• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi chuyện vẫn rất ổn, cho đến khi mặt trời sắp lặn, mọi người đã dọn dẹp xong xuôi mà vẫn chưa thấy Chu Hà Tinh quay lại, anh ta là người đi gọi người dân đến, nhưng quà phát đã gần hết nhưng người lại không thấy trở về” Tống Hải Thành bắt đầu kể cho cô nghe.

“Anh ấy gặp chuyện gì sao?” Lâm Ý Hân hỏi.

"Chu Hà Tinh bị bọn thanh niên trong đó vây đánh, bọn chúng muốn cướp tiền và chiếc điện thoại của anh ta, tiền thì đã đưa hết nhưng do trong điện thoại có nhiều kỷ niệm và tài liệu gì đó quan trọng với anh ta, nên anh Hà Tinh không muốn giao ra, cuối cùng bị đánh cho bất tỉnh, điện thoại vẫn bị chúng lấy.

Bọn anh ở khu tập trung, chờ mãi không thấy, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, bon anh mới chia làm ba nhóm, một nhóm năm người ở lại giữ xe và đồ dùng chung cả nhóm, còn lại hai mươi người chia làm hai nhóm đi tìm hai hướng khác nhau.

Trời đã sụp tối đường lại không quen thuộc, nhóm bên kia may mắn tìm được anh Hà Tinh đang bất tỉnh nằm ở vệ đường mang về xe, bên đó liền liên lạc với bọn anh bên này, anh cùng mọi người đang trên đường trở về nhóm thì bị tập kích." Tống Hải Thành bắt đầu kể tường tận cho cô nghe.

“Thế mọi người có làm sao không, ai cũng bị thương nhiều như anh sao?” Lâm Ý Hân lo lắng ngắt lời anh.

“Họ cũng chỉ xay xát nhẹ, chỉ có anh là hơi nhiều một chút thôi!” anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng trấn an.

“Thế này mà một chút sao?” cô lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.

“Em có muốn anh kể nữa không?” Tống Hải Thành giả vờ nghiêm nghị nói.

Lâm Ý Hân chỉ lẳng lặng gật đầu, cô muốn được tựa vào ngực anh, nữa chừng lại thay đổi, cô ngồi thẳng lên.

Thấy cô nghiêng người, lại thay đổi ngồi thẳng lên, anh đưa tay ra kéo cô ngồi lên chân mình, má cô áp sát vào ngực anh.

“Bọn người đó bắt được một người trong nhóm, họ uy hiếp mọi người giao hết tài sản ra, cũng may trong nhóm có một bạn đem theo bình xịt cay nên bọn anh vờ giao ra tài sản rồi dùng bình hơi cay chống trả họ, thừa cơ hội chạy thoát!” Tống Hải Thành kể tóm gọn.

“Thế anh bị thương như thế nào?” Lâm Ý Hân tiếp tục gặng hỏi.

“Do chạy gấp, chen lấn xô đẩy anh bị ngã lăn vào bụi cây gai, những vết thương này do thân cây gai chém phải, không nghiêm trọng lắm đâu mà” Tống Hải Thành vờ như không chuyện gì.

“Anh đừng lừa em, cái này là do dao hay vật gì rất bén cắt phải, cây gai sẽ để lại những vết xước lớn thôi, không thể như thế nào được!” Lâm Ý Hân nắm tay thành quyền đấm vào ngực anh, lực tay cô không mạnh cũng không nhẹ, khiến mày anh có chút nhíu lại dù cô đã cố tránh những vết thương của anh nói.

“Bọn họ có đem theo hung khí, bọn anh chống trả, nên xay xát thôi, sau đó cảnh sát đến bọn anh lên đồn lấy lời khai nên muộn như vậy mới về, do anh sợ em lo nên nói mới nói như vậy thôi!” anh muốn nói nhanh qua nhưng cô cứ gặng hỏi mãi.

Thật ra bọn người đó có tầm mười lăm người, ai ai cũng có sức mạnh khá tốt, còn trong nhóm của anh thì chỉ có ba người có chút võ phòng thân, thêm cả anh nữa là bốn người, nên khi gặp bọn người đó thật sự chúng ta rất yếu thế, bốn người bọn anh phải vừa đánh trả vừa bảo vệ những người còn lại.

Hai tên trong bọn người ở khu ổ chuột lại mang theo hung khí, họ cầm một con dao bén nhọn, ba người vừa rồi còn cố chống trả được, nhưng khi thấy có dao ai ai cũng sợ mà lui về sau.

Tống Hải Thành biết mình không còn thời gian nhiều, anh đành liều mạng chống trả để mọi người có con đường thoát thân, sức anh có thể cân được hai tên đó nhưng lại không kịp tránh né những đường dao bén nhọn kia, Tống Hải Thành bị bọn chúng chém vài đường trên thân.

Dao vừa chạm nhẹ liền cắt đi lớp da thịt anh, máu chảy túa ra liên hồi, những người theo Tống Hải Thành đi lúc này thật sự rất hoảng, vài người trong đó nhanh chóng gọi điện cho cứu viện, người thì gọi cảnh sát.

Thấy anh chảy máu ướt đẫm cả áo, ba người vừa rồi cùng anh đánh trả cũng liều mình xông lên giúp Tống Hải Thành, may mắn cầm cự được đến lúc nhóm của Hà Tinh đến, số lượng áp chế bên bọn dân khu ổ chuột khiến chúng e dè một chút. Một lúc sau cảnh sát cũng đến tóm bọn người kia lên đồn, bọn anh cũng phải lên lấy lời khai nên mới về chậm trễ như vậy?

Tống Hải Thành không muốn kể rõ cho cô nghe vì sợ cô lo lắng, nhưng cứ như thế này sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi!

Hai mắt Lâm Ý Hân đỏ ngầu, nước mắt lăn xuống ướt cả hai bên má, anh vội lấy tay lau đi hai hàng nước mắt cô, ôm lấy cô an ủi. Tống Hải Thành hôn lên trán cô, lại hôn lên hàng nước mắt mới vừa rơi ra khỏi mắt lăn trên má của cô, cuối cùng trao cho Lâm Ý Hân một nụ hôn sâu nồng nàng trên đôi môi ngọt ngào của người anh yêu nhất. Dù sao anh vẫn muốn chuyến đi này giữ lại nhiều kỷ niệm đẹp cho cô, không muốn cô phải buồn dù sắp tới mọi chuyện chỉ còn lại một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK