Vì đêm hôm trước hai người tan rã không vui, giờ phút này anh ở đây như thêm chút áp lực.
Lận Thư Tuyết vừa cho người đến làm xong bộ móng, lúc này đang thưởng thức. Bà ấy đoán được Lận Vũ Lạc muốn nói gì với mình, không gì khác ngoài ly hôn trả tiền. Huống hồ tối qua Cố Tuấn Xuyên nổi điên, nói nếu nhận lại tiền của Lận Vũ Lạc chính là chấp nhận cô nhục nhã anh.
Lận Thư Tuyết cảm thấy hai đứa này hết sức buồn cười.
Bà ấy đợi rất lâu, không một ai lên tiếng, đành tự mình phá vỡ bế tắc, kể một câu chuyện cho Lận Vũ Lạc nghe, về bản thân bà ấy.
Lúc mới bắt đầu thực ra việc kinh doanh của bà ấy chính là kiểu "con buôn". Con buôn là gì? Chính là lấy chút đồ ở chỗ này, bán ra ở chỗ kia, rồi lại làm vài thứ chỗ nọ, đến chỗ khác bán. Ngày nào bà ấy cũng phải vất vả khắp chốn, chuyện gì cũng từng gặp. Có một lần bà ấy đi cùng ông chủ kia thu mua nhân sâm, trời lạnh biết mấy, sát giờ ông chủ có việc khác phủi tay bỏ đi, một mình bà ấy vào núi tìm kiếm nhà nông, khó khăn lắm mới bàn giá xong giao tiền cọc thay ông chủ. Năm thứ hai, lô nhân sâm kia bị ông chủ tăng giá bán cho người khác, trả tiền đặt cọc lại cho bà ấy.
"Nếu là con thì sẽ làm sao?"
Lận Thư Tuyết hỏi Lận Vũ Lạc.
"Con không biết."
Lận Vũ Lạc lắc đầu.
Suy nghĩ của Lận Thư Tuyết khi đó là: Bà đây bỏ sức lao động ra, ông phải đưa tiền cho bà đây. Giấy trắng mực đen viết rõ trong hợp đồng, thiếu một đồng cũng không được. Cái gọi là sức lao động, có người bỏ ra thể lực, có người bỏ ra đầu óc, giống nhau cả thôi. Lận Thư Tuyết ngồi tàu hơn hai mươi tiếng đuổi đến thành phố đó, tìm ông chủ kia, mất rất nhiều sức lực mới đòi lại được giá trị tương đương với nhân sâm.
"Mấy thứ như tiền ấy, chỉ cần không phạm pháp, kiếm được không có gì mất mặt cả."
Lận Thư Tuyết nhìn Lận Vũ Lạc:
"Nếu con nhất quyết trả tiền lại cho bác, người vui nhất tất nhiên là bác, thật sự là bác đã kiếm được bộn tiền, quyền quyết định nằm ở chỗ con."
"Đáng bao nhiêu tiền đâu chứ? Được rồi đấy, chỉ đủ để tôi tiêu pha một khoảng thời gian thôi."
Cố Tuấn Xuyên ở cạnh nói mấy lời mỉa mai:
"Sự chênh lệch tiền bạc giữa người với người từ một mức độ nhất định mà nói là khoảng cách giữa tư duy. Tôi không biết xấu hổ, tôi yêu tiền, cô đưa cho tôi đi. Tôi mua bản quyền quay phim cho bạn gái cũ, như vậy cô ấy không còn lý do để viết tôi chết nữa."
"Con không nói chuyện chẳng ai nói con câm đâu."
Lận Vũ Lạc vẫn luôn lắng nghe câu chuyện của Lận Thư Tuyết, cô hiểu ý của bà ấy.
"Chị Lận, cám ơn bác."
Lận Vũ Lạc nói, tâm trạng cô rất phức tạp. Lận Thư Tuyết muốn cô xem chuyện này như một vụ làm ăn bình đẳng, không phải mua bán đơn thuần. Mở rộng tầm mắt nhìn xa hơn, đời người còn dài, thay đổi suy nghĩ, con đường cũng rộng rãi hơn.
Cố Tuấn Xuyên ngồi bên cạnh hừ một tiếng, hiển nhiên không thích thái độ làm bộ làm tịch của hai người, bỏ lại một câu "con đi vệ sinh" rồi đi mất.
Lận Thư Tuyết bĩu môi với Lận Vũ Lạc:
"Nó cũng nên chịu chút đau khổ, nếu không cứ nghĩ mình ghê gớm lắm.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
2. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Khát Khao Khôn Cùng
=====================================
"Sao ạ?"
Lận Vũ Lạc không hiểu ý của Lận Thư Tuyết, hiển nhiên bà ấy không định nói thêm. Ngược lại kéo tay Lận Vũ Lạc, lật lại xem lòng bàn tay cô, bên trên có nhiều đường chỉ tay hỗn loạn. Lận Thư Tuyết không mê tín, nhưng mỗi năm cũng dâng hương vài lần, cầu được an lòng. Theo cách nói của các thầy ở chùa miếu, đường chỉ tay của Lận Vũ Lạc không tốt lắm, may mà nửa đời sau rất thuận lợi.
"Chuyện kết thúc rồi, cứ để nó qua đi. Nên làm gì thì làm đó, yoga của chị Lận vẫn phải tiếp tục, chờ giải quyết xong đống chuyện trong tay, du lịch sông núi, tình yêu tuổi xế chiều gì đấy, một chuyện cũng không thể thiếu. Còn sống một ngày giày vò một ngày thì cứ chết cho xong!"
Lận Thư Tuyết vỗ tay Lận Vũ Lạc:
"Con đấy, tiếp tục cố gắng. Phương Liễu nói con là ngôi sao mới đang lên trong phòng tập. Hãy nỗ lực theo kế hoạch con đã nói với bác khi trước, số tiền kia đừng vội trả lại cho bác, cứ coi như bác để ở chỗ con năm năm. Trong lúc đó nếu con muốn xài cứ lấy xài, không cần thì cứ để đấy. Qua vài năm nữa khi con quay đầu nhìn lại lựa chọn hôm nay, bác tin con sẽ có đáp án khác."
"Cám ơn bác."
Vành mắt Lận Vũ Lạc ửng đỏ.
Lúc rời khỏi nhà của Lận Thư Tuyết thời gian vẫn còn sớm, cô hẹn vội môi giới xem nhà, địa điểm là khu dân cư cũ gần Vương Lưu Trang, một căn 45 mét vuông, 3000 tệ. Phòng sạch sẽ, môi giới nói là nhà tân hôn của cặp vợ chồng trẻ mới mua, nhưng gần đây hai người đổi việc, công ty cách chỗ này khá xa, nên có ý định cho thuê căn này.
Có thể nhìn ra dấu vết tân hôn trong ngôi nhà này, những món nội thất nho nhỏ ấm áp và cách trang trí theo phong cách đồng quê, rất có cảm giác gia đình.
Lận Vũ Lạc chần chừ rất lâu, môi giới hỏi cô ba lần, cô mới nói:
"Có thể thuê."
Tâm trạng trong lòng cô dường như hơi thay đổi một chút, cô thấy mình nên giống như những gì Tiểu Châu đã nói, sống cho bản thân, tháo gỡ xiềng xích người khác đeo cho mình.
Hôm trước vừa có lương, cô đã lấy một nửa hoa hồng trả tiền thuê nửa năm. Lúc quẹt thẻ hơi đau lòng, nhưng cô đã học được cách tiêu tiền. Cô gửi hình cho Lận Vũ Châu:
"Xem nhà mới của chị này."
Lận Vũ Châu không hỏi nhiều, cậu cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội âm nhạc tại bờ biển, công việc của Lận Vũ Châu đã kết thúc. Đội nhóm và bạn bè của Cố Tuấn Xuyên vẫn ở đây, tối đến cả hội mời Lận Vũ Châu ăn cơm, cám ơn Lận Vũ Châu đã chăm sóc mấy ngày qua, Lận Vũ Châu đồng ý.
Họ cùng nhau nói cười, Lận Vũ Châu vẫn yên lặng ngồi đó như những buổi tụ tập ngày trước, nghiêm túc lắng nghe người khác nói chuyện. Lần này Lý Tư Lâm được ngồi cạnh Lận Vũ Châu như ý muốn, cô ấy uống chút rượu, trông vui vẻ hơn bình thường, được mọi người cổ vũ nhảy điệu múa Ấn Độ, vòng eo uyển chuyển, nụ cười rạng rỡ. Có lúc cố ý liếc nhìn Lận Vũ Châu, mọi người biết điều bắt đầu hò hét. Lận Vũ Châu không thể ngồi yên, xoay người uống nước.
Sau khi tan tiệc, trên đường trở về, Lý Tư Lâm đột nhiên nói với Lận Vũ Châu:
"Tiểu Châu, cậu có muốn bắt đầu hẹn hò vào mùa thu không?"
Lận Vũ Châu nói:
"Xin lỗi, đàn chị, tôi không muốn hẹn hò."
Cậu nói thật lòng, cậu không muốn yêu đương, cũng không có cảm giác tình yêu gì với Lý Tư Lâm. Thậm chí cậu không hiểu tình yêu là gì, so với tình yêu, cậu thích đánh bại hết khó khăn này đến khó khăn khác trong phòng thí nghiệm hơn, điều đó mang đến cho cậu niềm vui và bình yên vô hạn.
Dường như Lý Tư Lâm hơi đau lòng, nhưng thoáng chốc cô ấy lại mỉm cười, khoác cánh tay Lận Vũ Châu, nói như đùa giỡn:
"Cậu đấy ~ Cậu đấy ~"
Cô ấy ợ hơi, nhanh chóng lấy tay bịt miệng, một lúc sau nói với Lận Vũ Châu:
"Cậu có thể mua nước giúp tôi không?"
Lý Tư Lâm muốn nôn, động tác Lận Vũ Châu rất nhanh, vội vàng lấy túi rác còn sót lại sau hoạt động đưa cho cô ấy, xoay người chạy đi mua nước. Lúc trở về còn cầm theo cây kem bơ, vì chủ tiệm nói mấy ngày nay nhiều người nôn lắm, ăn kem sẽ đỡ hơn.
Ở ven đường cùng Lý Tư Lâm chờ tỉnh rượu, giám sát cô ấy ăn hết cây kem. Lý Tư Lâm nói:
"Chủ tiệm không lừa cậu, quả nhiên đỡ hơn nhiều."
"Cám ơn Tiểu Châu, nhân lúc tôi còn sức, chúng ta về thôi."
Lận Vũ Châu về nhà trọ đưa Lý Tư Lâm về phòng lại một mình ra bờ biển. Cậu rất bối rối, cảm thấy mình đã nói những lời không nên nói, cậu rất hối hận. Thầy của cậu hay nói: Tiểu Châu à, cách em giải quyết vấn đề quá đơn giản, nếu em đối xử với cuộc sống cũng giống như thí nghiệm thì tốt biết mấy. Có rất nhiều cách để làm thí nghiệm, mà cuộc sống cũng chẳng có đáp án chuẩn mực nào.
Hai chị em họ, thực ra vẫn còn rất nhiều con đường để đi, cũng còn vô vàn lựa chọn phải quyết định.
"Chờ em trở về giúp chị dọn nhà nhé."
Lận Vũ Lạc nói:
"Bây giờ chị phải mua một số đồ dùng cần thiết."
"Chờ em về đi mua cùng chị, đừng để mình mệt quá."
"Không sao, dù gì chị cũng đang nghỉ phép."
Lận Vũ Lạc đến phòng tập một chuyến lấy xe điện, rồi từ siêu thị về nhà mới, vất vả suốt ba chuyến. Hai ngày nay chủ nhà đến dọn dẹp vài thứ, nhưng cho phép cô mua đồ mới vào. Chờ cô mua hết đồ dùng cần thiết, đã hơn chín giờ tối.
Cô không về chỗ của Cố Tuấn Xuyên, mà tìm chuỗi khách sạn nhỏ để ngủ lại. Cô không muốn một mình đối diện với Cố Tuấn Xuyên, tránh nói những lời tổn thương nhau.
"Không về à?"
Cố Tuấn Xuyên nói:
"Còn chưa ly hôn, nếu cô xảy ra chuyện tôi phải chịu trách nhiệm."
"Tôi không xảy ra chuyện được đâu."
"Tùy cô."
"Ngày mốt tôi đến lấy đồ, phiền anh giúp tôi mở cửa."
Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô.
Con người Cố Tuấn Xuyên chính là như vậy, anh thấy mối liên hệ giữa mình và Lận Vũ Lạc đã kết thúc, trong lòng nhanh chóng tách khỏi nó, thậm chí không cần bước đệm. Anh ở nhà gọi nồi lẩu, khui chai rượu còn lại, vừa xem phim vừa ăn cơm, thoáng chốc đã đến nửa đêm, ngày tháng cực kỳ thoải mái.
Tô Cảnh Thu gõ cửa nhà anh lúc nửa đêm, xách theo rượu và xiên nướng. Sau khi vào cửa thấy Lận Vũ Lạc không ở đây, cũng chẳng hỏi nhiều, tìm chỗ tốt cho mình gia nhập party nửa đêm.
"Thế nào? Hát xong bài ở Bắc Đới Hà rồi à?"
Cố Tuấn Xuyên hỏi anh ta.
Tô Cảnh Thu nghe vậy nổi giận ném gối:
"Tôi! Tô Cảnh Thu! Tài tử kinh doanh! Vì nông cạn mà bị từ chối!"
Tô Cảnh Thu chỉ vào mặt mình:
"Tôi mà nông cạn ư?"
"Có lẽ từ ngữ hình dung không đúng lắm, cậu không nông cạn mấy, nhưng gương mặt của cậu, thật sự quá dở hơi."
Cố Tuấn Xuyên nói, còn học anh ta cắn môi lắc eo:
"Tự cậu xem đi."
Tô Cảnh Thu cười lớn, mắng một câu mẹ kiếp! Nhìn như vậy đúng là quá dở hơi!
"Nếu tôi dở hơi như vậy, chi bằng mở tiệc độc thân! Tôi đoán cậu cũng độc thân thật rồi."
"Đi thôi."
Cố Tuấn Xuyên muốn mở tiệc độc thân từ lâu, nhưng khi đó kết hôn vội vã, không làm kịp. Về sau lại bảo sẽ tổ chức trước đám cưới, nhưng hôn lễ cũng bị hủy bỏ. Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, đến quán bar của Tô Cảnh Thu, nam nữ uống rượu ca hát. Cố Tuấn Xuyên thật sự uống rất nhiều, nhưng mãi không say được. Có một cô gái hơi thích Cố Tuấn Xuyên, quẹt ngón tay vào lòng bàn tay anh, đến gần anh trong tiếng ồn, khẽ hỏi:
"Đi không?"
"Không đi được, còn chưa ly hôn!"
Cố Tuấn Xuyên chìa giấy kết hôn ra rồi cất vào:
"Ngày nào chưa ly hôn, ngày đó cũng không đi được."
Trận tự hôn nhân của Cố Tuấn Xuyên vẫn còn đó, chỉ khi nhận giấy ly hôn mới có thể xóa bỏ. Anh thấy tám phần là mình có bệnh.
Ngày tiếp theo hai người đều không liên lạc. Trước khi Lận Vũ Lạc dọn đồ đã gửi tin nhắn cho anh:
"Giờ tôi qua đó được không?"
"Được."
Cô và Lận Vũ Châu cùng xuất hiện trước cửa nhà Cố Tuấn Xuyên, trước khi nhấn chuông cô hít sâu một hơi, dặn dò Lận Vũ Châu:
"Nếu lát nữa tụi chị cãi nhau, em nhất định phải vờ như không nghe thấy, được không?"
"Được."
Trận cãi vã cô nghĩ sẽ có lại không đến.
Lúc Cố Tuấn Xuyên mở cửa đang nghe điện thoại, thấy Lận Vũ Châu cũng ở đây bèn gật đầu với cậu, ra hiệu vào nhà đợi, Lận Vũ Châu lắc đầu, Cố Tuấn Xuyên cũng không nói thêm, mở cửa để đấy, anh ra ban công nghe điện thoại.
Thoạt nhìn tâm trạng anh khá tốt, hẹn đối phương cùng ăn cơm, còn nói lần này thật sự phải nhờ hết vào buổi họp báo. Lần đầu chính thức ra mắt dòng váy cưới, xem như phát triển nghiệp vụ. Gần đây có người từng mặc thử, hiệu quả rất tốt, chúng tôi có thể che mặt rồi gửi cho anh xem, những câu tương tự như vậy.
Thực ra Lận Vũ Lạc cũng không có nhiều đồ, chỉ có vài thứ mang theo bên người và sữa rửa mặt, kem đánh răng gì đó, còn chưa để đầy hai cái ba lô. Lúc cô dọn xong, cuộc gọi của Cố Tuấn Xuyên còn chưa kết thúc, thấy cô khoác ba lô muốn đi bèn nói:
"Trễ chút tôi gọi lại cho anh, có chút việc."
"Cô dọn xong rồi à?"
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
"Đúng vậy."
"Mấy bộ quần áo kia cô không mang đi, để lại cho tôi mặc?"
"Đó là hàng mẫu của L, tôi không mang đi nữa."
"Vậy cô vứt đi là được, để lại đây tôi còn phải dọn dẹp."
Cố Tuấn Xuyên nói xong tìm cái túi da đi vào phòng Lận Vũ Lạc, nhét quần áo còn lại của cô vào đó:
"Lát nữa đưa lại túi cho tôi."
Lận Vũ Lạc gật đầu, cầm túi đi cùng Lận Vũ Châu. Dưới tòa nhà của Cố Tuấn Xuyên có thùng rác, lúc cô ném đồ có nhìn thoáng qua vị trí căn phòng của Cố Tuấn Xuyên, anh đang đứng trước cửa sổ quan sát.
Ngay cả túi Lận Vũ Lạc cũng tiện tay vứt đi, kéo Lận Vũ Châu bỏ chạy.
Cố Tuấn Xuyên trên lầu mắng một câu:
"Mẹ kiếp! Đó là túi đặt riêng cao cấp của tôi!"
Anh lao xuống lầu như một cơn gió, nhặt lại túi xách và cả quần áo bên trong trước khi chú đổ rác đến dọn.
Sau đó Cố Tuấn Xuyên bắt đầu chuyến công tác kiểm tra cửa hàng dài ngày, Cố Tây Lĩnh nhiều lần thoát chết trong phòng ICU, nhưng mãi chưa tỉnh lại. Lận Thư Tuyết đến Vân Nam bắt đầu sự nghiệp tuổi già của mình. Lận Vũ Châu giành huy chương vàng trong cuộc thi, quyết định thi lên thạc sỹ. Lận Vũ Lạc liên tiếp mở được ba thẻ dạy riêng.
Giữa tháng mười hai, Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên gặp nhau một lần, họ chính thức nhận giấy ly hôn. Cố Tuấn Xuyên có vẻ gió xuân đắc ý, nhưng không thích nói chuyện với Lận Vũ Lạc, lúc làm thủ tục anh ký tên rất nhanh, vài chữ như rồng bay phượng múa.
Ra khỏi cục dân chính, hai người một rẽ trái một rẽ phải, Cố Tuấn Xuyên rẽ trái đến bãi đậu xe lái xe của anh, Lận Vũ Lạc rẽ phải ngồi lên xe điện của mình. Hai người giao nhau ngắn ngủi trên đường lớn. Xe điện của Lận Vũ Lạc được trang bị tấm chắn gió chắn lạnh, buộc miếng đệm bông dày bảo vệ đầu gối. Đội mũ bảo hiểm trên đầu, che chắn gương mặt chỉ lộ đôi mắt, mờ nhạt trong dòng người ở Bắc Kinh vào mùa đông.
Trước đó một lần, Tô Cảnh Thu đã nói lúc say rượu:
"Tôi rút lại lời đánh giá vợ trước của cậu. Cô ấy không hề tham tiền chút nào, một chút cũng không. Đổi lại là người khác, gia sản lớn như thế, người đàn ông đẹp trai như vậy, phải nghĩ cách giữ lại. Người đẩy ra là ghê gớm nhất. Từ nay về sau, Lận Vũ Lạc là người tôi kính trọng nhất."
Vào ngày cuối cùng của năm, L công bố dòng váy cưới, đồng thời cung cấp dịch vụ đặt may trực tuyến. Váy cưới của L xinh đẹp khó tả, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Dòng váy cưới này được đặt tên là: LL.
Hết quyển 1.
P/S: Vậy là đã hết quyển 1 "Đường vòng" rồi. Chặng đường tiếp theo là giai đoạn Lạc Lạc học hỏi, phát triển sự nghiệp, trở thành một phiên bản tốt hơn của mình. Còn anh Xuyên cũng sẽ từ từ nhận ra tình cảm với Lạc Lạc, tất nhiên quá trình theo đuổi vợ của ảnh chẳng mấy suôn sẻ, chật vật đủ đường, âu cũng do khẩu nghiệp của ảnh hơi nặng. Đùa tí thôi, anh nhà thuộc loại mỏ hỗn tâm thiện, đã có rất nhiều hint cho thấy ảnh để ý Lạc Lạc hơn ảnh nghĩ. Mọi người đoán xem dòng váy cưới LL nghĩa là gì?
Cũng cám ơn các bạn đã ủng hộ, hi vọng chặng đường kế tiếp mọi người sẽ cmt nhiều hơn nữa, tại vì nhiều khi lười biếng, mệt mỏi, đọc bình luận của các bạn mình có động lực để dịch hơn nhiều á, cứ mở ra mà hông thấy gì buồn lắm luôn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhaaaa.