Trời cho em xinh đẹp
Trời cho em giàu có
Trời cho em nhiều thứ
Nhưng lại lấy mất của em thứ quan trọng nhất ……………..là anh
*
* *
Tiếng nhạc du dương tạo cho người nghe một cảm giác êm ái như đang đi vào trong cõi tiên , xa xa với tiếng nước rí rách làm tăng lên sự sinh động của bản nhạc nhẹ .
Mọi vật đều có cái chính và cái phụ , cái nền và có cả cái trang điểm làm nổi bật lên cái chính .
Và cô thấy cuộc đời cô cũng vậy .
Hắn nhìn thật sâu và thật kỹ người con gái trước mặt , hắn đã nhìn thấy cô gái này vào hôm sinh nhật nó , cô gái kì bí với chiếc váy tím .
Hắn được nhìn tận mắt thì quả thực cô vô cùng xinh đẹp , dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt kia khiến hắn thấy bất an , điều mà khó thấy nhất trong tâm hồn hắn .
Cô gái này có sức mạnh gì mà có thể khiến hắn xuất hiện được cảm giác này .
Một cô gái với lý lịch chẳng có gì bí ẩn nhưng tính cách cô lại là một đường hầm kỳ quái khiến bất cứ ai muốn khám phá đều lạc đường .
- không phải muốn hỏi sao ? nếu không biết mở lời thế nào thì tôi về -
Hoàng My nở một nụ cười nửa miệng lạnh buốt như mọi khi rồi đứng dậy chuẩn bị ra về , cô không hề vội , từng cử động của cô rất nhẹ nhàng chậm dãi .
- khoan đã , cô đã biết tôi mời cô đến đây vì việc gì thì nên giải thích cho tôi hiểu chứ không phải là bỏ đi –
Hoàng My quay lại nhún vai , nụ cười đắc thắng vẫn luôn nằm trên môi cô
- tôi chẳng có nhiệm vụ gì mà phải giải thích cho anh , người thắc mắc là anh chứ không phải tôi , tôi không muốn phí thời gian cho một điều chẳng hề có ý nghĩa gì cả -
- Cô có thể trả lời không ? tại sao cô làm vậy chứ , tình cảm của cô ấy với tôi đang rất tốt mà , sao cô lại muốn chen nganh phá hoại chứ , cô có thù với tôi hay là với cô ấy –
- cái vụ bắt cóc cũng chính do cô chủ mưu đúng không ? cô có phải con người không mà suốt ngày cứ thích đi hại người vậy chứ -
Hắn thật sự rất nổi giận , hắn đã kìm nén , đã cố không phát cáu thêm với nó , nó bỏ hắn , nó không cần hắn , hắn chấp nhận , hắn thà ra đi còn hơn là ở lại níu giữ nó mà nó lại chẳng thèm quan tâm hắn ,lại khinh bỉ hắn thì sao ? hắn thà là ra đi để mình tự gánh vác đau khổ còn hơn ,.
Nhưng chính tại cô gái này , chính tại cô ta mà hai người phải chia rẽ , thực sự hắn không thể đoán được chủ đích của cô ta .
- tôi thích thì làm , anh quản được sao ? –
Nhìn cái vẻ mặc thách thức của My mà máu hắn thực sự lên não , cô ta là ai mà dám lên mặt mới hắn như vậy chứ .
- cô sẽ chẳng bao giờ được như ý muốn của mình đâu –
- thật sao ? – Hoàng My bật cười khanh khách trước câu đe dạo chẳng có sát thương này , cô đã muốn thì chưa bao giờ có chữ “không được”
- cô tưởng cô lắm tất cả thế giới này trong tay à , cô chẳng là gì đâu ,đừng có mơ mà điều khiển được tôi –
Hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh đến vậy , hắn thấy bản thân mình giờ thật ngố và ấu trĩ , sao hắn lại như vậy chứ , vì nó mà hắn lâm vào tình trạng này sao ?
- tôi chẳng phải người nắm cả thế giới nhưng …anh ….sẽ là thế giới riêng mà tôi tóm –
Tiếng giầy cao gót nện trên sàn , từng tiếng gõ đều đặn vang lên , mọi chuyện đã sắp kết thúc , cô sắp tiến tới được hạnh phúc của mình .
*
* *
Nó cố tỏ ra mình thật bình thường nhất , thật mạnh mẽ nhất để người khác không nhìn nó bằng ánh mắt quái dị hay bằng những lời quan tâm ứa máu , nó sợ hãi , nó đang chạy chốn , chạy chốn chính bản thân mình .
Nhưng nó đâu biết , nó càng tỏ ra bình thường thì người khác lại càng nhìn rõ ra sự bất thường cùng vẻ gượng gạo bối rối của nó .
Họ là những người yêu thương và quan tâm nó chẳng lẽ ngay cả cái điều nhỏ nhặt này cũng không nhận ra sao ?
Họ không nói ,không khuyên can hay động viên , vì họ biết ,nó cần khoảng lặng của riêng mình , cần sự tĩnh lặng cho tâm hồn đang sóng giật dữ dội .
Một con người có thể chịu nổi bao lâu khi người yêu mình đứng cạnh đứa khác , ôm đứa khác và thậm chí đứng trước mặt mình mà nói những lời yêu thương ngọt ngào .
Nó thích hắn , điều này nó đã nhận định rõ , nhưng còn yêu ? nó có yêu hắn không ?
Nó chỉ biết chỉ cảm nhận tim mình rất đau , lồng ngực mình như bị bóp nghẹn , đôi mắt cỉa mifnh như muốn tuôn trào .
Một Bảo Anh thông minh hoạt bát , một bảo anh nghịch ngợm ui tươi , một Bảo Anh hoà đồng đáng yêu .
Nhưng giờ đây hcỉ còn lại một Bảo Anh trầm tư tĩnh lặng , một bảo anh đang cố gắng nở một nụ cười gượng gạo , một Bảo Anh khiến người ta đau lòng .
- Bà có thôi đi ngay không ? đừng có trưng cái bộ mặt đó ra , cô ta đi rồi thì thôi , quá tốt rồi còn gì chứ , cô ta cứ đi đi , chị càng đỡ khỏi áy láy –
Bảo Anh chẳng thể nở nổi một nụ cười nữa , nước mắt nó đang ứa ra ướt đẫm gò má .
- Chị xin lỗi , tất cả là tại chị , từ chị mà ra -
Chát ..
Tú thẳng tay dáng xuống gương mặt của chị mình một cái tát chẳng nhẹ mà cũng chẳng mạnh .
Nhưng cái tát đó lại quá đủ cho nó , nó mỉm cười trong nước mắt, Tú đánh nó là phải , nó muốn Tú đánh nó chứ không muốn Tú im lặng .
- lỗi gì chứ , chị có gì mà phải xin lỗi ,…..nhưng đừng nói rằng chị rất yêu anh ta rồi đấy -
Câu hỏi này động chạm đến chỗ mềm yếu nhất của nó , đôi mắt nó chỉ biết tròn xoe mà đứng nhìn, ngay cả bản thân nó cũng không biết , cũng chẳng nhận ra nó yêu hắn đến nhường nào .
- chị … thật sự yêu anh ta sao? –
Nó có thể nhìn thấy sự thất thần trong đôi mắt ấy , trong cái gương mặt ấy của em trai .
- chị yêu anh ta , anh ta cũng yêu chị , vậy cô ấy là muốn phá hai người thật sao ? cô ấy đã đi quá giới hạn rồi phải không ? –
- Tú , chị xin lỗi , lỗi là của chị -
- hết rồi , hết thật rồi, chị yêu anh ta , tại sao chị lại để cho cô ấy cướp như vậy chứ -
Nó nghẹn ứ không thể nói nên lời , mỗi khi Tú giận thực sự thì nó rất sợ , Tú luôn nhường nhị nó , luôn chăm chút cho nó , nhưng một khi đã giận thì ….
- Tú , em đi đâu thế , đừng đi mà , chị xin lỗi , chị ……….-
Lời nói của nó nghẹn ứ , nó biết nói gì ngoài câu xin lỗi chứ , nó sai hoàn toàn , sai khi nhận định về My như vậy , giờ thì tất cả đã tan vỡ .
Chắc chắn Hoàng My phải vui lắm khi phá vỡ hạnh phúc của nó , khi dồn nó và em trai nó vào đường cụt của tình yêu .
Nó thấy đau đớn khi nhìn cái mặt lạnh lùng đó , nó thấy buốt giá khi nhận được nụ cười mỉa mai của cô ấy .
Vũ ơi ! mình đã thực sự nhận được món quà mang tên cậu , mình thấy nó thật cay đắng .
Nó đau khổ , nó thất vọng , nó tưởng chừng tất cả đã kết thúc
Nhưng không , món quà ấy nó chưa hề được biết , nó chỉ có thể thấy được dải băng buộc món quà đó .
Một kế hoạch đang đợi nó đi vào , một kế hoạch đã được định sẵn từ lâu ..và nó đang đi đến hồi kết.