Thẩm Ám không trả lời.
Vân Yên tiếp tục đâm anh: “Bị em đoán trung rồi đúng không, hử?”
Thẩm Ám vẫn không nói tiếng nào.
Vân Yên ngẩng đầu lên nhìn, tên Thẩm Ám này vậy mà lại đang nhắm mắt giả bộ ngủ. Đầu của anh hơi nghiêng, lông mi yên tĩnh buông xuống, hơi thở vững vàng, bộ dáng này thật sự là có thể đem đi ra lừa người khác.
Nhưng Vân Yên biết, anh căn bản là không có ngủ.
Cô đưa tay lên sờ sờ lông mi của anh. Hơi thở của anh ngừng một chút, lông mi không khống chế được mà run rẩy, từng đợt quét qua lòng bàn tay của cô.
Vân Yên không muốn cứ chọc thủng như vậy, cô còn chưa có chơi đủ mà. Vì thế lại rụt tay về, ánh mắt trượt từ hàng lông mi thẳng tắp của Thẩm Ám xuống cằm của anh, sau đó là trái cổ trồi ra.
Cô chớp chớp mắt, tò mò mà chạm vào một chút, nhòn nó lăn lên lăn xuống, lại chạm vào lần nữa.
“Chơi vui không?” Giọng nói của Thẩm Ám trầm thấp, anh rũ đôi mắt đen lánh nhìn cô, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Vân Yên giống như một con cừu non, không hề phát hiện đằng sau là một con sói đang ngủ đông, đôi mắt cô cong thành hình trăng non, còn ngây ngốc mà trả lời anh: “Chơi vui”
Tay trái của Thẩm Ám ban đầu vẫn luôn bị cô đè ở dưới người, lúc này đã vói vào trong áo ngủ của cô, một chút một chút mò lên lưng cô, không có sờ tới nút thắt nhỏ anh không biết mở, Thẩm Ám còn mờ mịt trong chốc lát. Không biết từ khi nào mà Vân Yên đã cởi áo lót ra.
Phát hiện cô không có mặc áo lót, hơi thở Thẩm Ám trở nên căng thẳng, thanh âm có chút khô khốc.
“Đừng phá” Hiện tại Vân Yên thật yên tâm với anh, chỉ nghĩ là anh đang giỡn chơi với mình. Cách lớp quần áo, trở tay kéo tay anh từ trên lưng mình ra.
Thẩm Ám thật nghe lời mà rút tay ra, sau đó lại chậm rãi quấn lấy cổ tay cô.
Vân Yên muốn bỏ tay anh xuống, để anh ôm lấy mình. Hất hất, hất không ra, cô khó hiểu hỏi: “……Anh làm gì vậy?”
Tiếng thở dốc của Thẩm Ám thô nặng, ánh mắt nhìn cô có chút đáng sợ, anh kéo tay cô xuống dưới, nhẹ giọng dụ dỗ cô: “Ngoan……anh dạy em một trò chơi vui hơn”
…...
Vân Yên cũng không biết đã qua bao lâu, tay cô mỏi đến không nâng lên nổi nữa thì mới được anh giải phóng.
Cô được Thẩm Ám ôm xuống giường rửa tay, mặt Vân Yên đã đỏ như cà chua. Cô trộm liếc nhìn vẻ mặt thỏa mãn, xuân phong đắc ý (*) của Thẩm Ám ở trong gương, Vân Yên âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
(*)春风得意: “Xuân phong đắc ý”: Xuất xứ từ bài thơ “ Đăng khoa hậu”, ý chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi.
Sau đó liền bị hôn lên khóe môi.
Cô sửng sốt một chút, đầu hơi ngửa ra đằng sau nhưng Thẩm Ám lại cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi không được nghỉ ngơi chút nào của cô.
Vân Yên dần dần thấy hít thở khó khăn, cô mềm thành một bãi nước ở trong tay anh, trong lòng còn thầm mắng: Thật sự là một tên cầm thú.
____
Hai người ôn tồn đến nửa đêm, hoàn toàn không biết trên mạng đã bùng nổ luôn rồi.
Đóa Đóa: Tình huống gì đây??? Mắt tôi mù sao??? Kết hôn đã nửa năm???
Một con bướm hoa: Cho nên Vân Yên đã kết hôn từ sớm? Còn gả cho Thẩm Ám?
Có gì mà không thể: Mợ nó hai người thật xứng đôi a a a a!
Ngày mai sẽ tốt hơn: Thẩm Ám này là Thẩm Ám kia của nhà họ Thẩm sao? Có ai đi đào bới một chút đi.
Hoa Bỉ Ngạn: So sánh ảnh chụp, tư liệu thì người sáng lập ra Trọng Trạch chính là đứa con ngốc Thẩm Ám của nhà họ Thẩm! Phục thật, không phải là hồi nhỏ anh ta bị ngốc sao, ngốc xong rồi là có thể lập tức mở công ty? Lợi hại lợi hại.
Thượng Tà: Trời ạ, nhớ không lầm thì hai ngày trước, người sáng lập của Trọng Trạch tố cáo Thẩm Minh đi? Giới nhà giàu loạn thật nha.
Hè tới lần thứ 38: Cho nên, Vân Yên đã sớm gả vào nhà họ Thẩm? Cổ cũng không phải bị ông già nào bao nuôi, cũng không có làm kẻ thứ ba chen giữa Thẩm Minh với Kiều Yên Nhiên???
Tì Mộc đồng tử: Chị gái vẫn luôn giải thích nhưng không có người nghe, bây giờ oan khuất rốt cuộc được rửa sạch, khóc.
Tửu Thôn đồng tử: Fan Kiều Yên Nhiên bị vả mặt rồi đúng không? Người từ trước tới nay bị mấy người công kích chính là chị dâu của Nhiên Nhiên nhà mấy người đó!
Thiếu vũ đại thiên cẩu: Hôm nay fan Kiều Yên Nhiên sao lại không nói chuyện nữa rồi? Miệng mồm bình thường không phải là lợi hại lắm sao?
Truy Nguyệt Thần: Thế giới này quá kỳ ảo rồi, hôm trước fan Kiều Yên Nhiên còn mắng Vân Yên đừng mơ mộng hão huyền, không có khả năng gả vào nhà giàu đâu, hôm nay Vân Yên liền thành phu nhân nhà giàu?
Quỷ thiết: Mấy người nhục mạ Vân Yên (ảnh chụp màn hình) đâu hết rồi? Nhanh chóng đi ra bị đánh đi!
……
Bị đánh thì đương nhiên là không thể bị đánh thật, không ít fan mắng mấy lời khó nghe của Kiều Yên Nhiên đều đã bị khóa nick cả. Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Ám làm, lúc trước còn có chuyện cố kỵ nên mới làm không rõ ràng. Hiện tại cũng đã công khai, tất cả mọi người đều biết Vân Yên là vợ anh nên đã có thể bao che quang minh chính đại.
Đương nhiên cũng có thể quang minh chính đại bắt nạt cô.
Sáng sớm, Vân Yên vừa tỉnh dậy. Đã thấy cánh tay của Thẩm Ám chống ở hai bên người cô, đầu anh đang vùi vào cổ cô hôn mút. Thỉnh thoảng lại cắn cắn một cái, rồi lại mút một chút, có thứ còn đang vào cô, làm cho Vân Yên thấy hơi đau.
Vân Yên cúi mắt nhìn người mình liền tức giận đến muốn đánh người. Trên người cô một cái lại một cái, toàn bộ đều là dấu hôn màu hồng phấn.
Cô hít vào một hơi, tự nói với mình trong lòng là phải nhịn, phải nhịn, người này rất không có cảm giác an toàn, cô càng tức giận thì anh lại càng cho là cô muốn ly hôn, đến lúc đó lại có phiền toái nữa. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ám vừa để lại xong dấu tiếp theo, trên mặt lộ ra biểu cảm cực kỳ thỏa mãn, cực kỳ kiêu ngạo, rốt cuộc Vân Yên cũng không kiềm chế được nữa, nâng lên một chân, đá anh lăn xuống giường.
Thẩm Ám ngồi ở trên thảm, lúc này còn chưa ý thức được là Vân Yên giận anh, chỉ nghĩ là cô còn chưa ngủ tỉnh nên mới không vui. Anh liền mặt dày bò về lại, định nói thời gian còn sớm, anh lại dỗ cô ngủ thêm chút nữa. Vân Yên chỉnh lại cổ áo, đầu cũng chưa nâng, vừa liếc nhìn thấy anh lại định bò lên giường liền cực kỳ nhanh chân, lại đạp Thẩm Ám xuống.
Lúc này Thẩm Ám mới hiểu được là cô giận anh.
____
Vân Yên rửa mặt xong, mở ra tủ đồ tìm quần áo thay.
Quần áo của cô và Thẩm Ám đều đã nhét ở chung với nhau, là do Thẩm Ám mỗi ngày một bộ lại một bộ, thừa dịp cô không chú ý liền vụng trộm chuyển qua. Quần áo của anh thật sự rất ít, cũng chỉ bằng 1/3 quần áo của cô. Ở trong góc xó tủ quần áo chiếm một chỗ nhỏ thiệt nhỏ, nhìn qua còn thật đáng thương.
Vân Yên còn đang cân nhắc xem, nên mặc bộ quần áo nào thì Thẩm Ám đột nhiên từ phía sau đè lại cô, tay phải xuyên qua dưới tay cô chạm vào một bộ váy hai dây màu xanh lục trong góc tủ: “Mặc cái này?”
Vân Yên im lặng đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, Nam Thành không biết từ lúc nào đã có tuyết rơi, ngoài cửa sổ đều là một màu trắng xóa, gió bắc thổi vù vù. Cô thu hồi lại tầm mắt, ánh mắt nhìn Thẩm Ám giống như đang nhìn một tên ngốc.
Thẩm Ám cũng không thấy xấu hổ, rút tay lại, sau đó lại chỉ vào một chiếc váy lông thật dài nhạt màu: “Cái này?”
Vân Yên vẫn không nói lời nào.
“Vậy cái này? A, cái này cũng được……nếu không thì đây……Dù sao thì cục cưng của anh mặc cái gì cũng đẹp”
Nói xong còn cắn một cái ở trên mặt Vân Yên.
Vân Yên hít sâu, tay ngứa ngáy muốn đánh người. Thẩm Ám nhìn bộ ngực của cô lên xuống phập phồng, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay xoa nhẹ lên ngực cô một phen, sờ xong mới phát hiện ra: “À, phải mặc áo ngực trước------“
Nói còn chưa dứt lời đã bị Vân Yên đấm cho bay qua một bên.
Đuổi Thẩm Ám ra ngoài rồi, Vân Yên ở trong phòng thay quần áo. Dù sao là ở nhà nên cũng không lạnh, vì thế cô chỉ mặc một chiếc váy dệt mà thôi. Cô mở cửa đi ra ngoài, Vân Yên còn cho rằng Thẩm Ám đã đi làm điểm tâm rồi cơ, không nghĩ tới anh còn ngồi xổm ở ngoài cửa chờ cô. Đầu hơi hơi cúi, không biết có phải là bị cô đánh cho hai trận nên buồn không.
Cô do dự chớp mắt một cái, thăm dò liếc nhìn thì phát hiện người này đang cầm điện thoại trong tay xem gì đó, khóe miệng nhếch lên, cười cực kì vui vẻ. Vân Yên có chút tò mò anh đang xem cái gì, vì thế cũng đi qua ngồi xổm cạnh anh, chỉ thấy anh đang like mấy bình luận khen hai người bọn họ xứng đôi.
Vân Yên: “……”