Biên: Tigôn Tía
Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước chúng tôi. Cô ấy có một mái tóc đen óng thẳng mượt với tóc mái ngang trán cắt gọn gang cùng đôi mắt xanh nhẹ sáng bừng và làn da trắng trẻo mềm mại.
Cô ấy trông khá trẻ gần như mới 20 tuổi đầu. Ai mà nghĩ rằng người phụ nữ đó là một mụ phù thủy cả ngàn tuổi chứ?
Tôi chớp mắt vài lần trong sự hoài nghi. "Chị em song sinh...? Tôi nghĩ bà ta..." Chết rồi.
Bernadette thở dài và xoa bóp trán. "Ta cũng đã nghĩ vậy."
"Làm sao bà nghĩ thứ nước này-" Tôi chỉ vào chất lỏng màu đỏ bên trong một chiếc lọ thủy tinh trong lòng bàn tay bà ta "-là của em bà?"
Bà ta liếm mội và đặt chiếc lọ xuống dưới bàn café. "Victoria và tôi tạo ra nó vào năm chúng tôi 16 tuổi." James và tôi cùng nhau huýt sáo, cả bốn con mắt đều mở to. "Đó chỉ là một thí nghiệm. Không có mục đích xấu xa ẩn giấu nào khi chúng tôi điều chế nó đâu. Tôi nghĩ... chúng tôi nghĩ nó là chất độc hoàn hảo đầu tiên vì cuối cùng chúng tôi cũng đã 16 tuổi. Chúng tôi chỉ trộn những thành phần bất kỳ lại cùng nhau. Nó..." Cặp chân mày của bà ta nhíu lại rồi bà ta rên lên. "Ta chỉ nhớ được chừng đó. Victoria đã đánh cắp ký ức của ta về điều chế thuốc độc. Ta thật không hiểu nổi. Ta cứ nghĩ là nó đã chết. Và người giết nó chính là ta."
Bà ta đang tiết lộ thông tin mà vốn không thể để lộ một cách bình thường được. Thường thì bà già hay im lặng về quá khứ của mình, về bản thân bà và thưởng uyển chuyển đổi chủ đề mỗi lúc việc đó được hỏi.
Tất cả chúng tôi im lặng khoảng ba phút, rồi cả ba người nhớ ra những câu vừa mới nói.
"Vậy Victoria, chị em sinh đôi của bà, còn sống? Sao mà bà biết điều đó? Giả sử cái đó chỉ là bản nhái thì sao?" Tôi hỏi, ngả người về phía trước. Lúc này toàn bộ chú ý của tôi đều đổ dồn về bà già và tâm trí thì đang chạy đua với mớ thông tin khác nhau trong não bộ. "Nhân tiện thì bà ta quyền lực đến mức nào? Có mạnh hơn bà không? Bà có thể đánh bại bà ấy chứ?" Tôi tiếp tục nhấn mạnh. "Bà ta ở phe nào vậy?"
Bà già lắc đầu trước khi trấn tĩnh lại. Lưng duỗi thẳng ra, còn nét mặt trở nên lạnh như tiền. Đột nhiên bà ta cử động khiến James rùng mình. "Đi đi."
Bernadette phát ra từ đó dịu dàng đến nỗi khiến chúng tôi phải mất vài giây mới kịp hiểu bà ta đã nói cái gì. Bà ta đòi đá chúng tôi ra.
Lưng tôi cũng duỗi thẳng ra, không còn cúi xuống như lúc nãy nữa. Tôi nghiêng đầu về một phía và quan sát biểu cảm đờ đẫn của bà ta trước khi gật đầu. Ngay lập tức, tôi đứng lên. "Đi thôi," nói với James, trong khi vẫn nhìn trực tiếp vào mắt bà ta.
Anh ấy hoảng hốt nhìn trước khi đứng dậy. "Gì c-?"
Tôi hiệu cho anh một cái nhìn trước khi bắt đầu thoát ra khỏi tòa nhà. Ngay khi ở chỗ cánh cửa, James mở nó cho tôi như một quý ông lịch thiệp. Tôi chộp vội chiếc dao găm giấu ở bên hông người và quăng nó qua phòng. Một tiếng huỵch vang lên và sau đó là một tiếng xì rít lên.
James bật lại, ngạc nhiên trước khi ngay lập tức bắt đầu cuộc chiến.
Bernadette chộp lấy cổ tay đang bị chiếc dao găm của tôi ghim trên tường. Từ vết thương m áu ứa ra nhỏ thành dòng chảy xuống làm vấy bẩn tấm thảm trên sàn nhà. "Có chuyện gì với nhóc vậy!?" Bà ta thét lên bằng một giọng chói tai và cộc cằn.
"Đóng cửa lại," Tôi ra lệnh cho James người mà sau đó đã gật đầu và trong tay đang cầm một khẩu súng. Anh ấy vẫn còn nhìn bối rối nhưng tin vào tôi và chĩa khẩu súng về phía Bernadette.
"Việc gì xảy ra với tôi ư?" Tôi hỏi bằng một giọng ngọt ngào và ngây thơ khi chầm chậm tiến về phía bà ta và một chiếc dao găm khác trong tay. Tôi nhún vai, nghiêng đầu vờ như đang suy nghĩ. "Ngoài việc là một thợ săn bị tâm thần, tôi hoàn toàn và tuyệt đối bình thường."
Bây giờ chúng tôi đang ở rất gần nhau và tôi có thể thấy mắt bà ta hoàn toàn hóa đen. "Diana đây không phải là cháu, cháu đang bị ám ảnh," bà ta giật mạnh tay mình nhưng vô dụng thôi vì nó vẫn còn ghim trên tường. "Thả ta ra," bà ta van xin. "Đây không phải cháu Diana! Trái tim cháu đang bị che phủ bởi bóng tối!"
Đúng thế. Tôi không thể nhịn cười được. Khoan nào. Ôi trời, bà ta thật thú vị.
Ký ức trong quá khứ của tôi chợt ùa về trong đầu, những hình ảnh khủng khiếp và buồn tủi mà tôi đã thấy và trải qua. "Trái tim tôi đã bị bóng tối bao phủ lâu rồi, thật lâu rồi."
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi nhe răng cười một cách nhạo báng. "Nói gì với bà chứ, bà nói chúng tôi nghe kế hoạch của bà đi, rồi chúng tôi sẽ thả bà. Thỏa thuận nhé Bernadette?" Điệu cười của tôi vẫn toang hoác khi nhìn thẳng vào mắt bà ta. "Hay tôi nói... Victoria?"
Vẻ mặt van xin của bà ta ngay tức khắc xìu xuống và thay thế bằng một điệu cười giễu cợt mà nghe như tiếng rít vậy. "Đúng như mong đợi từ Sát Thủ Của Satan," bà ta ré lên, giọng điệu bà ta lúc này như đồng thời phát ra cả triệu giọng nói, một giai điệu ghê rợn thoát ra mượt mà. "Đúng là không nên đánh giá thấp cô."
Tôi liếc nhìn bàn tay bị ghim, máu vẫn tuôn không ngừng, trước khi cười tự mãn. "Không nên nhỉ?" Tôi lùi lại một bước và dồn trọng lượng của cơ thể lên chân trái. "Tôi tin đây là cuộc chạm trán đầu tiên của chúng ta?"
Bà ta cười nham nhở rồi nhìn chằm chằm vào tay đang cầm dao găm của tôi, trước khi gặp mắt tôi. "Hy vọng không phải lần cuối." Bà ta biết tôi sẽ không giết bà ta khi còn trong thân xác của Bernadete. "Sao cô nhìn thấu ảo giác của ta?" Bà ta hỏi, dù tỏ vẻ hứng thú nhưng vẫn giữ nụ cười quỷ quái trên môi.
"Đó không phải lần đầu Bernadette nhắc đến bà. Dù lần trước, bà già không gọi bà là Victoria." Tôi mỉm cười. "Ôi không, bà già luôn gọi bà với cái tên "Con khốn dối trá"."
Bà ta gầm gừ. Những lời đó khiến khuôn mặt bà ta biến sắc và trở nên trống rỗng trước khi ngập tràn nỗi đau đớn quằn quại.
Bernadette- hiện tại đã giành quyền làm người thực sự có thể kiểm soát cơ thể của mình. Bà già đánh bại nỗi đau và nhanh chóng rút con dao găm ra. Bà cúi mình xuống, nhổ máu ra và nhìn tôi. "Nếu nhóc không ghim tay ta lên tường, chỉ cần quay lưng là ả có thể giết nhóc rồi." Mắt bà già ánh lên cơn giận giữ điên cuồng. "Chờ đến lúc ta xửa lý được con phù thủy đó, ta sẽ-"
"Bình tĩnh nào." Tôi quỳ xuống cạnh bà già, nhanh chóng túm lấy tay bà và xé toạch chiếc rèm cửa để quấn tay bà lại.
Bà già bĩu môi vì chiếc rèm cửa. "Ta tốn tận 1000 đô để mua trực tuyến cái rèm giá đó đấy."
Tôi đảo mắt trước khi giúp bà già ngồi lên đi văng. James cũng phụ, khẩu súng trên tay anh đã biến mất. Chỉ sau một vài câu thần chú và thuốc giải, vết thương đã hoàn toàn lành lặn. Rồi mắt tôi hướng về phía chiếc bàn café trống rỗng. Đống nho khô mà James gỡ ra từ bánh quy vương vãi khắp thảm trên sàn nhà.
"Tôi đoán có ai đó cũng ghét nho khô," anh ấy cằn nhằn về mấy miếng mứt cam dưới chân.
Mắt tôi tự hỏi, khắp phòng, khắp mọi nơi. "Ma dược màu đỏ ở đâu?" Tôi liếc nhìn chiếc bàn café trống một lần nữa. "Thật ra, tất cả ma dược ở đâu nhỉ?"
Sự tàn phá lấp đầy nét mặt của Bernadette trước khi nó nhanh chóng biến thành cơn giận dữ. "Sao nó dám đánh cắp ma dược của ta!" Bà ta rít lên trong sự thất vọng, móng tay bắt đầu dài ra vì phải vò đầu bứt tóc. "Kể cả khi chúng ta còn trẻ, con nhỏ luôn sao chép những câu thần chú của ta và đánh cắp nó một cách trắng trợn! Cả ngàn năm! Cả ngàn năm rồi mà nó cũng không thay đổi!"
"Bà già tới mức đó rồi à? James nhướng chân mày hỏi. Bà già quắc mắt nhìn anh ta.
"Bernadette cáu kỉnh, mặt bà đang cau có kìa." Tôi nói trong khi vẫn quan sát xung quanh.
Ngay khi nghe thấy từ "cau có" bà ta ngay lập tức bình tĩnh lại. Bà già ho một cách vụng về. và nhận ra cơn bột phát của mình. "Ta xin lỗi, điều đó không giống ta chút nào."
Tôi hồi tưởng lúc mới đến đây, bà ta đã tức giận và xua đuổi đám thanh niên đi. Tôi mỉm cười nói "Đó mới giống bà."
Bà ta đảo mắt trước khi xoa bóp thái dương. "Ta cần một hàng rào nữa bên trong ngôi nhà." Bà già cười thầm "Hàng rào bên trong hàng rào."
"Được à?" James ngồi trên ghế hỏi mỉa mai.
Bà già lại đảo mắt. "Tất nhiên"
Chân mày tôi nhướn lên. "Dù vẫn còn rào cản của bà ta? Thế bà ta vào bằng cách nào?"
Bà già cười nhếch mép. "Rào cản của con mụ kia?"
"Đừng nói là..."
"Ờ đúng vậy." Bà già tức tối gật đầu, hàm răng nghiến chặt lại. "Đó là hàng rào của ta. Ta là người tạo ra câu thần chú đó, con ả kia chỉ là quân ăn cắp, lại còn dám vận lời nguyền ấy lên người ta."
"Rào chắn của bà mà bà không biết cách hóa giải à?" James hoài nghi hỏi.
"Đúng thế." Tôi nói, khi đang lau con dao găm ghim bàn tay bà già lên tường. Quèo, giọng James nghe có vẻ thật ngông cuồng...
Tôi rùng mình. Không...không phải đâu. Ý tôi là Bernadette thật nóng bỏng. Cả ngàn tuổi rồi mà cứ như gái đôi mươi vậy. Không biết trông bà ta sẽ ra sao nếu không có phép thuật nhỉ? Ô hay đấy mới là dung nhan thật sự của bà ta? Hay mụ phù thủy xuất hiện ở cổng vào không nhỉ? Nghĩ thử mà coi, em sinh đôi của bà già nhìn thế nào ta? Chắc giống hệt bà ta rồi?
Oa giấc mơ của mọi chàng trai.
"Thần chú của Bernadette được mệnh danh là...không thể hóa giải. Thế nên người thợ săn mới thuê bà ta." Tôi giải thích.
"Bà được gì từ nó?" James thắc mắc.
Bà ta cười tự mãn bằng một câu trả lời đơn giản. "Lợi tức."
Tôi cười khẩy. "Một cái "lợi tức" của bà bị mất rồi kìa."
Hai con người kia lập tức quay phắt về phía tôi rồi nhìn theo hướng mắt tôi đang nhìn.
James há hốc mồm ngạc nhiên nhìn lên chiếc tường trống hoác. Chiếc tivi đã biến mất.
Lông mày Bernadette nhíu lại, một tiếng rít vang lên. "Con khốn nạn lừa đảo."