Âu Dương Tuyết Tự cũng là người hướng nội, kỳ thực cô không thích cùng người xa lạ thân cận. Xa Vân Hề xuất hiện khiến cô bắt đầu ý nghĩ muốn tiếp cận nàng, một lòng muốn tới gần Xa Vân Hề, có thể Xa Vân Hề sẽ chìm đắm trong thế giới âm nhạc của nàng ấy mà không liếc nhìn đến cô dù chỉ một lần.
Hai người chơi trò cút bắt, Xa Vân Hề chạy phía trước, Âu Dương Tuyết Tự đuổi phía sau. Cho dù phía trước có chông gai hiểm trở, Xa Vân Hề vẫn không quay đầu lại nhìn người sau mình. Âu Dương Tuyết Tự thích dõi theo Xa Vân Hề, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng chờ đợi nàng. Cô và Xa Vân Hề đều là người an tĩnh, hai người dù có chung một chổ thì Xa Vân Hề cũng không phát hiện ra cô. Lúc trước do Phạm An Nguyên cao tay theo đuổi Vân Hề, đánh vỡ sự yên tĩnh của Xa Vân Hề, nàng mới quay đầu nhìn lại xem ai đã khiến cuộc sống của nàng bận rộn.
Kỳ thực Quan Di Tình cũng là như thế, đối với người như Xa Vân Hề, có lẽ chỉ có một cách là nhiệt tình hừng hực mới có thể làm này chú ý, động lòng. Nếu như bạn dùng cách yên ả, trong veo như nước giống y như cuộc sống của nàng để truy nàng thì nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy. Không có gợn sóng, nàng mãi mãi sẽ không để ý đến sự tồn tại của bạn.
Lần họp lớp này buồn chán muốn chết, Xa Vân Hề không đợi đến khi kết thúc đã muốn trở về. Âu Dương Tuyết Tự nhận được một cú điện thoại, vội vội vàng vàng rời đi.
Có một số người, thời thờ khắc khắc đều bị người khác theo dõi, Xa Vân Hề chính là người đó. Phạm An Nguyên tổ chức tiệc rượu này mục đích của hắn là gặp Xa Vân Hề, hắn làm sao có khả năng để Xa Vân Hề lén lút đi về.
Xa Vân Hề chân trước mới vừa bước ra khỏi cửa lớn phòng khách, liền bị người gọi lại: "Hề Hề, em trở về sao?" .
Xa Vân Hề dừng bước lại, nhướng mày, hắn còn không muốn cho mình về nhà sao? Trong lòng tuy rằng không vui, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nét ôn hòa.
"Đang định trở về." Xa Vân Hề nở nụ cười, nàng hôm nay đâu có muốn tới đây, buồn chết được. Xa Vân Hề trong lòng hối hận không thôi, nhưng mà người ta không có bán thuốc hối hận cho nàng uống. Nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, cố gắng nhanh chóng rời khỏi chổ này. Xa Vân Hề không dự định đối mặt với Phạm An Nguyên, không phải bởi vì trách nhiệm quan hệ trước đây, mà bởi vì nàng không muốn cùng hắn sau này dính dáng đến nhau, thân phận hai người giờ đây đã khác trước. Hắn là nhân vật công chúng, nàng là viên chức nho nhỏ. Hai người nếu như tiếp xúc quá, phóng viên giải trí làm sao bỏ qua cho Xa Vân Hề. Chuyện hai người đã từng yêu nhau cũng sẽ bị họ bóc trần thêm mắm dặm muối. Quá khứ đã qua, tình yêu đã hết, hai người cần gì phải bịt miệng những người ấy, mà miễn cưỡng mình đi làm những việc trái với ý mình.
"Có phải em không thích nơi này, lúc nãy biễu diễn không thấy em nên anh đến tìm em." Phạm An Nguyên biết Xa Vân Hề không thích náo nhiệt, vậy mà vẫn kiên quyết mời nàng đến đây, có phải hắn đã sai rồi không? Xa Vân Hề so với trước đây đã khác nhiều. Còn hắn thì sao, lẽ nào so với trước không có gì thay đổi?
Phạm An Nguyên sâu sắc nhìn Xa Vân Hề, hắn yêu nàng, yêu đến nhiều bao nhiêu ngay cả chính hắn cũng không biết. Muốn nắm lấy tay nàng một lần, bây giờ hắn đã không còn tư cách. Hoặc nói trắng ra chính là không có cơ hội.
