Bởi vì sáng sớm thức dậy, Tiểu Quyển phát hiện hai người ôm nhau ngủ cả đêm, ôm chặt đến mức không có kẻ hở. Tiểu Quyển nằm trong lòng anh, cánh tay ôm chặt eo anh, chân ôm lấy chân anh, đầu tựa vào trước ngực anh. Kỷ Hằng cũng ôm chặt cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, còn kéo chăn lên rất cao, che hết cả người cô, nóng đến mức đổ mồ hôi khắp người.
Tiểu Quyển động đậy, Kỷ Hằng mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó mới chú ý tới tình trạng xấu hổ của hai người. Anh cứng ngắc trầm mặc vài giây, việc đầu tiên anh làm là giải thích.
“Tiểu Quyển, mỗi ngày chúng ta khi thức dậy sẽ ở trong tình trạng này. Mỗi ngày đều như vậy, đây tuyệt đối là trạng thái bình thường.”
Tiểu Quyển uốn người trong ngực anh, siết chặt như vậy, đương nhiên cô cũng biết rõ anh đang nói cái gì.
Tiểu Quyển thọc thọc anh một chút, “Quản chuyện bình thường hay không bình thường cái gì, có thể buông tôi ra trước không? Tôi ngạt muốn chết rồi.”
*
Hai người dậy sớm như vậy là vì phải lên máy bay.
Ngày hôm qua, Kỷ Hằng nhận được điện thoại của Nhiếp Trường Phong, nói những người còn lại của đoàn phim Ám Tích đều đã quay xong, chỉ chờ Kỷ Hằng và Tiểu Quyển bay tới để hoàn thành vài cảnh quay cuối cùng.
Kỷ Hằng xin nghỉ với đạo diễn Viên, cùng Tiểu Quyển bay về thủ đô.
Làm việc suốt ngày đêm liên tục không nghỉ nhiều ngày như vậy, không có cuối tuần cũng không có ngày nghỉ, bây giờ Tiểu Quyển cảm thấy ra sân bay đi máy bay chính là nghỉ phép du lịch.
Sau khi cất cánh, Tiểu Quyển thay đổi dép lê, đắp mặt nạ dưỡng da, khi cô định xem phim một cách thoải mái thì thấy vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của Kỷ Hằng.
“Thế nào? Đừng làm tôi sợ như vậy chứ?” Tiểu Quyển nghiêm mặt, miễn cưỡng mấp máy môi.
“Cũng không phải, anh không đáng sợ gì cả.” Kỷ Hằng đầy vẻ đồng tình nhìn cô, “Nhiếp Trường Phong đưa kịch bản phân cảnh cuối cùng tới, có thể em phải đọc trước một chút.”
Đắp mặt nạ, Tiểu Quyển không thể khóc thành tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt thê thảm, đau khổ rồi nhận mấy tờ giấy mà Kỷ Hằng đưa.
Kỷ Hằng khách quan nói, “Tiểu Quyển, anh phát hiện kỹ thuật diễn của em càng ngày càng tốt đó. Không cần mặt, chỉ cần ánh mắt cũng đủ diễn thành công rồi.”
Lúc đầu, cảnh cuối cùng của Ám Tích chỉ là cảnh Trần Nhạc và Cao Du đối đầu với nhau, chủ yếu là thiên về hành động. Cả hai đánh nhau quyết liệt, cuối cùng, đương nhiên người tốt giành chiến thắng. Thế nhưng bây giờ, trong phim tăng thêm cảnh của Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển cẩn thận nghiên cứu kịch bản một lần, trong lòng vô cùng buồn bực.
“Kỷ Hằng, tôi đọc không hiểu gì cả.” Tiểu Quyển nói một cách mơ hồ.
“Chỗ nào không hiểu?” Kỷ Hằng ngồi xuống chỗ gác chân ở đối diện Tiểu Quyển, nghiêng người tới.
