Đôi mắt tinh nghịch của nó khẽ chớp chớp vài cái rồi môi nó khẽ nhếch lên một đường nguy hiểm ,”Nguyễn Tuấn Nguyên” anh đợi đấy .
Đang hí ha hí hửng bước đi thì bỗng bước chân của nó khực lại , cái con người trước mặt này sao bỗng thình lình xuất hiện ở đây .
Hoàng My hai tay khoanh phía trước chậm rãi tiến từng bước nhẹ nhàng đến gần nó , gương mặt cô vẫn vậy , lạnh lùng và khó hiểu .
- Hoàng…My ..là cậu -
Môi cô nhếch lên một cách nhạt nhẽo ,ánh mắt lạnh băng nhìn nó.
- cô cũng có ngày sợ sệt như thế này sao ? một Bảo Anh đầu đội trời chân đạp đất đâu rồi ? cái con bé đẩy anh tôi đến con đường chết đâu rồi ? cái con bé cướp đi tất cả của tôi , tình thương , tuổi thơ và cả tình yêu của tôi ? –
Từng câu từng chữ như xé từng khúc ruột của nó , nó đau lắm chứ , ân hận lắm chứ , nhưng giờ thì đã quá trễ rồi .
- My là lỗi của mình , mình xin lỗi –
Đôi mắt nó ứa nước long lanh , toàn thân nó run nhẹ , chỉ có My chỉ có cô bạn này mới khiến nó run rẩy khi gặp , nó đã có lỗi quá lớn với My .
Chính nó , chính nó đã cướp đi của My tình thương của anh trai và tình yêu , nó là kẻ có tội .
Nó thấy My cười , nụ cười mỉa mai như nó đã nói một câu gì ngớ ngẩn .
- xin lỗi là xong sao ? Là giải quyết hết mọi việc xảy ra sao ? ngu ngốc –
-My à , mình …-
My chẳng để nó kịp nói lên lời nào thì đã bị cô chặn lại .
- Cô….- My dùng một ngón tay thon dài của mình chỉ thẳng mặt nó .
- hãy đợi đấy –
Hoàng My quay gót bước đi , bóng dáng cô vẫn như vậy ,cô độc và lẻ loi.
Sơ hãi , cảm giác mà nó chỉ cảm nhận được khi ở cạnh My , nó sợ , sợ cô bạn này , tất cả sự việc ngày hôm nay đều suất phát từ nó .
Nếu nó không bắt ép Hoàng Vũ đi thì cậu ấy sẽ chẳng xảy ra chuyện , cậu ấy có thể tha thứ cho nó nhưng nó chẳng thể tha thứ cho mình .
“ mình đã hứa sẽ sống tốt cả phần của cậu , phải yêu đời gấp đôi và cười gấp đôi vì cậu”
Quyết tâm sống để hứng chịu tội lỗi , nó sống để chuộc lỗi, phải cười nhất định phải cười chứ .
Cố gắng ép ra một nụ cười tươi , nó cố gắng an ủi bản thân và bước tiếp
- hôm nay trời thật đẹp –
Một dòng nước mắt lăn dài trên má .
—————
Vừa đến cửa lớp nó đã thấy con bạnn xuất hiện , điệu bộ có vẻ lo lắng sốt ruột .
Vừa nhìn thấy nó Dung như chút được gánh nặng , cô vừa nghe mấy đứa bạn nói nó bị đánh liền hốt hoảng chạy sang ngay .
- con kia , bị người ta đánh mà không thèm nháy để tao đến cứu hả -
Nó nhìn thấy con bạn kiền bữu môi
- chờ máy cứu thì tao nằm nhà xác lâu rồi , còn đứng được ở đây sao –
Càng nghe cái giọng điệu gợi đòn này của nó Dung lại càng tức, cô quan tâm nó như thế này mà nó lỡ dội cho cô chậu nươc đá vậy à .
- tao quan tâm mày mà mày ăn nó kiểu thế à , vậy thì lần sau tự đi mà giải quyết nhá , tao không tèm quan tâm nữa , tao không có đứa bạn như mày –
Tức , Dung tức không chịu nổi với con bạn , cô đùng đùng nóng giận bỏ đi , cô sẽ không thèm quan tâm nữa .
Thấy Dung vùng vằng bỏ đi nó liền hớt hải mà túm tay Dung lại , cần dập lửa lập tức .
-Dung xinh ơi , mình đùa tí thôi mà , đừng giận , tại đấy chỉ là một lũ ngốc nên mình mới tự ra tay không làm phiền cao thủ như bạn , mình không muốn làm bẩn tay bạn thôi mà –
Cái giọng điệu chảy cả kẹo , cái miệng của nó đúng là lợi hại , thích cong thì cong , thích thẳng thì thẳng .
- tao về lớp –
Dung chẳng trả lời chỉ dằng tay nó bước đi , thấy cô bạn bỏ đi nó chỉ thở dài .
- lại mất hai ngày rồi –
Nó hiểu cô bạn mình chứ , làm sao Dung có thể giận nó lâu được .
Nó chán nản bước vào lớp , hôm nay đối với nó là ngày đen đủi rồi , về nhà cần tẩy trần thui .
———————————-
Mang tâm trạng uể oải bước vào nhà , nó nằm phịch xuống sôfa và nhắm mắt lại , mệt mỏi , mỏi hơi là phải đối phó với thầy giám thị , nó …nhớ thầy giám thị quá .
- Chị ơi , hình như bố mẹ đổi hướng nhà rồi phải không ? –
Tú bỏ giầy xỏ đôi dép đi trong nhà rồi bước vào , nhìn tháy nó cậu hơi bất ngờ .
- ừ , chuyển từ hướng mày mờ sang hướng mày mù –
Tú thấy thật thất vọng , rõ ràng là cậu định chọc nó sao giờ lại thành ra cậu bị chử.i xỏ đâu , bà quái thai vẫn không thể là thai bình thường được .
- mặt trời mọc đằng nào mà chị về sớm thế , chẳng lẽ nhà mình có gì thú vị sao –
Vừa nói Tú vừa tò mò nhòm ngó vào trong , chẳng tiếp từ lúc nào mà cậu đã thấy mộc chiếc dép hạ cánh trên mặt mình .
- bà làm cái quái gì vậy , điên à –
Nó nhăn mặt gãi gãi đầu
- mày ngu , không nhìn thấy tao mệt lắm rồi à , cái nhà này thì quái có gì thú vị chứ , tao đang thất thường đây –
- thất thường –
nghe đến từ này mà mặt Túi biến sắc , thất thường là mức độ nguy hiểu với cậu này , bình thường đã gớm thế , thất thường chắc còn có sức công phá hơn .
-Chị , em lên phòng đây , chị cứ từ từ nghỉ -
Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn , giờ cậu cần giữ an toàn cho bản thân là quan trọng nhất , ở đây léng phéng là dễ ăn “ dép bay” lắm à .
- Tú -
Đang chạy bán sống bán chết thì bỗng nhiên thị gọi ngược lại khiến cậu rùng mình .
- hôm nay ……chị gặng Hoàng My , My về nước rồi –
Nó thấy nét ngjac nhiên hiện roã trên mặt em trai , Tú không nghĩ sẽ đụng độ sớm như vậy .
- chị cũng biết rồi sao ? chị nên cẩn thận hơn -
Nhìn cậu em bước đi khuất cầu thang , nó rơi và trạng thái im lặng trầm tư suy nghĩ
Sự việc này nhất định nó phải giải quyết .