• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: pastelxduck
Biên: pastelxduck

Hắn ta mỉm cười "Xin chào, cộng sự!"

Tôi hạ súng, đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh.

"Tôi không biết là cô giỏi tới như vậy đấy. Tôi thậm chí còn không nhận ra cô đã ở trong nhà! Tôi chỉ mới nghe tiếng xe tới thôi!"

Mày tôi cau lại "Anh là cộng sự của tôi hay là fan hâm mộ?"

Anh ta cười phá lên, giơ tay giới thiệu "James. James Bond. Nha, hahaha, giỡn thôi. Từ giờ tên tôi là James Brooklyn. Anh họ mới của cô, à, và tôi mười tám tuổi." Anh ta nháy mắt khi nói tới câu cuối.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quặc, đáp lại cái bắt tay của anh ta. Mặc kệ anh chàng này là ai thì cũng không thể phủ nhận chuyện óc hài hước của anh ta thật thậm tệ. "Diana, mười bảy tuổi. James hả? Tên anh nghe hơi quen nhỉ..."

Tôi thề là tôi đã từng nghe thấy cái tên đó trước đây. Tôi không chắc nhưng đó có lẽ là vài năm trước khi bố mẹ tôi vẫn còn sống. Tóc James màu nâu phỉ* giống tôi nhưng có điều đậm hơn và đôi mắt bạc.

Giống như... bố tôi vậy.

[*] hazel: màu nâu lục, nâu phỉ

Tôi lắc đầu phủ định. Không thể nào, tôi còn chẳng có lấy một họ hàng máu mặt nào trước khi bố mẹ mất.

James lại đặt mông xuống ghế so pha, chú tâm nhìn tivi "Thế... tôi nghe nói cô sẽ giả câm. Thông minh đấy."

Tôi gật đầu, bật nắp một lon soda từ tủ lạnh, hớp một ngụm. "Đúng thế, sẽ chẳng ai nghi ngờ tôi là thợ săn cả. Anh có định hóa trang gì khi ở trường không?" Tôi hỏi.

"A! Tôi sẽ đeo một cặp đít chai xấu xí to tròn lên mặt."

Tôi phá lên cười "Trò mọt sách cũ rích ư?"

James cười khẩy "Một tên mọt sách đẹp trai."

Tôi đảo tròn mắt, thả người bên cạnh anh ta. James tiếp tục "Tôi nghe Chadler nói hôm qua cô đã thu thập được một vài thứ thú vị. Tiếc thật, đáng ra tôi nên ở cùng cô lúc đó mới đúng. Nhưng dù sao thì phòng giam cũng quá tuyệt đúng không?"

Tôi nhướn mày "Chadler cũng nói cho cậu nghe về nhà giam à?"

James cười, lắc đầu "Không. Tôi phải tự thân vận động tìm nó đấy. Họ che giấu cánh cửa ngầm trong tầng hầm khá tốt. Tôi phải tốn chút thời gian để tìm ra nó."

"Thôi cho tôi xin, nó khá dễ mà."

James nhảy cẩng lên chế nhạo "Tất nhiên nó dễ dàng với cô! Cô là Sát thủ của Satan vạn năng mà ai ai nghe tên cũng sợ mất mật nha!" James quơ quơ tay trong không khí thổi phồng sự việc.

Tôi trợn mắt "Anh không biết điều cơ bản là người sói có thính giác vượt trội hơn so với con người nhiều lần à?" Giọng anh ta quá to.

Giờ tới lượt James là người trợn mắt "Làm ơn đi, tôi có thể cảm nhận rằng họ đang ở cách chúng ta tận một ki-lô-mét lận."

Tôi nhìn James khó hiểu "Cảm nhận?"

Anh ta trộm lấy lon nước của tôi trước khi tôi nhận ra và đớp một hớp lớn. Quào, tên này nhanh thật.

"Tôi đâu không phải vô cớ mà được làm cộng sự của cô." James nhún vai, đặt lon nước xuống bàn cà phê trước mặt.

"Ưu thế tốt đấy." Tôi nói trong khi đứng dậy lấy một lon soda khác.

"Trời tối rồi." James nói, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

"Thế nên...?" Tôi ngân dài.

James siết hai bàn tay lại với nhau, sự tinh ranh sáng lên từ đáy mắt anh ta "Thế nên chúng ta cùng đi săn nào!"

--------

Chúng tôi lướt qua hết thân cây này đến thân cây khác, còn không thèm để ý đến đám người sói đang đi tuần tra khu vực biên. Tôi đảo mắt nhìn đám người sói, có thật họ là tộc mạnh nhất nước Mỹ không đấy?

Hay... tại chúng tôi chỉ đơn giản mạnh hơn họ ư?

À, quên mất... tôi và James đang sử dụng một loại thuốc nước đặc biệt che giấu mùi hương của mình. Tất cả còn lại phụ thuộc vào kỹ năng che dấu của chúng tôi nếu không muốn bị phát hiện.

Tôi chợt nhận ra một người trong số họ, Drew. Cử một beta đi làm lính tuần tra? Quòa, họ thật sự sợ sự hiện diện của tôi tại đây thật sao? Và tôi thì còn một cộng sự khá giỏi khác mà họ không hề hay biết.

Mọi người luôn nghĩ tôi chỉ làm việc một mình.

Sau khi rời khỏi địa bàn tộc Ám Nguyệt lúc nào không hay biết, chúng tôi bước nào một vùng đất không con người. Tôi ngồi trên cành cây thưởng thức phong cảnh xung quanh, James quan sát hành động của tôi.

Anh ta nhìn tôi ngạc nhiên "Cô thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi."

Tôi nhún vai từ chối trả lời, dựa đầu vào thân cây. Vài phút im lặng thanh bình trôi qua.

"Cô biết không... có lẽ họ rất tự hào vì cô." James thú thật bằng giọng nhẹ nhàng và khẳng định.

Mày tôi nhau lại khó hiểu. "Ai cơ?" Tôi hỏi.

James có vẻ giật mình khi nhận ra những gì mình mới nói nhưng nhanh chóng lấp lại với một nụ cười nửa thật nửa giả "Các thủ trưởng."

"Ồ..." Tôi gật đầu. Tôi có cảm giác là lạ, dường như các thủ trưởng chẳng hề là người James vốn ám chỉ tới. Mà giống như anh ta mới nhắc về ba-

"Được rồi, tiếp tục nào. Đây là thời gian tốt nhất để xem thử bọn chúng đang dự định gì." Tiếng James ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi gật nhẹ, quay lại chế độ thợ săn. Khoảng cách tới mục tiêu chừng bảy đến tám ki-lô-mét. Chúng tôi đều có thể dễ dàng tới đó bằng cách nhảy từ cây này qua cây khác nhưng đôi khi cả hai chỉ đi bộ hoặc chạy.

Thật may mắn, chúng tôi tìm thấy một căn nhà kho cũ kỹ. Từ đằng xa, tôi đã có thể ngửi thấy mùi của những tên người sói, đặc biệt là lũ rouge và một số tên ma cà rồng, nhưng cả đám đều thật yếu ớt.

James và tôi trao đổi ánh mắt, gật đầu nhẹ, ra hiệu im lặng quan sát thay vì phục kích thẳng vào chúng. Chỉ có một vài trong số chúng là có cảnh giác. Những tên lính quèn thậm chí còn không nghĩ tới việc Sát thủ của Satan sẽ bay ra từ đâu đó.

James và tôi ẩn mình giữa những tán cây khi hai mùi hương mạnh hơn bay tới. Một tên người sói và một tên ma cà rồng. Bọn chúng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn ngọn cây nơi tôi và James đang ẩn nấp nhưng nhanh chóng từ bỏ và tiếp tục đi.

Cảm ơn Trời đất vì mấy thứ thuốc nước buồn nôn đó.

Chúng tôi tập trung vào cuộc thảo luận của bọn chúng.

"... Vậy ngươi nghĩ chúng ta có thể tìm Sát thủ của Satan và nhờ cô ta giúp đỡ ư?" Tên người sói già hỏi, vẻ ngờ vực hiện rõ trên mặt ông ta.

Từ từ đã, cái gì?!

"Cô ta cũng thuộc loại độc ác như chúng ta." Gã ma cà rồng đáp bằng một tông giọng kỳ quặc. "Chúng ta có thể nhờ cô ta hỗ trợ dẹp sạch cái tộc đó."

Ôi Chúa ơi, không.

Tôi liếc qua James, anh ta vẫn tập trung vào cuộc tranh luận của chúng.

Tên người sói già quát lên "Cô ta đã giết Randy, một trong những chiến binh mạnh nhất của chúng ta đấy Arthur!"

Chiến binh mạnh nhất? Chà, nếu bọn chúng đều như cái tên ẻo lả đó thì tôi chắc chắn có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ này mà không có sự trợ giúp của James.

Arthur, gã ma cà rồng, giễu cợt "John, tên nhóc đó còn chả có tí sức mạnh nào. Ngươi cũng biết thế còn gì. Ngươi chỉ thương hại hắn như với một kẻ yếu đuối. Và nhìn đi, cái cách hắn đã kết thúc. Chết."

À, tôi nghĩ James vẫn có chút giá trị.

Gã tên John mặt biến sắc nhưng nhanh chóng bình thường lại khi một tên người sói khác cắt ngang đoạn đối thoại giữa chúng. Tên người sói cầm một túi màu đen, nhanh chóng giao cho hai người kia rồi sợ hãi bỏ chạy.

John và Arthur mở túi, lấy ra những chiếc áo dài tay và kính râm.

James và tôi nhìn nhau xem thử chúng tôi có nên đi theo chúng không nhưng rồi quyết định bỏ qua lần này vì thuốc nước đang dần mất công hiệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK