Đây là đợt tuyết lớn nhất mà cậu từng thấy kể từ khi sinh ra.
Phương Gia Di đang đợi cậu tại sân bay.
Sau vài năm không gặp, khóe mắt Phương Gia Di có thêm vài nếp nhăn, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
"Con của tôi lớn thật rồi." Bà nói.
Bà không hỏi cậu về Lộ Chấp.
"Lirika thế nào rồi ạ?" Cậu hỏi.
"Hôm qua đã nhập viện, đang kiểm tra sức khỏe." Phương Gia Di nói, "Tuần sau chuẩn bị phẫu thuật."
"Vậy con sẽ đi thăm em ấy." Phương Nghiên Duy nói.
"Con về nghỉ trước đi." Phương Gia Di nói, "Ngồi chuyến bay quốc tế lâu như vậy, con không mệt à?"
Phương Nghiên Duy đành phải trở về chỗ ở mà Phương Gia Di đã chuẩn bị cho cậu.
Trên bàn có tài liệu du học mà bà đã chuẩn bị, cùng với giấy thông báo nhập học của một trường ngôn ngữ.
Đến giờ ăn trưa, cậu xuống lầu định ra góc phố mua một suất ăn nhanh.
Cậu mất khá nhiều công sức mới khiến người bán hiểu cậu muốn gì.
Nếu có Lộ Chấp ở đây, có lẽ—
Nhưng họ đã chia tay.
Lộ Chấp sẽ không để ý đến cậu nữa.
Bỗng cậu anh rất muốn nhắn tin cho Lộ Chấp.
Nhắn gì bây giờ?
Tôi sống rất tốt.
Nghe có vẻ ngớ ngẩn.
Đồ ăn ở đây khó ăn quá.
Thế thì sao?
Trẻ con.
Cuối cùng, cậu chỉ lấy điện thoại soạn một đoạn tin nhắn ngắn—
[Kim cương A]: Tôi đã hạ cánh an toàn.
Cậu chờ mười phút, nhưng Lộ Chấp vẫn không trả lời.
Trong lòng cậu như bị khoét một lỗ sâu hoắm.
Lộ Chấp sẽ không trả lời cậu nữa, cậu không còn người bạn trai kia nữa.
Buổi chiều, trung tâm tư vấn du học gọi điện cho cậu hẹn gặp tại quảng trường trung tâm thành phố, để nói về yêu cầu đăng ký vào trường đại học.
Cậu có chút lơ đãng, liên tục nhìn vào màn hình điện thoại.
Vẫn không có tin nhắn.
Đã chia tay rồi, thì không thể nhắn tin sao?
Cậu không hiểu, có lẽ Lộ Chấp hiểu.
Vậy thì cậu như thế này, có phải là dây dưa không rõ ràng không?
Nhưng cậu chỉ muốn thông báo cho Lộ Chấp biết mình đã hạ cánh an toàn.
Vẫn cứ như sợi dây kéo dài thật dài, mỏng manh như sắp đứt.
Cậu như treo lơ lửng giữa không trung, không tìm được chỗ hạ cánh.
Người có thể giúp cậu hạ cánh đã bị cậu để lại ở đảo Lộ xa xôi.
Tại quảng trường, tiếng chuông vang lên.
Cậu đứng dậy từ ghế muốn qua bên kia phố mua một cốc cà phê.
Đột nhiên, cổ tay có thứ gì đó lỏng ra, những viên gỗ lăn lốc xuống đất.
Trong lòng cậu như có một sợi dây đứt phựt.
Giữa những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, cậu quỳ xuống nhặt nhạnh lại từng viên một.
Chín mươi bảy... chín mươi tám...
Còn mười viên, sao tìm mãi không thấy.
Chuỗi tràng hạt mà Lộ Chấp nâng niu như báu vật, sao đến tay cậu lại bị hỏng.
Cậu từ từ ngồi xổm xuống.
Khi nói chia tay, cậu không khóc, khi gặp Phương Gia Di, cũng không khóc, nhưng bây giờ những viên hạt rơi vãi khắp nơi, cậu chôn mặt vào tay khóc không ngừng.
Cậu ngửi thấy một mùi hoa nhài thoang thoảng.
Có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu, cậu ngần ngại ngẩng đầu lên, trong lòng bàn tay trước mặt là mười viên gỗ đàn hương.
"Cậu tìm cái này?" Người trước mặt hỏi.
"Ừm..."
Người trước mặt mặc áo blouse trắng, đôi mắt hơi lạnh, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, trên cổ tay là chuỗi hạt gỗ nhỏ.
"Tìm thấy rồi, đừng khóc nữa." Người kia nói.
Phương Nghiên Duy ngẩn người, ôm chuỗi tràng hạt, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Gỗ đàn hương, 8mm, nếu tôi đoán không lầm thì chắc hẳn là 108 hạt?" Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
Phương Nghiên Duy không biết, chỉ lắc đầu.
"Không phải của cậu à?" Người kia hỏi.
"Ừm."
"Người tặng cậu rất thích nó." Người kia nói, "Những hạt gỗ này được chăm sóc rất tốt."
Phương Nghiên Duy nhớ lại, Lộ Chấp nói mình thiếu mộc.
Mà Lộ Chấp đã tặng cho cậu chuỗi tràng hạt quý giá này.
"Dây đã đứt à?" Người kia hỏi.
Cậu gật đầu.
"Đưa đây." Người kia nói.
Phương Nghiên Duy ngồi trên ghế dài bên quảng trường, nhìn người đàn ông trẻ mà câu không quen biết lấy ra một sợi dây đỏ từ túi giúp cậu xâu lại chuỗi tràng hạt.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại như vậy, có thể là do nghe giọng nói quen thuộc giữa xứ người, có thể là do nhìn thấy chuỗi hạt gỗ nhỏ trên cổ tay người kia khiến cậu cảm thấy gần gũi.
Cậu lấp ba lấp bắp kể một chút về chuyện của cậu và Lộ Chấp.
"Lâm Tư Độ!" Có ai đó ở gần đó la lớn, "Anh làm ơn đi, tìm anh nãy giờ đó, bảo là ở yên chờ em mà, đây là ngồi yên sao hả? Anh chạy nửa con phố luôn rồi!"
Phương Nghiên Duy: ?
Người đàn ông hung dữ mắng chửi một đường, từ trong túi giấy lấy ra một chai nước ép cà rốt, mở nắp đưa cho Lâm Tư Độ: "Cái trình độ của anh mà cũng đi làm dây?"
"Cố Hoài, im miệng nào." Lâm Tư Độ nói.
Người đàn ông cao lớn tên là Cố Hoài lập tức dịu giọng hơn: "Đưa đây, để em làm cho."
"Cậu ấy là bạn trai tôi." Lâm Tư Độ lạnh lùng nói.
Phương Nghiên Duy ngây người một chút.
Cậu rất ghen tị, hai chữ "bạn trai" của người khác lại có thể công khai một cách tự nhiên như vậy.
"Nhóc con, yêu sớm chia tay hả?" Cố Hoài cười khẩy mang chút châm biếm, "Chỉ có vậy mà khóc lóc thành ra như này?"
Phương Nghiên Duy cảm thấy mình bị tọc mạch một cách vô lý.
Người mặc áo blouse trắng Lâm Tư Độ ngước mắt liếc nhìn Cố Hoài.
"Ừm nhóc con." Giọng Cố Hoài nhẹ nhàng hơn một chút, "Không phải đã nói chia tay thì là chia tay rồi sao?"
Ý gì vậy?
Phương Nghiên Duy hơi mở to mắt.
Còn có thể nói khác được sao?
"Các cậu học sinh đều ngu ngốc thế đấy, thích phóng đại vấn đề, động một chút là khóc lóc như sống chết." Người đàn ông nói, "Chia tay không phải là chia tay, chỉ cần còn thích thì vẫn chỉ là tạm xa thôi."
Có khác gì không?
Phương Nghiên Duy nghĩ.
Lộ Chấp đã không còn để ý đến cậu nữa rồi.
"Ví dụ như vợ tôi." Cố Hoài nói, "Toàn nhờ tôi theo đuổi đến mức kiệt sức, tôi thích anh ấy thì anh ấy phải là của tôi."
"Biến." Người bên cạnh nói.
Cố Hoài ném chuỗi hạt lại cho Phương Nghiên Duy.
Dây đan rất tinh tế và hoàn hảo, không khác gì so với trước đó.
"Chỉ cần còn tâm niệm, ắt sẽ gặp lại thôi, trước tiên hãy trưởng thành cái đã." Cố Hoài nói, "Đi thôi."
Phương Nghiên Duy ngẩn người đứng tại chỗ.
Sẽ gặp lại, đúng không?
Khi cả hai đều trưởng thành, khi thật sự tự do.
Chuỗi hạt lạnh lẽo đeo trên cổ tay, mùi gỗ đàn hương dịu dàng.
Điện thoại rung một tiếng, cậu mở khóa xem.
Sau sáu tiếng, cậu nhận được một tin nhắn phản hồi.
[Bạn trai Chít Chít]: Đậu nành khóc lóc.jpg
Cậu ngẩn người một lúc, nước mắt rơi trên màn hình điện thoại, nhưng lại mỉm cười.
***
Hai năm rưỡi sau.
Tại Đại học S thành phố A, Lộ Chấp gấp áo blouse ngay ngắn bỏ vào ngăn tủ, anh ôm tài liệu đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Lộ Chấp." Giáo sư Hứa gọi anh.
"Chương trình trại hè mùa hè sắp bắt đầu rồi, tuần sau tôi sẽ đi công tác, còn phải nhờ cậu trông coi trại hè." Giáo sư Hứa nói.
"Vâng được, không vấn đề gì." Lộ Chấp nói.
Anh nhận danh sách từ tay giáo sư Hứa, đi về phía văn phòng khoa Y.
"Tôi đã nhận được lời mời thực tập từ công ty dược phẩm rồi!" Trong văn phòng, từ xa đã nghe thấy có tiếng hoan hổ.
"Chúc mừng nhé." Lộ Chấp kéo ngăn tủ để tài liệu vào bên trong.
"Tôi vẫn ghen tị với cậu lắm." Lăng Bội nói, "Mới năm ba đã có cổ phần trong công ty dược, tham gia vào dự án nghiên cứu trọng điểm, tương lai vô hạn thật đấy."
"Cảm ơn, quá khen." Lộ Chấp mặt không biểu cảm.
"Trước cửa trường mới mở một nhà hát, muốn đi nghe một chút không?" Lăng Bội hỏi, "Thư giãn một chút, nghe đàn cổ cầm với đàn bầu."
"Không." Lộ Chấp từ chối.
"Hẹn cậu khó thế." Lăng Bội nói, "Nam thần Đại học S Lộ Chấp ơi, cậu không trả lời điện thoại hay tin nhắn gì cả, trong trường có nhiều cô gái muốn hẹn cậu mà không tìm được đường vào, rốt cuộc thì người tốt như vậy, ai mới có thể lọt vào mắt xanh của cậu vậy hả, là tiên nữ à?"
"Đừng đùa nữa, tôi đi trước đây." Lộ Chấp nói.
Lăng Bội nhìn theo bóng lưng anh thở dài.
Bạn cùng phòng của cậu này mọi thứ đều tốt, chỉ có điểm không tốt là người quá lạnh lùng, dường như ngoài việc học tập và nghiên cứu ra thì không có hứng thú gì với bất cứ điều gì khác.
Lộ Chấp liếc qua màn hình điện thoại, Phương Nghiên Duy đã hai ngày không trả lời tin nhắn của anh rồi.
Cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở bức ảnh về một loại nấm độc mà Phương Nghiên Duy chụp gửi cho anh.
Trong hai năm rưỡi qua, hai người vẫn duy trì liên lạc.
Không nhắc đến tình cảm, không nhắc đến đêm điên rồ hôm ấy, Phương Nghiên Duy chỉ thường gửi cho anh một hai bức ảnh bảo anh đánh giá.
Anh đều chậm rãi trả lời từng tin.
Hai ngày nay Phương Nghiên Duy đi đâu rồi?
Lộ Chấp còn nhiều việc khác cần làm.
"Sinh viên quốc tế cũng cần ký túc xá, có thể hơi chật chội." Người phụ trách khu ký túc xá nói với cậu, "Sau khi tất cả sinh viên trong trại hè chuyển vào, thì sinh viên quốc tế bên đó sẽ không còn chỗ ở."
Người phụ trách nhìn vào danh sách trong tay, lia mắt đến cái tên ở cuối cùng.
Phương Nghiên Duy, nghe có vẻ hay.
"Ở phòng 107 còn giường trống chứ?"
"Xin lỗi thầy, không còn." Lộ Chấp lịch sự nói.
Ai thích ngủ ở đâu thì ngủ đi, ngủ ngoài đường cũng được.
Vậy tại sao Phương Nghiên Duy vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh thế.
Lời của tác giả:
Phương Nghiên Duy: QAQ Cậu ấy không trả lời tin nhắn của tôi, cậu ấy không để ý đến tôi nữa, cậu ấy không yêu tôi nữa.
Lộ Chấp:... Chênh lệch múi giờ, bây giờ là nửa đêm ở đây.
***
Cố Hoài x Lâm Tư Độ là couple trong truyện Làm bậy cùng tác giả. Mà hình như nhà edit drop rồi hay sao á. Cố Hoài công, Lâm Tư Độ thụ.
Đã bảo mà, trời ơi lúc đầu t vừa đọc vừa edit cũng hai ba giọt lệ, xong đọc hồi thấy mình bị lừa tình =))))) Còn 15 chương nữa là bái bai hai bé rồi.