Bị hoàng thượng để ý chưa chắc đã là chuyện tốt, Lâm Vị Hi cúi đầu rất thấp, chỉ lộ ramột cần cổ thon dài. Cố Huy Ngạn nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi, tiếp lời: "Chính là thê tử."
Hoàng đế lại hiếu kỳ nhìn thêm mấy lần, mới nói: "Miễn lễ."
Lâm Vị Hi theo đám người đứng người lên, hoàng đế tiến lên hành lễ với Tiền thái hậu. Hoàng đế cùng Yến vương đích thân đến, chỗ ngồi đương nhiên phải sắp xếp lại, Lâm Vị Hi mượn cơ hội này đi đến bên cạnh Cố Huy Ngạn, yên lặng biến mất dưới khí thế của Yến vương.
Cố Trình Diệu cũng đi theo Cố Huy Ngạn và hoàng đế tới thỉnh an thái hậu. hắn ta nhìn thấy Lâm Vị Hi một thân trang phục tinh xảo đang đi về phía mình, cuối cùng lại dừng lại ở phía trước.
Hôm nay Cố Huy Ngạn mặc trang phục thân vương thêu mãng bào màu đen, còn Lâm Vị Hi một thân trang phục vương phi màu hồng diễm lệ, Cố Huy Ngạn cao lớn thon dài, Lâm Vị Hi mềm mại uyển chuyển, chỉ nhìn từ bóng lưng mà nói cũng không thấy sựcân đối khi hai người này đứng chung một chỗ.
Chẳng biết tại sao Cố Trình Diệu lại nổi lên chút tâm tư không nói rõ được. Cao Nhiên thấy Lâm Vị Hi tự nhiên đi đến đứng cạnh Yến vương, nàng ta cũng không chịu yếu thế bước về phía Cố Trình Diệu. Sau khi đứng lại thì thấy dáng vẻ Cố Trình Diệu có chút thất thần, Cao Nhiên nhịn không được thấp giọng gọi một câu: "Thế tử?"
Cố Trình Diệu bừng tỉnh, nhìn thấy Cao Nhiên đang lo lắng nhìn hắn ta. Cố Trình Diệu ôn hòa cười một tiếng, dễ dàng che giấu tâm tư lại, dùng ánh mắt trấn an Cao Nhiên: "Ta không sao. Hoàng thượng và thái hậu vẫn còn ở đây, có lời gì về nhà rồi hãy nói."
Đương nhiên Cao Nhiên hiểu được đạo lý này, thế nhưng bị Cố Trình Diệu nói như vậy, chẳng biết tại sao nàng ta có chút không thoải mái, có vẻ như tại vì điều nàng ta chờ mong không phải là loại biểu hiện này của Cố Trình Diệu. Cao Nhiên muốn để Cố Trình Diệu biết, mới lúc nãy Lâm Vị Hi là mẹ chồng chặt chẽ như thế nào, cố ý chặn lời nàng ta ra sao, lấy việc công làm việc tư chửi bới nàng ta ngay trước mặt thái hậu như thế nào. Nhưng bây giờ Cao Nhiên chỉ có thể nhu thuận đáp ứng, sau đó cúi đầu nghe hoàng đế nói chuyện với Yến vương.
Hoàng đế đăng cơ năm tám tuổi, thoáng một cái đã năm năm rồi, chờ sang năm hoàng đế cũng đã mười ba tuổi. Mười ba tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thế nhưng ở hoàng gia, thì đã là một cái tuổi nhạy cảm.
Cung Từ Ninh đốt địa long rất nóng, trong cung điện huân hương thoang thoảng, ấm áp như xuân, theo lý là hoàn cảnh rất dễ chịu thoải mái, thế nhưng ở trong phòng cũng chỉ có hai người hoàng đế với Cố Huy Ngạn đang nói chuyện.
Những người khác thở cũng không dám mà chỉ cúi đầu thấp xuống, ngay cả Tiền thái hậu cũng thu lại dáng vẻ nói chuyện dông dài, bày ra sự đoan trang tươi cười ngồi ởmột bên, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời một hai, nhưng vẫn không có cách nào tham gia vào cuộc nói chuyện này được. Lâm Vị Hi một mực ngồi cạnh Cố Huy Ngạn làm vật trang sức, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối đều duy trì vẻ xinh đẹp, nhưng trong lòng lại có chút thất thần.
Năm nay đã là tháng mười một năm Nguyên Gia thứ năm, hoàng đế cũng đã tròn mười hai tuổi. Nếu như bây giờ nàng vẫn là thế tử phi của kiếp trước, đương nhiên cũng sẽ cảm thấy bây giờ quốc thái dân an, triều đình ca múa mừng cảnh thái bình là chuyện rất bình thường. Thế nhưng Lâm Vị Hi đã xem qua quyển sách kia, nàng biết tình hình sau này cũng không phải là thuận buồm xuôi gió như bây giờ.
Từ lúc chấp chính cho đến nay, Trương thủ phụ ở bên ngoài quyết đoán cải cách, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của triều chính đều ôm đồm, ở bên trong còn đảm nhiệm chức vụ lão sư của hoàng đế, phụ trách dạy bảo hoàng thượng nhân nghĩa lễ tín. một thần tử làm được đên mức này, có thể nói là một vị trung thần từ trước đến nay chưa hề có. Nhưng Lâm Vị Hi từ trong quyển sách kia biết được, lúc sinh thời địa vị của Trương Hiếu Liêm rất cao, nhưng sau khi chết, cũng khó tránh khỏi số phận đại thần được triều đình uỷ thác không được chết tử tế, đến thi cốt cũng không được yên ổn. Sau đó thậm chí còn dấy lên phong trào thảo phạt Trương Hiếu Liêm, phàm là chính sách mà Trương thủ phụ phổ biến toàn bộ đều bác bỏ. Những người phản đối Trương thủ phụ mục đích là tiến cử những thần tử trung liệt, cho dù những vị kia chỉ là hạng bao cỏ giá áo túi cơm chẳng biết gì.
Trong quyển sách kia chỉ mô tả ngắn gọn một vài câu, Lâm Vị Hi đã từ đó nhìn ra sau này triều đình sẽ có bao nhiêu là sóng gió nguy hiểm. Lâm Vị Hi không tham gia triều chính, nàng cũng không rõ đại danh đỉnh đỉnh Trương thủ phụ là hạng người như thế nào. Nhưng không thể phủ nhận lúc Trương Hiếu Liêm còn tại vị quốc khố thu vào gấp mấy lần là thật, pháp lệnh của triều đình nghiêm minh là thật, nhưng mà Trương gia trắng trợn nhận hối lộ cũng là thật. Trương Hiếu Liêm mượn cơ hội bài trừ đối lập, xếp thân tín của mình vào cũng là thật. một nhân vật truyền kỳ như này cũng không tới lượt Lâm Vị Hi đánh giá, điều nàng quan tâm cũng chỉ là phủ Yến vương mà thôi.
Nàng đã từng là thế tử phi, bây giờ thành Yến vương phi, tất nhiên nàng sẽ đồng sinh cộng tử vinh nhục cùng hưởng với Yến vương. Tiên đế lưu lại ba vị đại thần phụ chính chính là kiềng ba chân để kiềm chế lẫn nhau. Yến vương là hoàng tộc, tay cầm trọng quân, uy hiếp tứ hải. Phùng công công là thái giám, trông chừng hoàng đế, kiềm chế nội các. Trước khi lâm chung tiên đế Mục Tông đề bạt Trương Hiếu Liêm chắc là nhìn trúng khả năng chính trị xuất chúng của ông ta, muốn dùng ông ta để phòng ngừa Yến vương. Chính Yến vương cũng họ Cố, mà cháu trai thì còn nhỏ tuổi, Tiền thái hậu cũng không phải người trí tuệ thâm sâu gì, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ sợ long ỷ sẽphải thay người.
Thế nhưng không nghĩ tới, sự việc lại phát triển theo hướng ngược lại. Yến vương vẫn quy củ như cũ, ngược lại thủ phụ Trương Hiếu Liêm là người đã từng được tín nhiệm nhất lại một nhà độc quyền. Nếu như không có tể tướng, hoàng thượng đều phải tự mình xem tất cả các tấu chương. trên thực tế ngoại trừ hoàng đế khai quốc ra, thìkhông có một vị hoàng đế nào có thể chịu nổi ngày nào cũng phải làm việc quá sức như thế. Cho nên triều đình thiết lập nội các đại diện cho hoàng đế, về sau đề phòng nội các độc quyền, hoàng đế lại xếp đặt tư lễ giám. Nội các đưa ra phương án gì, cũng chính là những chính sách sơ bộ ban đầu, dù sao cũng phải được tư lễ giám đóng dấu đỏ mới có thể có hiệu lực. Mà tư lễ giám bây giờ chính là Phùng công công.
Phùng công công là người nhìn hoàng đế lớn lên, còn được hoàng đế gọi thân mật là "Phùng Đại Bảo", cũng không khác vú em là mấy. Phùng công công cũng không biết làm sao lại vừa mắt với Trương thủ phụ. Hai người vốn nên là tương hỗ giám thị lẫn nhau, vậy mà lại hòa hợp vô cùng. Bất kể tấu sớ gì mà Trương thủ phụ đưa tới, Phùng công công nhìn cũng không nhìn, trực tiếp phê đỏ đáp ứng. Cứ như vậy, Trương thủ phụ một tay che trời nắm toàn bộ triều chính, cũng không phải là kỳ quái.
Ba người tạo thành thế chân vạc kiềm hãm lẫn nhau khác hoàn toàn so với hai chân vui vẻ hòa thuận, Yến vương là cái chân cuối cùng chiếm vị trí cực kỳ quan trọng. Lúc Yến vương hồi kinh thì cũng khá hòa hợp với Trương thủ phụ, chí ít ngoài mặt hai người cùng tôn trọng hỗ trợ lẫn nhau, chính là quân tử chi giao. Lâm Vị Hi cũng từng cảm thấy Cố Huy Ngạn cùng Trương thủ phụ có giao tình không tệ lắm, thế nhưng ngày đại hôn Cố Huy Ngạn từ tiệc rượu trở về, giữa lông mày mơ hồ lộ ra sự sốt ruột lo lắng. Có lẽ, quan hệ thật sự của ba vị phụ chính đại thần này cũng không hòa hợp như là người ngoài nhìn thấy.
Nếu như ngay cả Yến vương còn cảm thấy là chuyện khó giải quyết, thì Lâm Vị Hi cũngkhông nghĩ chính mình còn có thể nói ra cao kiến gì. Chỉ là nàng có chút lo lắng, nếu như trên quyển sách kia nói là sự thật, đợi sau này lúc thẳng tay xử lý Trương Hiếu Liêm, vậy thì phủ Yến vương có quan hệ tốt với Trương thủ phụ thì sẽ như thế nào? Sau khi thủ phụ Thân Thời Hành kế nhiệm cầm quyền sẽ lại là cái dạng gì? Thậm chí phỏng đoán sâu xa một chút, rốt cuộc trong sự kiện này thì hoàng đế đóng vai trò gì?
Năm nay tiểu hoàng đế mới mười hai tuổi đang ôn hòa ngồi đó nói chuyện với Yến vương. Dung mạo hắn ta tuấn tú, nhìn thì có vẻ hiền lành vô hại. Thế nhưng khônghiểu sao từ trong đáy lòng Lâm Vị Hi chỉ cảm thấy rùng cả mình.
Bây giờ Lâm Vị Hi mới ý thức được, mặc dù quyển sách kia huyễn hoạc, nhưng cũng đơn giản chỉ là chuyện trong nội trạch mà thôi. Nội dung quyển sách kia càng giống như đứng từ góc độ của Cao Nhiên, ghi chép lại tất cả mọi sinh hoạt hàng ngày của nàng ta. sự biến đổi liên tục trong triều đình, sự nguy hiểm của các đảng phái tranh đấu, chẳng lẽ một quyển sách nho nhỏ có thể khái quát được sao?
Có lẽ, nàng cũng không cần thiết coi nội dung trong quyển sách kia là thật như thế….
Cố Huy Ngạn bồi tiếp hoàng đế đến hậu cung thỉnh an thái hậu, trên thực tế là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn ta muốn nhìn Lâm Vị Hi một chút. Dù sao cũng là hoàng đế, Cố Huy Ngạn không tiện nói gì, chờ nhìn thấy người, Cố Huy Ngạn thấy cũng thời gian vừa đủ, liền lập tức đứng dậy, mang theo Lâm Vị Hi rời đi.
Thấy Cố Huy Ngạn cáo từ, hoàng đế hơi có chút lưu luyến đứng lên, nói ra: "Yến vương thúc thúc, khó có khi nào ngươi tiến cung, sao không ngồi thêm một chút nữa? Ta còn muốn vương thúc chỉ điểm cho ta thuật cưỡi ngựa đây."
"Hôm nay chủ yếu là phụng bồi thê tử tiến cung tạ ơn thái hậu, bây giờ thời điểmkhông còn sớm, thần ở lại hậu cung cũng không được hay lắm. Nếu hoàng thượng muốn luyện tập kỵ xạ, không ngại ngày mai thần lại tiến cung, theo hoàng thượng luyện cho tận hứng."
Sau khi nghe xong hoàng đế bất đắc dĩ thở dài: "Yến vương thúc thúc nói đúng lắm. Chỉ là ngày mai trẫm còn phải tới văn hoa các nghe giảng bài, chỉ sợ không có thời gian đi giáo trường."
Trong chớp mắt Cố Huy Ngạn dừng lại một chút, ngược lại vừa cười nói: "Trương thủ phụ thật sự rất tận tâm tẫn trách, tuân thủ nghiêm ngặt chức vụ lão sư của mình. Đây chính là may mắn của triều đình ta."
Lâm Vị Hi bỏ qua việc hoàng đế tự xưng "Ta" với Yến vương, cũng không để ý Yến vương chỉ nói Trương thủ phụ quản giáo hoàng đế nghiêm khắc lại là "chuyện may mắn" chứ không nói ý kiến của cá nhân mình. Trương thủ phụ chịu trách nhiệm dạy bảo hoàng đế, thật ra hắn ta cũng một lòng muốn bồi dưỡng một minh quân, cho nên quản giáo hoàng đế vô cùng rườm rà khắc nghiệt, thậm chí hoàng đế xem sách gì, luuyện chữ gì, sau khi hạ triều thì sẽ làm gì cũng quản lý rất nghiêm ngặt. Đứng trêngóc độ các đại thần mà nói, Trương thủ phụ làm thế cũng là vì muốn tốt cho hoàng đế, thế nhưng nếu hỏi một thiếu niên mười hai mười ba tuổi có cảm giác gì, chỉ sợ cũng rất chán ghét khó chịu.
Hoàng đế lưu luyến không rời đưa Yến vương ra ngoài, hắn ta lại nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi, nói: "Tiệc tân hôn của Vương thúc, trẫm thân là vãn bối lại không thể có mặt để chúc mừng, thật sự là không phải. Trẫm cũng không có gì lễ gặp mặt, chỉ có một đôi ngọc bích đưa cho Yến vương thẩm, chúc vương thẩm cùng vương thúc trăm năm hảo hợp, cầm sắt hòa minh."
Lâm Vị Hi thình lình bị điểm tên, nàng còn chưa từng nói chuyện gì với hoàng đế. Lâm Vị Hi suýt nữa đứng không vững: "Hoàng thượng vạn tuế, thần phụ có tài đức gì..."
Hoàng đế cười hòa nhã với Lâm Vị Hi, thiếu niên ấy có làn da trắng nõn, khi cười lên trông thật tuấn tú lại nho nhã: "Vương thẩm không cần đa lễ. Xưa nay trẫm vẫn kính trọng Yến vương thúc thúc, đây là trẫm cho quà mừng tân hôn của hai người, thẩm thẩm nhận lấy là được."
Lâm Vị Hi nhìn về phía Cố Huy Ngạn, Cố Huy Ngạn nhẹ gật đầu, Lâm Vị Hi thấy thế liền nói: "Tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế."
Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn đứng ở phía trước nói chuyện cùng hoàng đế, Cao Nhiên với Cố Trình Diệu chỉ có thể cung kính đứng ở phía sau nhìn xem, đến một câu cũngkhông thể nói. Nàng ta nhìn bóng lưng của hai người này đang đứng sóng vai, chẳng biết tại sao trong lòng lại nghĩ đến, Cố Trình Diệu chỉ là thế tử, người khác nhắc đếnhắn ta, kiểu gì cũng sẽ gọi hắn ta là nhi tử của Yến vương. Cao Nhiên đã từng rất kiêu ngạo về thân phận thế tử phi của mình, nhưng bây giờ thì nàng ta lại có chút cảm giác khó nói rõ.
Cũng bởi vì là nhi tử của Yến vương, cho nên Cao Nhiên chỉ có thể đứng ở phía sau, nhìn Lâm Vị Hi ra mặt chào hỏi, chuyện trò vui vẻ cùng các đại nhân vật. Đó cũngkhông phải bởi vì Lâm Vị Hi khéo léo tinh tế đến cỡ nào, hoặc là do Cao Nhiên vụng về ra sao. Lâm Vị Hi có thể như thế, đơn giản cũng chỉ bởi vì nàng là Yến vương phi, thê tử mới cưới của Yến vương mà thôi.
Cao Nhiên đứng sau nhìn Lâm Vị Hi cười duyên dáng tạ ơn, sau đó lại để cho nha hoàn thu lại ngọc khí mà đế vương ban cho. Nàng ta với Cố Trình Diệu đứng ở chỗ này, rõràng khoảng cách cũng chỉ trong gang tấc, mà dường như lại là cách cả một rãnh sâukhông thể nào vượt qua được.
Cái rãnh sâu này là quyền thế, là địa vị, là bối phận, cũng là chiến công hiển hách của Yến vương. Mà hoàng đế không thể không dựa vào mười vạn binh quyền của Yến vương được. Lần đầu tiên Cao Nhiên nhận thức rõ ràng, vinh quang của địa vị thế tử phi này, cũng không phải là bởi vì Cố Trình Diệu, mà chính là nhờ Yến vương.
Từ trong cung ra, Lâm Vị Hi với Cao Nhiên tự mình lên xe ngựa, trên đường đi đều lặng im. Lâm Vị Hi đang suy nghĩ nội dung trong quyển sách kia, mà Cao Nhiên thì có chút xuất thần nhìn chằm chằm hoa văn trên mặt trước của ống tay áo theo phẩm cấp thế tử phi, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
bởi vì việc này mà tận tới lúc ăn cơm tối Cao Nhiên vẫn còn có chút mất tập trung. Buổi tối hôm nay vương phủ ăn cơm cùng một chỗ, Cao Nhiên vẫn đứng hầu hạ sau lưng Lâm Vị Hi. Nha hoàn dâng trà đi lên, Cao Nhiên vén tay áo lên, châm trà cho Lâm Vị Hi.
Lâm Vị Hi nhìn tận mắt người đã từng là muội muội tốt của mình đang bưng trà đưa nước, nàng yên lặng thưởng thức nửa ngày, chờ Cao Nhiên đem trà dâng đến trước mặt mình, Lâm Vị Hi mới nói: "Ta vẫn chưa khát, không muốn uống trà. Trước để vào đó đi."
Ngón tay Cao Nhiên nắm thật chặt, nha hoàn Ngưng Phù cũng lộ ra vẻ mặt không cam lòng. Đương nhiên Lâm Vị Hi đã nhìn ra, dáng vẻ tươi cười không thay đổi, hờ hữngnói: " Tay thế tử phi mới vừa khỏi, lúc trước chưa bị làm sao đến dâng trà cũng khôngxong, nữa là bây giờ tay còn bị thương, chỉ sợ càng không làm được gì. Trước đặt vào đó đi, trà này mới nấu. Ta cũng không giống thế tử phi, không chịu được bỏng đâu."
thật sự không lúc nào là Lâm Vị Hi không gây sự, Cố Trình Diệu mới vừa vào cửa đãnghe được câu này, đuôi lông mày khẽ giật giật, vô ý thức nhìn về Cố Huy Ngạn ở phía trước.
( Cao Nhiên định làm gì vại Cao Nhiên ơi?
Hi nhi chê Cao Nhiên da dày thịt béo hả J)