Trung tâm thương mại Đông An có 846 cửa hàng, 846 ông chủ hoặc quản lý, mỗi người đều đang học hỏi làm sao để kinh doanh cửa hàng.
Một ngày trước cô còn cảm động vì cảm giác thành tựu của mình, hôm nay đã chìm trong đại quân quản lý, trở thành người mới nhất, non nớt nhất trong số họ.
Phương Liễu cổ vũ Lận Vũ Lạc:
"Tôi chưa từng mở cửa hàng ở trung tâm thương mại, cũng phải học thôi, cô học xong dạy lại cho tôi nhé. Nhưng tôi biết một điều, phòng tập chúng ta ở đây có ủy ban cư dân và các tầng lớp cộng đồng quản lý, trung tâm thương mại thì được các tầng lớp văn phòng trung tâm quản lý. Đạo lý giống nhau, trước hết cứ làm quen chuẩn bị các dự án phòng rủi ro sẽ không sai được. Những việc khác cô tự mình cân nhắc."
Lận Vũ Lạc đến chào hỏi văn phòng trung tâm thương mại, trưởng phòng ra ngoài tuần tra, cô chờ ngoài cửa. Có người chần chừ chào hỏi:
"Bà...bà chủ?"
Lận Vũ Lạc quay đầu trông thấy một cô gái trẻ, cô không có ấn tượng gì.
Cô gái kia cười nói:
"Là tôi, tôi là Tiểu Ngư quản lý L ở trung tâm thương mại Tây Lâm đây ạ! Hôm nay tôi được chuyển đến đây quản lý cửa hàng mới! Cô ở đây là..."
Lận Vũ Lạc phải suy nghĩ vài giây mới nhớ được cô gái này từ trong ký ức, cô ấy là quản lý duy nhất được Cố Tuấn Xuyên khen ngợi lúc cô đi kiểm tra cửa hàng cùng anh.
"Phòng tập yoga của chúng tôi ở tầng năm, tôi đến văn phòng báo cáo. Còn cô?"
"Bảo chúng tôi nộp kế hoạch chỉnh đốn và cải cách phòng cháy chữa cháy."
Tiểu Ngư thè lưỡi với Lận Vũ Lạc:
"Chốt cứu hỏa trước cửa chúng tôi bị dời đi chỗ khác, bảo chúng tôi nói rõ tình huống."
"À."
Hai người trò chuyện đôi câu, thêm bạn tốt, trưởng phòng trở về, trước khi vào trong Lận Vũ Lạc nói với Tiểu Ngư:
"Tôi không phải bà chủ của các cô, cô gọi tôi Lạc Lạc là được rồi. Phòng tập của chúng tôi đang trang trí, sau này có thời gian cứ đến tập nhé! Tôi tặng cô buổi tập trải nghiệm."
"Thật sao ạ?"
"Thật đấy."
Lận Vũ Lạc cười với cô ấy:
"Tôi vào trước nhé, tạm biệt quản lý Tiểu Ngư."
Lúc Lận Vũ Lạc vào, trưởng phòng Vương đẩy gọng kính, đưa cho cô một quyển sổ:
"Đăng ký trước đi, máy tính hư rồi."
Trưởng phòng Vương gần năm mươi, thoạt nhìn tính tình không tốt lắm, lúc nói chuyện không mở to miệng nhấn nhá câu chữ, rất hay xụ mặt. Nhưng gương mặt bà ấy lại tròn trịa mũm mĩm, trông khá đáng yêu.
Khi Lận Vũ Lạc ký tên, trưởng phòng Vương cầm bình trà hỏi cô:
"Khi nào phòng tập yoga trang trí xong? Lúc nào kiểm tra phòng cháy chữa cháy? Chừng nào khai trương? Bao nhiêu nhân viên? Mỗi ngày làm việc đến mấy giờ?"
Bà ấy hỏi rất nhiều vấn đề trong một lượt, may mà Lận Vũ Lạc nghe rất kỹ càng, trả lời từng câu một. Lúc này chỉ mới bắt đầu trang trí phòng tập, theo kế hoạch sẽ hoàn thành trong vòng một tháng, sau đó sẽ xin kiểm tra phòng cháy chữa cháy, khai trương phải chọn ngày lành, trước mắt có khoảng hai nhân viên tính luôn cả tôi, có lẽ chúng tôi phải làm việc quá giờ kinh doanh, đến khi đó đi cùng cửa với nhà hàng và rạp chiếu phim là được.
"Rất rõ ràng."
Lận Vũ Lạc mỉm cười với bà ấy, đẩy đơn đăng ký cho trưởng phòng Vương:
"Trưởng phòng, tôi điền xong rồi."
Trưởng phòng Vương cầm đơn đăng ký nhìn thoáng qua:
"Có sở trường gì không?"
"Sao ạ?"
"Sở trường! Ca hát, khiêu vũ, MC, có từng tham gia hoạt động tập thể gì chưa?"
"...Không có sở trường, cũng chưa từng tham gia...hoạt động tập thể."
"Được rồi."
Cứ thế kết thúc cuộc trò chuyện kỳ lạ.
Có rất nhiều cửa hàng trong trung tâm thương mại, Lận Vũ Lạc muốn đi tham quan cửa hàng xem có thể kết hợp hoạt động chung hay không. Các quản lý đều rất thân thiện, dù sao sau này cũng làm chung trong một trung tâm thương mại, thêm bạn tốt với Lận Vũ Lạc, có người còn kéo cô vào nhóm công việc của trung tâm thương mại. Sau khi Lân Vũ Lạc sửa lại ghi chú theo yêu cầu, tự giới thiệu đôi câu cùng mọi người, xem như chào hỏi những người đi trước.
Bên kia Cố Tuấn Xuyên lướt tin nhắn thấy Lận Vũ Lạc đang nói chuyện trong nhóm, bèn nói với Tiểu Ngư:
"Nếu có người tìm cô bàn chuyện hợp tác cửa hàng, cô tự quyết định là được, tôi chỉ có một điều, không được để banner, vừa xấu lại choáng chỗ."
"Vâng, được ạ."
Cao Phái Văn ngồi đối diện anh, ngẩng đầu lên khỏi máy tính:
"Sau này không cần báo cáo phê chuẩn việc hợp tác cửa hàng nữa à?"
"Tiểu Ngư có kinh nghiệm."
Cao Phái Văn nhún vai:
"Chiều nay có đến cửa hàng mới không?"
"Đi."
"Được, vừa khéo tôi qua đó làm xong sẽ tìm bạn ăn cơm, không về công ty nữa."
"Bây giờ cô trốn việc trắng trợn như vậy à?"
"Chẳng phải đến lúc anh trốn việc ư?"
Người bạn mà Cao Phái Văn nói là Lận Vũ Lạc. Vì Cố Tuấn Xuyên và Lận Vũ Lạc đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, nên cô ấy không nhắc cái tên này trước mặt Cố Tuấn Xuyên. Dùng cơm trưa xong hai người tự lái xe đến cửa hàng mới.
Vì cửa hàng mới vừa tổ chức xong hoạt động giảm giá, còn chưa điều chỉnh cách trưng bày, lại phải kiểm tra việc bồi dưỡng nhân viên, tóm lại rất nhiều chuyện. Hai người vào cửa hàng chia nhau làm việc, Cố Tuấn Xuyên xem số liệu cửa hàng trong khoảng thời gian giảm giá, thỉnh thoảng hỏi Tiểu Ngư vài vấn đề. Ngước mắt trông thấy Lận Vũ Lạc bước ra từ cửa hàng đối diện, không biết đang nói gì với quản lý cửa hàng kia, trước khi đi còn bắt tay tạm biệt người ta, lại rẽ vào cửa hàng bên cạnh.
Lận Vũ Lạc đang mở rộng liên hệ.
Cố Tuấn Xuyên rời mắt tiếp tục xem số liệu và phương án, khoảng một tiếng sau Lận Vũ Lạc đi ngang qua đây, nhưng không vào trong.
Lận Vũ Lạc đi hết các cửa hàng ở lầu hai xong gửi tin nhắn cho Cao Phái Văn:
"Tôi đến tầng ba đây, mấy ngày trước tôi từng gặp quản lý Tiểu Ngư của L rồu, không vào cửa hàng của cô nữa. Cô làm việc xong đến tìm tôi nhé."
"Được, chắc cũng phải hơn sáu giờ đấy."
"Tôi không vội, tôi cũng chưa xong việc mà."
Cô nhìn thấy Cố Tuấn Xuyên, nhưng không muốn chạm mặt anh. Trong lòng cô, Cố Tuấn Xuyên đã hoàn toàn trở thành người không liên quan. Cô có thể không theo Cố Tuấn Xuyên học hỏi chuyện kinh doanh, tự cô bắt đầu từ con số 0, sẽ không nhờ ai chỉ dạy, thỉnh thoảng có vài ba lần vào đường vòng cũng chẳng sao, nhanh chóng sửa lại là được. Trước đây cô cứ thấy mọi chuyện đều vội vã, một khi bắt tay vào làm rồi mới phát hiện cách giải quyết còn nhiều hơn cả khó khăn.
Tất nhiên Cao Phái Văn hiểu suy nghĩ của Lận Vũ Lạc, cô ấy trao đổi với người thiết kế tủ kính chuyện trưng bày xong, lại vào kiểm tra quần áo, rồi khoác túi xách của mình nói với Cố Tuấn Xuyên:
"Tôi đi đây, ngày mai gặp."
Cô ấy nhanh chóng đến tìm Lận Vũ Lạc, Lận Vũ Lạc vừa vào cửa hàng xem xong việc trang trí đang đứng đó đợi cô ấy, mặt dính bụi mà cô cũng không biết. Cao Phái Văn rút khăn giấy ướt từ trong túi xách ra lau mặt giúp cô, nhưng cũng không quên cười nhạo cô:
"Sao cô làm quản lý mà giống khổ sai quá vậy."
"Phải trang trí mà."
"Thế nào rồi?"
"Hơn hai mươi ngày là ổn. Chị Phương muốn khai trương sớm một chút, tuần sau tôi phải đến cửa hàng bên kia bàn với chị ấy hoạt động khai trương. Ngoài những hoạt động thường trực cũng muốn hợp tác với những cửa hàng ngành khác, đã bàn xong với thẩm mỹ viện và tiệm làm móng, còn nhà hàng và cửa hàng quần áo thì hơi khó. Hiệu quả hôm nay khá bình thường."
Khóe môi Lận Vũ Lạc rũ xuống:
"Ngày mai phải tiếp tục cố gắng."
"Vừa nãy tôi thấy cô đi ngang L, sao không tìm Tiểu Ngư?"
"Cố Tuấn Xuyên đang ở bên trong, chắc chắn anh ấy không đồng ý hợp tác với tôi. Anh ấy lười dẫn dắt tôi, vốn dĩ hôm nay tôi đã bị nhiều người từ chối lắm rồi, nếu anh ấy lại nói tôi thêm vài câu nữa, có thể tôi không nhịn được mà cào anh ấy mất."
"Sao thế được? Không đến mức đó đâu. Hôm nay Cố Tuấn Xuyên nói với Tiểu Ngư anh ấy không quản chuyện hợp tác cửa hàng, đừng đặt banner là được. Cô cứ việc tìm Tiểu Ngư, không thành vấn đề."
"Thật sao?"
"Thật mà."
"Vậy ngày mai tôi sẽ tìm Tiểu Ngư."
Hai người tìm quán lẩu ở tầng dưới dùng bữa, lúc lấy số đã là bảy giờ rưỡi, dù sao cũng không vội, tìm vị trí tự mình lấy máy tính làm việc. Cao Phái Văn phải bắt kịp tiến độ thiết kế, Lận Vũ Lạc phải nhanh chóng lên kế hoạch cho cửa hàng mới. Hôm nay Cố Tuấn Xuyên mời nhân viên ăn cơm, Tiểu Ngư đề nghị nhà hàng này.
Họ còn chưa ăn, Cố Tuấn Xuyên đã dẫn nhân viên vào. Tiểu Ngư không biết gút mắc giữa hai người, chỉ xem như mọi người quen biết, nhiệt tình ngồi cạnh Lận Vũ Lạc.
"Cùng ăn nhé? Hay là đổi chỗ khác?"
Cao Phái Văn gửi tin nhắn cho Lận Vũ Lạc.
"Mọi người ăn đi, hôm khác chúng ta hẹn lại được không?"
"Được."
Lận Vũ Lạc cất điện thoại, cất laptop vào túi vải, đứng dậy vẫy tay tạm biệt mọi người:
"Tôi có chút chuyện đột xuất phải đi trước, thành tích khai trương cửa hàng mọi người tốt như vậy, phải ăn mừng vui vẻ nhé!"
Xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn Cố Tuấn Xuyên lấy một lần.
Lận Vũ Lạc không thể giả vờ khéo léo đưa đẩy, không muốn qua lại là không muốn qua lại, dù anh có là con trời tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với anh.
Hôm sau Lận Vũ Lạc đến tìm Tiểu Ngư, Tiểu Ngư nhiệt tình lại linh hoạt, hai người bàn bạc rất lâu, quyết định kế hoạch tặng quà cho cả hai bên. Sau khi cô đi, Tiểu Ngư báo cáo vào nhóm chat như thường lệ:
"Tháng sau hợp tác với phòng tập yoga cao cấp ở lầu năm, không biết có được hay không. Lúc khai trương phòng tập sẽ mời rất nhiều người nổi tiếng đến, tổ chức lớn lắm."
Cao Phái Văn nhanh chóng gửi đi một tin trước khi Cố Tuấn Xuyên trả lời:
"Tốt quá rồi, cứ làm đi."
Chặn lời Cố Tuấn Xuyên, sợ lỡ anh khốn kiếp lại làm khó người ta.
Cố Tuấn Xuyên không trả lời, anh đang ở trung tâm thương mại Đông An xem cửa hàng.
Thành tích tiệm bánh healthy đầu tiên của anh rất tốt, đang chuẩn bị mở thêm tiệm khác. Người đi xem cửa hàng cùng anh là Tô Cảnh Thu. Tô Cảnh Thu có chút kinh nghiệm về chuyện này, anh ta nói với Cố Tuấn Xuyên:
"Bán bánh mà, một cửa sổ nhỏ thôi cũng đủ rồi, nhưng bàn làm bánh phải lớn, thấy rõ mọi thao tác, để mọi người biết nguyên liệu thực phẩm và tình hình vệ sinh. Tại sao cửa hàng thứ nhất của cậu không cần marketing cũng làm tốt, tôi nghĩ chuyện đó rất quan trọng."
Cố Tuấn Xuyên không thích tầng hầm, B1 là phố ăn vặt, chợ trưa và chợ đêm đông khách, nhưng mùi vị hỗn tạp. Điểm tâm healthy của anh có vẻ lạc lõng khi ở đây. Nhưng những tầng khác, cũng chỉ mỗi tầng năm có cửa tiệm với diện tích phù hợp.
Tất nhiên Cố Tuấn Xuyên biết phòng tập yoga ở tầng năm, nhưng anh không để ý đến chuyện đó. Tôn chỉ của anh không vì những rắc rối nhỏ nhặt mà ảnh hưởng đến việc kiếm tiền.
Vị trí cửa tiệm đối diện với phòng tập yoga, khoảng 60 mét vuông, theo kế hoạch của Cố Tuấn Xuyên: 45 mét vuông làm khu vực chế biến, 15 mét vuông làm tủ kính trưng bày và quầy thu ngân, rất tốt, rất vừa ý.
Anh bàn chuyện hợp đồng với người thuê bán trung tâm thương mại, Tô Cảnh Thu ở bên cạnh không có gì làm, uống nửa ly cà phê đá, nhìn thấy rèm cửa đối diện được vén lên, một người mặt đầy tro bụi bước ra ngoài, nhìn kỹ lại, hóa ra là Lận Vũ Lạc.
"Ôi."
Anh ta than một tiếng nhìn Cố Tuấn Xuyên, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua biết ngay anh ta đang suy đoán bậy bạ, bèn nói một câu chặn miệng:
"Trùng hợp."
Sự trùng hợp này đúng là quá mức trùng hợp.
Tô Cảnh Thu đứng bên này chào hỏi Lận Vũ Lạc:
"Lạc Lạc!"
Như thể thân thiết với cô lắm. Lận Vũ Lạc nghe tiếng quay đầu qua, cũng lịch sự gật đầu với anh ta, sau đó bước vào cửa tiệm. Hôm nay nhà thiết kế muốn sửa lại sơ đồ quầy lễ tân, đang trao đổi với Lận Vũ Lạc. Cô ra ngoài hít thở một lúc vậy mà lại trông thấy Tô Cảnh Thu và Cố Tuấn Xuyên, thế giới này quá nhỏ bé, trùng hợp đến mức lên lầu xuống lầu gặp nhau tận ba lần.
Lận Vũ Lạc cố ý lề mề một lúc mới ra khỏi tiệm, tối nay Phương Liễu mời Khổng Thanh Dương dùng cơm, kéo cô theo cùng để tăng kinh nghiệm. Chuyện cần bàn liên quan đến một người khách dùng thẻ tập thường niên đột nhiên ngất xỉu trong phòng thay đồ trước khi vào tập, muốn phòng tập bồi thường một khoản lớn. Khi Lận Vũ Lạc vào thang máy nhớ lại tiền vốn mà Cố Tuấn Xuyên muốn cô thêm vào trong tờ giấy mà cô nhìn không rõ kia, thực ra anh đã viết hai chữ pháp luật.
Hóa ra là thế.
Lận Vũ Lạc thấy vui vì đã tìm được đáp án.
Khổng Thanh Dương đi ngang qua gần đó tiện đường đến đón cô, dừng xe trong tầng hầm chờ cô rất lâu, thấy cô tươi cười bèn hỏi:
"Có chuyện vui à?"
Thuận tay nhét ly trà nóng anh ấy mua mang về từ một tiệm trà vào tay cô, tay kia kéo cửa xe.
"Có một vấn đề đã quấy nhiễu tôi rất nhiều ngày, cuối cùng hôm nay đã tìm được đáp án."
Lận Vũ Lạc ngồi lên xe, thắt dây an toàn. Vì gần đây hôn nào cũng online thảo luận đủ mọi vấn đề với Khổng Thanh Dương, nên cảm giác xa lạ giữa hai người đã hoàn toàn tan biến. Cô kể cho Khổng Thanh Dương nghe chuyện hạch toán tiền vốn, nhưng lược bớt Cố Tuấn Xuyên. Khổng Thanh Dương đặt tay lên vô lăng, nghiêm túc lắng nghe cô nói hết mới lên tiếng:
"Đây quả thật là một khoản vốn không thể khống chế. Vụ án của phòng tập các cô rất đặc biệt."
Lận Vũ Lạc gật đầu.
Hôm nay có một khách hàng lớn tuổi ngồi xe của Khổng Thanh Dương, sau khi lên xe đã chỉnh ghế thành nửa nằm, Lận Vũ Lạc sờ một lúc lâu cũng không tìm được nút vặn, Khổng Thanh Dương dứt khoát nghiêng người qua nói tiếng xin lỗi với cô, hơi quay mặt đi giữ khoảng cách lịch sự, điều chỉnh lại ghế ngồi.
Tô Cảnh Thu vừa lên xe cách đó không xa, "mẹ kiếp" một tiếng:
"Không ổn nha, vợ cũ của cậu với Khổng Thanh Dương có gì đó không bình thường."
"Cậu cũng nói là vợ cũ rồi."
Cố Tuấn Xuyên rời mắt:
"Liên quan cái rắm gì đến tôi."
Cố Tuấn Xuyên biết mỗi một lựa chọn của Lận Vũ Lạc đều xuất phát từ lợi ích của mình. Cô chấp nhận kết hôn vì có lợi cho cô, vội vã đề nghị ly hôn để lòng được an ổn, cô hạ mình gọi anh là thầy vì muốn học tập nhanh chóng, cô đòi tăng lương với anh để kiếm thêm nhiều tiền. Cô có thể vì lợi ích của mình mà lật lòng chẳng hề áy náy, cho nên khi Cố Tuấn Xuyên xóa cô cũng không chút do dự.
Trong đầu anh chỉ nhét tiền, theo lời anh tự mỉa mai là: Cả người tôi đầy mùi tiền thối, nhưng mà tôi thích ngửi.
Cửa hàng điểm tâm của anh ở trung tâm thương mại Đông An bắt đầu khởi công vào ba ngày sau.
Sắp đến kỳ nghỉ 1 tháng 5, lượng khách ở trung tâm thương mại Đông An tăng mạnh. Cố Tuấn Xuyên kéo Tô Cảnh Thu, hai người đứng trước cửa sổ đang trang trí làm chiêu bài mời gọi, bên cạnh là tủ đồ ăn nhỏ có đặt "phiếu ăn thử". Tô Cảnh Thu phàn nàn với anh:
"Công ty của cậu đông người như vậy, sao phải tự mình ra trận?"
Cố Tuấn Xuyên ngạo nghễ hừ một tiếng, xoay người mỉm cười với khách hàng đến hỏi thăm. Lận Vũ Lạc ra vào hết mấy lượt, một lần trong số đó thấy cảnh Cố Tuấn Xuyên bị rất nhiều người vây quanh. Cô có thể nhìn thấy nửa cái đầu của anh, nghe anh nói với người ta:
"Ăn đúng món luyện đúng cách, sức khỏe tốt ngay."
Cùng là làm ăn, trong lúc bắt đầu trang trí mà cửa hàng của Cố Tuấn Xuyên đã ồn ào như vậy. Hôm sau có người đăng bài viết lên mạng:
"Ông chủ tiệm điểm tâm này đẹp trai quá!"
"Đây cũng là ông chủ của L đó!"
Cố Tuấn Xuyên quá rõ chỗ tốt của mình ở đâu, anh dùng bản thân làm chiêu bài sống.
Phương Liễu gửi đường link cho Lận Vũ Lạc nói:
"Tôi nhìn hình này hình như là đối diện phòng tập chúng ta!"
"Đúng vậy."
"Khá lắm, một tiệm ăn một tiệm tập, không còn sự hợp tác nào tốt hơn thế này nữa. Lạc Lạc à, dù sao cô cũng quen cậu ấy, cô hỏi thử xem cậu ấy có muốn chơi cùng không?"
P/S: Mỏ anh nói thế thôi chứ vẫn âm thầm tạo điều kiện hỗ trợ chị