Rượu được vài tuần, Mẫn viện chủ sắc mặt mới nghiêm nghị hơn, giọng trầm mặc nói, “Thú thực với tướng quân, các đạo quân rút từ Liêu Dương về đây đều hạ cờ Kim xuống, lại rải rác khắp nơi, chẳng còn chút khí thế nào. Bản mỗ lo sợ nếu quân Hung Nô có đánh xuống đây, bọn họ sẽ quy hàng hết, lúc đó thì chúng ta sẽ phải bán cho khách Hung Nô, đấy là nếu may mắn không bị chúng nó cướp bóc.”
Vốn là thứ nam của tù trưởng, A Cáp Công dĩ nhiên được cấp chức vụ Bắc Lộ Khinh Nha, một chức võ tướng tương đương chánh bát phẩm. Nội trong Hồ Lý Cải, họ A Cáp không phải dùng tới chức danh bao giờ, mà dân chúng cũng chẳng gọi tù trưởng theo chức triều đình ban. Xuống Nam, hắn có lệnh bài bên mình, được gọi là tướng quân không sai, nhưng nghĩ lại trong đời chưa cầm quân để làm gì ngoài việc săn quái thú, lại thấy tự thẹn, nghe không vừa tai.
“Thế nên ý của ta chính là tập hợp các đạo quân lại, về chung dưới một hiệu kì. Quân ta tổng binh…” Kì thực quân số họ còn chưa tới một nghìn, nhưng nếu không phóng đại lên, khó lòng mà nhận được viện trợ. Nhưng với người có lòng tốt mà phải dối trá, trong lòng A Cáp Công thấy nhiều phần không phải.
Thấy nghĩa huynh chần chừ, Hắc Quả lập tức đáp ngay. “Huynh không phải nhẩm lại làm gì. Quân ta bộ binh ba ngàn, chia làm ba đạo, lại còn ba ngàn thủy quân nữa vừa rời cảng Đại Liên. Chỉ là thiếu lương thực và ngựa. Nếu chiêu mộ đủ một vạn quân, một ngàn ngựa giống, có thể tạm đẩy lùi được cường địch.”
“Không hề gì, không hề gì!” Mẫn viện chủ đáp. “Ta có người quen nuôi trại ngựa giống, có thể cấp cho tướng quân năm trăm con. Tướng quân chớ lo lắng chi phí, ta sẽ chi trả đủ. Đất mà mất thì tiền cũng đâu để làm gì. Xứ này vốn sầm uất, cơ nghiệp bản mỗ xây dựng ở đây nhiều đời có của ăn của dành, chu cấp cho các ngài cũng chính là tự giữ lấy miếng ăn của bản thân, không phải là không được lợi lộc gì, nên xin tướng quân chớ khách sáo mà chối từ.”
Hắc Quả lại nói tới khí giới, viện chủ cũng vô cùng hào phóng mà hứa chu cấp hàng trăm thanh thiết kiếm, nói rằng phần lớn thu thập được khi quân Kim tan vỡ, lại một số cướp được từ Mông Cổ, ý là những vật này không thiếu, cứ tùy tiện sử dụng. Lại chu cấp lương khô, lợn muối, hạt kê đủ hai tháng đi đường, chỗ này cho phu xe của A Cáp Công tải đi cũng khó mà tải hết được. Quả và Công nhìn nhau sửng sốt, không tin nổi độ hào phóng của viện chủ.
Mai Đài Vũ chăm chú nghe nãy giờ, khi mà hai bên trao đổi xong xuôi mới nói, giọng tíu tít, “Thúc thúc, ta đã cấp lương thực, lại cấp cả lộ phí cho họ. Nhưng con thấy thế vẫn chưa đủ. Ta cần cấp thêm cho họ một vũ khí quan trọng nữa.”
“Là gì vậy?” Mẫn viện chủ hỏi.
Đài Vũ ưỡn ngực, ngẩng cổ, dương dương tự đắc. “Chính là con!”
Mặt Mẫn viện chủ biến sắc. “Không được đâu, Vũ nhi. Con chưa gặp quân giặc bao giờ, con không biết được ngoài kia khốc liệt đến nhường nào. Chuyện binh đao không phải chuyện đùa, mất mạng như chơi đấy.”
Đài Vũ khoanh tay ngang ngực. “Nếu họ được đi, lại còn được thúc thúc hưởng ứng nhiệt tình, tại sao con không được đi? Con cũng muốn cứu giúp Đại Kim chứ?”
Mặt Hắc Quả cũng biến sắc không kém Mẫn viện chủ, vội can gián, “Cô nương nên suy nghĩ lại. Việc binh là việc cực khổ, không phải là cứ nói là làm được đâu.”
“Thế là ngươi chê ta không chịu được khổ?” Đài Vũ bất bình đáp.
“Đâu phải như thế! Ý là cô nương xinh đẹp thế này thì nên giữ gìn bản thân, việc nặng nhọc cứ để bọn ta.”
“Ngươi nói ta xinh đẹp?”
“Phải, phải! Vậy nên cô nương hãy ở lại đây, tiếp tế hậu cần, ấy vậy cũng là giúp đỡ bọn ta nhiều lắm rồi.”
“Không! Ta nói cho ngươi biết, ta thua trận đó là vì, là vì… là vì ta nhường ngươi thôi!” Đài Vũ chỉ tay vào mặt Hắc Quả. “Ngươi đừng có khinh thường ta. Khi lâm trận rồi ngươi sẽ biết thực sự bản lĩnh của ta ra sao!”
A Cáp Công thấy vị cô nương này lời nói đều toát ra khẩu khí, trong lòng có chút tò mò. Y mới bảo, “Cô nương xin nếu có kiếm hay thương thì xin hãy múa vài đường, để ta được lĩnh giáo.”
“Được! Tướng quân theo tiểu nữ ra ngoại viên.”
“Huynh, vạn nhất nhất không được đâu!” Quả nói. “Huynh thực sự sẽ định để một nữ nhân như thế ra trận sao? Thật là phí phạm một thiên hạ tuyệt mĩ nữ nhân, người như vậy lại phải uổng mạng trên sa trường thì sẽ thật là đau xót lắm!”
“Sao ngươi bảo cô ta không đẹp lắm mà?” Công thản nhiên đáp.
“Ngươi đã nói cái gì?” Đài Vũ trừng mắt nhìn Hắc Quả.
Công mới tiếp lời, “Vả lại, nam nhi hay nữ nhi không quan trọng. Miễn sao có bản lĩnh, vào trong chiến trường đều có thể hữu dụng.”
Nói rồi mới cùng Đài Vũ bước ra ngoài. Hắc Quả thở dài ngao ngán, biết rằng kiếp nạn tới đây mình khó tránh khỏi. Đang yên đang lành tự dưng một nữ nhân xinh đẹp rơi xuống đầu hắn, vậy có khổ không cơ chứ!
Quả và Mẫn viện chủ mới lật đật cùng chạy ra ngoại viện. Ngoài kia đã có sẵn vài vị khách quan trên khuôn mặt đầy kì thú, rủ nhau ra ngoài, miệng kêu, “Vũ nhi lại trổ tài múa thương rồi. Mau mau ra xem!”
Quả ra ngoài thì đã thấy Đài Vũ bên tay một cây thương hồng mao hệt như của ba vị quan nhân ban nãy đuổi theo hắn. A Cáp Công đứng một bên, cách xa xa mấy vị khách quan kia, khoanh tay chăm chú xem xét. Đài Vũ hơi hạ trọng tâm, chân trước chân sau cách nhau một khoảng vừa phải, mô phỏng thế đứng của chiếc độc lư ba chân cắm cây hương trên các bệ thờ. Khi nàng múa thương, thương thế đều vững chãi, tốc độ, khi phòng thủ lại đều lập tức che những chỗ hiểm yếu, các động tác vô cùng dứt khoát. Thương múa vài vòng lại có một cú đâm, mỗi lần một góc độ, nhưng nhìn qua đều ngắm vào những yếu điểm trên cơ thể kẻ khác, lại có những lúc kết hợp một nhát đâm, xoay người một vòng, thương xoay trên không, tay kia tung đường quyền. Đây chính là kết hợp hài hòa của thân pháp, thủ pháp, bộ pháp, và đảm pháp, thuộc bài Độc Lư Thương lưu truyền từ giáo phái Nam Việt xa xôi, ở Đại Kim không thể nào tùy tiện bái sư mà kiếm được.
Khách quan ai nấy đều vỗ tay, khen, “Giỏi! Giỏi quá!” Tới cả A Cáp Công cũng có chút bội phục, vỗ tay đôi lần. Họ A Cáp nhờ tiểu nhị lấy cho một cây thương, rồi vào múa thương cùng Đài Vũ. Công chỉ múa để thử tài, không vận nội công, vả lại trước giờ đều dùng đao và phủ, thương pháp không trội, đã vậy Đài Vũ còn có lợi thế khoảng cách. Khi cầm cây thương trong tay, Đài Vũ thêm năm mười phần nguy hiểm, múa với A Cáp Công hai mươi chiêu đã ba lần chỉ ra những yếu điểm mà Công không kịp che chắn, nếu hoặc không vận công né tránh hoặc Đài Vũ không thu thương về thì trong thực chiến khó lòng toàn mạng.
Công bỏ thương xuống, chắp tay, hơi cúi đầu mà rằng, “Bội phục. Rất hoan nghênh cô nương gia nhập bọn ta.”
Quả mới nói thầm với Mẫn viện chủ, “Cô nương này có kĩ thuật, nhưng ngoài chiến trường kia, dũng khí, kích cỡ thân thể, kinh nghiệm còn quan trọng hơn nhiều!” Những lời này đều là nhại lại từ miệng sư phụ hắn, giờ tiện lợi thì dùng đến. “Viện chủ nên thuyết phục nữ nhi của mình ở lại, vậy cũng là tốt cho nàng trước nhất chứ không cho ai hết.” Hắn nói như vậy, nhưng kì thực trong lòng không quá tin. Nếu chỉ vận quyền, múa kiếm, Quả mười lần đều mười lần hạ được cô nương này, nhưng nếu múa thương với nàng ta thì khó lòng mà dành được uy phong.
Mẫn viện chủ nhìn con gái lớn khôn, hơn chục năm nay tập võ, biết rằng nàng chỉ đợi thời cơ được trổ tài, muốn cấm cản cũng không được, bèn chỉ lắc đầu trở vào chứ không nói gì.
Đài Vũ nhìn Hắc Quả và viện chủ, tươi cười vẫy tay, nói lớn, “Hai người đã nhìn thấy ta chưa! Ta được tướng quân phê chuẩn rồi!” Lúc bấy giờ mới nhớ ra là ban nãy mình đánh phấn, má ngứa quá lại gãi rồn rột.
Đó là giây phút mà bên A Cáp Công có thêm một bộ tướng mới cừ khôi, người sau này sẽ góp công trong nhiều trận chiến quan trọng.