• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Xa Vân Hề ra khỏi nhà hàng, nàng mới phát hiện là mình hiện tại không biết ở nơi nào, không biết có xe buýt hay không cũng không thấy? Tự trách mình hoảng loạn quá nên mới chạy ra khỏi nhà hàng, giờ khắc này bên lề đường lang thang. Muốn chặn một chiếc taxi, nhưng cảm thấy sẽ lãng phí tiền. Nàng bây giờ đang cố gắng tích góp tiền, bất kể như thế nào chỉ cần vừa ngồi lên taxi thì nó đã tính 9 nhân dân tệ, ngồi xe đến công ty ít gì cũng 30 phút, tới lúc đó phải tốn rất nhiều tiền.
Nghĩ tới tiền cơm hai ngày, Xa Vân Hề đau tim rồi. Tự trách mình đi ăn cơm làm chi, cơm chẳng ăn được, uống mấy ly nước, cái bụng hiện tại ục ục kêu réo không ngừng.
Lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Quan Di Tình, lại nhớ điện thoại di động của mình hỏng rồi vẫn chưa có sửa, bất đắc dĩ cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gọi một chiếc taxi.
Xa Vân Hề lên xe trở về Quan Tuyệt. Đến Quan Tuyệt, từ trong túi tiền không nỡ móc ra 40 nhân dân tệ. Nàng có thể cảm giác được trái tim của mình ào ào chảy máu.
Tài xế nhìn thấy người đẹp liên tục nhìn chằm chằm vào tiền, không muốn đưa cho mình, cô gái này trông cũng bình thường, như thế nào lại không muốn trả tiền. Cuối cùng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đưa tay tới trước mặt Xa Vân Hề để lấy tiền, trực tiếp đoạt chứ không phải nhận. Lấy xong tiền vội vã rời đi.
Xa Vân Hề nhìn taxi đi xa, cảm giác toàn thân của mình đều bị thương, ngày hôm nay không chỉ đói bụng cái bụng mà còn mất nhiều tiền nữa a.
Thang máy hạ xuống, Quan Di Tình từ đối diện đi tới. Thấy bộ mặt khó chịu của Xa Vân Hề, Quan Di Tình thật tò mò hỏi nàng.
"Tiểu Hề Hề, em sao vậy, có vẻ không vui?" Cô tới phòng làm việc tìm nàng, đồng nghiệp của nàng nói nàng đi một mình, nói cái gì mà khả năng là đi hẹn hò. Có người lắm mồm nói ra chuyện bó hoa hồng.
Quan Di Tình biết Xa Vân Hề không thích hoa hồng, nàng chính là thích hoa bách hợp, thanh tân tự nhiên, lại không mất tục khí.
"A, em vừa có việc đi ra ngoài một chuyến." Nói có chút oan ức, chính mình oan ức, hiện tại nàng ghét nhất nghĩ đến Phạm An Nguyên, tại hắn hại mình thảm như vậy.
"Vậy em đến văn phòng của tôi đi" Xa Vân Hề trưng ra dáng dấp của một oán phụ, Quan Di Tình muốn lơ là, cũng lơ là không được.
"Được" Xa Vân Hề nhẹ giọng đáp, nàng hiện tại còn đang đắm chìm mấy tấm nhân dân tệ vừa trả tiền taxi.
Hai người đồng thời đến văn phòng, Xa Vân Hề ngồi ở trên ghế salông, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Từ ngày cùng Quan Di Tình xác định yêu nhau, rất nhiều chuyện nàng cũng không kiêng kị, cái gì mà lễ nghi lãnh đạo cùng thuộc hạ, nàng từ lâu quên đến không còn một mống.
"Tiểu Hề Hề, em ăn cơm chưa?" Nhìn bộ dáng Xa Vân Hề không một chút nào giống như người đã ăn cơm. Bình thường chỉ cần ăn cơm xong, vẻ mặt và ánh mắt hớn hở không thôi. Hiện tại dáng vẻ này, hiển nhiên là đói bụng.
Quan Di Tình ngồi đối diện Xa Vân Hề, hai tay khoanh trước ngực bộ dáng nữ vương. Con thỏ này cùng ai ra ngoài, không phải đi ăn cơm sao, tại sao lại đói bụng trở về, trên mặt lại cau có, hiển nhiên là gặp chuyện không vui.
"Chưa" Xa Vân Hề bĩu môi, nàng biết mình ở trước mặt Quan Di Tình là không cách nào nói dối.
Quan Di Tình đã từng nói lúc nàng nói dối sẽ biểu hiện ra mặt. Tuy rằng không biết lúc nói dối trông mình ra sao, bất quá nếu không có cách nào nói dối, chi bằng thừa nhận sự thực, là người mình thích, không có gì phải che giấu.
Xa Vân Hề nói xong, Quan Di Tình đứng dậy đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi cho thư ký đặt món ăn.
"Em ra ngoài không có ăn cơm sao?" Quan Di Tình hiếu kì, Xa Vân Hề tính tình tốt người, ai lại có khả năng chọc giận nàng ấy, hoặc là người đó làm chuyện thật quá đáng.
Nhớ đến buổi sáng có người đàn ông đưa cho nàng hoa hồng. Những mối quan hệ xung quanh Xa Vân Hề rất đơn giản, không có quen người khác phái. Bạn thân cũng chỉ mấy người. Nếu như là đàn ông, ngoại trừ bạn trai cũ thì không có ai.
"Ân, cơm Tây, Em không thích ăn." Ai da, nếu như biết là cơm Tây, nàng tình nguyện đi căng tin ăn cơm còn hơn, não nàng bị kiến ăn mất rồi mới cùng hắn ra ngoài ăn cơm, cơm còn chẳng ăn được.
"Phạm An Nguyên mời sao?" Cơm Tây, người bên cạnh Xa Vân Hề đều biết nàng không ăn cơm Tây, trong này ngoại trừ Phạm An Nguyên chắc không còn ai khác.
"Làm sao Tình biết là hắn?" Nàng vừa rồi không có nói ra ngoài ăn cơm cùng ai, cái này Quan Di Tình làm sao biết, lẽ nào phái người theo dõi chính mình? Ngẫm lại tác phong của Quan Di Tình, cô ấy không có tẻ nhạt đến mức độ này.
"Đoán thôi, bên cạnh em đâu được bao nhiêu nam nhân, quan hệ khá một chút cũng chỉ có hắn, những nam nhân khác em biết sao?" Người này đầu óc thực sự ngu ngốc, bên cạnh mình có bao nhiêu người bạn khác phái nàng cũng không biết?
"Là hắn, hắn hẹn em ăn cơm là muốn cùng em hòa hảo, em không có chịu." Người đàn ông kia kỳ thực cũng không có kém cỏi, chỉ là khi nhìn thấy Quan Di Tình, lại cảm thấy hắn cũng không có ưu tú gì. Quả nhiên người và người là không thể so sánh.
"Cái gì? Hắn lại dám đưa ra yêu cầu hòa hợp với em sao?" Cô đã cảnh cáo hắn, người đàn ông kia lại còn đến dây dưa Xa Vân Hề, Quan Di Tình trong lòng tức giận a.
Quan Di Tình nghe xong Xa Vân Hề nói, lập tức ngồi thẳng người, tay đặt ở trên đùi. Hắn dám lại gần Xa Vân Hề, coi bộ trước đây cảnh cáo hắn như vậy là còn nhẹ.
Nhìn Quan Di Tình tức giận, Xa Vân Hề hết cả hồn, lúc nào thì Quan Di Tình nóng nảy như thế. Trước đây mặc kệ làm chuyện gì, Di Tình đều rất bình tĩnh, giờ đây hoàn toàn xù lông như con nhím.
"Di Tình, không nên tức giận, em đã từ chối hắn. Em và hắn không thể." Sợ Quan Di Tình người ta vì mình gặp Phạm An Nguyên mà tức giận, trước tiên không thể làm gì khác hơn là ổn định tâm tình của cô ấy, sau đó chậm rãi giải thích.
Quan Di Tình cũng chỉ có gặp chuyện của Xa Vân Hề mới trở nên như vậy. Bản thân cô cũng không biết vì sao cứ đụng chuyện gì của Xa Vân Hề là lý trí của mình hoàn toàn bay mất.
"Hắn không có làm gì em chứ?" Nếu đơn giản ăn cơm, Xa Vân Hề không thể trở về mà hoang mang như vậy, khẳng định đã phát sinh chuyện không vui.
"Không có, đúng rồi cuối tuần Tình có rảnh không?" Xa Vân Hề chợt nhớ tới vấn đề lớn, hai người hiện tại bắt đầu yêu đương, không phải nên như các cặp tình nhân hẹn hò này nọ nọ kia hay sao a.
"Có, Em muốn hẹn tôi?" Xa Vân Hề bỗng nhiên xoay chuyển đề tài 180 độ, trên mặt có chút thẹn thùng. Quan Di Tình biết người ta là muốn hẹn mình.
Xa Vân Hề vẫn là lần đầu tiên ra dáng tiểu nữ nhân, nguyên bản bộ mặt tức giận của Quan Di Tình đã không còn, giờ khắc này chỉ muốn trêu đùa tiểu mỹ nữ ngốc .