Tiểu Quyển vỗ vỗ kịch bản, “Cao Du là tên biến thái coi việc giết người như trò vui, làm sao anh ta có thể đối xử đặc biệt với Phó Tiểu Âm như vậy? Ở trong phim, hai người bọn họ đối đầu với nhau không có mấy lần đúng không? Phó Tiểu Âm bị anh ta dọa sợ như thế, làm thế nào có thể có thiện cảm với anh ta? Biên kịch nghĩ thế nào thế? Quả thực không thể giải thích được.”
Kỷ Hằng hơi mỉm cười, “Đó là bởi vì em chỉ xem phân cảnh của em, chưa có xem kịch bản hoàn chỉnh.”
Kỷ Hằng giải thích, “Cao Du này, phần mà em nhìn thấy là người có IQ cao, máu lạnh và biến thái, nhưng anh ta không phải là một nhân vật phản diện đơn giản như vậy. Anh ta lớn lên như trẻ mồ côi, sau đó anh ta dần phát triển nhân cách phản xã hội này.”
Kỷ Hằng nhìn Tiểu Quyển một chút, “Phó Tiểu Âm vừa vặn tương phản, là một phần bổ sung cho tính cách của anh ta, sáng ngời như ánh mặt trời, rực rỡ đến mức anh ta không mở mắt ra được. Cao Du đối với Trần Nhạc là thâm cừu đại hận, một phần là do Trần Nhạc là người bình thường, cậu ấy có thể cùng người như Phó Tiểu Âm kết giao một cách hợp tình hợp lý, cùng nhau sinh hoạt như bình thường, mà Cao Du thì không thể.”
“Thật sự là như thế này sao?” Tiểu Quyển cầm kịch bản, một lần nữa tiếp tục nghiên cứu.
“Em hoài nghi anh sao?” Kỷ Hằng nhíu nhíu mày, “Anh bàn với mọi người về phim, cho tới bây giờ, không ai dám chất vấn anh cả.”
Tiểu Quyển không ngẩng đầu lên, đáp có thứ tự: “Cho nên anh đã quen ngạo mạn rồi sao?”
Kỷ Hằng híp híp mắt, bỗng đưa tay thọc lét Tiểu Quyển.
Khoang hạng nhất còn có người khác, anh như kiểu ở đây ai cũng biết, không sợ bị người ta nhìn thấy.
Trên mặt Tiểu Quyển có mặt nạ, tuyệt đối không thể cười, cả người co rụt lại, nhỏ giọng cầu xin tha thứ, “Được rồi, được rồi, anh tốt. Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?”
Kỷ Hằng không buông tay, hạ thấp giọng, nói, “Gọi ‘anh Kỷ Hằng’, anh sẽ lập tức tha cho em.”
Tiểu Quyển không có cách nào khác, đành phải hàm hồ gọi một tiếng ‘anh Kỷ Hằng’.
Kỷ Hằng buông tay ra, rốt cục cũng chạy về chỗ ngồi của mình, trên mặt đắc ý như chiếm được tiện nghi của cả thiên hạ.
*
Trở lại thủ đô, hai người xuống máy bay, thì đi thẳng đến phim trường.
Rất lâu không gặp, đạo diễn Hàn cực kỳ thân thiết, chào hỏi mọi người ở hiện trường một vòng.
Có thể nhìn thấy bộ dạng dữ dằn của ông ấy, tất cả nhân viên công tác đều vui mừng khôn xiết —— Chỉ cần quay xong cảnh bổ sung của Tiểu Quyển và Kỷ Hằng thì bộ phim có thể đóng máy.
Cảnh này là cảnh Cao Du mang theo Phó Tiểu Âm mà hắn ta đã bắt được, nhốt chung với cha mẹ Trần Cảnh, chờ Trần Cảnh tới để chấm dứt mọi chuyện.
Kỷ Hằng hóa trang xong đi ra, vẫn mặc áo khoác đen như cũ, lướt nhanh mang theo gió, vừa đi về phía bên này vừa cầm con dao găm trên tay.
Khẩu súng của Cao Du đã biến mất trong cảnh trước, nhưng mà hắn ta là cao thủ dùng dao găm. Cảnh cuối cùng này, có tới mấy con dao găm được giấu trên người hắn ta.
Giống như xoay cây bút, Cao Du để con dao găm xoay nhẹ giữa các ngón tay của mình vài vòng. Ánh sáng lạnh lùng của dao găm nở thành bông hoa giữa những ngón tay mảnh khảnh. Ánh mắt mọi người sáng rỡ, mấy cô gái trong đoàn phim phải thốt lên ‘Đẹp trai quá”.
Tiểu Quyển liếc nhìn anh, đánh giá: “Làm màu. Đến lúc đánh nhau thật anh lại không còn cái nào.”
Khuôn mặt sát thủ lạnh lùng của Kỷ Hằng biến mất ngay lập tức, thay vào đó là bộ mặt ấm ức. Anh ngoan ngoãn bỏ dao găm vào trong túi áo khoác, tới chỗ Tiểu Quyển và đạo diễn Hàn nhìn bảng phân cảnh mà bọn họ vừa đưa ra.
Gần đây anh không giống với trước kia, không còn lạnh lùng như băng mà đã sống động hơn rất nhiều, cũng ấu trĩ không ít.
Trước kia anh là Bạch Hổ vương tương lai, gánh vác vận mệnh của tộc, là sư huynh phụ trách hoạt động bình thường ở Uyển Khâu, mà hiện tại, anh là ảnh đế được mọi người công nhận, là thầy Kỷ đáng tin từ trên xuống dưới ở phim trường. Anh phải để ý đến rất nhiều thứ, luôn cất giấu vui buồn, giận hờn của mình ở trong lòng. Thế nhưng, những ngày gần đây, Tiểu Quyển cảm thấy anh đã thay đổi, càng giống như một con mèo to tự do. Tiểu Quyển nhịn không được mà đưa tay sờ tóc ở sau gáy anh một chút. Kỷ Hằng quay đầu, thoải mái híp mắt nhìn Tiểu Quyển, chỉ thiếu chút nữa là lè lưỡi liếm cô.
Mộc Thiên Kỳ cũng hóa trang xong đi tới đây bắt chuyện với Tiểu Quyển, cậu ấy còn nói: “Anh Kỷ, làm sao anh xoay được dao găm thế, dạy em một chút đi ạ.”
Kỷ Hằng nhìn Tiểu Quyển, quay lưng lại thấp giọng đáp: “Về sau, lúc không có người sẽ dạy cho em.”
Mộc Thiên Kỳ thông minh, cũng nhìn lướt qua Tiểu Quyển, sau đó nhanh chóng hiểu rõ rồi gật đầu.
Tiểu Quyển đột nhiên ý thức được, Mộc Thiên Kỳ nghĩ rằng Kỷ Hằng đùa nghịch trước mặt mọi người, trêu cho đám con gái hét lên, làm cho Tiểu Quyển không vui vẻ.
Tiểu Quyển: “……”
Quay chụp trong studio, bối cảnh được dựng lên, đó là một căn phòng ba phòng ngủ và một phòng khách tràn ngập khói lửa. Đồ đạc rất nhiều, hơi lộn xộn, giống như nhà của bố mẹ mọi người, như thể đồ ăn ngon vẫn đang hầm trên bếp, sẽ có một ông già mặc tạp dề hí ha hí hửng chạy đến, trong miệng lải nhải, “Gọi ăn bao lâu rồi mà không rửa tay? Cả ngày chỉ biết nhìn điện thoại, có ngày hỏng mắt đấy.”
Nhưng mà không có người.
Cha, mẹ Trần Nhạc chết, đứa cháu nhỏ của Trần Nhạc sống ở đây chết, con chó mà họ nuôi cũng chết. Ngày xưa náo nhiệt bao nhiêu thì giờ lại trống rỗng bấy nhiêu.
Đây là Trần Nhạc báo thù, bộ phim ở đây là để trừng trị cái ác và đề cao cái thiện.
Đạo diễn Hàn mang theo người, giống như thám tử phá án, trước khi Tiểu Quyển quay phim, ông ấy đã cẩn thận đặt những thứ mà Cao Du và Trần Nhạc đụng đổ trong quá trình đánh nhau giống như đúc.
Cứ như vậy, Tiểu Quyển đã được thêm từng chút một vào cảnh quay ban đầu.
Trần Nhạc máu me khắp người, không đứng dậy được, Cao Du cũng bị trọng thương, không ai tốt hơn ai. Cao Du miễn cưỡng kéo Phó Tiểu Âm đi vào phòng ngủ bên trong, cách Trần Nhạc ở bên ngoài một cánh cửa.
Kỷ Hằng dường như dùng hết toàn lực để kéo tủ qua, chắn cửa lại, rồi lau một chút máu trên khóe miệng, tựa vào tủ thở hổn hển. Hai tay Tiểu Quyển đều bị trói, trên miệng bị dán băng dính, đang cố gắng giãy dụa. Kỷ Hằng nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười, duỗi tay ra túm một phát, cứng rắn kéo cô sát bên mình. Hốc mắt Kỷ Hằng sâu hơn, dáng lông mày cũng đổi, anh hóa trang biến thành Cao Du, theo bản năng Tiểu Quyển cảm thấy sợ hãi, liều mạng rụt về phía sau.
Trong phim, Trần Cảnh cũng dùng chút sức lực cuối cùng để đạp cửa, Cao Du dùng tủ chống đỡ ngăn trước cửa.
Anh ta vừa mới đánh nhau với Trần Nhạc xong, biết mình không còn sống được bao lâu.
“Cô sợ cái gì?” Kỷ Hằng cười cười, “Không phải cô muốn giết tôi sao? Báo thù cho người nhà bạn trai cô.”
Tiểu Quyển không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh ta chằm chằm.
Trước ngực Kỷ Hằng đều là máu, hơi thở phập phồng, tựa hồ có thể hít thở không thông, nhưng anh ta lại chẳng mảy may để ý chút nào, lười biếng dựa vào tủ, liếc nhìn Tiểu Quyển.
“Chờ một lúc nữa sẽ có người tới, tôi không muốn rơi vào tay bọn họ, giam người một năm hay nửa năm rồi lại giết tôi, chẳng ra sao cả.” Kỷ Hằng sờ túi, nói, “Tôi sẽ tặng cho cô một món quà.”
Là một con dao găm.
Kỷ Hằng nhẹ nhàng chuyển động giữa các ngón tay của mình một chút, chuôi dao găm hướng ra phía ngoài, đưa phần cán cho Tiểu Quyển.
“Cô giết tôi đi.”
Hai tay Tiểu Quyển bị trói, cầm lấy cán dao, hoảng sợ nhìn tên điên này.
Kỷ Hằng thả lòng một chút, giọng điệu nhàn nhã, “Cô giết tôi đi, tôi càng muốn cô giết tôi hơn.”
“Cô không dám?” Kỷ Hằng khinh miệt nhìn Tiểu Quyển, “Giết người rất thú vị, thử một lần cô sẽ thích ngay.”
Kỷ Hằng tự giễu cười cười, “Lúc cha tôi giết mẹ tôi, tôi cũng dọa đến gần chết. Về sau tôi nghĩ, tôi không thể sợ hãi như thế, tôi lập tức chộp một con chim, cha tôi làm sao bóp chết mẹ tôi, tôi liền bóp chết con chim kia y như vậy. Tôi cảm thấy, cũng không có gì mà.”
Ánh mắt Kỷ Hằng xuyên qua Tiểu Quyển, không biết nhìn nơi nào, “Về sau, ngày cha tôi bị xử bắn, tôi đi mua một con thỏ, dùng thép đâm vào đầu nó.”
“Mỗi lần tâm tình không tốt, tôi lại tùy tiện giết mấy người,” Ánh mắt Kỷ Hằng lại trở về trên mặt Tiểu Quyển, “Giết người làm cho người ta buông lỏng, làm cho người ta vui vẻ, còn sống mà buồn nôn như vậy, tôi thấy bọn họ chết đi còn tốt hơn.”
Kỷ Hằng nắm chặt tay cầm dao găm của Tiểu Quyển, cất giọng êm ái: “Đến đi, thử một chút.”
Giống như đang dỗ người ta ăn kẹo. Nắm lấy tay cô, Kỷ Hằng thản nhiên đưa con dao găm về phía mình.
Vẻ mặt anh ta đau đớn trong giây lát, sau đó anh ta cười, “Cũng chẳng có gì ghê gớm, đúng không?”
Rồi anh ta lại kéo tay Tiểu Quyển lại trước ngực, sau đó đâm một phát.
Lần này quá sâu, anh ta há miệng thở gấp, điều chỉnh một hồi, mới nói: “Lại nữa.”
Lại đâm một lần nữa.
Lần này, anh ta đã không còn nói ra lời, cuộn người lại, cả người đều run rẩy.
“Thì ra là lạnh như thế……” Anh ta giật giật khóe miệng, nở nụ cười, không còn bao nhiêu sức lực nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Tiểu Quyển, đâm ngay tim mình một nhát.
Đồng tử của anh ta đã bắt đầu giãn ra.
“Thật là lạnh……” Qua hơn nửa ngày, từ trong cổ họng của anh ta mới phát ra một tiếng như vậy.
Anh ta tập trung hết sức nhìn Tiểu Quyển, thấp giọng cầu khẩn.
“Cô ôm tôi một cái đi…… Ôm tôi một chút…… Đã rất nhiều năm chưa có ai ôm tôi……”
Tiểu Quyển nháy mắt, chợt phát hiện mình đã khóc.
Kỷ Hằng co rúm lại, trong căn phòng ấm áp của cha mẹ Trần Nhạc, có một người bị thương nghiêm trọng mà run rẩy, biến thành một bóng dáng cô đơn và mơ hồ.
Tiểu Quyển cũng không rõ mình đang khóc cái gì, cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì. Dao găm trong tay rơi xuống đất, Tiểu Quyển dịch về phía trước hai bước, dùng đôi tay bị trói chặt vòng qua người anh ta, ôm anh ta vào lòng.
Kỷ Hằng bị cô ôm thật chặt, thời gian như ngừng quay.
Từng tiếng đập cửa vang lên, cửa bị phá, tủ bị đá văng, Trần Nhạc đã tìm được người tới cứu.
Lúc đạo diễn hô cắt, Tiểu Quyển vẫn đang ôm Kỷ Hằng, mặt đầy nước mắt.
Từ trước đến nay Kỷ Hằng thoát vai diễn rất nhanh, nhưng hôm nay lại không hề động đậy. Đạo diễn Hàn bảo mọi người đi ra, để hai người bọn họ từ từ điều chỉnh cảm xúc.
Cứ ôm như vậy không biết qua bao lâu, Kỷ Hằng mới ngẩng đầu. Anh thoát khỏi vòng tay của Tiểu Quyển, giúp cô tháo dây thừng, cẩn thận xé băng dính ở miệng cô. Trên người anh mặc trang phục của Cao Du, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cô đau, nhìn rất không hài hòa.
“Ngốc gì thế,” Kỷ Hằng mở miệng, “Đó là Cao Du, chết một trăm lần còn ít. Phim thôi mà, đừng khóc.”
Kỷ Hằng nắm cổ tay cô trong tay mình, giúp cô xoa chỗ bị đỏ do dây thừng siết.
Lời nói của anh chẳng có sức thuyết phục gì, bởi vì đôi mắt của chính anh cũng đỏ hoe.
Tiểu Quyển đã hiểu, người mình muốn ôm cũng không phải là Cao Du, mà là Kỷ Hằng ấn giấu sâu trong Cao Du mà trước đây Tiểu Quyển chưa bao giờ nhìn thấy.