"Sao lại ở đến giờ này vậy..." Chú bảo vệ đang nói thì thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc của Lộ Chấp dưới ánh đèn từ phòng bảo vệ, chú liền đổi giọng, "Ồ, là cậu học sinh đứng đầu khối của Lộ Dữ đây mà, thật chăm chỉ quá, học đến tận giờ này luôn."
Chú bảo vệ nói tiếp: "May mà hôm nay tôi ở lại thêm chút, không thì các cậu không ra được đâu."
"Cảm ơn chú." Lộ Chấp đáp.
Chú bảo vệ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, chú lẩm bẩm: "Học sinh giỏi cũng chăm chỉ quá, tan học rồi mà vẫn tranh thủ từng phút từng giây học tập."
Phương Nghiên Duy vẫn còn thấy hơi lo lắng cho đến khi đi ra xa khỏi cổng trường.
Làm những chuyện như vậy trong một lớp học tắt đèn... Dù chỉ là dính vào nhau một chút nhưng có lẽ đây là việc táo bạo nhất mà cậu từng làm trong mấy năm qua.
Ngôi nhà nhỏ hai tầng của dì Ôn Nhã không bật đèn, sự ồn ào và náo nhiệt của buổi sáng đã lắng xuống, giống như một màn kịch kết thúc vội vã. Trên sofa vẫn còn một tấm ảnh của đứa trẻ, Phương Nghiên Duy đi qua cầm lên, cất vào ngăn kéo.
"Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?" Lộ Chấp hỏi.
Không thể tắm cùng sao?
Gì vậy, mình đang nghĩ gì vậy.
Phương Nghiên Duy dừng lại hai giây: "Cậu tắm trước đi."
Phòng tắm ở tầng hai ngay ngoài phòng của Lộ Chấp. Phương Nghiên Duy lấy quần áo ngủ rồi ngồi lên giường của Lộ Chấp chờ.
Điện thoại hiện lên một tin nhắn mới.
[Bạch Tuyết] yêu cầu kết bạn với bạn: Tôi là Bạch Tuyết.
Ai vậy?
Tên cũng văn nghệ quá.
Trong vòng bạn bè của cậu thì chắc ngoài Lộ Chấp ra, không còn ai hiện đại văn minh đến vậy.
Cậu bấm từ chối.
Nửa phút sau.
[Bạch Tuyết] lại yêu cầu kết bạn với bạn: Tôi là Tóc vàng.
Phương Nghiên Duy: "......"
Cậu bấm đồng ý, lưu tên Tóc vàng.
Tóc vàng: He, chị dâu.
[Kim cương A]: Cậu định viết "Hi" phải không?
[Tóc vàng]: Không hổ danh là học sinh giỏi được lão đại công nhận, tiếng Anh giỏi thật đó.
[Kim cương A]:...Bạch Tuyết là tên thật của cậu hả?
Cái tên này... quá khác biệt rồi.
Thôi kệ.
[Kim cương A]: Cậu có ảnh nào của Lộ Chấp hồi nhỏ không?
[Tóc vàng]: Hồi trước có video, là video cậu ấy đánh anh trai tôi nhưng sau đó cậu ấy lấy mất rồi.
[Tóc vàng]: Để tôi tìm cho cậu nha anh Phương.
Cậu thật sự muốn xem ảnh Lộ Chấp hồi nhỏ, người mà chẳng bao giờ cười mà cũng không có điểm nào đáng yêu.
[Tóc vàng]: Cuối cùng cũng tìm được một tấm rồi nè, không phải là hồi nhỏ, nhưng là hồi cấp hai, năm lớp 7 ở trường Thập Tam.
[Kim cương A]: Ai chụp vậy, để tôi xem xem.
Nếu là góc chụp của bạn gái, cậu sẽ bực đấy.
[Tóc vàng:] Thù địch chụp.
Tấm ảnh này là Tóc vàng lấy từ một diễn đàn nào đó, vẫn còn tiêu đề.
【Thằng này lớp mấy? Hôm qua tao thu tiền bảo kê thì bị nó đánh, mẹ kiếp, lớp bảy mà đã nghênh thế này rồi à?】
Phương Nghiên Duy: "....."
Trong bức ảnh, Lộ Chấp có thân hình gầy gò ngồi trên thanh xà đơn ở sân thể dục, hắn đang chơi với một con dao gấp.
[Kim cương A]: Cậu kết bạn với tôi là có chuyện muốn nói đúng không?
[Tóc vàng]: Ồ đúng rồi, tôi không gọi được cho lão đại.
[Tóc vàng]: Tuần sau có trận đánh, anh Phương có muốn tham gia không?
Cánh cửa phòng tắm khẽ mở, Lộ Chấp bước ra, trên người hắn mang theo hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm.
Phương Nghiên Duy vẫn không nhận ra, cậu còn đang phóng to xem bức ảnh mà Tóc vàng gửi.
Không biết phiên bản Lộ Chấp này liệu cậu có đánh bại được không nhỉ.
"Đẹp?" Giọng của Lộ Chấp vang lên bên tai cậu.
"Cậu tắm xong rồi à." Phương Nghiên Duy ngẩng đầu, "Tóc vàng hỏi tuần sau có muốn đi đánh nhau không."
"Cậu muốn đi?" Lộ Chấp lấy chuỗi hạt gỗ trên bàn đeo vào tay, "Lần trước bọn họ đánh nhau, có ba người vào phòng cấp cứu, đối phương có bốn người nhập viện, năm người gãy xương."
Phương Nghiên Duy: "....."
"Tôi không hề muốn đi." Cậu nói.
"Thế thì tốt quá." Lộ Chấp đáp bằng giọng lạnh nhạt.
Chiếc áo ngủ trắng của Lộ Chấp vẫn chỉnh tề nhưng cổ áo bị những giọt nước từ mái tóc đen làm ướt một chút khiến Phương Nghiên Duy đột nhiên nhớ đến vết sẹo trên cổ của hắn.
Là bạn trai, chắc hẳn có thể chạm vào, đúng không?
Lộ Chấp ngồi trước bàn, vừa lau tóc vừa chăm chú nhìn vào cuốn sách bài tập Sinh học, lại thỉnh thoảng lại viết vài dòng nguệch ngoạc lên trang giấy trắng.
Phương Nghiên Duy vươn tay, kéo nhẹ cổ áo Lộ Chấp ra, đầu ngón tay chạm vào vết sẹo bỏng nhỏ trên da hắn.
"Có đau không?" Cậu hỏi.
Lộ Chấp dừng lại động tác lau tóc: "Không đau."
Có lẽ đã từng đau, nhưng đứa trẻ kêu đau đó đã ở lại trong quá khứ rồi.
"Lúc nhỏ tôi từng muốn làm phi công." Lộ Chấp nói, "Nhưng có vết sẹo thì không thể qua được kỳ kiểm tra phi công, ngoài cái này ra thì tất cả đều đạt."
Muốn làm phi công à?
Chả trách.
Cố Điềm từng nói Lộ Chấp thích chơi dù lượn vào ban đêm, từ trên cao lượn xuống bờ biển hết lần này đến lần khác.
Giống như bị mê hoặc, cậu cúi người, nhẹ cắn vào vết sẹo trên lưng Lộ Chấp rồi liếm đi những giọt nước chưa khô trên lưng hắn.
Người yêu thì được cắn một chút chứ nhỉ?
"Phương Đát Kỷ." Lộ Chấp lên tiếng.
Phương Nghiên Duy giật mình: "Cậu... không được gọi tôi là Phương Đát Kỷ!"
Đều là tại Lâm Dữ Tống, suốt ngày gọi lung tung, giờ ngay cả Lộ Chấp học hư cũng học theo luôn rồi.
"Đừng gọi linh tinh, tôi có liên quan gì đến Đát Kỷ đâu?" Cậu nói, "Đi tắm đây."
Cậu quay người bước đi.
Lộ Chấp lau tóc chậm hẳn lại.
Có liên quan.
Đều là hồ ly quyến rũ người khác, chỉ một ánh mắt, một hành động thôi đã đủ khiến người ta cam tâm tình nguyện sa ngã.
Phương Nghiên Duy bật một bản nhạc cổ truyền, âm thanh đàn tranh và đàn tỳ bà hoà tấu, khi nhạc kết thúc cậu cũng tắm xong.
Đến lúc ngủ rồi.
Ngủ một mình à?
Muốn ngủ cùng Lộ Chấp cơ.
"Tôi về phòng đây." Cậu nói, "Anh Chấp, cậu đừng học muộn quá nha."
Lộ Chấp: "Ừm."
Phương Nghiên Duy quay về phòng, chợt nhớ ra hình như mình chưa trả lời tin nhắn của Tóc vàng.
Cậu mở cuộc trò chuyện, thấy dừng lại ở một tin nhắn thoại.
Tin nhắn thoại?
Cậu không gửi tin nhắn thoại mà.
Cậu tăng âm lượng, bấm phát, giọng trầm thấp đầy từ tính đặc trưng của Lộ Chấp vang lên từ điện thoại—
"Đặt lịch đánh nhau ở đây, cậu nghĩ tôi sẽ bẻ gãy chân gã hay chân cậu?"
Phương Nghiên Duy: "..."
Sáng hôm sau, Phương Nghiên Duy mới nhận ra mình quên viết một bài tập Ngữ văn.
"Nhiều không?" Cậu hỏi lớp trưởng, "Nhiều thì thôi, lát nữa vào lớp tôi ra ngoài chịu phạt đứng cũng được."
"Đây là bài tập của Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp đẩy qua một tờ bài thi.
Phương Nghiên Duy:?
Lớp trưởng hài lòng rời đi.
"Cậu viết giúp tôi à?" Cậu khẽ hỏi.
"Tiện thể luyện chữ." Lộ Chấp nói.
"Anh Chấp, ngoài cửa lớp nhiều người bị phạt lắm luôn." Hà Tuế Tuế từ bên ngoài bước vào, "Cậu ra trực nhật sớm đã trừ biết bao nhiêu điểm của mấy người đó rồi."
Trong lòng Phương Nghiên Duy chợt cảm thấy áy náy.
"Không hổ là thần hộ mệnh của nội quy trường." Hà Tuế Tuế khen ngợi.
Chưa hết giờ ra chơi, Hà Tuế Tuế rảnh không chịu được luyên thuyên: "Trường mình năm nay tỷ lệ đậu đại học cao thật, người Miêu Cương, cậu có trường nào muốn vào không?"
Phương Nghiên Duy chưa từng nghĩ về vấn đề này.
Khi quyết định làm "trùm trường" lúc trước, cậu không nghĩ mình có thể đậu đại học.
Hiếm khi cậu cảm thấy hoảng loạn.
Thành tích của Lộ Chấp tốt như vậy, cậu chắc chắn không thể đậu vào trường đại học của Lộ Chấp.
Nhưng cậu có thể thi vào thành phố của Lộ Chấp.
Lộ Chấp ở đâu, cậu sẽ ở đó.
Khoan đã, hai người mới quen nhau chưa bao lâu, cái đầu óc học dốt của cậu sao lại nghĩ đến vấn đề vượt xa thế này rồi.
"Trường nông nghiệp ở quê cậu nghe nói không tệ." Hà Tuế Tuế lẩm bẩm, "Tôi cũng muốn thi vào đó cưỡi voi."
Chuông vào lớp vang lên.
Phương Nghiên Duy quay người, cậu ghé sát bạn trai mình.
"Cậu thi trường ở đâu thì tôi sẽ thi trường ở chỗ đó." Cậu nói, "Cậu chọn trường xong nhớ báo tôi nha."
Lộ Chấp: "Ừm."
Khi tan học, Phương Nghiên Duy phát hiện tài khoản của mình lại có thêm tiền, Phương Gia Di lại chuyển tiền cho cậu.
"Mẹ tìm thấy mỏ ở nước A rồi?" Cậu gọi điện.
"Tìm được rồi, con có ngại làm con của bà chủ mỏ than không?" Phương Gia Di thuận miệng nói đùa.
"Vậy con lập tức ngồi tên lửa bay qua." Phương Nghiên Duy đáp.
Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó bà nói: "Nói thật nhé, Phương Phương, mẹ hỏi trung tâm tư vấn du học rồi, con có thể qua chỗ mẹ học đại học."
"À, con không đi đâu." Phương Nghiên Duy nói, "Con khá thích Lộ Dữ."
Phương Gia Di: "..."
Phương Gia Di: "Con không nhớ nửa học kỳ trước con chửi Lộ Dữ ẩm ướt nóng nực suốt nửa học kỳ à?"
"Không nhớ." Phương Nghiên Duy mặt dày nói.
"Thật sự không đến? Con không muốn ở với mẹ hả? Mẹ nửa năm nay giúp con tìm xong trung tâm tư vấn rồi." Phương Gia Di chợt cao giọng, "Không phải con đang yêu đương với cô gái nào đó chứ?"
"Ơ..." Phương Nghiên Duy hơi chột dạ.
"Mẹ biết con trai mẹ đẹp trai mà." Phương Gia Di nói, "Con không phải là yêu Lộ Dữ mà là yêu ai ở Lộ Dữ rồi đúng không?"
"Không mà mẹ." Phương Nghiên Duy nói, "Mẹ đừng lo."
"Phương Tiểu Duy, mẹ sẽ bớt chút thời gian bổ túc giáo dục cho con biết về chuyện yêu sớm." Giọng của Phương Gia Di có chút nghiêm túc, "Thực ra chủ yếu là mẹ có nói chuyện với Ôn Nhã, mẹ phát hiện tình hình gia đình bà ấy hiện giờ hơi phức tạp, mẹ sợ con ở không thoải mái."
"Hơn nữa..." Phương Gia Di có chút do dự, "Mẹ rất không thích Lộ Kiến Xương."
"Không sao đâu mẹ." Phương Nghiên Duy nói, "Con sẽ tự lo cho mình."
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng khóc của một bé gái, Phương Nghiên Duy nắm bắt cơ hội: "Lirica sao thế? Mẹ mau qua xem đi."
"Có chuyện gì thì phải liên lạc với mẹ bất cứ lúc nào đấy, đừng quan tâm đến chênh lệch múi giờ." Phương Gia Di vội vàng cúp máy.
Phương Nghiên Duy thở phào, dừng lại ở đầu cầu thang đợi Lộ Chấp.
Tại sao.
Mới chỉ vừa bên nhau thôi cậu đã nảy sinh một loại chấp niệm muốn ở bên người này cả đời rồi.
Đây có phải là thứ non nớt và bồng bột mà thầy Trần vẫn hay nói về tình yêu tuổi trẻ?
Không biết Lộ Chấp nghĩ gì.
Lộ Thần chắc không trẻ con như cậu đâu?
"Thấy rồi." Chị đại lớp 9 dừng lại trước mặt cậu, quay sang cô gái cao ráo đeo khẩu trang đội mũ bên cạnh nói, "Cậu ấy dạo này hay đứng ở đây đợi người lắm."
Cố Điềm mặc bộ đồng phục xanh đậm của trường Lộ Dữ, mái tóc hồng giấu dưới chiếc mũ lưỡi trai.
"Cậu nói chuyện với cậu ấy cẩn thận chút, cậu ấy sẽ đánh người đấy." Trình Tĩnh Huyên nói, "Tôi đi trước đây, có hẹn đánh nhau."
"Chị gọi tôi để đi đánh nhau à?" Phương Nghiên Duy hỏi Cố Điềm.
Lần trước Tóc vàng cũng gọi cậu vì chuyện này.
"Tôi muốn chết hay sao mà gọi cậu đi đánh nhau hả." Cố Điềm lấy từ trong túi ra hai tấm vé, "Tôi có buổi biểu diễn, tặng cho các cậu hai vé, lão đại còn khá thích nhạc rock nhưng đi một mình thì chắc cậu ấy không vui lắm."
Người sống đơn giản như khổ tu, một khối băng lớn lại thích nhạc rock?
"Vậy cho tôi đi." Cậu nói.
Cố Điềm đưa vé cho cậu rồi quay đi.
Phương Nghiên Duy bước xuống vài bậc thang, vừa vặn nhìn thấy dưới sân trường treo một băng rôn:
Chúc mừng bạn học Lộ Chấp đã đạt thành tích xuất sắc trong cuộc thi khu vực.
Chúc mừng bạn trai mình đã đạt thành tích xuất sắc, cậu nghĩ thầm.
"Cười ngốc gì thế?" Lộ Chấp bước tới, "Cầm gì trên tay vậy?"
"Tôi muốn đi nghe nhạc rock." Cậu giơ vé lên trước mặt Lộ Chấp.
Thiếu niên tựa lưng vào lan can, sau lưng là bầu trời hoàng hôn màu cam.
Một bé Hồ ly nhỏ chẳng biết nói dối, cũng chẳng biết dùng lời hoa mỹ.
Lộ Chấp cầm lấy vé: "Được, vậy anh Phương dẫn tôi đi nhé."
Buổi biểu diễn nhỏ của Cố Điềm diễn ra vào cuối tuần, ở một thành phố lân cận.
Lớp học bổ túc chiếm mất ngày thứ bảy, cuối tuần chỉ còn lại một ngày nghỉ.
"Họp phụ huynh?" Trước khi ra cửa, Phương Nghiên Duy nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.
[Tuế Tuế Bình An]: Lão Trần, thầy không còn là thầy nữa rồi, thầy thực sự định tổ chức họp phụ huynh à?
[Trần Thắng]:...
[Chủ nhiệm lớp - Thầy Trần]: Lớp 12 rồi, thầy thấy có vài bạn vẫn chưa tập trung vào học, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi chơi.
[Chủ nhiệm lớp - Thầy Trần]: Nhớ gọi phụ huynh, nhà nào cũng phải có mặt.
Phương Nghiên Duy: "..."
Lộ Chấp: "..."
Một buổi họp phụ huynh đơn giản lại trở thành vấn đề khó khăn với hai người họ.
"Để sau hẳn tính." Phương Nghiên Duy tắt nhóm chat, "Chúng ta đi nghe nhạc trước đã."
Cậu ôm trong lòng một chút cảm giác mặc kệ, cùng với cảm giác an ủi tự tạo ra cho bản thân.
Khi còn trẻ thích ai đó, người ta thường có thói quen gán ghép cả cuộc đời dài dằng dặc vào những mối tình non nớt.
Cậu vẫn chỉ là một học sinh bị ràng buộc bởi nhiều thứ, nhưng lại mơ tưởng về tương lai cùng người ấy.
Hẹn hò với Lộ Chấp là một điều thú vị.
Người này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng mỗi lần lại mang đến cho cậu những trải nghiệm mới mẻ.
"Xe mô tô?" Phương Nghiên Duy vừa chạm vào chiếc xe máy đen đang đỗ trước cổng đã thấy yêu thích không muốn rời tay.
Đây là vật bất ly thân của những cậu thiếu niên muốn tỏ ra cool.
Cuối cùng cậu cũng được sờ sờ.
Lộ Chấp đội mũ bảo hiểm cho cậu, bảo cậu ôm chặt lấy eo mình.
Tiếng động cơ xe máy rền vang, lao nhanh về phía ngoại ô thành phố.
Tốc độ nhanh như thể muốn thoát khỏi mọi thứ, Phương Nghiên Duy bám chặt lấy áo Lộ Chấp, cảm nhận gió lướt qua bên tai.
Lộ Chấp lái xe dọc theo bờ biển, con đường này vắng bóng người qua lại, cậu tựa đầu vào lưng Lộ Chấp, ngón tay lén luồn vào dưới áo Lộ Chấp, dọc theo cơ bụng mà lướt nhẹ, đầu ngón tay từ từ ấn xuống.
Thích lắm luôn, mỗi khi nghĩ đến việc một người tuyệt vời như vậy thuộc về mình, cậu không thể không cảm thấy hãnh diện.
Lưng Lộ Chấp dường như cứng đờ trong một khoảnh khắc rồi bỗng chiếc xe tăng tốc, lao qua những đoạn đường bờ biển, cuối cùng dừng lại ở một bãi biển hoang vắng không bóng người.
Chỉ có những người hiểu rõ Lộ Dữ mới biết đến nơi này.
Lộ Chấp tháo mũ bảo hiểm của cậu ném xuống cát, kéo mặt cậu lại, hôn tới tấp.
Môi cậu bị cắn một cái, hơi đau đó nha, cậu không cam tâm yếu thế mà vụng về đáp lại. Nhưng lần này Lộ Chấp đã thuần thục hơn nhiều so với hai lần trước, hôn đến mức cậu có chút nhũn cả chân.
May mà mình đang ngồi.
Nếu bị hôn đến mức chân mềm nhũn thật thì mất mặt lắm.
Cậu nghĩ.
Năm ngón tay của Lộ Chấp luồn vào phía sau đầu cậu, nhẹ nhàng kéo tóc cậu, ra hiệu cho cậu ngửa đầu, cậu làm theo, khóe môi hơi hé mở, ánh lên một tầng nước lấp lánh.
"Anh Phương." Lộ Chấp tháo găng tay, ngón tay đặt lên khóe môi cậu, "Xin hỏi, có thể hôn bên trong không?"
"Hình như... được..." Cậu nghe thấy chính mình nói vậy.
Lời của tác:
Phương Đát Kỷ: Là bạn trai thì có thể cắn một miếng không nhỉ?
Anh Chấp: Có thể cắn, cũng có thể... cắn.