• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

đã rất lâu rồi, một lần nữa Lâm Vị Hi lại ngồi lên xe ngựa. không biết trải qua bao nhiêu lần xóc nảy, âmthanh huyên náo bên ngoài màn xe bắt đầu nhiều hơn, Lâm Vị Hi đoán, có lẽ đã vào thành rồi.

Quả nhiên, người thủ thành nhìn thấy lệnh bài của Yến vương, lập tức kiểm tra cũng không dám, khẽ cúi đầu mời xe ngựa của Yến vương vào thành. Trong thành, huyện lệnh nghe được hôm qua Yên vương nói rõ ràng muốn đi vậy mà đích thân tới huyện thành. hắn giật nảy mình, tranh thủ thời gian mang theo huyện thừa đến đây nghênh đón.

"Cung nghênh Yến vương điện hạ. Vương gia đích thân tới, hạ quan không tiếp đón từ xa, xin vương gia thứ tội."

"không có gì, đứng lên đi." Cố Huy Ngạn cầm dây cương trong tay, ngồi ngay ngắn ở trên cao nhìn xuống, tiếng nói có một chút lãnh đạm: " Gần đây có sân viện nào yên tĩnh không?"

Sân viện? Yến vương định ở lại đây mấy ngày? Huyện lệnh có chút ngơ ngác, hắn nhìn lướt qua về phía xe ngựa sau lưng Yến vương, mơ hồ đoán được lí do mà Yến vương muốn tìm sân viện thanh tĩnh. hắnnghe nói Yến vương để tang vợ gần mười năm... Trong đầu Huyện lệnh chỉ là lóe lên suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, tư thế của hắn càng cung kính hơn: "Vương gia, ngài đại giá quang lâm đã là vẻ vang cho tiểu huyện. Hạ quan làm sao dám để ngài đi thuê chỗ ở bên ngoài? Trạch viện của hạ quan coi như thuận mắt, nếu vương gia không chê, có thể đến tiểu viện của hạ quan nghỉ ngơi."

Cố Huy Ngạn nhìn lướt qua huyện lệnh. Huyện lệnh này trông thật bình thường, vậy mà tiếng phổ thông ngược lại nói thật rõ ràng. Cố Huy Ngạn nắm chặt dây cương, vỗ về Chiếu Tuyết đang có chút nóng nảy, liền nói: "không cần, tìm một sân viện khác đi."

Ngữ khí Cố Huy Ngạn tuy bình thường lãnh đạm, nhưng huyện lệnh lập tức từ đó nghe ra một sự nguy hiểm. trên lưng huyện lệnh chảy ra mồ hôi lạnh, hắn không còn dám tự chủ trương nữa, cúi người đáp: "Hạ quan tuân mệnh, vương gia người chờ một lát."

Lâm Vị Hi cảm giác được xe ngựa dừng lại, mặc dù bên trong xe chỉ có một mình nàng. Nhưng nàng vẫn an tĩnh ngồi đó, cũng không tò mò vén rèm lên xem. Cũng không lâu lắm, xe ngựa lại tiếp tục lộc cộc đitrên đường, Lâm Vị Hi ước chừng đi được một lúc, phía sau xe truyền đến tiếng “Két “, sau đó là tiếng Chu Mậu Thành từ bên ngoài vang lên: "Lâm khuê nữ, xuống xe đi."

Kỳ thật với giáo dưỡng nhiều năm của Lâm Vị Hi, thân hình diện mạo của nàng, trừ phụ huynh ra khôngthể bị nam tử bên ngoài nhìn thấy, xe ngựa cũng nhất định phải dừng lại bên trong cổng. Ở trên đường mà xuống xe thì cực kỳ thất lễ. Tuy nhiên bây giờ ở đây chỉ là một thành trấn nhỏ, mà Lâm Vị Hi cũng không phải thân phận cũ. Vậy thì, cũng không cần thiết phải giữ ý nữa.

Lâm Vị Hi nâng mép váy xuống xe, nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện bọn họ đang mà dừng lại ở một tòa nhà hai viện phía trước. Lâm Vị Hi không đoán được tâm tư của Yến Vương. Yến vương đây là có ý gì?

Lâm Vị Hi nhìn sang Yến vương. Cố Huy Ngạn như thường ngày, đứng trước mọi người. hắn im lặng nghe thuộc hạ bẩm báo công việc, phát hiện ra ánh mắt của Lâm Vị Hi. hắn giơ tay lên để thuộc hạ dừng lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Vị Hi: "đi vào đi."

Lâm Vị Hi nhìn xung quanh một chút, kinh ngạc thấy chỉ có một mình nàng xuống. Cố Huy Ngạn gật đầu, Lâm Vị Hi vừa mừng vừa sợ dẫn đầu đi vào trong. Cố Huy Ngạn cùng đi phía sau nàng, sau đó mới là đám người còn lại.

Chỗ này bọn họ chỉ là ở tạm, nên Cố Huy Ngạn chỉ mua một tòa nhà hai viện. Trong đó viện thứ hai chính là một mình Lâm Vị Hi ở. Cố Huy Ngạn mang theo thân tín ở phía trước, có chuyện gì tất nhiên sẽkinh động bọn hắn. sự an toàn của Lâm Vị Hi là điều chắc chắn.

Sáng nay lúc Lâm Vị Hi ra khỏi cửa cơ bản không theo mang hành lý. Nàng ở nhờ nhà Lâm đại nương sáu năm, nhưng hành lý đã ít lại càng thêm ít. Thứ duy nhất nàng có chính là mấy lá thư mà Lâm Dũng gửi cho nàng. Lâm Vị Hi đã đem những cái này gói lại từ lâu, để có thể rời khỏi nơi đó bất cứ lúc nào. Nàng không hề muốn gặp lại cả nhà Lâm đại nương, nên nàng không trở về, mà là nhờ Chu Mậu Thành tới nhà Lâm đại nương, mang theo bọc quần áo của nàng.

Lâm đại nương dù sao cũng là cô cô của Lâm Vị Hi, mà lại thu dưỡng nguyên chủ sáu năm, Lâm Vị Hi ngoài miệng mắng chửi hung hăng, nhưng thật ra cũng không có ý định làm gì họ, số ngân lượng mà Lâm đại nương cắt xén, Lâm Vị Hi cũng không có ý định truy cứu, coi như cho ăn mày làm việc thiện. Nhưng việc làm hôm qua của Lý Đạt, lại thật sự làm Lâm Vị Hi thấy buồn nôn.

Lâm Vị Hi đã sống đến từng tuổi này, bất kể khi nàng là Cao Hi hay là Lâm Vị Hi, đều chưa bao giờ phải chịu loại khuất nhục này. Nàng tức giận đến không thở nổi. Nhưng bản thân nàng bây giờ không có thân phận, không thể làm gì được Lý Đạt, mà nàng cũng không biết có thể tìm ai giúp đỡ. Lâm Vị Hi suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể ấm ức chính mình.

Lâm Vị Hi đi về phía nội viện, lúc vào cửa, Chu Mậu Thành thừa dịp người xung quanh không chú ý, lặng lẽ nói với Lâm Vị Hi: "Lâm khuê nữ, ngươi đừng sợ, tối hôm qua thúc thúc đã đem tiểu tử kia đánh cho một trận. Hôm nay lúc ta đi lấy đồ, cả nhà bọn hắn bị dọa đến mức rút như chim cun cút, xì hơi cũng không dám luôn á.”

rõ ràng là lời rất thô tục, vậy mà Lâm Vị Hi lại bật cười một tiếng. Nàng thu lại nụ cười, chân thành nói: "Cám ơn Chu thúc thúc."

Chu Mậu Thành bị câu "Chu thúc thúc" này làm cho lâng lâng. hắn âm thầm cảm thán quả nhiên sinh khuê nữ là tốt nhất, nghe xem, âm thanh dịu ngoan, cách nói năng lễ phép, mạnh hơn đám tiểu tử nhà hắn nhiều.

Chu Mậu Thành nhìn Lâm Vị Hi, bỗng nhiên hỏi: "Lâm khuê nữ, không phải thúc chiếm tiện nghi của cháu, Chu thúc thật lòng thích tiểu nha đầu cháu. Vừa vặn trong nhà của ta có mấy thằng nhóc con không nên thân, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với cháu, cũng chưa kết hôn. Cháu có muốn tới nhà Chu thúc làm con dâu không? Chỉ cần cháu nguyện ý, cháu coi trọng thằng nào thì Chu thúc sẽ để thằng đó cưới cháu!"

Lâm Vị Hi lúc đầu cười, càng nghe nói thì nụ cười dần dần cứng lại: "Chu thúc, cảm ơn ý tốt của ngài, không cần..."

"Cháu đừng khách sáo, nếu cháu nguyện ý, mấy thằng ranh con nhà chúng ta còn cầu mà không được."

"thật sự không cần..."

Sau khi từ biệt vẻ mặt đầy tiếc nuối của Chu Mậu Thành, Lâm Vị Hi quay người bước vào trong phòng. Vào phòng, nàng thở thật dài một cái.

Chẳng lẽ nàng cứ phải gả đi mới được sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn làm mai cho nàng? Chu Mậu Thành lại còn định uy hiếp bức bách con trai của mình.

Lâm Vị Hi nhẹ nhàng ngồi vào một bên ghế. Nàng nhìn khe hở nhỏ xíu trên chiếc bàn tròn làm bằng gỗ lê, hơi có chút xuất thần.

Yến vương vội vã chạy về kinh thành, chắc là vì Cố Trình Diệu. Đúng vậy, lúc trước nàng bị gia thế che mờ mắt, tự cho mình cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, quản gia cũng là một người thạo việc, cho nên người khác nói nàng tốt thì nàng cho là thật sự yêu mến nàng. Thế nhưng một khi thoát khỏi hào quang của gia tộc, nàng lập tức lộ ra nguyên hình.

Lâm Vị Hi nghĩ tới đây cười khổ một tiếng. Cũng phải thôi, nếu như nàng là nam nhân, nàng cũng sẽkhông thích nữ tử ỷ vào gia thế cùng ngoại tổ mẫu hoành hành ngang ngược như mình. Cho nên, nếu nàng thật lòng cảm kích Chu Mậu Thành, lại càng không thể gả qua đó để gây tai họa cho nhà người ta.

Chu Mậu Thành mặt đầy vẻ tiếc nuối nhìn Lâm Vị Hi vào phòng, sau đó lại thở ngắn than dài đi về phía trước. Cố Huy Ngạn đang ở trong thư phòng xử lý một văn kiện khẩn cấp, nghe được tiếng thở dài của Chu Mậu Thành, hắn ngẩng đầu nhìn thử, bút mực trong tay vẫn không ngừng, tùy ý hỏi một câu: "Ngươi làm sao thế?"

"Thuộc hạ thấy khuê nữ nhà Lâm gia kia vóc dáng lanh lợi, mồm miệng lưu loát, tương ai cưới vào cửa tất nhiên sẽ ích tử vượng phu. Nên thuộc hạ mới mặt dày mày dạn làm mai cho mấy đứa con trai của thuộc hạ, nhưng con bé lại cự tuyệt. Haiiiz, tuy đã đoán là sẽ như thế, nhưng vẫn thấy đáng tiếc..."

Cố Huy Ngạn cười khẽ một tiếng. Nha đầu kia cũng không phải lanh lợi bình thường, gan lớn, tâm cao khí ngạo, nếu không phải nam tử có chút bản lãnh, chỉ e không thể hàng phục được nàng ấy. Cho nên Chu Mậu Thành bị từ chối ngay và luôn, Cố Huy Ngạn cũng không lấy làm lạ, bởi vì ngay đêm hôm qua, hắn mới chỉ nói một hai câu, còn bị nha đầu này chống đối một trận.

Nhưng nhắc đến Lâm Vị Hi ích tử vượng phu, cũng làm cho Cố Huy Ngạn nhớ tới một việc khác. Con dâu mà hắn tự mình viết thư cầu hôn với Thọ Khang đại trưởng công chúa, lại đã bị bệnh qua đời từ cuối năm ngoài.

Cố Huy Ngạn còn nhớ rõ, cô con dâu này tên là Cao Hi, công bằng mà nói, Cố Huy Ngạn rất hài lòng côcon dâu này, chỉ đáng tiếc duyên phận quá mỏng, cuối cùng cũng không thể cưỡng cầu.

Thẩm thị đã chết mười năm, lão vương phi cũng ốm chết từ lâu. Trong Yến vương phủ chỉ còn Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu là hai nam tử. Trong nhà không có nữ chủ nhân quản lý, hôn sự của hai cha con trì hoãn hết năm này sang năm khác. Chính bản thân Cố Huy Ngạn còn không muốn cười, đương nhiên cũng lười quan tâm tới hôn sự của Cố Trình Diệu, cho nên lúc Cố Trình Diệu đột nhiên gửi cho hắnmột nửa khối ngọc bội khắc hình bán ngư, nhờ hắn tìm kiếm chủ nhân khối ngọc bội này, Cố Huy Ngạn còn rất kinh ngạc.

Cố Trình Diệu mới mười sáu tuổi, đã biết tìm cho mình một người thê tử ư? Cố Huy Ngạn không có yêucầu gì về dòng dõi của con dâu. Dù sao bất kể nhà gái là dòng dõi gì, so với nhà bọn hắn cũng khôngkhác mấy. Nếu Cố Trình Diệu đã thích, vậy thì hắn làm cha cũng không cần thiết giội nước lạnh. Nhưng khi đó Cố Huy Ngạn còn ở biên quan bình định bộ lạc Đóa Khoát Lạt Dịch phản loạn, hắn không có thời gian tìm kiếm ngọc bội của một nữ tử. Cố Huy Ngạn liền tự viết một phong thư, cùng với ngọc bội gửi về kinh thành, nhờ Thọ Khang đại trưởng công chúa tìm kiếm nữ tử này.

Thọ Khang đại trưởng công chúa là cô cô của Cố Huy Ngạn. Năm đó lão Yến vương chưa được phong Vương gia, được Thọ Khang công chúa chăm sóc, nên lão Yến vương cùng lão Yến vương phi vẫn luôn nhớ đến ân tình của Thọ Khang công chúa. Về sau khi Cố Huy Ngạn lập nhiều chiến công trên chiến trường, quyền thế vượt qua phủ Thọ Khang đại trưởng công chúa, Cố Huy Ngạn cũng không đoạn tuyệt quan hệ với phủ đại trưởng công chúa. Hai nhà vẫn đi lại coi như thân mật, Cố Huy Ngạn cũng rất cung kính người cô cô này.

Chính Cố Huy Ngạn cũng không rảnh, liền thuận tiện đem việc tìm người ủy thác cho Thọ Khang đại trưởng công chúa. Thọ Khang đại trưởng công chúa quanh năm chỉ ở tại kinh thành, ngày thường tiếp xúc với nữ quyến cũng nhiều, để đại trưởng công chúa tìm người so với Cố Huy Ngạn tự mình làm thìthích hợp hơn nhiều. Tuy nhiên Cố Huy Ngạn cũng không nghĩ tới, hắn vừa mới đem thư đưa đi, vậy mà thời gian cũng không lâu lắm, Thọ Khang đại trưởng công chúa đã gửi thư hồi âm tới rồi. Kèm theo thư tín, còn có một nửa ngọc bội hình bán ngư.

Ồ! trên đời này lại có việc trùng hợp như vậy sao? Nữ tử mà Cố Trình Diệu muốn tìm, lại đúng là ngoại tôn nữ của Thọ Khang đại trưởng công chúa. Cố Huy Ngạn nhận được hồi âm thì không chậm trễ, lập tức lấy ra con dấu Yến vương của chính mình, vô cùng thành ý thay mặt nhi tử cầu hôn ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa, Cao Hi.

Chuyện xảy ra sau đó, thì tất cả mọi người trong kinh thành đều biết. anh quốc công phủ kết thông gia cùng Yến vương phủ, hai nhà đã thân lại càng thêm thân, mừng vui gấp bội. Cố Huy Ngạn giải quyết xong việc lớn của nhi tử, sau đó liền chuyên tâm xử lý chiến sự tây bắc, cũng không còn chú ý những chuyện ở vương phủ nữa.

Cố Huy Ngạn đối với tình hình trong phủ Thọ Khang đại trưởng công chúa rõ như lòng bàn tay. Lúc Thọ Khang công chúa chưa xuất giá rất được sủng ái. Vị hôn phu của bà là võ thám hoa. Phò mã một khi đãlấy công chúa thì không được làm quan. Mà phò mã công chúa Thọ Khang không phải là người đọc sách, cưới được công chúa quả thật rất vinh quang. Nhưng không thể có được cả công chúa lẫn tiền đồ của thám hoa lang, phò mã có chút mất hi vọng. Tương lai cũng khó tránh khỏi việc phải nhìn vào sắc mặt của công chúa mà sống. Mà tính cách của Thọ Khang công chúa thì lại hơi mạnh mẽ một chút.

Về sau con gái duy nhất của Thọ Khang đại trưởng công chúa là Vệ thị chịu ảnh hưởng bởi cách cư xử của cha mẹ mình, gả vào anh quốc công phủ mà không chịu uyển chuyển, dịu dàng lấy lòng phu quân nên chịu không ít thiệt thời từ những thiếp thất trong phủ. Nữ nhi Vệ thị là Cao Hi bất bình thay mẫu thân, từ nhỏ đã hiếu thắng, làm cái gì đều muốn trở thành người xuất chúng nhất trong số tỷ muội thậm chí cả huynh đệ trong phủ. Theo Cố Huy Ngạn thì, nữ tử mạnh mẽ cũng không phải là không tốt. Ngược lại, nếu như Cố Trình Diệu thật sự coi trọng những nữ tử yếu đuối nhu nhược, Cố Huy Ngạn lại lo lắng gia nghiệp lớn như Yến vương phủ nhà mình không được quản lý tốt. Mà đứa bé Cao Hi này mộtnăm hơn phân nửa thời gian đều ở phủ Thọ Khang công chúa, có Thọ Khang đại trưởng công chúa tự mình dạy bảo, Cố Huy Ngạn rất yên tâm.

Nhưng lại không nghĩ tới, Cố Huy Ngạn mới chỉ không để ý sự vụ trong vương phủ một thời gian thôi, khi nhận được tin tức, lại chính là tin Cao Hi chết.

Mặc dù nói như vậy rất bất kính đối với người chết. Nhưng mà….Cũng quá nhanh đi? Việc làm cho Cố Huy Ngạn khó hiểu là, Cố Trình Diệu cho người tới báo tin con dâu chết, lại báo thêm một tin nữa là anhquốc công phủ có ý định để thứ muội của Cao Hi là Cao Nhiên gả tới làm vợ kế. Cố Trình Diệu đã đồng ý.

Lúc ấy tuy Cố Huy Ngạn không nói gì, nhưng người ở chỗ này đều biết, Yến vương rất không hài lòng đối với chuyện thế tử cưới thêm lần nữa.

Cố Huy Ngạn cũng không biết tại sao mình lại bởi vì Lâm Vị Hi lại nghĩ đến con dâu trước của mình. Chu Mậu Thành nhìn thấy sắc mặt Cố Huy Ngạn hơi âm trầm, ấm ức chưa kịp kể ra lập tức tiêu tan khôngthấy. hắn quan sát vẻ mặt của Cố Huy Ngạn, cẩn thận nói: "Vương gia, là thư thế tử gửi sao?"

Cố Huy Ngạn không khỏi khẽ thở dài: "Kinh thành vừa đưa thư tới, hắn và tam tiểu thư của anh quốc công phủ định ra hôn sự vào tháng sau."

Lâm Vị Hi đến chỗ Yến vương nói lời cảm tạ, lúc nàng đi qua cửa sổ, vừa vặn nghe được câu này.

Hôn sự của Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên, ngay tại tháng sau.

Tác giả có lời muốn nói:

Làm lời nói: một đoạn cảm tình tốt có thể để cho người ta biến tốt hơn, mà một đoạn tình cảm thất bại, cũng sẽ phá hủy tự tin của một người tự tin

Lâm Vị Hi hiện tại bởi vì hôn nhân thất bại mà hoài nghi bản thân mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK