Nhụy Bạch Y: “……”
Hoạt động nội tâm của chàng béo đằng sau tấm bình phong vẫn còn chưa kết thúc: 【 Xem ra đêm nay mình không thoát được rồi, nàng ấy là bệ hạ, mình chỉ là một chàng trai bán nghệ nhỏ nhoi, ngoài kia còn có hai hộ vệ võ công cao cường, nếu mình phản kháng, đêm nay sợ rằng mình sẽ phải bỏ mạng tại đây. 】
Nàng thấy bóng dáng béo mập kia không còn đứng ở đằng sau bình phong nữa mà đi về phía nàng.
Mùa hè ở nước Đại Đường nóng bức vô cùng. Mặc dù đã tới sơn trang Bách Hợp, nhưng cái oi bức vẫn không thuyên giảm, vì thế trong phòng có để hai chỗ đựng đá. Nhụy Bạch Y cũng mặc rất ít, nàng cởi long bào, chỉ chừa một lớp áo lụa trong suốt, và một chiếc yếm màu lam mặc trong cùng, bao lấy hai quả đào.
Trong khoảnh khắc anh chàng béo kia đi vòng qua bình phong, Nhụy Bạch Y bèn kéo chiếc chăn mỏng trên người lên. Che kín quá thì nóng, hai cánh tay mập mạp của nàng không cho cả vào trong, mà để bên ngoài, kẹp chăn lại,
Tô Nhuận Nhuận đi vào, đôi mắt hoa đào híp lại vì mỡ chèn sâu thẳm hơn, sáng quắc lên, nội tâm lại diễn rất là sâu: 【 Trời ơi, cô nàng bệ hạ này là nàng tiên tuyệt thế gì đây! Sao có thể đẹp đến nhường ấy. Nếu đêm nay nàng ấy đè mình, thì mình, mình cũng chịu! 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Nếu không phải nàng biết dị năng đọc được suy nghĩ, thì kiểu gì thì kiểu, nàng cũng không thể ngờ rằng anh chàng béo có vẻ ngoài bình tĩnh u buồn lạnh nhạt kia lại nghĩ thế trong lòng.
Anh chàng kia đã sắp chạy tới cạnh giường nàng. Chàng quay mặt qua chỗ khác, đôi tai đỏ ửng đã bán đứng sự thẹn thùng của chàng, chàng nói: “Bệ hạ, cần nói gì thì người mau nói đi, thần không nên ở lâu trong phòng bệ hạ.”
Nhụy Bạch Y làm gì có chuyện gì muốn nói với chàng, nàng gọi chàng tới, chẳng qua là muốn ở bên chàng nhiều thêm, mau chóng trợ giúp chàng lịch kiếp xong xuôi mà thôi.
Nàng nằm ở trên giường ngắm nghía chàng, mãi một hồi lâu mà vẫn chưa nói gì, dường như còn nghe được tiếng tim thình thịch của người đàn ông.
Sương phòng yên tĩnh đến mức kì cục, Tô Nhuận Nhuận không chịu nổi nữa, chàng đỏ mặt lên, bắt đầu cởi quần áo của mình.
【 Bệ hạ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt như hổ như sói thế kia, mình còn làm sao được nữa, mình phải thỏa mãn nàng ta thế nào đây. Mình trẻ trung thế này, còn rất nhiều chuyện muốn làm, mình chưa muốn chết. Làm người đàn ông của bệ hạ có gì không tốt đâu, chẳng qua sau đêm nay, thân thể của mình sẽ không còn đáng giá lắm nữa. 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Khóe miệng nàng giật đùng đùng, nhưng nàng không ngăn chàng lại, lẳng lặng nhìn tên béo múp đứng bên giường mình lột đồ.
Tên béo múp cởi xong áo quần thì trèo lên giường với khuôn mặt đỏ ửng. Thân thể phốp pháp của chàng đè lên giường, tựa một miếng thịt ba chỉ giáng xuống từ trên trời, chiếc giường chấn động, như thể sẽ tan nát ngay giây tiếp theo.
Nhụy Bạch Y lập tức không dám xoay người, cũng không dám động cựa, bởi vì nàng cũng rất béo, đống thịt mỡ trên người nàng cũng chẳng ít hơn Tô Nhuận Nhuận là bao. Nàng cảm thấy cái giường này không được chắc chắn lắm, chưa chắc đã chống đỡ được trọng lượng của nàng và Tô Nhuận Nhuận.
Tô Nhuận Nhuận trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng. Chàng tự cho là mình ngoan ngoãn, cái tay béo giật một góc chăn của nàng, che người mình lại, dịch người vào trong.
Đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh quay sang nhìn nàng, nhưng khi nàng liếc qua, chàng lại quay mặt đi, ngước lên nhìn tấm màn che trên giường, chỉ lẳng lặng nằm đấy.
Y như một miếng thịt ba chỉ đợi làm thịt.
Nhụy Bạch Y cũng nằm đấy, nhất thời chưa chấp nhận được sự thật này. Đầu nàng hơi đau, nàng không thể tưởng tượng được cảnh đống thịt ba chỉ kia đè lên người mình.
Căn phòng yên lặng lạ thường, Tô Nhuận Nhuận phát hiện quý bệ hạ nằm bên cạnh chàng hình như mãi mà chưa đáp lại chàng. Chàng đã ngoan ngoãn nằm luôn lên giường rồi mà nàng cũng không có phản ứng gì, chẳng lẽ nàng ấy còn chìm đắm trong sắc đẹp của mình nên chưa thể hoàn hồn ư.
Ngẫm đến đây, chàng lại quay đầu nhìn về phía Nhụy Bạch Y, cảnh tượng nhìn thấy làm chàng sửng sốt.
Quý bệ hạ lại còn nhắm hai mắt lại, cánh tay trắng tròn mập mạp lặng lẽ ôm chiếc chăn mỏng trên người, như thể mệt mỏi chuẩn bị thiếp đi, trông chẳng có ý gì là định ân ái với chàng. Sao lại thế này?
Tô Nhuận Nhuận bèn dịch cơ thể trắng bóng mỡ màng của mình qua một tí, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Bệ hạ?”
Nhụy Bạch Y không để ý đến chàng, nhắm mắt lại trăn trở về cuộc đời.
“Bệ hạ?” Miếng thịt ba chỉ bên cạnh lại gọi nàng.
Lúc thịt ba chỉ gọi đến tiếng thứ ba, Nhụy Bạch Y đành phải mở mắt ra, nhìn lên tấm màn trên đỉnh đầu, “Làm sao?”
【 Nàng không đè ta sao? 】
Tô Nhuận Nhuận chắc chắn rất ngại không dám nói ra câu này, chàng liếm liếm môi, nói: “Bệ hạ, chúng ta bàn chuyện giá cả trước đi.”
?
Nhụy Bạch Y quay đầu nhìn chàng.
Hai cái mặt béo múp tức khắc đối diện với nhau.
Vốn dĩ Nhụy Bạch Y chỉ ngủ một mình, lúc trang chủ của sơn trang Bách Hợp tự tay chuẩn bị phòng ốc cho nàng, bà ta tất nhiên chỉ bày một chiếc gối.
Bây giờ Tô Nhuận Nhuận nằm lên giường, chàng không có gối để lót đầu, lúc này Nhụy Bạch Y quay sang nhìn chàng, chàng phát hiện đầu nàng phải cao hơn chàng một ít, lúc ấy mới phát hiện ra là mình không có gối.
Nhưng vì mới nãy chàng còn chìm trong cảm xúc lo lắng và chờ mong nên chẳng tâm trí đâu mà để ý nhiều. Bây giờ chàng ngắm nghía khuôn mặt mập mạp tuyệt mỹ của Nhụy Bạch Y, bèn nâng cái tay béo lên rất đỗi tự nhiên, kéo cái gối vải bông lót đầu Nhụy Bạch Y về phía chàng, đặt cái đầu bự của chàng lên đấy.
Nhụy Bạch Y: “……”
Chỉ trong vài giây, hai cái đầu béo càng kề sát nhau hơn, hơi thở giao hòa. Tô Nhuận Nhuận ngửi được mùi hương băng tuyết nồng nàn hơn nữa, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy.
Mấy lọn tóc mềm mại của nàng bệ hạ trượt xuống, rơi cạnh tai chàng.
Đôi mày của Nhụy Bạch Y cau lại rồi thả lỏng ra.
Tô Nhuận Nhuận nói: “Bệ hạ cũng biết, bao nhiêu năm qua, thần đều bán nghệ không bán thân, không thực sự làm trai bao. Cho nên bệ hạ người cứ yên tâm, thân thể của thần tuyệt đối sạch sẽ. Cho đến bây giờ, còn chưa có cô gái nào……”
Khuôn mặt béo của người đàn ông đỏ hồng, “Còn chưa có cô gái nào nhìn thấy thân thể của thần, bệ hạ, người là người đầu tiên đấy.”
Chàng nghiêng người một cái, chàng vừa cử động, cái giường đang nằm lại rung lên, Tô Nhuận Nhuận nói: “Từ khi thần 15 tuổi trở đi, đã có không ít phụ nữ trả giá cao để mua đêm đầu tiên của thần. Nhưng đó giờ thần vẫn luôn không muốn, thần không muốn kiếm tiền bằng thân thể, chỉ muốn cậy tài hoa.” 【 Mãi đến khi gặp được bệ hạ người đấy! 】
Hai ngón tay trắng trẻo mập mạp của Tô Nhuận Nhuận vén phần tóc mái bên tai Nhụy Bạch Y lên, miệng vẫn còn đóng đóng mở mở, “Không dối gạt bệ hạ chứ, lần trước Tương Cô đại nhân muốn mua đêm đầu tiên của thần với giá 1000 lượng, thần không đồng ý. Bệ hạ, chức tước của người cao hơn Tương Cô đại nhân, Tương Cô đại nhân còn chịu bỏ ra một ngàn lượng bạc, vậy thì bệ hạ người……”
“……”
Hóa ra mấy câu ở sau cùng mới là chuyện chính.
Thấy bệ hạ đại nhân chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, Tô Nhuận Nhuận gọi nàng: “Bệ hạ?”
Ánh mắt chàng kiên dường dính lên mặt Nhụy Bạch Y, không dám dịch đi chỗ khác. Thật ra không phải là không dám, mà chàng sợ nhìn linh tinh mấy lần lại để lộ manh mối.
Chàng không muốn để cô nàng bệ hạ này biết chàng sốt sắng cỡ nào.
Cái đầu kia đã kề sát bên tai nàng tự bao giờ, lúc nói chuyện, môi chàng gần như chạm vào xương tai nàng, rất ngứa ngáy. Nhụy Bạch Y giơ tay đẩy nó ra xa một chút, nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Cái đầu kia lại thò sang, “Thì ờ, năm ngàn lượng nhé.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Sao chàng không đi cướp bóc đi?
Tô Nhuận Nhuận thấy nàng không đáp, như thể đã mê tơi vì sắc đẹp của mình. Khóe môi chàng cong tớn lên, chàng gọi nàng: “Bệ hạ?”
Nhụy Bạch Y: “Một miếng thịt ba chỉ mà có giá những năm ngàn lượng bạc cơ à?”
Tô Nhuận Nhuận:?
“Bệ hạ, người có ý gì?” Tô Nhuận Nhuận chớp mắt.
Nhụy Bạch Y: “Ý trên mặt chữ đấy.”
Tô Nhuận Nhuận: “……”
【 Bệ hạ dùng giọng điệu kì quái này, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi một miếng thịt ba chỉ có thể giá trị năm ngàn lượng bạc ư? Ngụ ý…… là khen thân thể của mình màu mỡ như thịt ba chỉ à? Ối ối, gớm chửa! Bệ hạ quả nhiên muốn xơi mình thật rồi! Nhưng lại còn vờ vịt đóng giả Liễu Hạ Huệ, còn keo kiệt bủn xỉn, có 5000 lượng mà cũng không chịu móc ra! 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Tô Nhuận Nhuận mím môi, “Vậy 4800 lượng đi, bệ hạ, không ít hơn nữa được đâu.”
“……”
Nhụy Bạch Y cười khẩy một tiếng: “Không phải ngươi bảo bán nghệ không bán thân sao?”
Tô Nhuận Nhuận: “Nhưng người là bệ hạ, là chúa tể của Đại Đường, nếu người muốn thần, thần sao dám cãi lời.”
Nhụy Bạch Y: “Vậy sao ngươi lại dám đòi tiền với trẫm.”
Tô Nhuận Nhuận: “……” Đấy, ki bo chứ gì!
Tô Nhuận Nhuận híp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm, sắc mặt trầm đi, rất kiểu “Bệ hạ người còn không chịu là ông đây bỏ về đấy”, nói: “4000 lượng.”
Nhụy Bạch Y lạnh nhạt.
“3900 lượng.”
Lạnh nhạt.
“3200 lượng!”
Lạnh nhạt.
“……”
“Thế, thế 2500 lượng được chưa.”
Vẫn lạnh nhạt như cũ.
Môi Tô Nhuận Nhuận hơi run: “1500 lượng!”
Thấy chàng tức tối đến mức sắp nhảy xuống giường bỏ đi, Nhụy Bạch Y mới rốt cuộc mở miệng vàng: “Đêm nay trẫm không muốn ăn thịt ba chỉ.”
Tô Nhuận Nhuận: “……”
“Bệ hạ, người có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“……”
【 Cái cô nàng bệ hạ này, giỏi tám nhảm quá thể! Quả thực sắp làm người ta tức chết rồi! Ki bo thì thôi, thế nhưng, thế nhưng lại không muốn ngủ với mình! Chẳng lẽ nàng ấy cảm thấy mình đòi nhiều tiền quá! 】
Nhụy Bạch Y: Không phải, thiếp thật sự không muốn ăn thịt ba chỉ, không thể xơi nổi.
Ánh mắt Tô Nhuận Nhuận lỡ liếc phải đôi đào tơ căng mọng của Nhụy Bạch Y trong lúc lơ đãng, khuôn mặt béo múp lại đỏ ửng lên, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng không thể hết được.
Chàng chỉ có thể nhịn nhục nói: “Vậy năm trăm lượng cũng được, bệ hạ, thân thể thần mất hết trong sạch, người cũng không thể để thần chẳng vớt được chút hời nào chứ.”
Chàng lại đưa ánh nhìn về gương mặt béo ú của Nhụy Bạch Y, nhưng chàng phát hiện người này đã nhắm mắt, vờ như ngủ rồi, chàng lập tức nghẹn đứ.
“Bệ hạ?”
Không ai đáp lại chàng, cô gái kia đã ôm chăn ngủ say sưa.
Tô Nhuận Nhuận: “……”
Cơn giận của chàng đã bị dập đi một nửa, bỗng chốc chàng thấy do dự không biết nên đứng dậy bỏ đi luôn, hay cứ ở lại ngủ chay chung chăn với cô nàng bệ hạ này.
Nếu chàng đứng dậy bỏ đi, ngày mai bệ hạ thức giấc không thấy chàng, liệu có bắt chàng về chém đầu chàng không? Nhưng nếu cứ nằm đây tiếp thì còn ra thể thống gì nữa.
À, chàng biết rồi, không phải là bệ hạ không muốn, mà là…… không dám?
Bởi vì bệ hạ có tật ghét đàn ông mà!
Tuy rằng bệ hạ chấm chàng, nhưng điều ấy không có nghĩa là có thể đi tới bước đụng chạm thể xác.
Bởi vì căn bệnh kia thực sự vẫn còn tồn tại ở trong người bệ hạ, không thể khỏi ngay chỉ trong một buổi tối. Lòng nàng có lẽ cũng thèm thân thể chàng lắm, nhưng tật kia còn quấy nhiễu nàng, khiến nàng chưa thể hoàn toàn buông thả.
Hóa ra là vậy……
Mỹ nhân béo ngẫm nghĩ một hồi, tự đả thông tư tưởng cho mình, không còn căm giận bất bình nữa, mà còn hơi thương cảm cho cô bệ hạ này.
Chàng dịch người vào trong, nhìn nàng bệ hạ, bàn tay như móng heo sờ lần lên nàng bé bệ hạ, ôm lấy nàng từ bên cạnh.
Vừa ôm được nàng, tim chàng đã tan thành vũng nước.
【 Ôi, sao người bé bệ hạ lại thơm thế này, nàng ấy dùng phấn thơm gì vậy nhỉ? 】
【 Yếm trong của bệ hạ bé cưng màu lam à, hình như còn thêu hoa, muốn nhìn cho rõ ghê. 】
【 Huhuhuhu eo của bé bệ hạ mềm quá, còn mềm hơn cả bông! Muốn véo ghê, nhưng nhỡ véo rồi, liệu có đánh thức bé bệ hạ không nhỉ? Không được, mình phải nhịn. 】
Thật ra Nhụy Bạch Y đã ngủ gì đâu, nàng chỉ không muốn để ý tới miếng thịt ba chỉ thôi. Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đúng lúc này những tiếng làu bàu lẩm bẩm lại vang lên bên tai nàng, ồn ào đến độ khiến nàng ngủ không yên giấc, nàng còn cảm giác được cái móng heo kia đang dạo chơi trên eo nàng.
Đột nhiên, móng heo véo nàng một cái.
Nhụy Bạch Y: “……”
【 Chỉ một cái thôi, véo lần này thôi là mình không véo nữa! Ôi không được không được rồi, sướng tay quá. Thôi, thôi thì véo thêm cái nữa vậy. 】
Mắt Tô Nhuận Nhuận sáng quắc lên, khi chàng chuẩn bị véo cái nữa thì móng heo của chàng bị hất ra.
Chàng ngẩng đầu, bé bệ hạ đang lườm chàng.
“Bệ hạ, người không ngủ à?”
“Còn sờ linh tinh nữa thì cút đi.” Giọng cô gái lạnh lẽo như băng.
Cái móng heo lại định ôm nàng của Tô Nhuận Nhuận khựng lại giữa không trung rồi rụt về.
Nỗi nghi hoặc lan tràn khắp gương mặt chàng, nhưng chàng lại không dám nói gì, đáy mắt chàng tối đi. Chàng lí nhí “Vâng” một tiếng, nghiêng thân thể mỡ màng nằm yên lại.
Nhụy Bạch Y thấy chàng có vẻ bị mình dọa rồi, thì lập tức ngẫm lại có phải mới nãy mình nặng lời quá không.
【 Mình biết rồi nhé, bé bệ hạ không dám đụng vào mình không phải là vì có tật ghét đàn ông, mà là…… mà là nàng ấy cảm thấy mình dơ bẩn! 】
“……”
【 Mình chỉ là một gã trai bao sinh ra ở lầu xanh, còn nàng ấy ấy à, nàng ấy là kẻ mạnh mẽ nhất ở vương triều Đại Đường, là nữ hoàng bệ hạ cao cao tại thượng. Hai ta một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất, khác nhau một trời một vực. Nàng ấy bằng lòng liếc mình một cái vì sắc đẹp của mình, ấy đã là phúc phận của mình rồi. Mình nói là mình trong sạch, sạch sẽ, nhưng dầu gì xuất thân từ chốn lầu xanh kia, có sạch sẽ hay không, nào ai biết được. Bệ hạ nàng ấy…… nàng ấy nhất định sợ mình sẽ vẩn đục nàng ấy! 】
Người đàn ông béo ú u buồn càng nghĩ càng dịch dần về phía mép giường, chàng muốn lẳng lặng rời đi, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
Một cái móng heo bỗng vươn ra giữ chặt lấy chàng.
Tô Nhuận Nhuận ngẩn ra.
“Ở lại bên trẫm đi.” Bé bệ hạ nói.
——
Mặt trời xua tan mây mù, tự đốt sáng bản thân, chiếu rọi một ngày mới. Khi Tô Nhuận Nhuận thức dậy, chàng phát hiện bé bệ hạ ôm chăn ngủ ngay bên cạnh chàng.
Rõ ràng là một ngày hè ánh nắng chói chang, nhưng cơ thể mập mạp đẹp đẽ của nàng lại cuộn lại.
Người chàng rất mát mẻ, bởi vì phần chăn bé xíu chàng đắp đã bị bé bệ hạ cướp sạch, cuốn hết lên người nàng.
Tô Nhuận Nhuận nhếch miệng cười, chàng còn hơi buồn ngủ, muốn ngủ thêm một lát, bèn vươn bàn tay béo qua kéo chăn.
Kéo một lúc mà vẫn chưa kéo được, chàng khẽ mím môi, dịch người mình qua, kề sát vào bé bệ hạ cách chăn, cũng ôm lấy nàng qua lớp chăn.
Không rõ có phải sự đụng chạm của chàng khơi gợi được cảm xúc gì đó từ bé bệ hạ còn đang say ngủ không mà chàng thấy cơ thể đang gập lại của nàng thả lỏng ra, để mặc chàng ôm, không hề nhúc nhích.
Tô Nhuận Nhuận ôm chặt nàng hơn.
Hai kẻ béo không có chút khái niệm gì về thời gian, họ ngủ một chặp tới tận khi mặt trời lên cao, cứ như thể tối qua họ đã thực sự làm chuyện gì đó.
Mộc Nguyệt và Ôn Tinh cho rằng tối qua hai người đã thực sự nên chuyện, cũng rất là biết ý biết tứ, không xông vào phòng gọi họ dậy.
Trang chủ đại nhân tự mang theo người đến dâng đồ ăn sáng cũng bị Mộc Nguyệt và Ôn Tinh ngăn lại.
Ánh nắng bỏng rát giữa trưa chiếu vào, sau khi chảy mồ hôi một lát, hai người mập rốt cuộc cũng có dấu hiệu thức dậy.
Lần này Tô Nhuận Nhuận vẫn dậy trước, chàng dậy rồi mà thấy bé bệ hạ còn chưa tỉnh, nên không nhịn được chọc chọc ngón tay vào khuôn mặt núng nính của nàng. Chàng còn định kề sát lại thơm nàng, nhưng khuôn phép đạo đức ngặt nghèo không cho phép chàng bộp chộp như thế.
Chàng sợ bé bệ hạ đột nhiên thức dậy nên cứ nhịn rồi lại nhịn. Lúc ngắm nàng ngót nghét hết thời gian bằng một chén trà nhỏ, rốt cuộc chàng không đừng được nữa, bèn rướn môi lại gần.
Chàng đang định ấn môi mình lên mặt bé bệ hạ thì bé bệ hạ mở bừng mắt.
Hàng mi của Tô Nhuận Nhuận run lên, chàng phản ứng cực nhanh dịch mắt mình đi, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Không rõ là do xuyên qua thời không, hay là vì thời tiết nóng quá mà Nhụy Bạch Y không ngờ mình lại ngủ kinh đến vậy. Tối hôm qua nàng đâu có ngủ muộn, sao lại ngủ đến tận giờ này. Nàng ôm chăn ngồi dậy, đầu cũng vô cùng choáng váng, có lẽ ngủ nhiều nên bị ong đầu đây.
Nàng đang trong trạng thái mơ màng vì vừa tỉnh ngủ, nên không biết vào thời khắc nàng ngồi dậy, phần chăn trên người nàng trượt xuống, hai quả đào to mảy bật ra, làm người đàn ông béo bên cạnh ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Giọng nam quen thuộc cũng nổ ra bên tai nàng: 【 Má nó, to thế cơ à! 】
Ban đầu nàng còn chưa phản ứng được, đợi một câu nữa vọng đến bên tai, nàng mới để ý, lập tức đá sang.
Thật ra nàng đá không mạnh lắm, nhưng nàng không ngờ chỉ một cú đạp của nàng lại có thể đá văng miếng thịt ba chỉ kia xuống khỏi giường.
Thịt ba chỉ còn chật vật lăn vài vòng trên mặt đất, nện đầu vào cái bệ đặt bình phong.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng bỗng nhớ ra, phụ nữ trong thế giới này không chỉ mang dị năng từ lúc sinh ra, mà cũng trời sinh khỏe hơn đàn ông rồi.
Những phụ nữ có thuật đọc tâm, thuật ẩn thân, và cả thuật nhìn xuyên thấu thì thua xa sức của những cô có dị năng siêu khỏe, nhưng dù vậy, nếu phải so với cánh đàn ông, thì họ vẫn chiếm thế thượng phong.
Cho nên mới nãy nàng chỉ đạp nhẹ một cái, nhưng đối với Tô Nhuận Nhuận mà nói thì thật ra đã khá mạnh rồi, nên tất nhiên là chàng bay tuốt ra ngoài.
Người đàn ông hình như bị đập choáng váng, mãi mà không nhúc nhích. Nhụy Bạch Y nhíu mày, nhanh chóng lật chăn nhảy xuống giường, rút chiếc long bào trên giá khoác lên người, đi về phía Tô Nhuận Nhuận.
“Tô Nhuận Nhuận?” Nhụy Bạch Y lật mặt người đàn ông qua thì phát hiện chàng vẫn mở to mắt, chưa ngất xỉu. Nhưng trán chàng u một cục tướng, nhìn đến là đáng thương.
Đây là lần đầu nàng thấy Ngụy Nhuận chật vật đáng thương và nhỏ yếu bất lực thế này, chẳng hiểu sao trái tim nàng bỗng thắt lại.
Nàng muốn nâng chàng dậy, nhưng nàng phát hiện nàng khỏe đến mức không chỉ có thể nâng chàng dậy mà còn nhẹ nhàng bế được chàng, Nhụy Bạch Y bèn bế chàng lên.
Khoảnh khắc bế cơ thể ú na ú nần của Tô Nhuận Nhuận lên, Nhụy Bạch Y bỗng cảm thấy cảnh tượng này hơi kỳ quái. Nhưng thấy cục u đỏ au trên trán chàng, nàng lại chẳng quan tâm gì nhiều nữa, bèn bế chàng quay về giường.
“Bệ hạ, đau quá.” Cái tay béo của Tô Nhuận Nhuận nắm tay áo nàng, trông vô cùng đáng thương.
Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, thật sự không thể nào chấp nhận được rằng Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên oai hùng lẫm liệt ngày xưa lại trở nên yếu đuối đáng thương thế này. Nàng kéo chăn che đi da thịt trắng bóng của chàng, xoay người đi tìm Mộc Nguyệt và Ôn Tinh.
Tô Nhuận Nhuận bị cụng đầu khá đau, cục u kia lại sưng thêm, nàng cũng không biết căn phòng này có để thuốc hay không, đành kêu Mộc Nguyệt và Ôn Tinh đi lấy thuốc.
“Bệ hạ, sao thế ạ?”
Mộc Nguyệt nhịn nỗi kích động muốn xông vào phòng, hỏi.
Nhụy Bạch Y: “Đi tìm chút thuốc trị thương đi, Tô Nhuận Nhuận bị cụng đầu rồi.”
“Cái gì?!” 【 Kịch liệt đến thế sao! Bệ hạ còn, còn hung mãnh đến độ đánh vỡ cả đầu Tô Nhuận Nhuận cơ à! 】
Cái mặt béo của Nhụy Bạch Y đen thui như màn đêm.
Mộc Nguyệt nhất thời kích động nên quên mất chuyện bệ hạ nhà mình đọc được suy nghĩ, nàng ta vội vàng dừng tiếng lòng lại, thưa vâng vâng vâng, chạy đi tìm thuốc.
“Bệ hạ, thần có thể làm gì cho Tô Nhuận Nhuận ạ?” Ôn Tinh tiến lên.
Nhụy Bạch Y: “Mang chậu nước tới đây.”
“Vâng ạ!”
——
Dưới sự trợ giúp của Mộc Nguyệt và Ôn Tinh, Nhụy Bạch Y rửa sạch vết thương của Tô Nhuận Nhuận, bôi thuốc cho chàng, băng 2 vòng đầu chàng bằng dải lụa trắng mà Mộc Nguyệt tìm tới.
Vốn nàng muốn quấn 3 vòng, nhưng trời nóng quá, dễ đổ mồ hôi, nên nàng chỉ băng hai lớp.
“Bệ hạ, có để lại sẹo không?” Tô Nhuận Nhuận chớp đôi mắt hoa đào đen láy sáng ngời, mở miệng hỏi nàng.
Nhụy Bạch Y: “Không biết.”
“Không đâu Tô công tử, thuốc mà chúng tôi dùng cho huynh là loại tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để lại sẹo đâu!” Mộc Nguyệt biết kiểu người kiếm sống nhờ bề ngoài như Tô Nhuận Nhuận rất quan tâm tới dung mạo của mình, bèn lên tiếng an ủi trái tim chàng.
Tô Nhuận Nhuận ôm quyền, “Cảm tạ bệ hạ, cảm tạ hai vị đại nhân.”
Bấy giờ giọng nói của trang chủ đại nhân vang lên từ ngoài cửa: “Bệ hạ, xin hỏi bệ hạ bị thương đấy ạ? Thần tìm đại phu tới cho bệ hạ rồi, nếu người bị thương thì không chậm trễ được đâu, nhất định phải để đại phu khám xem sao.”
Mộc Nguyệt và Ôn Tinh không muốn để người ngoài biết chuyện Nhụy Bạch Y ngủ với đầu bảng lầu xanh, họ bèn liếc nhau, nghiêm mặt lại. Mộc Nguyệt nói: “Không cần, bệ hạ chỉ bị xước da thôi, không sao đâu.”
Vừa nãy nàng ta lo Tô Nhuận Nhuận gặp chuyện nên chạy hơi gấp, cuống cuồng đi tìm thuốc, nên bị kẻ hầu trong sơn trang Bách Hợp nhìn thấy. Người này nhất định lo rằng bệ hạ nhà họ xảy ra chuyện gì, nên bèn đi bẩm báo cho trang chủ. Trang chủ tất nhiên không dám chậm trễ, lập tức mời đại phu về.
Trang chủ đại nhân nói: “Không được đâu ạ, thưa Mộc đại nhân, Ôn đại nhân, dù là xước da cũng không thể xử lý qua loa được, phải băng bó tử tế mới phải nhẽ, cứ để tôi đưa đại phu vào khám nhé!”
Trang chủ đại nhân thật sự lo lắng cho sức khỏe của bệ hạ, rất kiểu sắp đẩy cửa ra xông thẳng vào, ai ngờ bà ta đặt tay béo lên cửa rồi lại đẩy không ra. Kẻ thông minh như bà ta lập tức nhận ra có gì sai sai, bèn cử động tai nghe động tĩnh trong phòng.
Dị năng của bà ta là Thiên Lý Nhĩ (tai thính ngàn dặm), cho dù cách một ngọn núi, bà ta cũng có thể nghe thấy giọng nói ở đầu kia. Chẳng qua món dị năng này không thể sử dụng thường xuyên, không thì sẽ ồn ào điếc cả tai mất.
Cho nên những lúc bình thường tầm phào bà ta đều đóng dị năng lại. Bây giờ bà ta mở dị năng ra, nghe rõ ràng tiếng động trong phòng.
“Bệ hạ, Mai trang chủ này quả là người chu đáo, thần mới đi xin thuốc mà bà ta đã gọi đại phu tới rồi.”
Mộc Nguyệt cầm tay Ôn Tinh đưa thuốc cho nàng ta, nói xong câu này thì lập tức đáp lại người bên ngoài: “Không sao thật đấy, bà về đi. Thời tiết này oi bức, sau khi bôi thuốc, bệ hạ muốn ngồi đọc sách trong phòng cho mát, chớ vào quấy rầy.”
Trang chủ đại nhân chớp chớp mắt, thôi nghi ngờ, chuẩn bị thu dị năng về rồi lui xuống. Nhưng bà ta vừa định thu dị năng về thì chợt nghe thấy một giọng nam kêu “Ui da”.
Giọng nam này nghe hơi quen quen…… Hình như là…… Tô Nhuận Nhuận?
Tai bà ta thính lắm, không nghe lầm được đâu, giọng nói này chính là của Tô Nhuận Nhuận!
Trang chủ đại nhân vội thu dị năng về, lên tiếng: “Vâng, vậy bệ hạ nghỉ ngơi cho thỏa ạ, thần xin không quấy rầy bệ hạ nữa.”
Bà ta lập tức đưa đại phu mình tìm tới rời đi.
——
“Thê chủ, người không nghe lầm chứ? Tô Nhuận Nhuận lại còn ở trong phòng bệ hạ cơ ạ?”
Thiếu niên béo sắp không cầm nổi chiếc kim thêu hoa, nói với Mai Hoa Khai.
Mai Hoa Khai gặm một miếng dưa hấu, “Ngươi có thể hoài nghi bệ hạ, nhưng không thể hoài nghi thính lực của ta.”
Thiếu niên béo: “……”
Nói có lý lắm.
——
Mộc Nguyệt híp hai mắt lại: “Vừa nãy hẳn là mụ Mai Hoa Khai kia đã nhận ra điều gì rồi.”
Ôn Tinh: “Ừ.”
Mộc Nguyệt: “Liệu mụ có nói cho ai không?”
Ôn Tinh: “Có thể đấy.”
Mộc Nguyệt: “Vậy giết mụ đi.”
Ôn Tinh: “Thế thì không thể để lại tất cả những người trong sơn trang này.”
Tô Nhuận Nhuận: “……”
【 Chàng phải trốn chui nhủi đến mức ấy ư? 】
Nhụy Bạch Y đã xử lý xong phần trán của Tô Nhuận Nhuận, đang xử lý vết trầy trên cánh tay Tô Nhuận Nhuận: “……”
Nàng nghe được tiếng lòng của Tô Nhuận Nhuận, đến đây mới để ý hai con nhóc Mộc Nguyệt và Ôn Tinh này đang âm mưu gì.
Nghe thấy họ nói định giết người, còn phải giết hết cả sơn trang, nàng không khỏi hơi kinh ngạc.
Mộc Nguyệt và Ôn Tinh cũng để ý thấy họ không nên nói những lời này trước mặt tiểu mỹ nhân Tô Nhuận Nhuận, máu me bạo lực quá, tàn nhẫn quá! Họ vội ngưng miệng, nhìn về phía Nhụy Bạch Y, chỉ cần Nhụy Bạch Y gật đầu là họ sẽ lập tức hành động ngay.
Nhụy Bạch Y lại tiếp tục thoa thuốc cho Tô Nhuận Nhuận, không có thì giờ trả lời họ, mà nàng cũng không biết rằng mình phải trả lời họ.
“Bệ hạ?” Mộc Nguyệt gọi một tiếng.
“Hửm?” Nhụy Bạch Y quấn băng gạc cho Tô Nhuận Nhuận, chỉ nhìn chàng, không dời mắt đi.
“……”
Ôn Tinh biết Nhụy Bạch Y có thuật đọc tâm, thấy khó nói ra lời, nhỡ làm tiểu mỹ nhân Nhuận Nhuận sợ, bèn nói trong lòng: 【 Bệ hạ, người nói gì đi, có diệt khẩu hay không ạ. 】
Nhụy Bạch Y lập tức nhìn về phía nàng ta, nàng nói: “Không cần.”
“Nhưng……” Mộc Nguyệt và Ôn Tinh nắm chặt tay áo, “Nhưng bệ hạ à, nếu chuyện đồn đi, thì thanh danh của người.”
“……” Nhụy Bạch Y hơi cạn lời.
Thanh danh có quan trọng đến mức phải đánh đổi bằng từng ấy mạng người ư?
Vậy thì tại sao tối qua cái cô Ôn Tinh chết tiệt kia còn chạy tới hỏi nàng xem nàng có muốn giữ Tô Nhuận Nhuận lại không.
“Trẫm nói không cần thì không cần, các ngươi lui ra.” Nhụy Bạch Y lạnh giọng.
Mộc Nguyệt và Ôn Tinh nhìn nhau, hết cách, chỉ có thể lui ra ngoài.
Tô Nhuận Nhuận thấy vẻ cực kì miễn cưỡng của họ, cảm xúc tự ti trong lòng nhao nhao ùa lên.
Lại là một màn tự biên tự diễn trong lòng đến là phong phú: 【 Đúng vậy, một gã trai bao trong lầu xanh như mình, sao có thể có quan hệ gì với nữ hoàng bệ hạ cơ chứ. Nếu bá tánh Đại Đường biết được tối qua mình và bệ hạ trải qua đêm Xuân, mà thật ra nào có đêm Xuân gì! Chả! Có! Gì! Sất! Thì nhất định sẽ nảy sinh ý kiến với bệ hạ. Sao bệ hạ có thể làm tổn hại thanh danh của nàng vì một gã trai bao chốn lầu xanh như ta, nàng là vua, ta là kép, từ khoảnh khắc hai ta sinh ra, chúng ta đã định sẽ mãi mãi không thể tắm cùng một con sông. 】
“Bộp”, một đống quần áo đột nhiên đập lên người chàng, giọng nói của cô nàng bệ hạ không lấy làm vui vẻ gì lắm: “Mau mặc vào đi.”
Tô Nhuận Nhuận sợ hết hồn, ngơ ngẩn nhìn nàng, trái tim co rút đau đớn: 【 Nhìn mà xem, ngủ với nhau rồi là vứt nhau ngay! Sợ bị phát hiện, nên muốn đuổi mình đi đây! 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng chỉ không chịu nổi tiếng bô lô ba la vang mãi bên tai nên mới nhặt đống quần áo trên mặt đất lên quẳng cho chàng thôi mà.
Hơn nữa, nàng ngủ với chàng bao giờ cơ?
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của Tô Nhuận Nhuận dường như ngấn lệ, chàng lên tiếng “Vâng”, rồi cầm quần áo mặc vào.
Miếng thịt ba chỉ đã mặc xong quần áo bò xuống khỏi giường, đi đến bên cửa sổ. Chàng quay cái đầu quấn băng vải trắng nhìn nàng, giọng nói âu sầu, “Bệ hạ, thần nhảy cửa sổ ra ngoài nhé, nhất định không được để ai thấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Thịt ba chỉ nói xong, bèn trèo lên cửa sổ. Một cái chân heo vừa giẫm lên, tiếng “Răng rắc” đã vang rền.
[HẾT CHƯƠNG 47]