• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù bị thuốc khống chế thân thể, nhưng Hách Diêu Tuyết vẫn liều mạng cắn nát đầu lưỡi bản thân, dựa vào đau đớn thanh tỉnh, chính xác giơ chân đá Lục Minh Phong.

Thế nhưng giống như bọ ngựa đá xe, như thế nào có thể ngăn cản người đàn ông hung ác như hổ? Lục Minh Phong điên cuồng hôn mắt cá chân trắng mịn của cô, thân thể cũng nặng nề đè ép lên trên.

Mắt thấy tâm nguyện mơ ước bấy lâu rốt cục có thể thành hiện thực, làm cho hắn xem nhẹ động tĩnh bên ngoài khoang thuyền.

Xuyên thấu qua khe hở khoang thuyền, một đôi mắt đỏ rực thu hết cảnh xuân kiều diễm trước mắt vào đáy mắt, thật sự là trong mắt nổi lửa, nhiễm màu đỏ khát máu, trán nổi gân xanh, một cước liền đá văng cửa phòng, tốc độ giống như con báo, nhanh chóng vọt vào. Lục Minh Phong bị đánh một quyền ngã xuống đất.

Hách Diêu Tuyết cố sức giương mắt, ngay sau đó triệt để ngây ngẩn cả người. Bởi vì người vừa xông vào phòng không phải là ai khác mà chính là người hẳn là táng thân trong biển lửa, Nhạc Ân Trạch.

Hách Diêu Tuyết còn chưa kịp nhận rõ anh là người hay là quỷ, thì Nhạc Ân Trạch lại vung chân hung hăng đá vào người Lục Minh Phong đang nằm ngửa dưới đất.

Người phía sau muốn cũng cùng theo vào, lại bị Nhạc Ân Trạch quát một tiếng ngăn ở bên ngoài.

Anh lại hung ác đạp Lục Minh Phong một cước, lúc này mới cởi bỏ dây thừng trói chặt trên người Hách Diêu Tuyết, nắm lấy ga giường bao bọc lại thân thể gần như nửa trần trụi của cô.

Hiện tại Hách Diêu Tuyết đã triệt để bị thuốc khống chế, được Nhạc Ân Trạch ôm lấy, không tự chủ được cọ sát cơ ngực cường tráng của anh.

Lúc cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô, sắc mặt Nhạc Ân Trạch xanh mét, nói vậy mới vừa rồi cô cũng cọ sát với Lục Minh Phong như vậy?

Nghĩ như vậy, lúc ra đến trước cửa phòng, lại hung hăng đạp một cước trên người Lục Minh Phong đã hấp hối, bộ mặt toàn là máu.

Đợi đến lúc đi ra, Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy gió thổi bên cạnh, bên cạnh du thuyền là một quân thuyền còn lớn hơn nữa, bên trên có rất nhiều thủy quân người nước ngoài. Theo tấm ván giữa hai thuyền liền đi tới quân thuyền.

Hách Diêu Tuyết không ̣để ý bên cạnh còn có người khác, gắt gao nắm lấy quần áo của Nhạc Ân Trạch, khổ sở nhỏ giọng khó nức nở.

Nhạc Ân Trạch vỗ nhẹ sau lưng cô, nhỏ giọng nói: “Không sao, đã không có việc gì rồi.” Nói xong, bước nhanh đi vào trong một căn phòng dưới khoang thuyền.

Khi anh đóng cửa phòng lại, lại đặt Hách Diêu Tuyết lên trên giường. Làn da cô vốn trắng nõn nay lại ửng lên một tầng hồng phấn. Sau khi anh cởi trói, cô lại bổ nhào vào trong lòng anh, vòng lấy cổ anh, khẩn thiết hôn lên.

Hách Diêu Tuyết nhiệt tình như vậy từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy. Nhưng người đẹp trong ngực, anh lại nghĩ đến, nếu như bản thân tới không kịp, hưởng thụ hết thải hẳn là người đàn ông khác, mà cô cũng sẽ dưới sự chi phối của thuốc mà nhiệt tình chủ động như vậy sao? Nghĩ đến điểm này, cũng cảm giác được trái tim tràn đầy lửa giận như ngọn lửa khi căn biệt thự bị bomb nổ tung vậy, đau đớn vô cùng.

Anh cũng không đáp trả sự nhiệt tình của cô, chỉ là cúi đầu hỏi: “Anh là ai?”

Đầu óc của Hách Diêu Tuyết đã trở nên mê mang, trước truy vấn của anh mơ mơ màng màng đáp lại: “Nhạc Ân Trạch….. Anh là Nhạc Ân Trạch…..”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị đầu lưỡi của anh hung hăng mút vào. Ngay sau đó, bàn tay to linh hoạt cởi bỏ bikini, sau đó để cô nằm ngửa trên gối, cởi bỏ thắt lưng, không chút do dự vọt đi vào.

Nếu như bình thường, loại tiết mục không hề có khúc dạo đầu này nhất định sẽ làm Hách Diêu Tuyết đau đến la to. Nhưng mà hiện tại, dưới tác dụng bá đạo của thuốc, phía dưới của cô không cần trêu chọc cũng sớm ướt át. Lực đạo hung mãnh vừa lúc thỏa mãn khó chịu ở chỗ sâu nhất trong cơ thể.

Hách Diêu Tuyết nhịn không được cao giọng rên rĩ, đôi chân dài trắng mịn tự động quấn lên thắt lưng cường tráng của Nhạc Ân Trạch.

Nhạc Ân Trạch giống như đang nện vậy, không chút lưu tình bày ra tư thế tấn công, đồng thời lại cúi đầu hỏi: “Biết hiện tại người đang ở trên người em là ai không? Nói! Anh là ai?”

Hách Diêu Tuyết hoàn toàn đấm chìm trong tiết tấu của anh, làm sao có thể trả lời? Bị đánh sâu vào chỉ có thể phát ra tiếng rên khóc mỏng manh, bất lực cảm nhận Nhạc Ân Trạch một lần lại một lần đánh sâu vào cơ thể. Mặc cho giác quan trên cơ thể bị tinh dịch nóng bỏng như dung nham núi lửa tiêm nhiễm, chết đuối…..

Thời điểm tá dụng mạnh mẽ của thuốc rốt cục bắt đầu tan, Nhạc Ân Trạch đã không biết làm bao nhiêu lần rồi. Từ sau khi Hách Diêu Tuyết bị bắt cóc, tinh lực tích góp từng chút một triệt để phát tiết ra giữa lòng đố kỵ hừng hực, cho tới khi anh rút ra hung khí còn không có xu hướng suy giảm, chất dịch màu trắng xì xào theo hoa môi sưng đỏ của cô chảy ra, tích thành một bãi ở giữa thân.

Hách Diêu Tuyết mệt đến mức không mở mắt ra được, nhưng hai tay vẫn theo bản năng sờ hướng êbn cạnh, xác định anh vẫn còn ở đây.

Nhạc Ân Trạch vươn tay nắm giữ bàn tay trắng mịn của cô, thấp giọng nói: “Ngủ đi!”

Nhưng Hách Diêu Tuyết không hề có cảm giác an toàn vẫn cố chấp phải ôm thắt lưng anh mới bằng lòng ngủ. Loại làm nũng ngây thơ giống như trẻ con này, làm cho một phần lửa giận cuối cùng trong anh triệt để bị dập tắt.

Nhạc Ân Trạch kéo Hách Diêu Tuyết vào lòng, khẽ hôn lên hàng lông mi cô, trấn an sau lưng cô, thẳng đến lúc hô hấp cô đều đều, tiến vào trong giấc mơ ngọt ngào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK