực nóng bỏng của anh, nhón chân nói bên tai anh:

"Chu Minh Xuyên, anh biết không?"

"Anh thật sự rất khó theo đuổi."

Trái cổ người đàn ông không cách nào ức chế mà lăn lộn, hai tay đè lại eo của cô, không cho cô gần thêm nữa.

Nhưng thắt lưng kia giống như tín hiệu của pháo hoa, bàn tay anh nóng bỏng, đè lên mà muốn tẩu hỏa bóp cò.

"Mạnh Kiều." Anh gầm nhẹ một tiếng, cảnh cáo cô đừng gần thêm nữa.

Nhưng Mạnh Kiều mắt điếc tai ngơ, trong thanh âm là sự quyết tuyệt trước đó chưa từng có.

"Chu Minh Xuyên, em rất mệt."

Cánh tay người đàn ông run lên.

"Cho nên em cho anh thêm một cơ hội."

Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng lướt qua tai anh, khiêu khích như xa như gần khiến cho mỗi một sợi dây thần kinh của anh tới gần bờ vực sâu thẳm.

"Anh muốn em, từ đây sống chết của Mạnh Kiều em là do anh, tuyệt không hai lời."

"Nhưng nếu lần này anh từ chối em nữa, như vậy từ đây về sau, anh đi đường Dương Quan của anh, em đi cầu độc mộc của em."

"Tới chết không gặp lại."

"Hơn nữa em sẽ hận anh cả đời."

Giọng nói của người phụ nữ phảng phất như mê sảng, lặp đi lặp lại tông vào thần kinh của Chu Minh Xuyên, bàn tay anh nắm lấy eo cô đã sớm bên bờ vực mất khống chế, càng ôm càng sâu.

"Anh..." Cổ họng anh khô cằn, không nói được gì.

Môi Mạnh Kiều lướt qua gò má anh, chuyển qua môi, hai mắt cô nhìn chằm chằm nỗi khô nóng khó nhịn trong mắt người đàn ông.

"Chu Minh Xuyên," Hơi thở của cô và anh dây dưa, cô khẽ mở cánh môi cọ vào môi của anh, "Một lần thôi, anh quyết định đi."

"Anh nói không, em vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh."

"Em bảo đảm anh không nhìn thấy em nữa."

"Em cũng bảo đảm, em sẽ quên anh sạch sẽ."

"Tìm một người đàn ông khác, ít nhất sẽ không giống anh, vĩnh viễn từ chối em."

"Em không phải cứ không phải anh là không được."

"Em cũng có thể rất dễ dàng, yêu người khác nữa —— "

Một câu của Mạnh Kiều còn chưa nói xong, môi bỗng nhiên bị người ta nặng nề dán lên.

Anh nuốt xuống nửa câu sau của cô, hai tay ở bên hông siết chặt cô vào lòng.

Một ngọn lửa ham muốn mãnh liệt mà nóng rực.

Thật giống như trả thù lời cô vừa nói, ngay cả hít thở cũng không cho.

Muốn khiến cho cô không còn sức nói những lời nói làm lòng người tổn thương nữa.

Cơ thể Mạnh Kiều bị đặt lên trên mặt tường lạnh như băng, cô rõ ràng sắp bị hôn đến ngạt thở, nhưng lại giống như so tài với anh, nắm chặt tóc sau gáy anh, càng đè anh dán sát vào người cô.

Cơ thể nóng rực của người đàn ông đè lên mỗi một tấc da thịt trần trụi của người phụ nữ, vết sẹo dữ tợn dán chặt trên da bụng trơn nhẵn.

Anh hận, anh hận Mạnh Kiều nói lời vừa rồi.

Cô nói cô sẽ quên anh sạch sẽ.

Cô nói cô sẽ đi tìm người đàn ông khác.

Cô nói cô cũng không cần thiết phải là anh.

Chu Minh Xuyên phát hiện anh không tiếp nhận được, điều này còn khó hơn bảo anh đi chết.

Cảm xúc tuyệt vọng bao phủ trong đầu người đàn ông, anh đột nhiên rời khỏi cánh môi của người phụ nữ.

Cánh tay Mạnh Kiều vô lực sắp tuột xuống, lại bị Chu Minh Xuyên xốc lên, ôm cô anh.

Gương mặt nhỏ của cô nín nhịn mà đỏ bừng, ngay cả lời nói cũng không phát ra được, đành thở hổn hển, người đàn ông dụi đầu vào vai cô, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Hơi thở nóng bỏng qua đi, giọng nói thương tâm nhưng lại lộ ra chút bất lực lẩm bẩm bên tai Mạnh Kiều:

"Em nói thật không?"

Mạnh Kiều được cho phép hít thở, cô vòng tay ôm chặt cổ Chu Minh Xuyên, cố ý hỏi anh: "Anh nói câu nào?"

Trái cổ Chu Minh Xuyên bất an chuyển động, anh siết chặt ngón tay.

"Em nói sống chết của em là do anh, tuyệt không nói hai lời."

Giọng nói anh càng nói càng nhỏ, căng thẳng và kinh hoảng đan xen.

Anh khát vọng lại sợ hãi mà hỏi Mạnh Kiều, lời cô vừa nói, rốt cuộc có được tính không.

Mạnh Kiều bỗng nhiên cười thật thấp.

Chu Minh Xuyên cứng đờ, trong lòng lộp bộp.

"Tính." Cô không giày vò anh, nhẹ nhàng nói.

Cảm xúc xông thẳng lên đỉnh đầu, chỉ trong nháy mắt tràn ngập trong thân thể Chu Minh Xuyên, anh ngẩng đầu lên, không dựa vào vai Mạnh Kiều nữa, khóe mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô.

Thời khắc này, anh không có có cách nào chịu đựng sự lừa dối và tổn thương, nhưng trong mắt người phụ nữ là vẻ kiên định còn chắc chắn hơn anh ngàn lần.

"Vậy…" Anh chần chừ mở miệng, "Vậy nếu như anh thật sự không có cách nào, không có cách nào đua xe nữa, thì sao?"

"Nếu kiếp này anh không thoát khỏi vũng bùn này, thì sao?"

Vấn đề này giống như một ngọn núi lớn, đè ép anh không thở nổi.

Nhưng Mạnh Kiều thoải mái khẽ cười một tiếng, "Vậy em theo anh, cùng xuống địa ngục."

Cô vừa dứt lời.

Cửa ải trong lòng Chu Minh Xuyên bể tan tành.

Anh còn sợ gì chứ.

Anh không sợ gì nữa.

Bàn tay ở thắt lưng nháy mắt nâng Mạnh Kiều tới bên hông anh, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông không chút kiêng kỵ rơi trên cái cổ thon dài của cô.

Vết sẹo lồi lõm giống như ngọn lửa, nướng cháy da của Mạnh Kiều.

Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức hoàn toàn biến mất.

Cơ thể không chịu khống chế ngửa ra sau, đôi mắt từ từ khép lại.

Ánh nắng giữa trưa không keo kiệt soi vào căn nhà mờ tối lạnh lẽo, mọi thứ trở nên nóng bỏng mập mờ.

Hai tay Chu Minh Xuyên ôm lấy cô thật chặt, từng dấu đỏ thẫm cộng thêm dấu tay mờ nhạt rơi xuống da lưng trắng như tuyết.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng thở dốc, cô bị thả xuống ghế sô pha màu xanh đậm.

Bóng đen ngay sau đó hạ xuống.

Bàn tay không quá thành thạo thăm dò sau lưng cô rất lâu, lâu đến mức Mạnh Kiều không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

Cô nhẹ nhàng rướn người cởi nút áo, viền ren trắng như tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Ngọn lửa hoàn toàn bùng cháy.

Hai bàn tay anh ở bên người Mạnh Kiều không nhịn được run rẩy, nhẫn nhịn hỏi:

"Anh hỏi em một lần nữa, em không hối hận?"

Trong mắt người đàn ông là ngọn lửa chạm một cái liền bùng nổ, gần thêm chút nữa thì sẽ thiêu đốt cô.

Khóe miệng Mạnh Kiều vừa rồi còn cười, chỉ trong nháy mắt cứng lại, cô khẽ giơ đùi đá vào người đàn ông, "Em sợ bây giờ anh dừng lại sẽ chết rất khó coi."

Cánh tay Chu Minh Xuyên nổi gân xanh, nhúc nhích rồi không nhịn được nữa, cả người nặng nề nghiền nát cơ thể Mạnh Kiều.

Ghế sô pha bằng da ma sát với làn da nhẵn nhụi của người phụ nữ, ánh nắng ngoài cửa sổ sáng ngời phủ lên sống lưng rắn chắc rộng rãi của người đàn ông.

Bắp thịt trước ngực đung đưa trước mắt Mạnh Kiều, cô không nhịn được nắm chặt cánh tay Chu Minh Xuyên.

Cảm giác lạ thường được tạo ra trong lãnh địa cô chưa bao giờ thăm dò, cảm giác tê dại ngứa ngáy, căng thẳng lạ lùng lan khắp tứ chi, hoàn toàn làm tê liệt thần kinh của cô.

Người đàn ông giống như biến thành một con dã thú, mở đôi mắt đỏ hoe, sử dụng nửa phần ý thức còn lưu lại để khắc chế thú tính trong nội tâm.

Anh từng tấc ép tới gần, cô nhiều lần thất thủ.

Ý thức hoàn toàn từ bỏ, cơ thể chìm nổi.

Chân phải còn có thể treo bên hông, nhưng chân trái vô lực run rẩy trong không khí.

Rung động mãnh liệt lan tràn trong không gian nóng bỏng theo từng giây.

Phần lưng thon dài uốn cong thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Người đàn ông hoàn toàn mất đi khống chế, anh để lộ toàn bộ sự yếu ớt và bất lực nên muốn đòi lấy càng nhiều sự bảo vệ và sức mạnh hơn.

Mỗi một phần hòa hợp trong mắt cô, trong lòng anh càng thoải mái.

Mỗi một âm thanh đứt quãng từ miệng cô, ánh mắt anh lại sục sôi.

Ghế sô pha bằng da ken két va chạm, ngâm nga một bản tình ca không lời trong buổi chiều mùa đông oi bức.

-

Mạnh Kiều tỉnh lại khi đang được Chu Minh Xuyên ôm thật chặt trong ngực.

Máy điều hòa không khí không biết khi nào bị mở ra, không ngừng lan tỏa hơi nóng.

Hai người đắp một tấm chăn mỏng, nhưng không cảm thấy lạnh.

Bởi vì trên người người đàn ông rất nóng.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng động một cái, ghế sô pha bằng da ken két, phát ra một tiếng vang, cô bị dọa, lập tức không cử động nữa.

Chỉ là tiếng ken két bỗng nhiên khiến cho cô nhớ đến chuyện trước đó làm tiếng vang liên tục phát ra.

Gương mặt cô nhất thời ửng đỏ, cúi đầu nhìn xuống tấm chăn mới phát hiện hai người không mặc gì.

Một bàn tay Chu Minh Xuyên lót dưới cổ cô, một bàn tay đặt bên hông cô, hai chân vòng lấy cô thật chặt.

Bộ dạng hoàn toàn sở hữu cô.

Khóe miệng Mạnh Kiều cong lên, lúc này cô mới phát hiện anh ngủ rồi.

Nhiều ngày như vậy, anh rốt cuộc cũng ngủ rồi.

Hơi thở nhàn nhạt rơi trên mũi cô, mi mắt còn run run, giống như nằm mơ thấy chuyện không vui.

Mạnh Kiều nhìn chằm chằm mặt mũi của anh thật lâu, một khắc cũng không nỡ rời đi.

Cô vươn tay, muốn nhẹ nhàng ôm eo anh, nhưng không ngờ đầu ngón tay vừa chạm vào, anh liền mở mắt.

"Anh." Mạnh Kiều ngẩn người, có chút áy náy, "Xin lỗi, đánh thức anh rồi."

Nhưng Chu Minh Xuyên không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Mạnh Kiều còn muốn mở miệng nói gì đó, anh chợt kéo cô lại gần, sau đó hôn lên.

Cảm giác kia sẽ bị nghiện, Chu Minh Xuyên cảm nhận được rồi.

Anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn một lần lại một lần hôn cô.

Mạnh Kiều bị anh hôn hụt hơi, cười trốn dưới chăn. Chu Minh Xuyên đành vớt cô lên, hai tay vòng lấy cô, không cho phép cô chạy.

Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, giống như vẫn không cách nào tin tưởng cô là của anh.

Cô là của anh.

"Anh nhìn gì thế?" Mạnh Kiều khẽ cười hỏi anh.

Trái cổ Chu Minh Xuyên lăn một cái, "Nhìn em."

"Nhìn em làm gì?"

Ánh mắt Chu Minh Xuyên nóng rực, không nói chuyện.

Mạnh Kiều từ từ vươn tay đi xuống, chạm vào vết sẹo bên hông anh, đau lòng mở miệng: "Đau không?"

"Không đau."

"Vậy lúc đó, đau không?"

Chu Minh Xuyên vươn tay đặt lên ngón tay cô, "Không nhớ nữa."

"Em có chút đau." Mạnh Kiều bỗng nhiên trách mắng.

Người đàn ông sửng sốt một lúc, lập tức phản ứng, "Xin lỗi, anh —— "

"Lừa anh thôi." Mạnh Kiều cười, ngả vào lòng Chu Minh Xuyên, cô áp sát vào nhịp tim vững vàng có lực của người đàn ông, nói: "Chu Minh Xuyên, anh là người đàn ông xấu xa."

Ngón tay Chu Minh Xuyên dừng một chút, không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.

"Sau này sẽ không."

"Anh thề đi."

"Anh thề."

Hai người ôm nhau trên ghế sô pha ấm áp, thỉnh thoảng nói chuyện rồi cùng nhau ngủ mất.

Lúc Mạnh Kiều mở mắt, sắc trời bên ngoài ban công đã đen xì.

Tiếng chuông nhỏ không ngừng vang lên trong phòng khách khiến cô không ngủ được nữa.

Cô nhìn Chu Minh Xuyên vẫn còn ngủ say, rón rén trèo qua anh rồi xuống ghế sô pha.

Mạnh Kiều nhặt váy ngủ ở cửa phòng ngủ mặc vào, sau đó lấy điện thoại di động của mình trong túi áo phao lông vũ.

Cuộc gọi vừa rồi đã cúp máy, cô mở màn hình xem, hai mươi bốn cuộc gọi nhỡ và mười tám tin nhắn.

Trong lòng Mạnh Kiều căng thẳng, cuộc gọi của Mạnh Quốc Huy lại gọi đến.

Trong lòng cô có dự cảm xấu, vội vàng đi vào phòng ngủ đóng cửa.

"Alo ——" Chữ "Ba" của cô còn chưa nói được, trong điện thoại truyền đến một tiếng gào tràn đầy tức giận:

"Mạnh Kiều, có phải con vì đàn ông mà từ chối việc làm ở phòng trưng bày nghệ thuật không!?"

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu óc không tỉnh táo, quyết định hợp nhất rồi gửi chung chương 53, 54 ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK