Sau bao ngày liên tiếp đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng cảnh quay của Kỷ Hằng và Tiểu Quyển đã gần như xong xuôi.
Hôm nay có cảnh quan trọng chưa quay —— là cảnh Vệ Tuyên cuối cùng cũng đã chiếm được Dụ Quốc, toàn bộ vương triều Dụ Quốc bị giết chết. La Yên đánh cược lần cuối, lừa để tự mình uống rượu độc mà Vệ Tuyên ban cho. Vệ Tuyên bi thương ôm lấy cô, lúc này, giá trị tâm ý cuối cùng đã đủ, La Yên hoàn thành nhiệm vụ, rút khỏi thế giới.
Tiểu Quyển quay mấy cảnh không quá quan trọng trong ngục, sau đó lập tức phát hiện mình rất mất tập trung.
Tối hôm qua cô ngủ ngủ ngon, sáng sớm lúc tỉnh dậy, điều đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt của Kỷ Hằng. Anh ngủ rất say, đường nét gương mặt điển trai, hài hòa đến mức trông giống như giả. Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, ẩn trong trí nhớ của Tiểu Quyển, nhẹ nhàng khơi mào một tí thì mọi thứ đã hiện ra.
Dường như không biết bao nhiêu lần trước khi tỉnh dậy, trước mắt chính là gương mặt bình tĩnh ngủ say của anh. Không biết anh đi ngủ lúc nào, cùng Tiểu Quyển gối trên một chiếc gối, ngủ trên một chiếc giường, nhưng vì khoảng cách của hai người quá gần nên cũng không cảm thấy quá chật.
Tiểu Quyển không hề động đậy, yên lặng nhìn Kỷ Hằng, nghiên cứu lông mi của anh.
Lông mi của anh vừa rậm vừa dài, từng sợi một, thật đáng ghen tị. Đôi mắt đẹp nhắm nghiền, đuôi mắt kéo dài, hơi cong một chút. Sống mũi cao thẳng tắp, bên dưới là đôi môi cong cong đẹp mắt, khi không đả thương người thì trông rất mê người. Trên cằm anh lún phún râu, hơi đen, xuống dưới nữa là hầu kết nhô cao.
Tiểu Quyển đang nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của anh thì chợt nghe anh cất giọng lười biếng, “Đẹp không hửm?”
Không biết anh ấy đã mở mắt từ lúc nào, ánh mắt như đang trêu chọc cô.
“Không đẹp lắm.” Tiểu Quyển có chút xấu hổ, lập tức muốn đứng dậy xuống giường, lại bị Kỷ Hằng nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy, một lần ngã nhào vào trong ngực anh.
“Anh làm gì đó?” Tiểu Quyển giãy giãy.
“Lại ôm một chút.” Kỷ Hằng thấp giọng nói.
Kỷ Hằng ôm chặt Tiểu Quyển trong ngực, bỗng mở miệng, “Tiểu Quyển, anh……”
“Em biết,” Tiểu Quyển cướp lời, “Anh đã nói, đàn ông các anh lúc sáng sớm đều như vậy, rất bình thường.”
“Không phải.” Kỷ Hằng dán sát bên tai cô, “Hôm nay là bởi vì em.”
Tiểu Quyển choáng váng một giây, ba chân bốn cẳng đá anh văng ra, bò xuống giường, “Lưu manh!”
Chỉ còn một mình Kỷ Hằng ở trên giường, hai tay gối đầu, cười rất vui vẻ.
Sáng sớm, ánh nắng bên ngoài cũng như quấy rối, trông như mật ong vàng lóng lánh chảy quanh. Sau một trận mưa nhỏ đêm qua, bầu trời đã được rửa sạch sẽ trong xanh, thậm chí mùi không khí đều rất dễ chịu. Tâm trạng của Tiểu Quyển không thể tốt hơn được nữa.
Thế nhưng đây là cảnh sinh ly tử biệt hí, nhất định phải chùng xuống, chùng xuống đáy vực.
Cứ đến thời điểm như thế này, Tiểu Quyển lại bắt đầu ghen tị với Kỷ Hằng. Dường như xưa nay anh không bao giờ có bất kỳ cảm xúc nào, anh chỉ cần bật công tắc là bắt đầu nhập vai ngay, bật công tắc một phát thì thoát vai, tự do tự tại, diễn rất dễ dàng.
Tiểu Quyển không nhớ rõ là trước kia Kỷ Hằng có nói qua về “kinh nghiệm”, “chủ nghĩa biểu hiện”, và “phương pháp luận” gì đó không, chỉ biết là mình không thể hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của La Yên, như thế này thì sẽ diễn không được.
Mọi người đang bận rộn sắp xếp máy quay ở hiện trường, một mình Tiểu Quyển chạy đến, ngồi xổm ở góc tường, cố gắng tìm cảm xúc của La Yên, đem mình thành La Yên. Bỗng nhiên có người vén mấy sợi tóc qua tai cho Tiểu Quyển, “Em ngồi xổm ở đây trồng nấm à?”
“Đồ lưu manh.” Tiểu Quyển suýt khóc, “Thật vất vả em mới tìm được cảm giác lại bị anh phá đám mất rồi!”
Kỷ Hằng cũng ngồi xổm xuống, cong miệng, “Cảm giác gì? Kéo một chút tóc đã có thể không còn, nơi này là chốt mở sao?”
Khi nói chuyện, anh thuận tay lại vén lọn tóc của Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển chỉ phẫn nộ trong chốc lát, buồn bực nói, “Có thể mở chốt thì tốt rồi.”
“Sao thế?” Kỷ Hằng nghiêm túc nhìn cô.
“Em không nhập vai được,” Tiểu Quyển hậm hực, “Em không phải là La Yên, em không thể trải qua cảm giác của cô ấy như một cuộc chiến không hồi kết vào giây phút cuối cùng.”
Tiểu Quyển có chút tuyệt vọng, “Chờ lát nữa, em chỉ có thể diễn bậy bạ mà thôi.”
Kỷ Hằng nhìn cô một lát, bỗng đứng lên, thuận tay kéo Tiểu Quyển lên cùng.
“Dựa vào tường đi.” Hai tay Kỷ Hằng khoanh trước ngực.
Hả?
Tiểu Quyển suy nghĩ: Anh dám nói như thế, là muốn đánh nhau sao?
Kỷ Hằng đứng cách Tiểu Quyển một chút, con ngươi lạnh lẽo đánh giá trên dưới của Tiểu Quyển một lần.
“Ta thích nàng.” Kỷ Hằng đột nhiên nói.
Nhưng giọng nói của anh lại lạnh lùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang thổ lộ, Tiểu Quyển có chút bối rối.
“Chỉ là thích thôi.” Kỷ Hằng lạnh lùng thốt ra những lời lạnh như băng, “Giống như mèo con hay chó con trong nhà, có lúc cũng chán, chọc ghẹo cười cười cũng thú vị.”
Tiểu Quyển im lặng nhìn anh.
Anh nhàn nhạt nở nụ cười, ý cười lại không đến đáy mắt, giọng điệu giống như trình bày một sự thật, “Thực ra nàng cũng hoạt bát đáng yêu, ta thích nàng.”
Kỷ Hằng mặc trang phục của Vệ Tuyên, một chiếc áo choàng đen lộng lẫy thêu hình rồng vàng, với dải rộng quanh eo, và mái tóc được cài vương miện vàng mượt mà, đã không còn phong cách ăn mặc lười nhác mê người của nam sủng khi xưa.
Anh không nhìn Tiểu Quyển nữa, cúi đầu đi thong thả mấy bước, giống như đang suy nghĩ cái gì, hai tay vẫn vòng trước ngực như cũ.
“Vị trí trong hậu cung thì tùy nàng tuyển chọn. Nhưng mà Hoàng hậu thì không được.” Tựa hồ như anh đang tính toán một chút, “Có thể phong nàng làm phi.”
“Nàng phải đổi tên, đổi danh phận. Nói là mỹ nhân Tây Cương tiến cống?”
Tiểu Quyển yên lặng nhìn anh, còn anh thì vẫn tiếp tục nói, giống như không thèm để ý tới chuyện Tiểu Quyển không nói chuyện.
“Tây Cương vừa mới tiến cống hai mỹ nhân, có thể giết một người để nàng thay thế. Thế nhưng thân phận quá thấp, không thể phong Phi ngay, chỉ có thể phong Tần trước vậy.” Anh có chút bực bội.
“Thực ra Tần cũng có thể. Tối hôm qua ta vừa mới phong Ngô quý phi, nàng có thể ở chung với nàng ấy trong một đại viện, cũng không quá ấm ức. Nàng ấy là con gái của Ngô tướng quân, gần đây ta thường tới chỗ nàng ấy, thuận tiện có thể tới xem nàng……”
Kỷ Hằng còn chưa tính toán xong thì Tiểu Quyển đã không nhịn được mà đưa tay lên chào hỏi với mặt anh.
Kỷ Hằng nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cổ tay của Tiểu Quyển.
Anh thực sự rất giống Vệ Tuyên.
Tiểu Quyển biết, Kỷ Hằng vừa mới nói đoạn này căn bản không có ở trong sách, cũng không có trong kịch bản, tất cả đều do anh thuận miệng soạn ra. Thế nhưng anh diễn quá thật, làm cho Tiểu Quyển nhịn không được muốn cho anh một bạt tai.
Sắc mặt anh ủ dột, nhìn chằm chằm Tiểu Quyển một lúc, “Ta đều muốn tốt cho nàng, tự nàng suy nghĩ thật kỹ đi.”
Sau đó anh không thèm để ý Tiểu Quyển, quay người rời đi.
Tiểu Quyển kìm nén cơn tức, nâng váy đá cục đá bên tường.
Nhân viên trường quay chạy tới gọi Tiểu Quyển, nói có thể bắt đầu.
Cảnh tiếp theo là ở trong đại viên vàng son lộng lẫy. Vệ Tuyên cố ý làm nhục hoàng tộc Dụ Quốc, để cho người ta chém giết mấy hoàng tử, công chúa của Dụ Quốc trước mặt mọi người.
Tiểu Quyển mặc một chiếc áo choàng trơn màu trắng, khi có người đưa lên, Kỷ Hằng đang ngồi ở đầu xa kia của đại viện, xa đến mức không nhìn rõ mặt.
Máu tươi đầy dưới sàn, trong không khí phảng phất nồng nặc mùi máu tanh, triều thần im lặng, nhưng anh ta lại tựa vào trên long ỷ, ôm đầu, như đang chán nản.
Người đi theo Tiểu Quyển quỳ xuống, trên tay bưng một cái đĩa, bên trên là một ly rượu độc. Rượu trong veo, dập dờn trong ly sứ trắng.
Tiểu Quyển đưa tay bưng lên, đưa tới bên miệng, lại ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi trên long ỷ cao cao tại thương kia lần cuối cùng.
Bỗng nhiên anh di chuyển. Anh không còn ôm đầu nữa, ngồi dậy một chút, kinh ngạc nhìn về phía này.
Vệ Tuyên không ngờ tới sẽ có người đổi lại, tự mình uống ly rượu độc.
Môi Tiểu Quyển đặt trên ly rượu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh đã không còn ngồi yên. Đáng tiếc, động tác nhanh cũng không kịp, vì đại điện quá lớn, khoảng cách hai người quá xa.
Tiểu Quyển uống sạch một hơi ly rượu độc.
Anh đã đến, cầm lấy ly rượu trong tay cô ném đi, vỡ thành nhiều mảnh vụn trên mặt đất.
Nhưng mà đã chậm.
“Có ai không! Người tới! Mang nước lại đây! Không được, gọi thái y cho ta!” Anh ôm Tiểu Quyển, mặt đẩy hoảng loạn, không biết mình đang phân phó cái gì.
Tiểu Quyển nằm trong ngực anh, nhìn hắn gấp gáp đến mức chân tay luống cuống, trong lòng chỉ có một chữ —— Thoải mái. Coi như uống rượu độc, đau bụng đến chết thì cũng đáng.
“Vệ Tuyên, ta không tiến vào hậu cung của ngươi.” Lúc Tiểu Quyển nói chuyện đã rất yếu, khóe miệng lại nở một nụ cười.
“Không tiến, chúng ta không tiến.” Vệ Tuyên ôm cô trong ngực, chăm chú nắm chặt tay cô, giọng nói đều đang phát run.
Anh tự cho là mình thông minh tuyệt đỉnh, tính toán không bỏ sót điểm nào, vạn sự thuận ý, hoàn toàn không ngờ tới chuyện này đột ngột biến thành như vậy.
“Thái y đâu?” Anh rống lên một câu.
Bốn phía đều là tiếng bước chân, giẫm đầy máu tươi trên mặt đất, thái y nào có khả năng tới nhanh như vậy.
Vệ Tuyên dùng toàn lực nắm chặt tay cô, nắm đến đốt ngón tay trắng bệch, giống như như thế này mới có thể giữ cô lại.
“Nàng ráng chống đỡ một chút, lập tức sẽ có người tới cứu nàng. Thái y!” Anh lại quay đầu rống lên, giọng nói đứt quãng.
“Không cần.” Tiểu Quyển lại hơi cười.
Cuối cùng liều mạng một lần, làm ra thành tình trạng này. Nếu như giá trị tâm ý của anh ta vẫn không tăng, cô sẽ chết, nếu như giá trị đầy thì cô có thể rời đi.
Cho dù thế nào, tất cả đều là chấm dứt.
Hốc mắt của anh đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, còn giống như sắp chết hơn Tiểu Quyển. Cuối cùng, Tiểu Quyển liếc nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại.
“Van cầu nàng,” Anh nắm chặt lấy tay Tiểu Quyển, “nàng chống đỡ thêm một lát nữa, một lát nữa thôi sẽ tốt hơn rồi……”
Có cái gì đó lành lạnh rơi xuống trên mặt Tiểu Quyển, cùng với đó một tiếng ‘đinh’ vang lên, cuối cùng giá trị tâm ý của anh đã đầy.
Tiểu Quyển nằm trong lồng ngực quen thuộc của anh, chờ đạo diễn hô cắt. Nhưng đạo diễn chưa hô cắt thì cô đã chờ được thứ khác.
Ký ức giống một cánh cửa, lặng yên mở ra một khe hẹp, lộ ra một chút ánh sáng bên trong.
“Kỷ Hằng, ngươi điên rồi sao?”
Là giọng của Nhiếp Trường Phong.
“Bây giờ phải lập tức đưa cô ấy về tộc Thanh Loan! Công chúa của tộc Thanh Loan sao có thể chết ở nơi này của chúng ta được? Đến lúc đó, chúng ta có một trăm cái miệng cũng nói không rõ ràng, ngươi cũng phải thay trên dưới tộc Bạch Hổ suy nghĩ một chút!”
“Đưa cô ấy trở về, cô ấy sẽ chết thật.” Là giọng nói bình tĩnh của Kỷ Hằng.
“Cô ấy đã bị thương như thế này, ngươi giữ lại thì cô ấy có thể sống sao?”
Lúc này Tiểu Quyển mới nhận ra mình bị đau, rất đau, toàn thân cao thấp đều bị đau đớn nghiền nát, đau đến mức không còn sức lực nào cả.
“Có thể.” Là giọng của Kỷ Hằng.
Giọng nói của Kỷ Hằng, vòng tay của Kỷ Hằng, cho dù có đau đớn cỡ này thì cũng là hơi ấm duy nhất.
“Trường Phong, ngươi lo lắng công chúa Thanh Loan của bọn họ chết ở chỗ này, bọn họ sẽ tìm chúng ta gây phiền phức sao?”
Giọng điệu Kỷ Hằng bình tĩnh, trong bình tĩnh mang theo quyết tuyệt.
“Không cần lo lắng, ta sẽ chết theo cô ấy. Coi như bọn họ biết, tưởng rằng chúng ta hại cô ấy thì cũng là một mạng đổi lấy một mạng.”
Giọng nói của Nhiếp Trường Phong cũng thay đổi, “Kỷ Hằng, ngươi muốn làm gì?”
“Dùng mạng của ta tế Đàn Na Châu, để cho cô ấy sống thêm một lần nữa.”
Có người dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Tiểu Quyển.
“Trường Phong, ngươi biết cách dùng Đàn Na Châu hơn ta. Tất cả đều giao cho ngươi, đem linh thai của hai chúng ta nuôi dưỡng trong Đàn Na Châu, chờ đến ngày chúng ta sống lại một lần nữa.”
Nhiếp Trường Phong trầm mặc rất lâu, mới nói: “Kỷ Hằng, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi là vị vua tương lai của tộc Bạch Hổ, phụ thân ngươi chỉ có một đứa con trai duy nhất là ngươi, tất cả ngươi đều mặc kệ sao?”
Kỷ Hằng cắt ngang lời anh, “Ta đã nghĩ đến. Đời này hãy để cho ta tùy hứng một lần.” Giọng anh rất nhẹ nhàng, “Tất cả ta đều mặc kệ.”
Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa, vây lấy đau đớn của Tiểu Quyển rồi từ từ biến mất. Tiểu Quyển cảm thấy mình nhẹ nhàng bay lên, bay vào trong bóng tối vô tận.