"Cũng không phải, chỉ là có chút mệt mỏi, muốn đi về nghỉ mà thôi. Anh qua đây làm gì, chẳng phải anh chủ trì buổi tiệc sao?" Xa Vân Hề không muốn chê bai nơi này, dù gì là do Phạm An Nguyên đứng ra tổ chức, nàng ít gì cũng nên cho hắn chút mặt mũi. Mệt mỏi, lời này là sự thật. Gần đây công việc công ty tương đối nhiều, thường xuyên tăng ca, nàng vất vả không ít. Hôm nay nếu không tới đây, e rằng đang ngồi ở công ty tăng ca. Cho nên nói nàng mệt mỏi không phải là lời nói dối.
"Thật sao? Vậy anh đưa em về?" Vì muốn hiểu thêm về hiện tại của Xa Vân Hề, Phạm An Nguyên tiêu tốn không ít tâm lực.
Nói xong liền nhanh chân đi đến bên cạnh Xa Vân Hề, ý tứ là muốn hai người cùng về.
Nhìn Phạm An Nguyên động tác nhanh nhẹn, Xa Vân Hề kỳ quái. Hắn có ý gì, sao không ở lại chủ trì bữa tiệc, cứ dính sát đến mình làm cái gì? Coi như là chăm sóc bạn gái, đâu cần phải vậy.
"Anh đi sao được? Còn nhiều người trong đó." Nàng còn có tay phải, không cần người đàn ông này đưa. Hắn ân cần quá để làm gì, quan hệ hai người đã không còn như trước. Hiện tại có thể nói chuyện cùng nhau đã là tốt rồi, hắn còn muốn như xưa sao, mơ mộng.
"Không có chuyện gì, có người thay thế anh, để anh đưa em về." Phạm An Nguyên bây giờ chỉ quan tâm Xa Vân Hề, còn tất cả những người trong đó, hắn không quản làm gì. Mình thật vất vả mới mời nàng đến đây, làm sao có khả năng cứ như thế cho nàng trở về.
Xa Vân Hề giương mắt nhìn Phạm An Nguyên, nàng phải thật cân nhắc, hắn là người của công chúng, nếu như tối nay bị chụp hình. Hai người sáng sớm mai có thể sẽ bị lên báo.
Xa Vân Hề chán ghét Phạm An Nguyên, không biết hắn vô tình hay cố ý, nàng thật sự không thích hắn như bây giờ. Là người nổi tiếng, Xa Vân Hề cho rằng Phạm An Nguyên hẳn là biết, nếu như hôm nay bị chụp ảnh, quan hệ của hai người dễ khiến người khác hiểu lầm. Lẽ nào ý đồ của hắn là vậy?
Xa Vân Hề căng thẳng, nàng không biết nên làm gì với hoàn cảnh hiện tại. Nàng phải vận dụng hết đầu óc để suy nghị, thật nhức đầu.
"Không cần, em lái xe được, anh không cần đưa" Xa Vân Hề sắc mặt trở nên bực bội, nàng không thích bị người ta quấn quít, cũng không hy vọng chính mình trở thành trò đùa của người khác. Nàng thích sống phẳng lặng, không muốn người đàn ông này quấy rầy. Tình yêu không còn nữa, nàng không hy vọng hai người quan hệ hai người đã tệ nay còn tệ hơn.
Nhìn Xa Vân Hề không kiên nhẫn nữa, Phạm An Nguyên biết nàng không vui. Mỗi lần bị người khácdây dưa thoát không được, nàng sẽ biểu hiện ra như thế. Trong lòng nàng như thế nào hầu hết đều thể hiện qua nét mặt. Nàng dùng vẻ mặt này đối với mình, lẽ nào nàng bắt đầu chán ghét chính mình sao? Vị trí của mình trong lòng nàng đã biến đổi thành người dưng, vẻ mặt đó là vẻ mặt dành cho kẻ lạ xa, nguyên lai mình trong lòng nàng đã không còn vị trí như xưa.
"Vậy anh đưa em xuống lầu." Không quản là nàng xem mình xa cách thế nào, Phạm An Nguyên hiện tại vẫn còn yêu Xa Vân Hề là sự thật, hắn đâu dễ dàng buông bỏ.
Nếu như hiện tại là người lạ, vậy cứ chậm rãi biến thành bằng hữu bình thường, rồi từ bằng hữu biến thành người quen thuộc, cuối cùng là yêu nhau. Phạm An Nguyên trước đây truy Xa Vân Hề cũng bằng cách này, chỉ cần đi lại con đường ngày trước đã đi là được thôi.
Phạm An Nguyên tự nghĩ, tự cho là đúng. Hắn vẫn cho rằng Xa Vân Hề sẽ chờ hắn, nhưng Xa Vân Hề đã thay đổi.
Phạm An Nguyên dính như kẹo cao su, Xa Vân Hề không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để hắn đưa xuống lầu.
Một người đi phía trước, một người đi phía sau. Xa Vân Hề không biết vì sao lại trở nên chật vật như vầy. Nhớ tới hai tháng trước, ở đêm ấy, nàng thấy Phạm An Nguyên trên màn ảnh, trái tim của nàng đau. Còn bây giờ không có cảm giác đó nữa, trái lại cảm thấy ghét bộ dạng ân cần của hắn. Là nàng thay đổi hay là hắn thay đổi, hay cả hai đều thay đổi. Tình yêu trãi qua nhiều đắng cay làm cho người ta trở nên chai sạn, cuối cùng không còn cảm giác nữa, đến tận lúc nó biến mất người ta cũng không màng nhớ lại.
Ngẫm lại hai năm cùng với hắn, nàng thật sự rất hạnh phúc. Tuy rằng sớm chia tay nhưng đó là tình cảm chân thật, nàng không có trách hắn nhu nhược. Nếu là nàng, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn như vậy. Sau đó cha của hắn phái người mưu hại nàng, nàng vẫn không oán hận, có thể cũng là xuất phát từ tình yêu. Nàng hi vọng hắn sống tốt. Nhưng biểu hiện của hắn hôm nay lại muốn khơi lại vết sẹo cũ, vẫn muốn tiếp tục mối tình bi kịch này sao? Mặc kệ là gì, nàng sẽ không chấp nhận, nàng không muốn thay đổi hiện tại.
Hai người đi tới bãi đậu xe, Xa Vân Hề dùng điều khiển từ xa mở khóa. Nàng chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
"Đến đây được rồi, anh quay về đi kẻo mọi người chờ." Tới đây là đủ, nàng không muốn tiếp tục dây dưa.
"Ân, Anh giúp em mở cửa xe." Phạm An Nguyên rất chịu khó nhanh hơn Xa Vân Hề một bước, mở cửa xe.
Làm sao để lấy lòng phụ nữ, chính là duy trì phong độ ga lăng, một quý ông như hắn, chuyện này hẳn phải rành rẽ như chơi.
"Cảm ơn, vậy em đi trước." Xa Vân Hề không có để mắt tới Phạm An Nguyên, đang chuẩn bị cúi đầu tiến vào trong xe, lại bị hắn kéo cánh tay.
"Hề Hề, Anh...anh vẫn yêu em, em có thể cho anh một cơ hội được không?" Phạm An Nguyên nắm lấy cánh tay Xa Vân Hề, giọng nói có chút run rẩy, căng thẳng.
Nghe Phạm An Nguyên nói xong, Xa Vân Hề cứng người. Hắn muốn gì? Hắn nói còn yêu mình, vậy có ý gì, không phải lúc trước chính hắn đòi chia tay sao? hắn nói đã có người khác, vì thế mới chia tay mình, hôm nay lại nói còn yêu mình?
"An Nguyên, anh nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, sau này đừng nói nữa." Xa Vân Hề không muốn đề cập đến cái gì tình, cái gì yêu a. Nàng chỉ muốn đi, đi cho lẹ.
"Hề Hề, không có gì hiểu lầm cả, anh vẫn yêu em. Năm đó anh lừa em rằng anh có người khác, đó là mượn cớ. Người trong nhà phản đối anh và em, anh không có cách nào mới làm như thế." Nói tới chuyện năm đó, Phạm An Nguyên rất hối hận, nhiều năm như vậy vẫn luôn tự dằn vặt mình, có thể đó chính là trừng phạt.
Chuyện năm đó, Xa Vân Hề biết hắn lừa gạt nàng nhưng nàng không có vạch trần, là vì nàng không muốn miễn cưỡng hắn. Hôm nay hắn đã nói rõ nguyên nhân, nàng và hắn làm sao có thể tiếp tục nợ duyên lúc trước.
"An Nguyên, chúng ta đã chia tay, sáu năm trước đã kết thúc rồi, sau này đừng nhắc lại nữa. Em có việc phải đi trước." Xa Vân Hề lấy tay Phạm An Nguyên ra, nàng ngồi vào xe, đóng cửa xe lại, không thèm ngó đến Phạm An Nguyên, lái xe rời đi.
Nhìn Xa Vân Hề chạy xe đi, Phạm An Nguyên cay đắng trong lòng, hắn hết cơ hội thật sao?
Sau khi xe Xa Vân Hề rời gara, có một chiếc Ferrari màu đỏ cũng tiếp theo rời gara.
Danh Sách Chương: