" Cho tôi lý do đủ sức thuyết phục đi."
Nhỏ dành ra những năm tuổi mười bảy mười tám tươi trẻ để xoay quanh một người, rời xa cái vô tư lự cùng nụ cười chờ trực trên môi để đến Hàn Quốc. Làm thực tập sinh của một công ty giải trí, răm rắp nghe lời những kẻ cộc cằn xa lạ, đổ mồ hôi sáng chiều đến thừa sống thiếu chết, rồi phải uống nước thay cơm để nhịn ăn giữ gìn vóc dáng, đứng trên sân khấu đến cùng dù cho bản thân đã kiệt quệ.
Kiệt quệ bởi mọi sở thích, thói quen hay thăng trầm chìm nổi, cũng chỉ vì một người mà nên.
Jeon Jungkook là khởi nguồn của hết thảy, vậy mà bảo nhỏ dừng lại. Làm sao mà nhỏ dừng lại được?
" Bởi em chỉ đang càng ngày càng khiến bản thân bị ăn mòn bởi quá khứ trong khi em, đang phải đối mặt với hiện tại và tương lai. Anh không bảo em hãy quên đi rằng em ghét anh, hận anh đến nhường nào, nhưng ngày hôm nay em đứng trên sân khấu vì một mối thù hằn, vậy thì mai sau em sẽ làm gì? Cái em cần thành công là có hạnh phúc, có những niềm vui chẳng bao giờ nên bỏ lỡ chứ chẳng phải là khiến anh thất bại, điều này chỉ là phụ thôi. Cuộc đời của em, rốt cuộc chỉ là xoay quanh cuộc sống của em sao?"
Trớ trêu biết nhường nào, anh đang dần đi vào quỹ đọa quanh cuộc sống của em
anna im lặng, chẳng biết nói gì.
Lời Jeon Jungkook nói quả thật không sai, những lời này nhỏ cũng đã nghĩ đến nhiều lần.
Nhưng nhỏ gạt bỏ hết rồi.
Có thể chê trách Anna là một đứa con gái nhỏ nhoi lại có sở thích thù lâu nhớ dai, nhưng suy cho cùng nhỏ vẫn chẳng thể buông bỏ được những điều đã nặng trĩu trong lòng biết bao lâu nay.
" Không đủ thuyết phục, lời đề nghị không có hiệu lực"
Nghe vậy, đôi mi của Jungkook khẽ cụp xuống. Ra là em chẳng còn quan tâm đến mai sau có ra sao, dẫu rồi sẽ bị gió cuốn bay đi chân trời góc bể, nhưng hôm nay em sẽ mãi là đóa bồ công anh xinh đẹp.
Khi em được chắp vá giữa những mảnh hồi ức cùng nỗi lo toan về hiện tại và tương lai, em muốn trở thành gì?
Anh muốn được bay bổng, muốn có những ngày nghỉ dạo chơi trên phố. Rồi anh sẽ ra biển ngắm mặt trời lặn trng cái rét của cơn gió thoáng chiều tà. Anh nhâm nhi một cốc trà trong quán rồi ngắm nhìn những hạnh phúc nhỏ nhoi như dòng nước ấm chảy vào lòng. Anh muốn được làm một người hạnh phúc.
" Vậy em muốn trở thành gì "
Có lẽ, chưa bao giờ jeon jungkook lại hối hả đến nhường này.
Còn Anna, có lẽ chưa bao giờ trầm ngâm đến thế
Nhỏ nghĩ một hồi, ôi thật đau đầu.
Không thích bị hỏi mấy cái câu kiểu nghiêm túc như này đâu.
" Ai biết, chắc là muốn trở thành ông nội anh "
Jungkook phì cười
" Muốn làm ông nội anh, nhưng cái tình độ của em chưa đủ để xử đẹp anh đâu "
Nhỏ phồng má, chưa trị được anh nhưng cũng đủ khiến anh lao đao mấy phen rồi đấy thằng cháu mất nết ạ. Luận về sức mạnh, đây không làm được gì thôi chứ luận về trí óc, thiên tài như tôi lại thua đồ đầu đất như anh cơ
Jungkook khẽ nhớm chân mày lên, tự dưng trong lòng dâng lên chút vui vẻ
" Anh biết em đang nghĩ gì đấy. Ngoan, quay lại chủ đề chính đi"
TRong lòng Anna lại càng tức tối hơn
Xem cái giọng điều của anh, là muốn ăn đấm chăng?
" Em muốn trở thành gì?"
Jeon Jungkook hỏi lại, nhỏ khẽ vuốt cằm suy nghĩ. Ngồi nghĩ được một hồi thì liền ra vẻ biết rồi mà hớn hở lên
" Này này, dỏng tai ra đây để tôi nói đáp án cho"
Jeon Jungkook khẽ nhoẻn miệng cười
anh khẽ giả bộ đưa tay lên tai như thể chăm chú lắm, đang cao hứng tột cùng thì lại nghe phải câu trả lời tối tăm tăm
" Muốn trở thành đấu sĩ để đấm anh vỡ mồm luôn"
Ô kê, chúng ta nên dừng câu chuyện tại đây bởi nếu tiếp tục chẳng biết ai đấm vỡ mồm ai đâu
Anna khẽ hất tóc mình, một cách kiêu ngạo nhất có thể nhưng suy cho cùng lại để vấn vương chút buồn man mác trong khóe mắt nhỏ, kín đáo chẳng ai hay.
" Tôi nào có giống anh, chẳng mấy chốc rồi sẽ lụi tàn thôi. Bản chất con người chẳng ai có thể che giấu mãi được, rồi ai ai cũng sẽ biết tôi là người thế nào. Đến lúc ấy tất cả sẽ hạ màn. Khi tôi bắt đầu, tôi đã biết rằng chẳng chuyện gì có thể kết thúc trong êm đẹp, và tôi sẽ chắc chắn phải chịu không nhiều thì ít những gièm pha cùng hắt hủi. Nhưng dẫu cho biết như vậy, tôi vẫn ngồi đây nói chuyện với anh đó thôi. Có lẽ vì nếu không dám đánh đổi nhiều đến như thế, sẽ canh cánh trong lòng "
Đúng vậy, là canh cánh trong lòng
Về một người xưa cũ từng có một nụ cười rất đẹp, về những kí ức nhẹ hăng mùi nắng
Có lẽ Jeon Jungkook sẽ không bao giờ hiểu được, nhỏ là kẻ cố chấp đến nhường nào. Cố chấp đến mức cứ hoài sống trong kỉ niệm mà bỏ qua một chặng đường phía trước muôn màu vói biết bao những cảm xúc lạ lẫm mà đáng trân quý
" Nhưng anh, cũng canh cánh trong lòng về em "
Nhỏ khẽ im lặng, nhưng trong thâm tâm cũng thoáng rối bời
" Cho anh một cơ hội thứ hai để thuyết phục tôi, lần cuối "
Jungkook mỉm cười, dù bây giờ trong anh cũng là rối bời
Khẽ đưa đôi bàn tay lạnh toát bởi một buổi ban đêm nhiều sương giá, anh chạm vào ngần cổ của nhỏ rồi từ từ di chuyển đến phía sau gáy. Những lọn tóc xơ xác vì nhuộm chạm vào lòng bàn tay khiến Jeon Jungkook có chút xao xuyến mà hạ nơi mí mắt
Anh hôn nhẹ lên trán của Anna
Và mái tóc nhỏ, Jungkook cũng đặt xuống một nụ hôn
" Hai nụ hôn, cho tất cả mọi điều anh cần nói"
Nhỏ khẽ đỏ mặt.
Thực ra đây chẳng phải lần đầu tiên Jungkook hôn Anna, thậm chí hai người còn từng hôn môi. Nhưng khi cảm nhận được cái dịu nhẹ trên da thịt cùng mái tóc đã rối bời, Anna chợt nhận ra chính mình chỉ là một cô gái nhỏ, chẳng thể nào kháng cự lại được những xúc cảm trời sinh nảy nở
Khẽ đẩy Jungkook ra bởi giờ đây khuôn mặt của nhỏ hoàn toàn áp vào lồng ngục cứ phập phồng không ngừng của anh, và điều này, thật xấu hổ khi phải nói rằng khiến nhỏ ngượng vô cùng
Này, Mặc dù cái mồm của Anna to nhưng thực ra nhỏ rén bỏ mẹ. Sao Jeon Jungkook lại cứ thích làm mấy cái chuyện có sức sát thương cao như này cơ chứ, anh ta không biết rằng cơ ngực của anh cuồn cuộn khủng khiếp à. Còn nhỏ ấy, thực ngại chết mất uhuhuhu
Nhỏ khẽ cúi gằm mặt xuống, giọng lí nhí
" Anh đang đâm đầu vào lửa, anh đang đốt cháy chính mình "
Jungkook ngồi lại vị trí cũ, bàn tay trở về thong dong vuốt ngược mái tóc ra sau
Anh cười rất tươi, trong đôi mắt tựa chẳng mang ưu phiền
" Anh biết, và chúng ta cùng đang tự đốt cháy chính mình. Nhưng biết làm sao đây em, khi chơi vơi nhường này?"
" Vậy Anna, em muốn trở thành gì, sau tất cả?"
Nhỏ khẽ hạ mi mắt
" Tôi tên là gì?"
" Anna "
" không phải "
Jungkook thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mọi ngóc ngách trong tâm hồn anh được lấp đầy bởi ngọt ngào dịu êm
" Là Hân, Nguyễn Hoàng Ngọc Hân "
Anh phát âm, rõ ràng tựa như đã từng đọc cái tên vừa khó phát âm, vừa dài ngoằng này đến cả trăm ngàn lần. Bởi có lẽ, anh đã mơ đến ngày này rất nhiều lần, anh gọi tên nhỏ, trìu mến như một giấc mơ.
Nghe những lời được Jeon Jungkook nói ra, nhỏ thở phào
Đưa đôi bàn tay cũng lạnh cóng lên vuốt nhẹ khuôn mặt
Gọi tên của em như nhìn vào con người em đầy chân thật, ấy vậy mà Jeon Jungkook dám gọi nhỏ, bằng một cái tên thật lâu rồi đã chẳng ai nhắc tới
" Em muốn làm người bình yên, chẳng có gì xa xôi."
Jungkook nắm lấy tay nhỏ, đôi bàn tay đều lạnh cóng nhưng cảm giác anh bao trọn lấy tất cả, mọi thứ dường như trở nên ấm áp đến lạ
Anh nắm tay nhỏ, đưa lên trước miệng rồi thở ra một hơi nóng ấm
" Cảm ơn em, vì tất cả!"
- ----------------------
Vậy là Kookie tán crush thành công sương sương rồi ạ
Hmm tui cũng muốn tán Crush thành công như vầy uhuhu. Tôi đã tán cr bất thành dồi ạ, thậm chí còn không dám nhắn tin vì sợ phiền crush. Crush của tôi ấy thì phải nói là con mẹ nó hoàn hảo, còn tôi thì tèo téo teoo, nên tôi thực sự tự ti
Ai đó cho tôi lời khuyên đi uhuhu
À dành cho những bạn không biết
Hôn lên trán:" Anh không chỉ yêu em mà còn thương em rất nhiều"
Hôn lên tóc:" Anh sẽ luôn luôn bảo vệ chở che và gần gũi em"