- Trình tướng quân... Đạo tiền quân của Đằng Châu đã vượt qua khỏi sự ngăn cản của đạo quân hữu dực của ta, trong lúc trung quân của giặc sắp tràn ngập đạo tả dực...
Hơi mĩm cười Phạm Cự Lượng ôn tồn thốt:
- Tướng quân an tâm. Ta cũng ước đoán được việc này nên đã ra lệnh cho hai vị tướng chỉ huy hữu và tả quân cứ đánh cầm chừng, thấy thắng thời đánh nhược bằng không thắng hãy rút lui...
Hơi tỏ vẻ kinh ngạc viên thuộc tướng của Phạm Cự Lượng hỏi dồn:
- Mạt chức tưởng tướng quân ra lệnh ngăn không cho Phạm Bạch Hổ tới Tản Viên hợp cùng giới giang hồ để chống lại ta...
Phạm Cự Lượng gật gù:
- Quan Thập Đạo đã ra lệnh như thế nhưng tình hình biến chuyển nên ta phải thay đổi kế hoạch hành binh. Quân Đằng Châu và giới giang hồ là cái lo nhỏ trong khi quân Tống mới là mối họa to lớn mà ta phải lo trước. Ta không muốn hao tốn binh lực Hoa Lư vì phải giao tranh với quân Đằng Châu. Tuy nhiên ta cũng không thể để cho chúng tự do muốn làm gì thời làm do đó ta mới giả vờ dàn binh. Phương thức hành binh của ta là lấy thực làm hư, đổi hư làm thực. Vả lại ta cứ để cho Phạm Bạch Hổ tới Tản Viên xong chận các ngã ra vào hầu triệt đường lương thảo của hắn. Tướng quân cũng biết binh đội cần nhất là lương thảo...
Ngừng lại suy nghĩ giây lát Phạm Cự Lượng cười nói tiếp:
- Tướng quân mang lệnh của ta tới cho vị tướng chỉ huy đạo tiền quân đóng ở Tản Viên cứ đánh cầm chừng thôi nhường cho quân Đằng Châu chiếm đóng Tản Viên rồi sau đó rút về hạ trại ở Xuân Mai chờ lệnh ta...
Viên thuộc tướng của y lãnh lệnh.Vừa lúc đó quân hầu vào báo:
- Trình tướng quân có một người muốn vào gặp tướng quân...
- Y là ai?
- Thưa tướng quân y không chịu thông báo tên họ. Y chỉ nói là được lệnh của quan Thập Đạo tới xin hội kiến với tướng quân có chuyện quan trọng...
Bán tín bán nghi nhưng Phạm Cự Lượng cũng bảo quân hầu ra mời khách lạ vào trung quân. Bước vào khách nghiêng mình thi lễ xong nói nhanh:
- Tại hạ biết Phạm tướng quân việc binh cơ bề bộn mà tại hạ cũng không có nhiều thời giờ cho nên xin vắn tắt đôi lời. Tướng quân chắc biết vật này?
Khách lạ chìa ra miếng thẻ bài bằng bạc. Vừa thấy vật đó Phạm Cự Lượng cười nói:
-Bản chức còn lạ gì vật này. Nó là tín vật của quan Thập Đạo. Túc hạ chắc có tin riêng cho bản chức...
Khách lạ mỉm cười thì thầm mấy lời. Nghe xong vị đại tướng họ Phạm gật gù nói:
-Bản chức sẽ y theo kế...
Khách lạ xoay người bước đi. Phạm Cự Lương hỏi vói theo:
- Bản chức chưa hân hạnh được biết tên họ của túc hạ...
Hơi quay lại người khách lạ thấp giọng:
- Tên họ thời tại hạ tạm thời không tiện tiết lộ cho nên Phạm tướng quân cứ gọi tại hạ bằng hai tiếng " trang chủ ". Hẹn gặp lại tướng quân sau...
Người được gọi là trang chủ bước nhanh ra cửa.Ngồi im giây lát Phạm Cự Lượng thong thả đứng lên.
- Mang ngựa cho ta...
Ra lệnh cho quân hầu y từ từ bước ra cửa. Mặt trời xế ngọn cây.
Ngồi trên lưng con chiến mã màu trắng cao lớn Hồ phu nhân im lặng nhìn vầng kim ô từ từ khuất sau dãy đồi. Rừng núi hoang vu ngút ngàn. Hàng cây xanh um. Nàng nhẹ đưa tay vuốt mái tóc bay trong cơn gió lạnh của một buỗi chiều mùa đông. Nắng còn le lói trên ngọn cây. Không biết nghĩ gì mà nàng chợt buông tiếng thở dài hắt hiu. Dường như nàng cảm thấy lòng mình trống vắng, bơ vơ và phiền muộn. Một năm trôi qua. Đang từ một vị phu nhân quen sống trong nhung lụa, có kẻ hầu người hạ; nàng chợt biến thành kẻ không nhà nổi trôi khắp nơi. Lưu lạc giang hồ. Nàng hơi mĩm cười khi nghĩ tới bốn chữ trên. Nàng không bao giờ muốn trở thành một kẻ lưu lạc giang hồ. Đối với nhiều người đó là một vinh hạnh song với nàng đó lại là chuyện do hoàn cảnh hay số phần đẩy đưa.
- Mẹ... mẹ...
Tiếng nói của Hồ Phong vang bên tai khiến cho Hồ phu nhân giật mình ra khỏi cơn suy tưởng.
- Chừng nào chúng ta tới Tản Viên hả mẹ?
Hồ phu nhân mĩm cười nhìn đứa con trai yêu dấu:
- Phạm bá bá nói với mẹ là ta chỉ còn cách Tản Viên Sơn độ hai mươi dặm đường. Nếu quân đi suốt đêm nay và nhất là không có quân Hoa Lư ngăn cản thời mẹ con mình sẽ có mặt nơi chân núi Tản Viên vào sáng mai...
- Phụ thân có mặt ở Tản Viên không hả mẹ?
Hồ phu nhân nhẹ thở dài. Nàng quay nhìn sang bên phải như không muốn cho con trai thấy nước mắt ứa ra.
- Mẹ không biết song đoán phụ thân chắc phải có mặt ở Tản Viên để tranh tài với thiên hạ...
Hồ Phong mĩm cười nói lớn:
- Con muốn tới Tản Viên để xem người ta đấu võ...
Hồ phu nhân gật đầu cười nhìn con. Ông cha đều là vũ sĩ cho nên nó cũng mang trong huyết quản tính đam mê vũ thuật. Nhất là gần đây nó được kẻ cầm sổ giang hồ truyền thụ thứ kiếm thuật giết người độc địa giang hồ nên càng muốn phô diễn cho mọi người thưởng lãm.
Tiếng còi thúc quân rúc lên lanh lãnh. Hồ phu nhân nói với con trai:
- Chúng ta mau trở về doanh trại để kịp lúc di quân...
Cả hai thúc ngựa chạy nhanh. Về tới trung dinh mẹ con nàng thấy mọi người đều sẵn sàng. Lệnh di quân được ban ra. Quân Đằng Châu im lặng đi trong bóng chiều dần dần xuống.
- Phạm bá bá... Chừng nào chúng ta mới tới Tản Viên?
Hồ Phong thấp giọng hỏi Phạm Bách Chước. Vị đại tướng chỉ huy đạo trung quân cười thân mật đáp:
- Nếu không có gì ngăn trở chúng ta sẽ có mặt ở Tản Viên vào khoảng trưa mai...
- Cháu muốn đến sớm để xem người ta đấu võ...
Phạm Bách Chước cười lớn:
-Ta cũng thế... Đại hội giang hồ lâu lâu mới có một lần. Đây là dịp may mà khi cả đời chúng ta mới chứng kiến được. Nội tổ của cháu nói với ta là cháu học được thuật xử kiếm giết người độc địa nhất giang hồ hiện nay. Chắc cháu nóng lòng muốn cho quần hùng ở đỉnh Tản Viên thấy tài múa kiếm của mình phải không?
Hồ Phong cười toe tét gật đầu lia lịa. Vừa lúc đó một viên tướng phi ngựa tới nói lớn:
-Trình tướng quân... Binh sĩ của đạo tiền quân đã chạm địch. Bên ta có năm người thiệt mạng còn bên địch cũng bị chết khá nhiều...
Gật đầu Phạm Bách Chước ra lệnh:
- Bằng mọi giá chúng ta phải có mặt ở Tản Viên ngày mai do đó nếu địch rút thì ta tiến, nhược bằng địch cố tình ngăn cản thời ta phải tung toàn lực đánh. Tướng quân hiểu ý của ta?
- Mạt tướng lãnh lệnh...
Vị tướng phất tay ra hiệu. Còi thúc quân thổi dồn dập cùng với tiếng trống trận nổi lên. Theo lời đề nghị của Hồ phu nhân quân Đằng Châu sẽ tấn công địch vào ban đêm vì họ quen thuộc đường lối và địa thế hơn do đó nếu tháo chạy hay rút lui họ không sợ bị quân Hoa Lư truy đuổi. Thêm vào đó là kế nghi binh. Quân Đằng Châu mỗi một người đốt hai cây đuốc khiến cho địch quân tưởng lầm họ rất đông.
Trông thấy đèn đuốc sáng lòa, trống trận rền trời đất quân Hoa Lư có vẻ nao núng. Được thế Phạm Bách Chước thúc quân đánh nhầu tới khiến cho địch phải rút lui. Không ham chiến quân Đằng Châu dưới sự hướng dẫn của toán quân mở đường càn bờ lướt bụi thẳng tiến tới Tản Viên. Suốt một đêm đi không nghỉ tờ mờ sáng quân Đằng Châu được lệnh hạ trại dưới chân núi. Phải mất ba tiếng đồng hồ Phạm Bách Chước mới điều động sĩ tốt phân thành thế ỷ giốc đóng cách nhau ba dặm về hướng đông nam. Mặt trời lên khỏi ngọn cây Phạm Bạch Hổ và năm người con cùng với gia đình của Hồ Vũ Hoa đến nơi các vũ sĩ giang hồ đang tụ hội.
Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch và Nhất Quốc thiền sư đứng đối diện nhau nơi đấu trường. Hai tuyển thủ im lặng mà quần hùng cũng im lặng chăm chú chờ xem cuộc so tài hiếm có. Hai người đều là cao thủ nổi tiếng đại diện cho hai đại môn phái lừng danh nhất giang hồ đương thời. Hơn một ngàn năm qua phái Cỗ Loa từng được mọi người xem như là phái võ nổi tiếng nhất dù có nhiều môn phái khác xuất hiện với những công phu hay tuyệt kỹ đặc sắc. Phần chùa Tướng Quốc cũng vậy. Cách đây khoảng năm trăm năm sau khi đổi tên thành Tướng Quốc Tự, phái võ này bắt đầu lưu lạc và chẳng mấy chốc tạo được một vị thế vững vàng cũng như chia xẻ ảnh hưởng của Cỗ Loa phái trong giang hồ. Hôm nay lần đầu tiên hai phái võ mới thực sự so tài với nhau.
Tiếng còi nổi lên báo hiệu cuộc tranh tài bắt đầu. Đôi bên cùng ôm quyền thi lễ với quần hùng đoạn thi lễ với nhau xong bái tổ. Tăng bào phất phới tung bay Nhất Quốc thiền sư xoạc chân đứng tấn. Chân bước theo chảo mã tấn, tay mặt đưa ra và bàn tay nắm ngay chính giữa thân cây thiền trượng làm bằng gỗ đàn hương trong lúc bàn tay tả nắm lại thành quyền ép sát vào hông; vị thiền sư đại diện cho chùa Tướng Quốc triển khai chiêu thức mở đầu của Kháng Bắc Trượng pháp, một tuyệt kỹ mới lạ và đặc sắc nhất của chùa Tướng Quốc trong gần trăm năm nay. Kháng Bắc trượng pháp do vị tổ sư thứ mười của chùa Tướng Quốc sáng tạo ra để truyền dạy cho các đồ đệ. Dù Bảo Quốc thiền sư đã anh dũng hi sinh trong trận thủy chiến Bạch Đằng Giang lúc ông theo phò Ngô Quyền phá quân Nam Hán song tuyệt kỹ Kháng Bắc trượng của ông ta được các đồ đệ kế nghiệp thay phiên nhau tập luyện và biến nó thành một trong ba tuyệt kỹ trấn môn của Tướng Quốc tự.
Niên kỷ độ ba mươi ngoài mà trở thành chưởng môn phái võ Cổ Loa, điều này chứng tỏ Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch phải là nhân vật lỗi lạc và sự chứng tỏ này không cách gì hay hơn cách đánh bại Nhất Quốc thiền sư. Vị chưởng môn Cỗ Loa phái bồng kiếm đứng im. Thanh trường kiếm của y lại là liễu diệp kiếm nhẹ nhàng, mỏng manh và yếu ớt so với thanh kháng bắc trượng vừa dài vừa nặng của đối thủ.
Không hẹn song phương ra tay cùng một lúc. Ngay lúc đầu trượng vừa bật lên thời mũi kiếm cũng di động song kiếm lại tới trước mục tiêu và mục tiêu là huyệt thần tàng nơi ngực. Tuy nhiên Kháng Bắc trượng pháp của chùa Tướng Quốc quả có những chiêu thức kỳ ảo và quái dị. Ngay lúc mũi kiếm chập chờn nơi mục tiêu, sư Nhất Quốc gặt mạnh cổ tay khiến cán trượng đổi chiều đập mạnh xuống lưỡi kiếm của đối phương. Chưa hết. Cùng lúc đó đầu trượng cũng biến chiêu xẹt tới huyệt nhân nghinh. Bị đối phương giải đòn một cách tài tình,Lê Tuấn Bạch giật mình tức tốc biến chiêu. Đạp bộ chênh chếch sang tả nửa bước cùng với cổ tay gặt mạnh khiến cho thanh kiếm đổi chiều róc một đường xuống bàn tay cầm vũ khí của đối thủ.
- Tuyệt... Lê thí chủ quả có bản lĩnh siêu phàm...
Khai Quốc thiền sư buột miệng khen câu trên. Ông ta quả có thái độ khác người nên mới lớn tiếng khen tặng đối thủ của học trò của mình. Tử Cước Lê Hùng vuốt râu cười khà:
- Đại sư nói như thế hóa ra không công bằng lắm. Lão phu nhận thấy sư Nhất Quốc bản lĩnh đâu kém chi nhất là Kháng Bắc trượng pháp quả nhiên kỳ ảo và biến hóa vô song...
- Đa tạ lời khen của thí chủ tuy nhiên bần tăng đoán Lê thí chủ sẽ thắng cuộc...
- Đại sư dựa vào đâu mà đoán như vậy?
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng hỏi. Khai Quốc thiền sư cười nhẹ đáp:
-Nói về bản lĩnh của đồ đệ thời bần tăng rất tường tận, còn nói về bản lĩnh của Lê thí chủ bần tăng không biết rõ lắm song chắc phải cao thâm hơn nhiều. Do đó bần tăng nghĩ bản đệ tử sẽ không đủ sức để chi trì hơn trăm chiêu. Bần tăng rất mong muốn được thấy Lê chưởng môn trở thành minh chủ giang hồ...
- Đại sư có thể nói rõ lý do...
Kẻ cầm sổ giang hồ lại hỏi tiếp và vị tông chủ của chùa Tướng Quốc thong thả đáp:
- Giới giang hồ của chúng ta hiện đang ở trong thời kỳ rối rắm và suy thoái. Sau cuộc khủng bố của đoàn do thám Hoa Lư không ít thời nhiều lực lượng của giới giang hồ cũng bị yếu đi và nhất là chia rẻ và phân hóa. Do đó chúng ta cần phải có một cao thủ trẻ tuổi được mọi người mến mộ để hướng dẫn và chỉ huy quần hùng đoàn kết thành một mối hầu cứu nước giúp dân...
Nhìn thẳng vào mặt kẻ cầm sổ giang hồ Khai Quốc thiền sư nghiêm giọng nói:
- Trong hàng cao thủ trẻ tuổi hiện nay thí chủ là người có tài cao hơn hết song lại không được nhiều người mến mộ. Phải nói là thí chủ có người thương mà cũng có kẻ ghét, có nhiều bạn mà cũng có lắm kẻ thù. Do đó nếu trở thành minh chủ giang hồ thí chủ sẽ có nhiều trở ngại trong việc chỉ huy cũng như tập họp các vũ sĩ giang hồ thành một khối. Duyệt qua các cao thủ trẻ tuổi hiện nay bần tăng nhận thấy Lê chưởng môn là người có đủ điều kiện để trở thành một minh chủ giang hồ...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ ngắt lời sư Khai Quốc:
- Đại sư hàm ý là tại hạ không nên ra tranh đoạt chức minh chủ giang hồ...
Vị tông chủ Tướng Quốc Tự cười nhẹ:
- Mô Phật... Thí chủ là kẻ thông minh nên dù bần tăng chưa nói thí chủ cũng hiểu rồi...
Trầm ngâm giây lát kẻ cầm sổ giang hồ nói với sư Khai Quốc mà cũng nói với mọi người chung quanh:
- Thật sự tại hạ cũng không muốn làm minh chủ giang hồ chi cho cực thân mình. Mục đích của tại hạ tới Tản Viên là để báo cáo tình hình và nhất là tìm hiểu ý định của chư vị về vụ án tiên đế...
- Trúng rồi... trúng rồi...
Quần hùng la lớn khiến cho mọi người bỏ dở dang câu chuyện để nhìn vào đấu trường. Hai bên đều đình thủ. Người ta thấy Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch bồng kiếm đứng im trong lúc sư Nhất Quốc cũng chống cây thiền trượng xuống đất và thân thể của ông ta run rẩy. Lát sau ông ta khom người khạc ra bụm máu tươi.Khai Quốc thiền sư cười nói:
- Chư vị thí chủ thấy bần tăng nói có sai đâu... Chỉ mới có bảy mươi lăm chiêu thôi...
Dứt lời ông ta phái đệ tử ra đấu trường bảo sư Nhất Quốc nhận bại và trở về chỗ ngồi.
- Bây giờ tới phiên túc hạ trổ tài. Túc hạ muốn ai là đối thủ?
Vô Hình Đao Tôn Nhật hỏi câu trên.Thong thả đứng lên kẻ cầm sổ giang hồ cười nói:
- Tại hạ muốn tự mình mời bất cứ ai trong quần hùng ra đấu trường...
Đứng chính giữa khoảng sân rộng tay kiếm phiêu bạt giang hồ quét mắt nhìn một vòng đoạn cao giọng:
- Tại hạ kính mời một trong chư vị cùng tại hạ múa may vài thế kiếm...
Y nói tới lần thứ nhì mà quần hùng vẫn không có người bước xuống đấu trường. Họ đâu có ngu dại gì mà đấu kiếm với tay kiếm giết người độc địa nhất giang hồ hiện nay.
- Lần nữa tại hạ kính mời...
- Có ta...
Giọng nói trầm trầm cất lên rồi một người đủng đỉnh bước vào đấu trường. Bộ vũ phục màu xanh nước biển bó gọn thân hình tầm thước, phủ ngoài thêm chiếc áo choàng cũng màu xanh, kiếm đeo trên vai, chân quấn xà cạp bằng da, với thần thái uy nghi và kiêu hùng thanh y khách xuất hiện một cách đột ngột không ai biết trước.
- Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên, đương kim trang chủ của Hồ gia trang...
Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng nhìn nhau. Dĩ nhiên họ không lạ lùng gì với Hồ Nguyên mà danh tiếng nổi bật khắp miền duyên hải. Nhưng bẵng đi thời gian mấy năm đây là lần thứ nhất họ mới gặp lại Hồ Nguyên. Cả hai thầm khen ngợi phong thái kiêu hùng của y. Khai Quốc thiền sư gật gù cười nói:
- Đúng là hổ phụ sanh hổ tử... Hồ thí chủ khiến cho bần tăng nhớ tới Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa lúc còn theo tiên đế bình loạn mười hai sứ...
Tử Cước Lê Hùng chép miệng thở dài lên tiếng:
- Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh... Hồ Vũ Hoa có nét phóng dật còn Hồ Nguyên đây lại đượm nét kiêu hùng...
Kẻ cầm sổ giang hồ không có thái độ nào khác lạ hơn ngoại trừ ánh mắt sáng rực nhìn đăm đăm vào Hồ Nguyên. Đình bộ cách đối thủ hơn một bước vị trang chủ họ Hồ hắng giọng:
- Tại hạ hân hạnh được gặp lại các hạ...
Kẻ cầm sổ giang hồ nghiêng mình thi lễ:
- Tại hạ cũng hân hạnh được tái ngộ trang chủ...
Tôn Nhật và Lê Hùng lại nhìn nhau. Hai người nghe phong phanh chuyện Hồ Nguyên và kẻ cầm sổ giang hồ so kiếm với nhau ở thành Đại La song họ không biết một cách rõ ràng. Bây giờ xuyên qua lời đối thoại họ mới biết chuyện đó đã xảy ra đúng như lời đồn đại.
- Các hạ định làm minh chủ giang hồ?
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên lên tiếng hỏi. Kẻ cầm sổ giang hồ vặn:
- Tại sao trang chủ lại hỏi tại hạ câu này. Trang chủ định làm minh chủ giang hồ?
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên nhếch môi cười lạnh:
- Tại hạ tài hèn đức bạc cho nên không dám mơ ước được làm minh chủ của giới giang hồ Đại Việt. Tuy nhiên tại hạ cũng không muốn thấy một kẻ tài đã hèn mà đức còn bạc hơn mình lại làm minh chủ. Nói trắng ra tại hạ không muốn khuất mình chịu dưới quyền sai sử của một kẻ tài hèn đức bạc như...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên dừng lại ở đó song ai ai đều hiểu sáu chữ " tài hèn đức bạc " của y ám chỉ tới một người mà người đó không ai khác hơn là kẻ cầm sổ giang hồ.
Nụ cười khinh bạc nở trên môi tay kiếm giết người trầm giọng hỏi:
- Trang chủ cho rằng tại hạ là một kẻ tài hèn đức bạc?
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên chầm chậm gật đầu cùng với giọng nói trầm hùng chợt cao vút lên. Y đã phổ kình lực vào tiếng nói cho nên âm thanh rền rền ngàn cây nội cỏ khiến ai ai cũng đều nghe được:
- Nửa năm trước tại hạ tán thành về hành vi " làm sạch giang hồ " tuy nhiên lần lần tại hạ đâm ra bất mãn hành vi giết người bừa bải của các hạ. Thử hỏi Đỗ Đình Can, Hắc Giang Quyền Lâm Quốc Tuấn, Thanh Liễu Quán Chủ, Y Sư Hà Vũ, Cự Phú Trần Hành, Đại La Tam Kiệt và nhiều người nữa đã làm hành vi bại hoại nào mà các hạ lại xóa tên của họ trong cõi giang hồ...
Kẻ cầm sổ giang hồ làm thinh không trả lời bởi vì y không biết phải giải thích làm sao về hành vi giết người mà y không có làm.
- Tại hạ không hề ra tay hạ sát những người đó...
Kẻ cầm sổ giang hồ nói một câu yếu xìu. Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cười khẩy:
- Các hạ không giết người thời còn ai ra tay. Tuy tại hạ không mục kích nhưng hàng chục,hàng trăm người đã chứng kiến các hạ dùng kiếm thuật giết ruồi hạ sát những người này...
Hướng về quần hùng Hồ Nguyên cao giọng nói:
- Trong chư vị chắc có người thấy tận mắt kẻ cầm sổ giang hồ ra tay giết người?
- Có tôi...
- Tại hạ thấy y giết y sư Hà Vũ
- Ta thấy y hạ sát Đại La Tam Kiệt...
- Tại hạ chứng kiến y giết Cự Phú Trần Hành...
Hàng chục rồi hàng trăm người tiếp tục lên tiếng. Mĩm cười đắc ý Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên hướng về nơi các nhân vật nổi tiếng nhất đang ngồi. Giọng nói trầm hùng của y từ từ cất lên trong bầu không khí yên tịnh:
- Chư vị đều là bậc trưởng thượng trong giang hồ cho nên tại hạ xin một câu trả lời chính chắn. Trong chư vị có ai thấy kẻ cầm sổ giang hồ hạ sát những người trên?
Đa số nhân vật mà Hồ Nguyên hỏi đều thuộc hàng cao thủ nhất đẳng giang hồ. Họ là trang chủ của thập đại hiền trang,chưởng môn nhân các phái võ lớn nhỏ hay thủ lĩnh hùng cứ một phương do đó lời nói của họ rất có ảnh hưởng đối với mọi người.
- Tại hạ thấy...
Người vừa lên tiếng chính là Độc Thư Sinh Từ Minh, trang chủ của Từ gia trang ở vùng Hà Giang. Tuy không được liệt vào mười gia trang lớn vì nhân số chỉ khoảng trăm người song Từ Minh nổi tiếng giang hồ về ám khí nhất là ám khi có tẩm độc dược.
- Chư vị cũng biết tại hạ là kẻ chuyên xử dụng chất độc cho nên quen biết hết các y sư nổi tiếng của nước ta. Lúc đó lão phu đang làm khách tại nhà của Y Sư Hà Vũ bỗng nghe trẻ báo có khách tới viếng. Hà tiền bối chưa kịp ra tiếp thời khách đã vào tận khách sảnh. Không nói lời nào y đặt lên bàn quyển sổ bìa đen ghi tên Y Sư Hà Vũ... Chuyện gì xảy ra chắc chư vị cũng đoán được...
Chỉ tay về ngay chỗ kẻ cầm sổ giang hồ đứng Độc Thư Sinh Từ Minh nói tiếp:
- Kẻ giết người chính là y. Nhân dạng, vóc dáng, lời nói, thuật xử kiếm và bước chân khổ luyện đều giống y hệt không sai chút nào...
Tằng hằng tiếng lớn Tử Cước Lê Hùng nói:
- Nói rằng thấy tận mắt thời lão phu không thấy nhưng quan sát kỷ càng vết thương nơi yết hầu của Đỗ Đình Can và Lâm Quốc Tuấn thời đúng là kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Vết thương nhỏ, gọn, sâu như làm thành bởi kình khí chứ không phải vũ khí...
Vô Hình Đao Tôn Nhật cũng gật đầu phụ họa:
- Lão phu không hề mục kích kẻ cầm sổ giang hồ giết người. Tuy nhiên quan sát vết thương của nạn nhân thời lão phu nhìn nhận kẻ giết người đã tôi luyện được thuật xử kiếm thượng thừa hiếm thấy trong giới giang hồ nước ta. Lão phu có thể nói trăm năm cũng chưa có người luyện được. Lão phu đôi lần nghe gia phụ đề cập tới ngự kiếm thuật .Đó là thuật xử kiếm mà người luyện dùng kiếm để dẫn truyền kình lực rồi sau đó khi tới gần mục tiêu kình lực mới phát xuất thành kình khí và chính thứ kình khí có khả năng soi vàng xẻ đá này mới giết chết địch thũ. Tùy theo trình độ khổ luyện, tùy theo nội lực sâu hay cạn mà người luyện có thể dùng kình khí đả thương đối thủ nhanh hay chậm hoặc xa hay gần. Khảo nghiệm vết thương của Đỗ Đình Can và Lâm Quốc Tuấn lão phu nhận thấy tuy nhỏ, gọn và sâu song chưa được hoàn hão chứng tỏ thời gian khổ luyện kiếm thuật của kẻ giết người chưa lâu và nhất là nội lực cũng chưa thâm hậu lắm...
Xuyên qua lời nói ai ai cũng đều nhận thấy Tôn Nhật đúng là một vũ sĩ chân chính ở chỗ có sao nói vậy. Ông ta không nói sai sự thực mặc dù kẻ cầm sổ giang hồ đã giết chết cháu nội đích tôn của mình. Không chứng kiến thời ông ta nói không thấy tận mắt. Ngay cả danh xưng ông ta cũng không hề nêu đích danh kẻ cầm sổ giang hồ mà chỉ nói là kẻ giết người.
Dường như hiểu ý của Tôn Nhật sư Khai Quốc lên tiếng phụ họa:
- Bần tăng chưa gặp qua kẻ cầm sổ giang hồ lần nào cũng như không hề mục kích y giết người cho nên không có ý kiến về việc này...
Sau khi nghe qua những lời trên Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cười cười hướng về đám đông cao giọng thốt:
- Tại hạ không có thù hằn gì với kẻ cầm sổ giang hồ; tại hạ cũng không bà con, họ hàng, quen biết gì với những người bị y giết chết. Tuy nhiên là một vũ sĩ tuân theo tôn chỉ của vũ đạo và nhất là lề luật của giang hồ tại hạ đòi hỏi công đạo. Chư vị nghĩ sao?
- Đúng...
- Hồ trang chủ nói đúng...
- Tại hạ đồng ý với Hồ trang chủ...
- Giết người phải đền mạng...
- Báo thù...
Hàng trăm tiếng nói vang vang.Một thanh niên đứng lên nói lớn:
- Kính thưa chư vị... Tại hạ là Hà Phương, trưởng nam của Y Sư Hà Vũ. Trước khi lên đường tham dự đại hội giang hồ mẫu thân có dặn dò một điều là nhờ chư vị nhất là chư vị trong ban tổ chức đại hội giang hồ điều tra về cái chết tức tưởi của gia phụ đồng thời đem thủ phạm ra trước công lý. Gia phụ một đời làm phước, chuyên cứu nhân độ thế mà kẻ cầm sổ giang hồ lại nhẫn tâm hạ sát người...
- Tại hạ là kẻ kế truyền của Lâm gia trang. Chư vị thừa biết gia phu một đời không làm chuyện xấu xa mà lại bị chết oan ức. Tại hạ đòi hỏi công đạo...
Con cháu của Đỗ Đình Can và Cự Phú Trần Hành cũng đứng lên phụ họa. Lời nói của họ được mọi người tán thành tuy nhiên lại đẩy ban tổ chức nhất là Tôn Nhật và Lê Hùng vào tình trạng khó xử.
Mời các nhân vật giang hồ tới Tản Viên khai mở đại hội là do ý kiến của Hồ Vũ Hoa nhằm mục đích tuyển chọn một vị minh chủ để chỉ huy mọi người chống lại Lê Hoàn chứ không phải để đối phó với kẻ cầm sổ giang hồ. Tuy nhiên Hồ Vũ Hoa, thủ lĩnh của thập đại hiền trang lại không có mặt để giải bày cùng mọi người. Lê Hùng láy mắt ra hiệu cho Tôn Nhật. Hiểu ý họ Tôn đứng lên cao giọng thốt:
- Việc tìm ra thủ phạm giết chết Y Sư Hà Vũ, Cự Phú Trần Hành, Đỗ Đình Can và Hắc Giang Quyền Lâm Quốc Tuấn là chuyện đáng làm và đó cũng là bổn phận của vị minh chủ giang hồ mà sự tuyển lựa cũng sắp sửa tới hồi kết thúc. Vậy lão phu xin chư vị nhẫn nại chờ đợi. Nhân danh ban tổ chức lão phu kính mời Hồ trang chủ tiếp tục cuộc tranh tài...
Vài người xì xầm tỏ vẻ bất mãn trước câu nói cứng rắn của Vô Hình Đao Tôn Nhật song không lên tiếng phản đối thêm. Phần Hồ Nguyên cũng hiểu ý của Tôn Nhật do đó y cười cười lên tiếng:
- Hơn tháng trước tại hạ hữu duyên được thưởng thức chiêu kiếm giết ruồi của các hạ...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi:
- Tại hạ cũng thế... Kiếm thuật của Hồ trang chủ cao minh lắm...
- Đa tạ...Kiếm thuật của các hạ đúng là kiếm thuật giết ruồi...
Lạc Đạo kiếm Hồ Nguyên nhấn mạnh hai chữ " giết ruồi " khiến cho quần hùng có người bật cười vì hiểu cái ý chê bai của vị trang chủ họ Hồ.Kẻ cầm sổ giang hồ cũng biết Hồ Nguyên chê bai kiếm thuật của mình chỉ giết được ruồi chứ không giết được người.
- Hồ trang chủ nói đúng... Kiếm thuật của tại hạ là kiếm thuật giết ruồi, những con ruồi được ghi danh trong sổ giang hồ...
Quần hùng lên tiếng xì xầm về lời nói cao ngạo của kẻ cầm sổ giang hồ. Khai Quốc thiền sư, Vô Hình Đao Tôn Nhật, Tử Cước Lê Hùng và các nhân vật ngồi nơi khán đài chính dù không nói ra song cũng lộ vẻ phật lòng.
- Lần nữa ta muốn mời các hạ một chiêu kiếm. Nếu muốn làm minh chủ giang hồ các hạ phải hóa giải được chiêu kiếm của ta...
Vành môi hơi nhếch thành nụ cười khinh bạc kẻ cầm sổ giang hồ lạnh giọng:
- Mời trang chủ...
Song phương cùng triển công phu trầm tịnh. Không khí lặng trang. Người người nín thở. Mấy ngàn vũ sĩ hiện diện nơi núi Tản Viên chăm chú nhìn vào đấu trường mong thấy được chiêu kiếm của hai đối thủ. Đa số người trong bọn họ chỉ nghe lời đồn đại song chưa hề thấy tận mắt thuật xử kiếm đặc dị của Hồ Nguyên. Tuy nhiên dám ngang nhiên thách thức y tất có bản lĩnh để hóa giải được chiêu kiếm giết người bằng không y đâu có điên khùng hoặc ngu dại gì mà chường mặt ra để chịu chết.
Rẹt... Rẹt... Quần hùng không một ai thấy được hai đối thủ xuất chiêu. Họa hoằn nếu có người nào thấy được thời cũng chỉ thấy lờ mờ và khi họ thấy thời sự kiện đã xảy ra rồi. Hàng ngàn cặp mắt nhìn đăm đăm vào hai mũi kiếm nhọn hoắt chỉa ngay yết hầu của hai người.
Thanh kiếm đen tuyền của kẻ cầm sổ giang hồ chong ngay yết hầu của Hồ Nguyên thời mũi kiếm nhọn hoắt của vị trang chủ lừng danh cũng chĩa ngay huyệt thiên đột nơi cổ họng của đối thủ.
Hiện diện nơi Tản Viên ngày hôm nay cũng có nhiều người là kiếm thủ lừng danh giang hồ song họ đều nhìn nhận kiếm thuật của kẻ cầm sổ giang hồ và Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên quả nhiên có điểm độc đáo và khác thường. Bất cứ vũ sĩ nào khi thi triển vũ thuật cũng đều chú tâm tới nhiều yếu tố quan trọng như biến ảo, hoa mỹ, mới lạ; nhưng hai yếu tố chính xác và thần tốc được mọi người xem như quan trọng nhất.
Rẹt.. . Rẹt.. . Hai đối thủ cùng lượt tra kiếm vào vỏ. Lát sau kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng:
- Tại hạ mời trang chủ chiêu kiếm thứ nhì...
Rẹt.. Âm thanh giết người nổi lên khô gọn. Chát.. Vũ khí chạm nhau tóe lửa. Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên khoanh tay đứng im và trên môi của vị trang chủ họ Hồ còn nguyên nụ cười ngạo nghễ. Không ai thấy rõ song người ta đều biết Hồ Nguyên đã giải được chiêu kiếm giết người của kẻ cầm sổ giang hồ.
Tiếng la hét nổi lên như tán thưởng và cổ vỏ cho Hồ Nguyên. Phần kẻ cầm sổ giang hồ im lìm suy nghĩ. Hơn nửa năm trước đây tại sào huyệt của Ngư Vương Trầm Lãng y đánh bại Hồ Nguyên một cách dễ dàng. Làm thế nào trong quãng thời gian ngắn ngủi kiếm thuật của Hồ Nguyên lại tăng tiến một cách mau lẹ có thể nói ngoài sức tưởng tượng của y. Phải gặp được cơ duyên hãn hữu hay kỳ ngộ nào đặc biệt nên mới có được thuật xử kiếm đặc dị.
- Ta mời các hạ một chiêu kiếm...
Lồng trong tiếng nói bàn tay chuyên cầm kiếm của vị trang chủ họ Hồ hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt... Âm thanh giết người nổi lên nghe nhức buốt thịt da. Mũi kiếm vút tới mục tiêu nhanh khủng khiếp.
Trước khi bàn tay của đối phương hất ngược về sau thời bàn tay của kẻ cầm sổ giang hồ đã nhích động. Tuy nhiên ngay lúc bàn tay vừa chạm vào chuôi kiếm y cảm thấy đan điền quặn đau đồng thời cánh tay cầm kiếm mềm nhũn ra hầu như không còn chút sức lực nào.
Kinh hoàng vì tình trạng xảy ra một cách đột ngột y vận dụng hết nội lực bản thân nhích người sang tả không để cho mũi kiếm của đối thủ đâm vào yết hầu. Bựt... Kẻ cầm sổ giang hồ lảo đảo lùi lại.
- Trúng rồi... Y trúng thương rồi...
Tiếng người la lớn. Không hẹn mọi người cùng đứng bật lên nhìn chăm chú vào tay kiếm giết người lừng danh giang hồ. Thân thể run nhè nhẹ, máu thấm đỏ ướt cả thân áo trước, nét mặt tái xanh, kẻ cầm sổ giang hồ im lặng nhìn đối thủ. Tuy y không tỏ thái độ nào khác lạ song mọi người đều hiểu rằng thương thế của y rất trầm trọng cũng như y đang lâm vào tình trạng thập tử nhất sinh.
- Ta mời các hạ một chiêu kiếm nữa...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên hất tay về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt... Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên rợn người. Ánh kiếm chớp ngời dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Kẻ cầm sổ giang hồ xuôi tay chờ chết. Y không còn đủ sức lực để rút kiếm.
Đột nhiên một bóng người lạng mình vào đấu trường. Chát... Sắt thép chạm nhau tóe lửa. Song phương cùng đình thủ. Mọi người buột miệng kêu ồ khi thấy nhân vật vừa xuất hiện chính là Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, thủ lĩnh của thập đại hiền trang.
- Phụ thân...
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên kêu lớn và giọng của y chứa nhiều kinh ngạc. Tra kiếm vào vỏ Hồ Vũ Hoa cười gằn:
- Phải chính ta... Ngươi học ở đâu mà có được thứ kiếm thuật giết người độc địa như vậy. Ai truyền thụ cho ngươi thứ kiếm thuật giết người ngã ngựa. Chắc ngươi quên những lời giáo huấn của ta...
Lạc Đạo Kiếm hơi đỏ mặt khi bị phụ thân trách mắng. Nếu đúng là một vũ sĩ giang hồ chân chính thời y không nên ra tay hạ sát đối thủ đang bị thương.
- Dung nhi...
- Thưa cha gọi con...
Hồ phu nhân lên tiếng. Nhẹ gật đầu Hồ Vũ Hoa hắng giọng:
- Con ra đây ta có chuyện muốn nhờ...
Hồ phu nhân thong thả bước ra đấu trường. Quay nhìn kẻ cầm sổ giang hồ Hồ Vũ Hoa nhẹ hỏi:
- Thương thế của túc hạ ra sao?
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi:
- Tuy nặng song tại hạ có thể chi trì được...
Gật đầu Hồ Vũ Hoa nói với Hồ phu nhân:
- Con hãy dìu ân nhân ra khỏi đây để ta chữa trị thương thế cho người...
Liếc nhanh trượng phu Hồ phu nhân cúi đầu bước tới dìu kẻ cầm sổ giang hồ rời khỏi đấu trường. Quần hùng nhìn nhau thầm thắc mắc trước diễn biến đột ngột vừa xảy ra. Phải có uẩn khúc hoặc bí ẩn bên trong cho nên con muốn giết người còn cha lại muốn cứu người.
Hướng về khán đài chính nơi tông chủ các môn phái đang ngồi bàn tán Tam Phong Kiếm Hố Vũ Hoa cao giọng:
- Mười mấy năm theo tiên đế bình loạn mười hai sứ chư vị cũng biết Hồ Vũ Hoa tôi hành sự cẩn thận và cố tránh không làm chuyện gì bậy bạ trái với lương tâm của mình...
Ngừng lại một chút ông ta thong thả tiếp:
- Khai Quốc đại sư... Đại sư vốn quen biết với lão phu không những trong thời gian bình loạn mười hai sứ mà mười mấy năm nay lão phu từng là khách thường xuyên của Tướng Quốc Tự cho nên lão phu xin hỏi đại sư có thấy hoặc nghe lão phu làm điều gì sái quấy hay phương hại tới đạo nghĩa giang hồ không?
Khai Quốc thiền sư đáp liền không do dự :
- Mô Phật... Bần tăng với thí chủ quen biết nhau mấy chục năm mà thủy chung bần tăng chưa hề nghe người ta than phiền về hành động bại hoại mà chỉ nghe thiên hạ đua nhau ca tụng hành vi hào hiệp của Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa mà thôi...
- Đa tạ đại sư... Tôn huynh và Lê huynh... Ba chúng ta từng chia cơm xẻ áo, vào sinh ra tử và tình thân hơn thủ túc cho nên tôi xin được giải bày sự việc như sau...
Giọng nói của Hồ Vũ Hoa chợt cao vút lên như ông ta đã phổ kình lực vào tiếng nói để cho ai ai củng đều nghe được:
- Nếu là một vũ sĩ giang hồ chân chính thời ân oán phải phân minh. Ân đền oán trả. Câu nói đó thường được chúng ta đề cập trong lúc trà dư tửu hậu. Tuy nhiên cổ nhân ta cũng có câu: " Lấy oán báo oán thời oán ấy chập chùng mà lấy đức báo oán thời oán ấy tiêu tan...".
Vị tông chủ của chùa Tướng Quốc lên tiếng:
- Mô Phật... Hồ thí chủ nói không sai. Lấy oán mà báo oán thời oán không bao giờ dứt được...
- Không lần gặp gỡ hay quen biết mà chỉ vì lòng hào hiệp của một vũ sĩ cho nên kẻ cầm sổ giang hồ đã bao phen cứu nạn cho con dâu và cháu nội của lão phu. Hành vi này đừng nói chi lão phu mà toàn thể người của Hồ gia trang phải ghi nhớ không bao giờ quên...
Quay sang Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên còn đang đứng xớ rớ trước mặt mình Hồ Vũ Hoa trừng mắt hỏi lớn:
- Ngươi nói rằng vì đạo nghĩa giang hồ mà ra tay trừ khử một kẻ giết người phải không?
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên đáp nhanh:
- Trình phụ thân hài nhi có nói điều đó cùng mọi người...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa cười khẩy:
- Ngươi nói rằng kẻ cầm sổ giang hồ giết người vậy ta hỏi chính ngươi có mục kích y giết người hay là ngươi chỉ nghe thiên hạ đồn đại?
Hồ Nguyên lúng túng không trả lời được. Hồ Vũ Hoa hỏi gằn:
- Ngươi có thấy y dùng kiếm giết người không?
Hồ Nguyên nín lặng không trả lời. Hướng về quần hùng ngồi trên khán đài chính vị lão trang chủ họ Hồ cao giọng:
- Chư vị cũng như lão phu suốt đời cố gắng hành sự một cách quang minh chính đại. Có nói có mà không sẽ nói không. Vì lẽ đó lão phu xin hỏi trong mấy ngàn vũ sĩ giang hồ hiện diện ở đây ngày hôm nay có bao nhiêu người mục kích kẻ cầm sổ giang hồ ra tay giết người lương thiện?
Quần hùng im lặng không trả lời. Thật lâu mới có người lên tiếng:
- Tại hạ thấy...
Người vừa lên tiếng không ai khác hơn Độc Thư Sinh Từ Minh. Khẽ gật đầu Hồ Vũ Hoa hướng về chỗ Từ Minh ngồi:
- Từ trang chủ là một nhân vật tiếng tăm cho nên lời nói phải được mọi người tin tưởng. Tuy nhiên chỉ vin vào lời nói của một mình trang chủ thời lão phu e có điều sơ thất...
Độc Thư Sinh Từ Minh hơi đỏ mặt rồi hỏi vặn:
- Hồ lão trang chủ cho rằng tại hạ nói dối?
Hồ Vũ Hoa cười lớn đáp:
- Lão phu không cho Từ trang chủ nói dối mà nghĩ Từ trang chủ nói chưa đúng hết sự thật...
Ngừng lại giây lát như để suy nghĩ Hồ Vũ Hoa nói tiếp:
- Chuyện kẻ cầm sổ giang hồ có phải là kẻ sát nhân hay không liên quan tới nhiều người cũng như có nhiều bí ẩn phức tạp. Vì lẽ đó lão phu xin mời một người trong cuộc ra đây giải bày để cho chư vị hiểu tận tường..