Ở một phương diện, cô xem như đã hiểu được Thẩm Ám. Bên cạnh có người thay đổi hoàn toàn như vậy, anh sẽ chọn yên lặng quan sát thì cũng thật bình thường với tính cách của anh. Về một phương diện khác, cô lại cảm thấy quỷ dị, cảm thấy mờ mịt. Một boss phản diện làm sao mà có thể trọng sinh đây? Kỳ ngộ giống như vậy, không phải chỉ dành cho nhân vật chính thôi hay sao?
Trong lúc nhất thời cô vậy mà cũng không có tinh thần gì đuổi Thẩm Ám đi.
Hơn nữa gần nhất Thẩm Ám cũng rất bận.
Vân Yên nhìn qua như là đã tha thứ anh, nhưng không biết vì sao lại bắt đầu trở nên xa lạ với anh. Kể từ sau cái ôm khi anh bộc trực xong thì cô không lại cho anh ôm nữa. Còn tự tay dọn dẹp phòng bên cạnh cho anh dọn vào ngủ.
Anh không vừa ý, hơn nửa đêm lăn lộn vào phòng cô, biết bản thân sẽ bị đuổi ra ngoài nhưng anh chỉ là muốn nói thêm mấy câu với cô, nghe cô mắng mà thôi. Vậy mà cái gì cô cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn anh một cái rồi ôm chăn đi ra ngủ sofa.
Thấy không bị đánh, Thẩm Ám còn sững sờ một chút, sau đó lại một lần nữa đi theo qua.
Sofa trong nhà rất lớn, hai người chen chen một chút cũng có thể ngủ được. Vân Yên hướng mặt vào trong sofa, cô cuộn mình thành một con tôm, giống như không có cảm giác an toàn, Thẩm Ám chen chúc lên, dán chặt lấy cô.
Cô cứng lại một chút, bởi vì duỗi thân không được, muốn động cũng không có cách nào động. Sau đó Vân Yên cảm giác được một nụ hôn thật nhẹ nhàng trên tóc, thân thể cô căng chặt.
Thẩm Ám vén qua sợi tóc đang che lấy mặt cô, môi anh để sát vào, ngay khi sắp đụng tới môi cô mới dừng lại.
Anh híp mắt lại, không vui nói: “Em đang sợ anh?”
Lông mi Vân Yên run run lên, nhưng cũng rất thành thật mà trả lời: “Ừ”
Thẩm Ám im lặng vài giây không nói gì, phỏng chừng là cạn lời với cô. Nhưng ngón tay đang vuốt ve mái tóc cô lại vẫn ôn nhu như cũ.
“Yên tâm” anh cắn cắn vành tai cô một chút giống như đùa nghịch, sau đó thấp giọng nỉ non: "Anh không nỡ bắt nạt em”
Không biết là do bị cắn hay là bởi vì lời nói ái muội không rõ kia của anh mà Vân Yên lại đỏ mặt. Cô thành thạo khi đối mặt với “Thẩm Ám ngốc”, nhưng khi gặp phải mặt hàng vô lại không đúng đắn này thì lại luôn không biết làm sao.
Cũng may Thẩm Ám cũng không ép buộc cô, anh biết hiện tại không nên lấn tới quá. Anh buộc chặt cánh tay, đè cằm ở trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại nói:”Ngoan, ngủ đi”
Sau đó bàn tay luồn vào vào chăn nắm lấy tay cô.
Trong không gian nhỏ hẹp này, lại ngoài ý muốn làm cho người ta có cảm giác an toàn
Vân Yên nghe tiếng hít thở đều đều của anh, an lòng lại, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Suốt cả một đêm, Thẩm Ám ngủ đặc biệt mệt mỏi.
Chỗ ngủ nhỏ, Vân Yên lại thích lộn xộn, luôn muốn bò lên người anh, Thẩm Ám liền dứt khoát bế cô nằm lên người luôn. Nhưng Vân Yên lại không vui, giống như nhất định phải dựa vào sức mình để trèo lên, sau khi được ôm lên thì lập tức lăn lịch bịch xuống dưới, sau đó tự bản thân lọ mọ bò lên trên lại.
Cứ cọ cọ như vậy, cọ một hồi liền làm cho toàn thân Thẩm Ám nổi lửa.
Ngực anh phập phồng một hồi mới đưa tay giữ chặt cô, Vân Yên bị anh chọc trúng, cô còn không vui mà giãy vài cái, mò tay xuống muốn hất thứ đang cộm vào người mình ra, Thẩm Ám không trốn được, làm cho cô vừa vặn bắt được, hơi thở của anh lại thô nặng hơn vài phần.
Nhưng rốt cuộc cô là đang ngủ, hất vài cái cũng hất không ra nên cô cũng buông tha, Vân Yên cọ cọ lên ngực anh rồi lại ngủ tiếp.
Còn Thẩm Ám, cả đầu đều là cảnh tượng kiều diễm, căn bản là ngủ không được. Tay anh run rẩy mò vào trong quần áo của Vân Yên.
Sáng sớm hôm sau, Vân Yên tỉnh lại ở trên ngực Thẩm Ám.
Cả người cô đều đè trên người anh, tư thế của anh cứng ngắc, trừ bỏ một cánh tay thỉnh thoảng vuốt vuốt mái tóc dài của cô thì toàn thân cũng không nhúc nhích.
Vân Yên ngửa đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào anh. Anh thoát lực giật giật người, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô.
Cô ngẩn người một chút xong liền tát một cái lên mặt anh. Nhân cơ hội muốn chạy thì lại bị anh túm eo kéo trở về. Anh xoay người đặt cô ở dưới thân, lại muốn hôn cô một chút, vừa lại gần thì làn môi chạm vào lòng bàn tay của cô.
“Không muốn!” Vân Yên tủi thân mà lên án nói: "Anh còn chưa đánh răng”
Thẩm Ám: “……”
_____
Ở chung lại lần nữa làm Vân Yên thấy thật không quen.
Hơn nữa người này còn thay đổi, trở thành một kẻ lưu manh. Vân Yên trốn anh cũng trốn không được, anh bắt được cơ hội liền muốn hôn cô một cái.
Cũng may chưa tới vài ngày thì Chu Mạn Chi qua, còn mang cho cô một lời mời mới.
[Gặp nhau cuối tuần] là một chương trình lâu đời trong các chương trình thực tế quay trong nhà, đã nổi rất nhiều năm nhưng vẫn chưa có xu hướng hạ nhiệt, không ít phim truyền hình, điện ảnh đều lựa chọn lên tiết mục này để tuyên truyền. Trong lúc vô ý Vân Yên cũng đã xem được nửa kỳ của chương trình, cảm thấy chương trình này rất vui.
Nhưng mà trở thành người đứng trên đài kia thì một chút cũng không vui.
Hôm nay Vân Yên mặc áo lông với váy ngắn, dưới chân đi một đôi giày thể thao gọn nhẹ, mái tóc dài búi thành một cục tròn tròn, trang điểm rất nhạt.
Cùng lên đài là hai người MC, một nam một nữ, ở hậu trường đã có giới thiệu qua. Một người gọi là "Anh Béo”, một người gọi là Hạ Tư Tư, người khác hay gọi là chị Hạ.
Còn có vài người trong đoàn phim tới. Có nữ chính Phó Tây Mộng, nữ phụ Kiều Yên Nhiên, nam chính không có tới, nhưng có nam phụ tới đắp vào, nam phụ gọi là Chu Nhiên, Vân Yên không có hợp tác với anh ta nhiều lắm nên hai người cũng không quen biết.
Lúc trước ở hậu trường mọi người chỉ biết được quá trình đại khái mà không có kịch bản cụ thể. Vân Yên ít tham gia chương trình truyền hình nên lúc này có chút hơi khẩn trương, thời khắc ghi nhớ lời dặn của Chu Mạn Chi, ít nói ít sai.
Chương trình hôm nay là có hai tiết mục chơi trò chơi cùng với một tiết mục hỏi đáp, hỏi đáp đi con đường tình cảm, nhưng trò chơi lại nghe nói là đã đào sẵn hố. Bắt đầu muốn chia hai đội đỏ xanh, sau đó thi “Kéo co”. Ở giữa đoạn dây thừng có buộc một tấm thẻ không có nhãn, bên trên viết trừng phạt hoặc là khen thưởng, đội nào sau khi lấy được thì được quyền lựa chọn giữ lại cho đội mình hoặc là cho đội đối thủ nhưng không được nhìn trước bên trong viết cái gì.
Trên đài có tổng cộng 6 người, lại có thêm mấy người mặc áo đen. Anh Béo và Hạ Tư Tư chia nhau làm đội trưởng, dùng kéo búa bao để quyết định xem ai chọn đội viên trước.
Mấy người mặc áo đen đều là thân thể khỏe mạnh, Hạ Tư Tư đã thắng cả mấy ván đầu tiên nên đã lựa hai người áo đen qua. Anh Béo hô thảm, rốt cuộc thắng được hai trận mới chọn đi người mặc áo đen thừa lại với Chu Nhiên.
Cuối cùng còn thừa lại chỉ có Kiều Yên Nhiên và Vân Yên.
Hai người thân cao không khác nhau lắm nhưng Kiều Yên Nhiên nhìn qua so với Vân Yên thì càng khỏe hơn một chút, nên Hạ Tư Tư không quá do dự liền chọn Kiều Yên Nhiên.
Bên đội anh Béo, trừ bỏ anh mặc áo đen ra thì mấy người còn lại nhìn qua cũng không làm được gì, ngay cả bản thân anh cũng chỉ là hơi béo thôi, không có sức lực gì lắm. Anh đã buông tha cho chiến thắng rồi, giả khuôn giả dạng chạy qua đội đối thủ xin bọn họ buông tha cho bản thân, đừng đưa cho mình tấm thẻ, sau đó thở ngắn than dài mà tiếp nhận Vân Yên.
Có năm phút thời gian để thương lượng chiến sách.
Đội kia đã ồn ào vây quanh nhau bàn bạc, bên anh béo cũng chỉ tùy ý nói vài câu cho có. Tuy rằng là hiệu quả cho tiết mục nhưng biểu cảm thất vọng của anh Béo cũng quá giống thật. Lúc làm nóng người, Vân Yên lộ ra một mặt nghiêm túc mà vỗ vỗ vai anh: "Anh Béo, anh yên tâm, chúng ta sẽ thắng”
Anh Béo nhanh chóng nghẹn họng cô: “Thắng trong mơ ấy.”
Vân Yên: “……”
Lúc lên sân khấu, Vân Yên bị xếp ở giữa.
Hai bên đã dọn xong tư thế, vừa nghe được tiếng bắt đầu đã hây hây kéo dây, Vân Yên chỉ là hơi dùng sức kéo một cái thì cả một đội đối thủ đã ngay ngắn chỉnh tề té sấp qua.
Anh Béo, Chu Nhiên cùng người áo đen, ba người họ căn bản là còn chưa bắt đầu kéo nữa, liền đã nhìn thấy một đám người ngã sấp xuống, bọn họ cũng sững cả người.
Sau đó, vốn dĩ Vân Yên không có cảm giác tồn tại gì lại bỗng chốc trở thành nhân vật trung tâm.
Anh Béo chậc chậc thấy bảo kỳ lạ, Hạ Tư Tư cũng nhéo bên trái xoa bên phải cô. Sau đó còn sắp xếp cho người áo đen lên vật tay với cô, cả ba người áo đen đều thua. Anh Béo không tin cho nên tự mình lên, vẫn là thảm bại, bị Hạ Tư Tư cười nhạo nửa ngày nên cực kì tủi thân nói: "Cô ngon thì lên thử xem nha”
Hạ Tư Tư vậy mà thật sự đi lên nắm lấy tay của Vân Yên, chị Hạ nháy nháy mắt với cô: “Để chị thua đẹp một chút nha bé”
Sau đó thừa dịp Vân Yên đang suy nghĩ làm sao cho chị ta thua xinh đẹp một chút thì chị Hạ liền bắt đầu dùng sức, kết quả Vân Yên lại theo phản xạ có điều kiện mà bẻ trở về, cho nên thua còn thảm hại hơn.
Quyền phân chia cũng đến trong tay Vân Yên.
Tổng cổng có sáu cái thẻ, trước khi mở ra thì ai cũng không biết bên trong là tốt hay là xấu. Vân Yên nghĩ một chút, giữ lại ba cái chia đều cho cô, anh Béo với Chu Nhiên, còn thừa lại ba cái thì cho đội thua bên kia.
Nói như vậy, trên thẻ đều là chút nhiệm vụ ma quỷ, cực kì ít có khen thưởng. Nhưng hôm nay vừa mở ra, trên cơ bản tất cả đều là cực kì ôn hòa.
Anh Béo là được video call với mẹ mình, khi video tắt rồi, anh còn cảm tính mà rớt vài giọt nước mắt.
Chu Nhiên là ở hiện trường làm một món ăn, nhân viên công tác đưa lên một phòng bếp nhỏ đơn giản.
Phần thưởng của Phó Tây Mộng là ăn hết đồ ăn mà Chu Nhiên làm.
Hạ Tư Tư phải làm vài biểu cảm xấu, còn phải được người xem bỏ phiếu mới được thông qua.
Kiều Yên Nhiên là cho mọi người xem điện thoại di động của mình, cô đã dự phòng vài cái, trợ lý đưa cho cô sạch sẽ, bên trong cũng không đồ gì linh tinh.
Mà Vân Yên, là gọi điện thoại cho số gần nhất trong lịch sử cuộc gọi.
Vân Yên lại không có điện thoại dự phòng, điện thoại của cô bị đưa lên, kết nối với màn hình lớn.
Cô vừa mở ra điện thoại, đập vào mắt trước tiên là một cái tin nhắn.
- -----Cục cưng, có nhớ anh không? Anh nhớ em.