Nhưng mà Lục Minh Phong là con cháu gia đình xuất thân cách mạng chính thống, còn lịch sử làm giàu của Nhạc Ân Trạch thì thần bí hơn nhiều.
Gần đây mấy dự án đầu tư oanh động cả nước của chú anh dường như cũng có anh tham gia. Người biết rõ nội tình cụ thể mơ hồ để lộ, mấy dự án kinh doanh đó ông chủ sau lưng đều là Nhạc Ân Trạch.
Có thể làm mấy vụ mua bán "Con chuột nuốt con voi!", ông chủ Nhạc này muốn không kiếm lớn cũng không được.
Nếu như có thể, đối với loại khẩu vị lớn như vậy, ông chủ dám há miệng, Lục Minh Phong luôn kính trọng từ xa. Dù sao cũng chỉ muốn cầu tài chứ không cầu gây thù hận.
Nhưng mà, anh không trêu chọc, vị Nhạc tiên sinh này lại cố tình trêu chọc đến anh!
Bất quá chỉ đi du lịch Châu Âu vài ngày, Nhạc Ân Trạch thế mà lại không tiếng động tiếp nhận biệt thự nhà họ Hách, còn giữ Hách Diêu Tuyết lại trong nhà anh ta.
Nhớ tới trong điện thoại Nhạc Ân Trạch nói với anh. Lục Minh Phong âm thầm siết chặt nắm tay, nhưng mà chỉ thoáng chốc lại khôi phục nụ cười lạnh nhạt, nói với Nhạc Ân Trạch “Nhạc tiên sinh, không nghĩ tới mới đây đã gặp mặt rồi.”
Khác với Lục Minh Phong nho nhã lễ độ, Nhạc Ân Trạch cũng không xuống xe, chính là yên tĩnh ngồi ở trong xe, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Lục vội vàng đến trường học đón em gái, thật sự là một người anh trai gương mẫu…. Tuyết, nhanh chút, chúng ta bị muộn rồi!”
Ánh mắt đặc biệt sắc bén nhìn về phía Hách Diêu Tuyết, nhưng mà dưới chân Hách Diêu Tuyết lại giống như mọc rễ cây, một bước cũng không muốn lên xe.
Lục Minh Phong vừa đúng lúc mở miệng “Gần đây Diêu Tuyết có rất nhiều bài tập. Em gái tôi muốn bổ túc một chút cho em ấy. Như vậy đi, nếu hai đứa đã nghĩ muốn ôn tập thì đến nhà tôi vậy…… Diêu Tuyết, em nói có muốn không?”
Hách Diêu Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Lục Minh Phong. Anh ôn hòa mỉm cười với cô, bàn tay to đặt trên bả vai ấm áp mà hữu lực.
Nếu như nói có một người có thể chống lại Nhạc Ân Trạch, như vậy cũng chỉ có mình Lục Minh Phong thôi. Nghĩ vậy, cô chần chờ gật đầu.
Cứ tưởng rằng Nhạc Ân Trạch sẽ nổi giận đùng đùng xuống xe bắt cô lại, nhưng mà tại giây phút cô chần chờ gật đầu, anh không chút do dự kéo cửa kính xe lên. Chiếc Jaguar xoay bánh liền biến mất trong dòng xe cộ.
Hách Diêu Tuyết không ngờ Nhạc Ân Trạch có thể nhượng bộ dễ dàng như vậy. Lúc chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, thế mà cô lại nặng nề thở hắt ra.
Phản ứng của Hách Diêu Tuyết tự nhiên bị Lục Minh Phong thu hết vào trong mắt. Anh khe cau mày, sau đó cười lôi kéo Hách Diêu Tuyết lên xe.
Chờ hai cô gái ngồi ổn, anh cho tài xế lái xe đến một nhà hàng.
"Nhà hàng này tên là Giang Nam Phong. Đồ ăn tinh xảo ngon miệng mà không béo ngậy.” Lúc thức ăn dọn ra xong, Lục Minh Phong tự mình gắp một miếng củ sen chiên bỏ vào trong chén Hách Diêu Tuyết.
Lục Minh Bình thấy vậy liền trừng mắt liếc anh trai mình một cái “Này, cũng không thèm gắp cho em gái một miếng!"
Lục Minh Phong cười nói với Lục Minh Bình “Anh đã cố ý dặn đầu bếp làm cho em một con cá thạch ban, còn có vài con cua sống, em đi đến bể nhìn xem mình còn muốn ăn hải sản nào nữa không.”
Nhà hàng này chuyên về món ăn Giang Nam, còn xây một cái bể lớn, chuyên nuôi dưỡng nguyên liệu hải sản dùng để nấu ăn.
Khi Lục Minh Bình chạy tới tự mình cầm vợt vớt cá thạch ban, Lục Minh Phong cười hỏi Hách Diêu Tuyết, “Diêu Tuyết, Nhạc Ân Trạch nói em cùng với anh ta ở cùng nhau chỗ bạn của anh ta, có thật như vậy hay không?” Tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Lục Minh Phong lại lộ ra một tia khói mù không dễ dàng phát hiện.
Hách Diêu Tuyết trước mặt, cúi đầu không trả lời.
Thật ra thì dọc đường đến nhà hàng, Hách Diêu Tuyết liền suy nghĩ bản thân có nên nói thẳng ra những chuyện đã trải qua trong thời gian này hay không. Nhưng mà nghĩ lại, cô lại có chút hối hận ngày đó giận dỗi gật đầu.
Coi như anh Minh Phong có ra tay cứu bản thân cùng anh họ, nhưng hẳn là sẽ theo khuôn phép cũ của thương nhân, sao có thể sánh cùng thủ đoạn độc ác dùng anh họ để uy hiếp cô của Nhạc Ân Trạch? Nước này quá bẩn, quá sâu!
Cứ cho là lúc này cô có sợ hãi, bất lực, nhưng vẫn cảm thấy anh Minh Phong không có nghĩa vụ bị cô liên lụy…..
Theo tính tình của Nhạc Ân Trạch, anh ta làm sao có thể từ bỏ ý đồ……
Thật ra đến cùng Nhạc Ân Trạch chỉ hận một mình cô thôi, huống chi anh còn đối xử rất tử tế với đám lão công nhân của ba. Nếu khuấy đảo con sóng này lên, hậu quả…….
Đang do dự lại nghe Lục Minh Phong hỏi như vậy, Hách Diêu Tuyết liền có chút lắp bắp.
Đang lúc này, điện thoại di động đột nhiên lại lóe lên một cái, cô cầm lên nhìn, màn hình hiển thị vừa có tin nhắn gởi đến. Người gởi là Nhạc Ân Trạch. Nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy cái địa chỉ.
Nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt Hách Diêu Tuyết hơi thay đổi. Trên màn hình là địa chỉ chú Từ tài xế nhiều năm của nhà họ Hách, bên dưới theo tứ tự là địa chỉ vài người làm phục vụ nhiều năm…..
Nhạc Ân Trạch khốn khiếp! Anh ta muốn làm gì đây?
Hách Diêu Tuyết không dám nghĩ xa hơn, ngẩng đầu lên nói với Lục Minh Phong “Anh Minh Phong, em đi vệ sinh một chút, hai người cứ ăn trước đi.” Nói xong, đi vài bước đến nhà vệ sinh, đóng cửa lại, dùng điện thoại gọi vào số của Nhạc Ân Trạch.
Điện thoại di động vang lên vài tiếng bên kia mới bắt máy, không đợi Hách Diêu Tuyết nói chuyện, trong di động đã truyền đến giọng nói trầm thấp có chút đè nén của Nhạc Ân Trạch “Lập tức quay lại! Nửa tiếng nữa mà không nhìn thấy em, tự gánh lấy hậu quả.”
Hách Diêu Tuyết vừa mới “ừ” một tiếng, đối phương đã cúp điện thoại. Hách Diêu Tuyết đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết cùng lo lắng, đến mức dạ dày cũng có chút đau.
Mặc dù tràn đầy tức giận, Hách Diêu Tuyết cũng không dám xem lời anh như gió thoảng qua tai. Cô không muốn thử thách điểm mấu chốt đạo đức của Nhạc Ân Trạch. Lấy lại bình tĩnh, sau khi khôi phục lại sắc mặt, Hách Diêu Tuyết ra khỏi phòng vệ sinh. Lục Minh Bình vẫn còn tính trẻ con, trong tay đang dùng vợt lưới cá chơi đùa. Lục Minh Phong đứng một bên cưng chiều nhìn em gái của mình, nghe được tiếng mở cửa phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên thân thiết nhìn Hách Diêu Tuyết, giống như đang muốn hỏi cô thế nào rồi?
Hách Diêu Tuyết đi đến trước mặt Lục Minh Phong, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Thật ngại quá, anh Minh Phong, em vừa nhận được điện thoại của chú em. Ông ấy có việc gấp tìm em, em muốn lập tức trở về.”
Lục Minh Phong sửng sốt, sắc mặt lập tức ảm đạm, đứng dậy “Có chuyện gì sao?” Nhìn Hách Diêu Tuyết cúi đầu không nói gì. Anh ôn nhu nói: “Anh đưa em đến chỗ chú em.” Lục Minh Bình cũng buông cái vợt lưới cá trong tay, kinh ngạc nhìn về phía Hách Diêu Tuyết “Chuyện gì mà gấp như vậy? Chúng ta vừa mới tới, cá còn chưa kịp bắt mà, chờ một lát hãy đi.”
Hách Diêu Tuyết áy náy xin lỗi Lục Minh Bình “Chú không nói việc gì, chỉ muốn mình mau trở về.” Lại chuyển hướng nhìn Lục Minh Phong “Không cần đâu anh Minh Phong, khoảng cách cũng không xa, không cần làm phiền anh.” Nói xong xoay người ra ngoài.
Hách Diêu Tuyết ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy Lục Minh Phong cũng đuổi tới, cô liền nhanh chóng gọi một chiếc xe taxi.
Chờ xe khởi động thì chậm rãi quay đầu lại nhìn. Lục Minh Phong vẫn đứng ở ven đường, không nhìn thấy rõ biểu cảm, nhưng vẫn ngóng nhìn từ xa xa……
Thời điểm tan tầm, giao thông không thông thuận, lại chậm vài phút theo quy định của cái tên Nhạc Ân Trạch khốn kiếp kia.
Đến trước cửa nhà, lại phát hiện cánh cổng sắc nặng nề của nhà họ Nhạc gắt gao đóng chặt. Tiến lên nhấn chuông cửa, nửa ngày cũng không có phản ứng. Hách Diêu Tuyết lại nhấn thêm vài lần, kết quả vẫn là không có người ra ngoài.
Hách Diêu Tuyết giận đến muốn xoay người rời đi, đúng lúc này, cửa sổ ban công lầu hai lại mở ra.
Nhạc Ân Trạch mặc chiếc áo xám rộng rãi nhàn nhã cùng với chiếc quần dài trắng thường, thong thả đi ra. Anh nhìn cũng chưa từng nhìn Hách Diêu Tuyết đang đứng ngoài cửa lớn, vươn cánh tay dài ra, bàn tay to hữu lực dẫn theo một chú chó nhỏ lông xù, chậm rãi đưa ra về phía ngoài……
Tiểu Đậu ngây thơ còn tưởng rằng anh đang chơi đùa cùng nó. Ở giữa không trung còn không ngừng vẫy đuôi, vươn móng vuốt ngắn, mập chọt chọt cánh tay Nhạc Ân Trạch, đầu lưỡi hồng hồng còn thè ra kêu hừ hừ
Tiểu Đậu căn bản không biết Nhạc Ân Trạch muốn làm gì với nó, mắt thấy chú chó yêu quý đã bị đưa đến ngoài ban công làm vật rơi tự do, trái tim Hách Diêu Tuyết nhanh muốn bật ra ngoài, ở ngoài cổng lớn tiếng la lên: "Đừng!"
Nhạc Ân Trạch lại giống như không có nghe thấy, nhìn Tiểu Đậu không biểu cảm nói: “Sủng vật nhận không ra chủ nhân, căn bản không đáng giá để lãng phí lương thực. Nhìn thấy những con chó hoang khác liền không nhớ đường về nhà, còn giữ nó lại làm gì?”
Nói xong thuận thế sẽ ném xuống bên dưới.
"Nhạc Ân Trạch ! Anh đừng khinh người quá đáng!" Hách Diêu Tuyết vừa nóng vừa giận. Buông tha cho việc nhấn chuông cửa, trèo lên một mặt bức tường bị ô tô vây quanh, đứng trên mui xe bắt đầu trèo tường vào.
Sống mười tám năm, Hách Diêu Tuyết từng làm qua chuyện khác người. Là năm mười một tuổi, sau khi tram răng không nghe mẹ dặn nhịn ăn, nửa đêm thức dậy len lén ăn vụn chocolate.
Loại chuyện như leo tường này quả thật là chuyện chưa từng trải qua.
Rốt cuộc Hách Diêu Tuyết ngồi trên đầu tường, thở hòng hộc. Cô không biết vừa rồi bản thân làm thế nào trèo lên được, cúi đầu nhìn xuống dưới, trái tim cô lập tức nhảy bang bang, không khí dường như không đủ. Vừa rồi đứng trên mặt đất, độ cao đầu tường thoạt nhìn không cao gì lắm, chỉ giống như chiều cao một người. Nhưng khi ngồi ở trên nhìn xuống dưới, cách mặt đất không dưới hai mét.
Bình thường khoảng cách hai mét không tính là cái gì, nhưng mà từ đây nhìn xuống, độ dài biến thành độ cao, cái này quả thật hơi dọa người. Hách Diêu Tuyết cảm thấy hai chân như nhũn ra, mềm nhũn không còn chút sức lực.
Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm khi bản thân nhảy xuống, cả thân thể đều như đang bắt đầu nhũn ra. Ngồi trên đầu tường rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, từng chút từng chút trượt xuống. Hách Diêu Tuyết giống như vịt cạn chết chìm mà đạp nước, vẫn không thể dừng được cơ thể đang trượt xuống, nháy mắt nhịn không được hét lên một tiếng.
Nhưng thân thể cũng không có té ngã trên mặt đất giống như dự đoán. Mở mắt ra, cô mới phát hiện bản thân đang bị Nhạc Ân Trạch ôm vào trong ngực. Không biết khi nào thì anh đã đi xuống lầu, đến bên dưới cô. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc tiếp được cô.
Sau đó, Hách Diêu Tuyết mới phát hiện, bộ dáng hiện tại của bản thân rất không lịch sự. Lúc trèo lên tường không biết khi nào thì cọ hỏng nút áo trước ngực, quần áo trước ngực bị mở rộng ra, nhất thời chiếc bra hình Hello Kitty trẻ con màu hồng nhạt lộ ra ngoài. Còn có bầu ngực mềm mại trắng nõn như bánh pudding đang bị chèn ép.
Mà vị trí của Nhạc Ân Trạch lại vừa đúng. Anh không chút khách khí nhìn chằm chằm bộ ngực trắng tuyết của cô.
Một cái chân của cô đặt trên cánh tay Nhạc Ân Trạch, một chân thì ở dưới nách. Bản thân vì sợ hãi nên hai đùi Hách Diêu Tuyết gắt gao kẹp chặt, cũng kẹp luôn cánh tay của anh. Thấy rõ ràng tình huống của bản thân, máu cô bỗng vọt lên tới đầu, mặt đỏ bừng. Ngay cả bản thân cô cũng nghe được âm thanh máu chảy nhanh trong mạch máu.
Nhạc Ân Trạch vẫn luôn cúi đầu nhìn cô, trên mặt vẫn là biểu cảm sâu xa khó hiểu.
Tiểu Đậu ngốc nghếch rúc vào bên chân anh, thỉnh thoảng lại dùng thân mình cọ cọ lên chân anh. Hiện tại, càng nâng người đứng dậy. Móng vuốt thô ngắn càng không ngừng cào cào vài cái trên tường. Một bên hung phấn sủa, đầu lưỡi hồng hồng cũng thè ra, giống như cảm thấy vừa rồi trò đùa của nữ chủ nhân vô cùng thú vị, nó cũng muốn nếm thử một chút.
"Không phải là không muốn trở về sao? Vì sao lại có trèo tường cũng muốn trở về nhà?” Nhạc Ân Trạch thưởng thức đủ nét chật vật cùng thẹn thùng của Hách Diêu Tuyết, rốt cuộc lười biếng mở miệng.