Cái quái gì cơ.
Nhụy Bạch Y: “……”
Hách Liên Hùng đang tiếp khách ở tít hồ bơi tận Canada hắt hơi một cái, không biết tại sao đang dưng mình lại có thêm một đứa con gái.
Dư Nguyệt Lan đẩy tay Hách Liên Nhuận ra, lại ngã sõng soài trên mặt đất. Trương Tú Lệ có đỡ thế nào chị cũng không đứng dậy được. Hách Liên Nhuận ngẩn ra một lát, đi qua đỡ mẹ dậy: “Mẹ đứng lên cái đã, chúng ta nói cho rõ ràng.”
Phản ứng và lời nói của Dư Nguyệt Lan khiến da đầu người ta phải tê dại. Tuy rằng Hách Liên Nhuận cảm thấy chuyện máu chó tột cùng này không thể nào xảy ra với cậu và Bạch Nhụy Nhụy được, nhưng trông Dư Nguyệt Lan không giống như đang diễn trò, dự cảm không lành nghẹn trong lòng cậu.
Dư Nguyệt Lan đột nhiên bình tĩnh lại, lừ mắt nhìn Hách Liên Nhuận: “Mày không tin à? Tú Lệ, lấy bản báo cáo xét nghiệm ADN trong két sắt lại đây cho tôi!”
“Dạ.” Trương Tú Lệ đi lên tầng hai.
Chân tóc của Hách Liên Nhuận lại tê rần.
Trong một hai phút chờ đợi Trương Tú Lệ đi lấy báo cáo xét nghiệm ADN gì gì đấy, không khí trong phòng khách trầm lắng đến mức đóng thành băng. Hách Liên Nhuận đột nhiên nở nụ cười, như thể không muốn đối mặt với tất cả, mà cũng dường như đang kháng cự điều gì, cậu đi qua ôm bả vai gầy của Nhụy Bạch Y, “Mẹ, mẹ nhất định yếu người nên mê sảng rồi, con và Nhụy Nhụy còn có việc. Con, con đưa cô ấy đi trước, mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã mẹ nhé.”
Cậu nắm cổ tay Nhụy Bạch Y định lôi cô đi, Dư Nguyệt Lan xông tới ngăn họ lại, vung tay tát vào mặt Hách Liên Nhuận: “Cái đồ cầm thú!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Hách Liên Nhuận là Ngụy Nhuận, làm sao nàng với Ngụy Nhuận lại là anh trai em gái được, chắc chắn bà cô này đã hiểu nhầm gì rồi đây.
Ngày thường Dư Nguyệt Lan từng đánh Hách Liên Nhuận không ít lần, nhưng chị không nỡ đánh thật. Nhưng lần này chị tát một cú rất là mạnh tay, như thể hi vọng cú tát này có thể đánh tan mối tình cấm kỵ kia vậy. Hoặc giả nói nếu chị đánh mạnh tay hơn, thì ông trời sẽ nể tình Hách Liên Nhuận đau đớn thế này mà khiến tất cả những gì từng xảy ra giữa cậu và Bạch Nhụy Nhụy biến mất, như họ chưa từng quen nhau vậy.
Nhưng vì tuy Hách Liên Nhuận là con trai, nhưng da dẻ lại cực kỳ nõn nà, nên chị mới tát một cái là nửa mặt cậu đã hiện dấu ngón tay đỏ đến là thảm thiết, tơ máu cũng chảy ra từ khóe môi của thiếu niên.
Nhưng sự kiên định trong đáy mắt thiếu niên lại càng tăng thêm, cậu lạnh mặt lau đi vết máu dính trên khóe môi, nói một câu “Mẹ, con xin lỗi”, rồi kéo Nhụy Bạch Y chạy tiếp về phía trước, rất ra dáng “Cho dù cô ấy là em gái con, con vẫn muốn yêu cô ấy!!!”.
“Mày quay lại đây cho tao!” Dư Nguyệt Lan ngã trên mặt đất, cảm thấy thế giới sắp sụp đổ.
Chị đã tạo nghiệt gì mà lại đẻ ra một thằng con khốn nạn thế này. Kiếp trước chị nhất định là một kẻ tồi tệ tội ác tày trời, nên kiếp này ông trời mới trừng phạt chị, tra tấn con trai chị như vậy.
Hách Liên Nhuận kéo Nhụy Bạch Y chạy ra khỏi biệt thự. Chạy đến gara, cậu bế ngang cô lên, ném cô vào một chiếc xe Aston Martin mui trần, hung hăng chui vào, sập cửa xe lại.
Con xe Aston Martin màu bạc đỏ phi điên cuồng tựa bão táp ra ngoài, va đổ hai hàng đèn đường ở khu biệt thự nhà giàu Vân Loan.
Nhụy Bạch Y bị quật tới quật lui trong xe, quăng quật đến mức nổ đom đóm mắt. Cơn gió rít trên đỉnh đầu thổi bay phần tóc đuôi ngựa của cô. Sợi dây buộc tóc đính hình mặt trăng màu trắng đã bay đến nhà bà nội nào không rõ, mái tóc dài ngang vai đẹp đẽ bay phần phật như điên, tiếng cô gọi Hách Liên Nhuận cũng bịt nuốt vào trong gió cuốn.
Con xe Aston Martin tựa như một con trâu nái tuyệt vọng và tức tối, đâm thẳng lên quốc lộ, đánh võng như rắn giữa những chiếc xe mộc mạc. Mãi đến khi quẹo vào một khúc cua, chạy đến một bãi biển sóng đánh trập trùng, nó mới phì hơi dừng vó trâu lại.
“Ọe ——” Nhụy Bạch Y vừa mở cửa xe đã nôn ọe, người xiêu xiêu vẹo vẹo suýt ngất xỉu.
Hách Liên Nhuận thấy thế, mí mắt giần giật, vội mở cửa xe nhảy xuống khỏi xe, chạy tới ôm cô.
Nhụy Bạch Y nắm vạt áo của Hách Liên Nhuận lau miệng mình, nện một đấm lên người cậu: “Anh điên rồi à.”
Câu mắng cũng chẳng có sức lực gì, như thể còn phải nôn thêm mấy lần nữa mới thoải mái được. Có vẻ cô đã đánh giá thấp năng lực phát rồ phát dại của tên nhóc trẻ trâu này.
Hách Liên Nhuận đứng đấy nhìn cô bằng ánh mắt tăm tối, đợi cô nôn xong hết mới đi tới ôm cô.
Cậu ôm cô thật chặt trong vòng tay mình, hôn sườn tai cô, lại mút cằm cô, đặt cô lên đầu con xe Aston Martin, ngậm thẳng lấy môi cô, cậu cắn mạnh lên đấy rồi lại buông ra, hung hăng quét qua viền môi cô một lần.
Nhụy Bạch Y đẩy cậu mấy cái mà không đẩy ra được nên đành chịu. Cho dù đây là Ngụy Nhuận phiên bản thiếu niên, nhưng nàng vẫn không khỏe bằng chàng. Cuối cùng cô bỏ cuộc, bèn phối hợp hôn nhau điên cuồng một lát với cậu trai, đến tận khi cậu chịu buông cô ra mới thôi.
Cậu thở hổn hà hổn hển, như sắp không thở nổi. Gương mặt đẹp trai của cậu hơi vặn vẹo, đôi mắt cậu cũng nhuốm màu đỏ tươi. Cậu vây lấy cô ở đầu xe, giọng nói khàn khàn, lộ vẻ bi thương: “Vì sao ông trời lại bỡn cợt đôi ta như thế?”
Có giọt lệ tràn ra từ đôi mắt tối tăm của thiếu niên, cậu lại nói: “Tại sao chúng ta lại là anh trai em gái? Tại sao?!”
Cậu gào thét điên cuồng, y như một con bò sữa tuyệt vọng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Cô chớp chớp mắt, không biết nên nói điều chi.
Thiếu niên buông cô ra, xông ra bờ biển. Ngay khi Nhụy Bạch Y tưởng cậu định nhảy sông tự sát, tiến lên chuẩn bị giữ chặt lấy cậu, thì thiếu niên phanh chân lại ngoài bờ biển, thét một tiếng “A!”.
“Ông trời ơi, tao là ông tổ của mi đây!!” Thiếu niên chửi thẳng lên trời.
Nhụy Bạch Y: “……”
Đừng, đừng, Thái Tử gia ơi chàng đừng làm thế.
Nhụy Bạch Y đỡ cái đầu còn hơi choáng váng vì say xe, đi qua. Cô đi đến đằng sau thiếu niên, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Hách Liên Nhuận quay đầu nhìn cô, khuôn mặt khẽ co rút lại, cậu nhìn thật sâu vào Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y nói: “Ờ ừm, đầu tiên là anh đừng như thế nữa. Anh với em nhất định không phải là anh trai em gái đâu, giữa mẹ anh và anh chắc chắn có hiểu lầm gì rồi.”
Hách Liên Nhuận cười khổ một tiếng, đúng vậy, họ đã xem báo cáo xét nghiệm ADN đâu, nhưng phản ứng nghiêng trời lệch đất của Dư Nguyệt Lan đã chứng minh được tất cả. Báo cáo xét nghiệm ADN kia, cậu cũng không có dũng khí để xem.
Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt cậu trai.
“……” Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, cũng hơi giật mình. Không thể không nói, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngụy Nhuận khóc, tuy rằng là Ngụy Nhuận phiên bản thiếu niên.
Cô đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt thiếu niên, vô cùng bất đắc dĩ: “Sao anh lại ngốc nghếch thế này.”
Câu nói của cô thật ra là tràn ngập sự ghét bỏ trêu chọc và cạn lời, nhưng ở trong mắt Hách Liên Nhuận, cậu lại tưởng là Nhụy Bạch Y cũng đang mắc kẹt trong cảm xúc đau đớn tột cùng kia.
Cậu còn khó có thể chấp nhận sự thật này, Bạch Nhụy Nhụy nhất định cũng khó chấp nhận nổi nó, có khi còn đau xót hơn cậu.
Tiểu Nhụy Nhụy của cậu hóa ra lại là em gái cậu. Giàng ơi, sao lại tàn nhẫn thế này!
Trái tim Hách Liên Nhuận lại run lên, giận dữ khó lòng kìm được.
Nhụy Bạch Y thấy mấy sợi tóc chổng ngược màu bạc của cậu cũng bị rối tung vì gió cuốn, bèn nhón chân vuốt vuốt cho cậu. Hách Liên Nhuận lại đột nhiên đẩy tay cô ra, lùi về đằng sau, cậu nói: “Em là em gái anh!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Thiếu niên lùi mấy bước rồi lại xông lên giữ mặt cô lại, hung hăng hôn lên môi cô. Cọ xát quyến luyến một lát, cậu buông ra, ngơ ngẩn nhìn cô: “Hy vọng kiếp sau chúng mình không còn là anh trai em gái nữa.”
Mặt cậu vặn vẹo đi: “Cuộc đời này, đôi mình đã định phải vô duyên.”
Cậu lại lùi về sau, lệ ứa khỏi mi mắt.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Không, sao em lại là em gái anh được.” Nhụy Bạch Y giật giật khóe môi đi về phía cậu, Hách Liên Nhuận duỗi tay ngăn cô lại: “Em đừng qua đây!!”
“……” Nhụy Bạch Y chỉ có thể dừng bước chân lại, nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc.
Được rồi, miễn anh vui là được.
Hách Liên Nhuận tìm một hòn đá bên bờ biển rồi ngồi lên đấy, bóng lưng nhuộm đầy nỗi cô đơn và đau đớn.
Cậu hãy còn đang lẳng lặng bên kia, cũng mặc kệ cô gái đằng sau. Nhụy Bạch Y đứng một lát trên bờ biển, gió biển thốc vào người lạnh buốt. Cô thấy cái tướng này là Hách Liên Nhuận còn phải ở một mình rất lâu đây, nên xoay người chui vào xe trước.
Cô lên xe, ngẩng đầu quan sát Hách Liên Nhuận. Cô móc một quyển truyện tranh mà Hách Liên Nhuận mua cho cô ra từ ghế sau, sờ lần lấy một túi snack khoai tây gần chỗ ngồi ra, vừa lật truyện tranh vừa ăn snack khoai.
Cô ăn hết một túi snack khoai tây, Hách Liên Nhuận vẫn còn ngồi đấy, không nhúc nhích miếng nào.
Nhụy Bạch Y lại mở túi snack khoai mới.
Cô không biết cách an ủi người khác, nói sự thật thì thằng nhóc Hách Liên Nhuận này lại không nghe, nên cô chỉ có thể ngồi chờ cậu trong xe.
Đọc hết truyện tranh rồi, Nhụy Bạch Y bật di động lên học từ mới, học chắc được tầm 15 từ mới thì thiếu niên ngồi bên bờ biển rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, quay lại xe.
Xe này mui trần, lúc này có một cơn gió lớn thổi qua, cát bay vào mắt Nhụy Bạch Y, cô bỏ di động ra để dụi.
Lúc mở cửa xe, Hách Liên Nhuận thấy đôi mắt đẹp đẽ của cô đỏ hoe hoe, cô đang lau nước mắt.
Trái tim cậu trai suýt thì đau đến độ khó thở, nhưng mặt cậu vẫn thờ ơ. Cậu lên xe mà chẳng nói lời nào, cầm tay lái, lái xe về Khu phố giàu sang Vân Loan.
——
Bấy giờ thì Dư Nguyệt Lan hôn mê bất tỉnh thật rồi, Trương Tú Lệ gọi hai bác sĩ tới, một người là bác sĩ tâm lý, một người là chuyên gia về nhồi máu cơ tim.
Hai bác sĩ bận rộn một lúc, cứu được Dư Nguyệt Lan tỉnh lại.
Dư Nguyệt Lan dường như đã dạo một vòng quanh cửa tử, không còn kích động như ban nãy nữa. Chị dựa giường, ôm gối, bình tĩnh hỏi: “Thế hai đứa nhóc kia đâu?”
Trương Tú Lệ nói: “Còn chưa về ạ.”
Dư Nguyệt Lan đã rất cố gắng để chặn cảm xúc lại, nhưng đôi môi run rẩy vẫn bán đứng chị, “Chị nói thử xem, hai đứa ấy đã nếm trái cấm chưa nhỉ?”
Trương Tú Lệ nói: “Có thể là rồi ạ.”
Dư Nguyệt Lan suýt thì phun ra một búng máu, chị chộp tay Trương Tú Lệ, “Đến lúc này rồi, chị đừng có thành thật như thế nữa được không?”
Trương Tú Lệ: “……”
Vâng, được ạ.
Dì Vương nói: “Úi chà bà chủ ơi, bà đừng suy nghĩ vớ vẩn! Không đâu không đâu!! Làm sao lại thế được, tuy rằng cậu chủ hay quậy phá, nhưng cậu ấy cũng biết chừng mực. Hai đứa còn ít tuổi như thế, không thể làm chuyện ấy được đâu!”
Vẻ mặt Dư Nguyệt Lan lại tan tành hi vọng: “Nhưng chúng…… ít nhất cũng đã…… đã hôn nhau rồi, trời ơi! Nghiệp chướng rồi!!”
Chị lại kích động lên không kiềm chế nổi.
Bác sĩ tâm lý đã hiểu đại khái tình hình từ lời của Trương Tú Lệ, lập tức bước lên tiến hành tư vấn tâm lý cho Dư Nguyệt Lan.
Bác sĩ tâm lý nói: “Chị Dư, tôi rất tiếc về chuyện của gia đình chị, nhưng chị Dư ạ, nếu hai đứa nhỏ còn chưa đi đến bước kia thì hoàn toàn có cơ hội cứu vớt được. Nếu chúng thật sự vượt rào rồi thì cũng vẫn còn cơ hội vớt vát lại. Việc cấp bách bây giờ là tìm hai đứa nhỏ về, tự tôi sẽ khám tâm lý cho chúng, phải cởi mở nói về chuyện này thì mới là cách đúng đắn. Lúc đối mặt với bọn trẻ chị cũng đừng cuống cuồng căng thẳng quá, làm vậy sẽ tăng áp lực cho bọn trẻ, càng kích thích tâm lý phản nghịch của chúng.
“Chuyện này xảy ra, có lẽ chúng còn thấy bất đắc dĩ hơn cả chị. Trước đó chúng cũng nào biết người kia là anh trai em gái ruột thịt của mình, hiện giờ đột nhiên biết được chân tướng, chúng không chịu nổi là bình thường. Chị xem chị còn phản ứng mãnh liệt thế này nữa là chúng. Chuyện đã rồi chúng ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề, chứ không phải cứ xả cảm xúc ra.”
Dư Nguyệt Lan nghe bác sĩ tâm lý nói thế, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng! Tú Lệ, mau tìm hai đứa nhỏ về đi!”
Trương Tú Lệ: “Ông Lưu đi tìm rồi ạ.”
Trương Tú Lệ không biết với tốc độ lái xe 180 dặm/h của Hách Liên Nhuận thì người già như ông Lưu dù có lái Rolls-Royce cũng phải hít khói đằng xa, ông đuổi theo một lát là mất dạng cậu rồi.
Cuối cùng Hách Liên Nhuận tự đưa đứa em gái cùng cha khác mẹ của cậu ngoan ngoãn trở về.
“Mẹ.” Hách Liên Nhuận nghe nói Dư Nguyệt Lan ngất xỉu, đi vào phòng thăm chị. Khuôn mặt điển trai của cậu rất bình tĩnh, ánh mắt rất lạnh nhạt, vô cùng trống rỗng, như thể chưa hề xảy ra chuyện gì.
Thiếu niên bé bỏng này như thể đã trải qua thăng trầm đời người, giờ thì bất kể chuyện lớn kinh thiên động địa nào cũng không lay chuyển được cậu nữa.
Dư Nguyệt Lan thấy cậu quay về thì nhẹ nhõm hẳn.
Vốn vừa thấy Hách Liên Nhuận chị đã muốn ném gối vào cậu, mắng cậu là thằng hư đốn, nhưng thấy hình như cậu vừa khóc, đôi mắt sưng húp lên, sắc mặt cũng tái nhợt thảm hại, trông có vẻ vô cùng mỏi mệt, thì chị lập tức chuyển từ giận dữ thành đau lòng.
Lại nói, đứa con trai cưng bé bỏng của chị cũng là người bị hại, như lời của bác sĩ tâm lý vậy, trước đây nó nào có biết nó với Bạch Nhụy Nhụy lại là anh em ruột, làm sao trách thằng bé chuyện này được!
——
Cuối cùng Hách Liên Nhuận vẫn không có dũng khí để xem bản báo cáo xét nghiệm ADN kia. Nhụy Bạch Y cũng không xem, bởi vì dù kết quả xét nghiệm ADN có viết là cô có chung huyết thống với Hách Liên Hùng, thì cô cũng không thể là anh em với Hách Liên Nhuận được.
Giỡn nhau à, một tờ giấy làm sao có uy lực lớn thế được, nàng hiểu rõ sự thật hơn tất cả mọi người, hơn nữa nếu thế giới này có trục trặc gì, rồng thần nhỏ cũng sẽ nhắc nhở nàng.
Nhưng Hách Liên Nhuận không nói chuyện với cô nữa, điều này làm cô rất là đau đầu.
Hách Liên Nhuận bình tĩnh nói với Dư Nguyệt Lan là trước đấy cậu bốc đồng thôi, cậu đã chấp nhận sự thật rồi, quyết định không yêu đương gì với Bạch Nhụy Nhụy nữa, coi cô như em gái.
Cậu cũng bảo Dư Nguyệt Lan đừng để Bạch Nhụy Nhụy làm người hầu cho nhà mình nữa. Nếu Bạch Nhụy Nhụy cũng là con gái của Hách Liên Hùng, thì dù cô có là con ngoài giá thú, chị cũng nên nể tình cậu đã ngoan ngoãn tỉnh ngộ mà cho cô dọn tới nhà chính, để cô được hưởng quyền lợi có tài xế đón đưa, cũng phải dàn xếp tử tế cho mợ hai Thường Xảo Xuân của Bạch Nhụy Nhụy.
Dư Nguyệt Lan thấy cậu nghe lời ngay như vậy, còn nghe lời hơn dạo trước, nghe lời tới mức khiến người ta đau lòng, chị bèn đồng ý với tất cả những yêu cầu mà cậu đưa ra.
Tầng hai có mấy chục phòng, rất nhiều phòng đều đã trang hoàng thô nhưng chưa có ai vào ở, Dư Nguyệt Lan chọn một căn phòng cách xa phòng Hách Liên Nhuận nhất để sắp xếp cho Bạch Nhụy Nhụy ở.
Phòng của Thường Xảo Xuân thì được xếp ở tầng 1.
Thường Xảo Xuân đột nhiên được đổi từ phòng nhỏ sang phòng lớn sang trọng quý phái cao cấp. Về việc cô cháu ngoại mình bỗng biến thành con gái riêng của gia tộc Hách Liên, mợ vẫn còn thấy khiếp sợ run rẩy rất đỗi “Mày đùa bà cái gì thế hả!”, “Đứa cháu ngoại cưng của mình không phải là của nhà họ Bạch, mà là con nhà Hách Liên ư?!”.
Mợ dùng mấy hôm để bình tĩnh lại mà vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Mợ to gan chạy tới hỏi Dư Nguyệt Lan rất nhiều lần, lần nào Dư Nguyệt Lan cũng trưng ra vẻ mặt khó ở “Cháu ngoại bà là con riêng của chồng tôi, bà chưa cười cho sướng chết đi, còn tới dò hỏi tôi làm gì?! Dạo này tôi phiền lắm, đừng tới làm phiền tôi!”.
Mấy lần Thường Xảo Xuân tức quá muốn đưa Bạch Nhụy Nhụy dọn đi, nhưng nếu Bạch Nhụy Nhụy thật sự là con gái của Hách Liên Hùng, thì mợ cũng không có lý do gì để đưa cô đi cả.
Mà mợ đi một mình, thì lại sợ Bạch Nhụy Nhụy bị Dư Nguyệt Lan bắt nạt, nên mợ dứt khoát mặt dày ở lại.
Nhưng nhà Hách Liên không để mợ lau dọn bể phun nước nữa, những việc khác cũng không cho mợ làm, rất kiểu nuôi Bạch Nhụy Nhụy xong tiện thể nuôi mợ luôn, làm mợ ta vô cùng bất đắc dĩ.
Sống khổ mấy chục năm rồi, tự dưng nhàn nhã sướng quá, còn được ăn ngon uống đẫy, mợ thật sự không thể quen nổi.
……
Buổi sáng hôm nay, những chiếc siêu xe thay đổi đa dạng của Hách Liên Nhuận không đỗ trong góc chờ Bạch Nhụy Nhụy nữa, Bạch Nhụy Nhụy được tài xế Vương đưa đi học.
Nhụy Bạch Y xuống xe xong thì thực ra đã ăn bữa sáng ngoài cổng trường rồi, nhưng lúc vào tới lớp cô phát hiện Hách Liên Nhuận vẫn mua bữa sáng cho cô, một đống cháo quẩy với bánh rán bỏ thêm thịt xông khói và thịt thăn lưng, lặng lẽ nằm ở trên bàn.
Thiếu niên còn đến sớm hơn cả cô, đang vô cùng khắc khổ cố gắng cầm sách Vật lý học bài. Cô kéo ghế dựa ngồi xuống, cậu cũng không ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Nhụy Bạch Y chọc ngón tay vào người cậu, “Này.”
Thiếu niên y như bị điện giật, cuống quít vọt sang một bên, ngẩng đầu nhìn cô thật sâu, rất kiểu “Em đừng chạm vào anh đừng nói chuyện với anh, hãy coi như anh không tồn tại, đừng tới gần anh!”, rồi cậu lại cúi xuống học tiếp.
Nhụy Bạch Y: “……”
Cô bực bội gãi gãi tóc, chẳng có cách ứng phó nào, dứt khoát móc sách ra đọc luôn.
Sau hai tiết học, Uông Đạt Phàm cảm giác bầu không khí của đôi tình nhân đằng sau mình cứ sai sai. Mỗi lần cậu chàng định nói chuyện với Hách Liên Nhuận, Hách Liên Nhuận đều trưng vẻ mặt “Cút”, khiến cậu chàng không hiểu ra làm sao.
Tư Anh Hàn và Lý Thành Lâm cũng phát hiện có gì đấy sai sai.
Trước kia bầu không khí này cũng từng xuất hiện rồi, dạo trước Bạch Nhụy Nhụy không đồng ý đi quẩy với Hách Liên Nhuận, Hách Liên Nhuận dỗi một lèo mấy tiết buổi sáng liền.
Tuy rằng dạo gần đây ông này chuyển qua làm trai tốt, lâu rồi không bộc lộ cái tính khó ưa kia nữa, nhưng chứng nào tật nấy thì cũng không khiến họ kinh ngạc là bao.
Trước kia lúc Hách Liên Nhuận chiến tranh lạnh với Bạch Nhụy Nhụy, ba người họ đã trộm lập một cái group chat để cà khịa.
Lúc này, bàn tay táy máy của Uông Đạt Phàm lại không nhịn được spam trong group chat cà khịa của họ.
Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ: [ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tụi bay coi pa tao kìa! Ổng lại cãi nhau với chị dâu rồi! ]
LTL: [ Gáy sớm làm gì, tan học là làm hòa thôi. ]
Lãng Tử Cánh Đen: [ Phụt, tan học? Mày đánh giá đại ca cao quá rồi, tao cược là tiết sau đại ca sẽ khuất phục dưới váy đồng phục của chị Nhụy thôi! ]
Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ: [ Đại ca và chị dâu lâu lắm rồi chưa cãi nhau á! Cơ hội này hiếm có khó tìm, quý báu làm sao! Cho nên bây giờ phải bắt quả kèo to vào! ]
Lãng Tử Cánh Đen: [ Lên đê, ai sợ ai, bố mày vừa mới mua một quả súng AWP, cược cái đó luôn! Tao bắt kèo tiết sau! ]
Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ: [ Tao bắt kèo……]
LTL: [ Tụi mày đều bị rảnh háng. ]
(Súng AWP: là một loại súng trong game Counter-Strike: Global Offensive)
Lý Thành Lâm nhìn avatar hai đứa bằng ánh mắt khinh thường bọn tay mơ, tắt màn hình đi.
Nhưng không ai ngờ rằng, một ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, một tuần trôi qua, Hách Liên Nhuận vẫn chưa nói gì với Bạch Nhụy Nhụy. Cái mặt đẹp trai lạnh te, toàn là dòng chữ “Bố mày chỉ muốn học tập, không thèm yêu đương!” “Tụi mày cút hết cho bố, bố mày chỉ hướng về học tập thôi!”
Nếu chiếu theo kèo đặt cược lúc trước, thì Uông Đạt Phàm và Tư Anh Hàn đều thua táng gia bại sản.
Hơn nữa trong những đoạn đối thoại không nhiều lắm của Hách Liên Nhuận và Bạch Nhụy Nhụy, Bạch Nhụy Nhụy toàn chủ động, Hách Liên Nhuận vẫn thờ ơ ra mặt, đáp lại bằng giọng điệu tôn kính nhau như khách, còn gọi Bạch Nhụy Nhụy là “Em gái” mấy lần.
Bạch Nhụy Nhụy không hiểu bài nào, Hách Liên Nhuận sẽ giảng cho cô. Cậu kiên nhẫn giảng giải cho cô nghe, có lần tên nhãi này còn buột miệng bảo: “Em nói coi, sao anh lại có đứa em gái ngốc như em chứ?”
Nói xong, dường như sợ xúc phạm tới trái tim mong manh của Bạch Nhụy Nhụy, cậu lại ghé sát vào, bảo: “Em gái, anh xin lỗi chuyện vừa rồi nhé.”
“…………” Uông Đạt Phàm & Tư Anh Hàn & Lý Thành Lâm đều mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi với dấu chấm than, nghĩ thầm đại ca nhà họ lại ép Bạch Nhụy Nhụy chơi trò tình thú gì thế này, gớm chết đi được.
Một tuần trôi qua, Hách Liên Hùng cũng quay lại từ Canada.
[HẾT CHƯƠNG 41]