"Ân , Em nghĩ muốn cùng Tình đi xem phim." Xa Vân Hề cúi đầu, giọng nói nho nhỏ. Đối với Xa Vân Hề mà nói đây là lần đầu hẹn người ta ra ngoài, nàng thích người ta, nhưng không am hiểu tình yêu của nữ và nữ là như thế nào, nhưng chính mình cũng muốn bắt chước hẹn hò a, dù sao tình yêu không phải chuyện một người.
"Được" Quan Di Tình đáp một tiếng, đứng dậy đi tới gần Xa Vân Hề, ngồi sát bên cạnh.
"Tiểu Hề Hề, em biết em hiện tại có bao nhiêu đáng yêu không?" Quan Di Tình đem cằm của mình đặt ở bả vai Xa Vân Hề, không ngừng thổi khí vào tai nàng.
Động tác thình lình đó của Quan Di Tình làm thân thể Xa Vân Hề cứng đờ, cảm giác lỗ tai và cổ của mình vừa nóng vừa nhột. Con yêu tinh này lại có ý đồ xấu xa rồi, trong lòng biết rõ cô ấy muốn đùa giỡn mình, nhưng mà mình không có chối từ cũng không phản kháng.
"Di Tình, đây là phòng làm việc của Tình nha, có người vào thì thật không tiện" Dù sao ở công ty, Xa Vân Hề nghĩ cẩn thận mới là tốt. Nếu như bị người ta phát hiện, không biết sẽ có bao nhiêu lời xì xầm.
"Không có chuyện gì, các nàng không có lệnh của tôi sẽ không vào. Tôi thích vẻ khả ái của em bây giờ, em chẳng lẽ không thích người ta hay sao?" Quan Di Tình ỏn à ỏn ẻn, âm thanh muốn bao nhiêu mị người thì có bấy nhiêu mị người.
Nghe Quan Di Tình giọng nói ngọt tận xương, trái tim nhỏ của Xa Vân Hề liền nhảy loạn. Đây là cái nhịp điệu gì, mình hôm nay sẽ không làm cái gì thất thố chứ?
"Di Tình, Tình... Tình không nên như vậy, ha ha." Xa Vân Hề vừa di chuyển về bên trái, vừa ngăn cản cái tay không an phận của Quan Di Tình. Nàng không muốn ở đây bị ăn nha, muốn giữ vững vàng trận địa của mình, muốn ăn cũng phải về nhà, không thể ở đây. Nếu truyền ra ngoài, mình có thể hay không bị người ta chế nhạo, đặc biệt là hai tên ôn thần kia.
"Tiểu Hề Hề, em thấy người ta thế nào? Người ta thật thích em, em đừng né có được hay không?" Quan Di Tình trực tiếp lấy tay vòng qua ôm eo Xa Vân Hề làm cho nàng không thể động đậy.
Con yêu tinh này không hài lòng chuyện gì a, nàng tối hôm qua cũng không có làm chuyện quá gì đáng.
"Di Tình, có thể buông em ra không? Em hơi nóng" Đâu chỉ là nóng, toàn bộ trái tim đều muốn chạy ra ngoài rồi, mình rốt cuộc làm sao chọc tới yêu tinh này.
Xa Vân Hề không hiểu Quan Di Tình vì sao đột nhiên đổi tính, lẽ nào cô ấy để ý chuyện mình đi ra ngoài cùng Phạm An Nguyên? Nhưng mình đã giải thích với Di Tình rồi a, có phải hết thảy phụ nữ đều ghen tị, mình đi gặp bạn trai cũ nên Di Tình trong lòng khó chịu?
"Tiểu Hề Hề, chúng ta hiện tại quan hệ đã xác định, không phải có thể, có thể..." Quan Di Tình xoay người trực tiếp đem Xa Vân Hề áp trên ghế salông, cô đã nhịn tên tiểu tử này mấy tháng, chính mình lại không phải là người cấm dục, nhìn người phụ nữ mình yêu mà không làm gì được, chẳng lẽ để trang trí? Ngày hôm nay nàng lại một mình đi gặp người đàn ông kia, trong lòng mình đương nhiên sẽ ghen. Bạn trai cũ của nàng rất anh tuấn, cô đúng là không thích.
Quan Di Tình xài chiêu này, nhìn người phía trên một mặt yêu nghiệt, Xa Vân Hề trong lòng từ lâu gào thét. Người này quả nhiên hẹp hòi vô cùng, mình sẽ không bị thế này nếu sớm nhắn với cô ấy một tiếng rằng mình ra ngoài, bây giờ khả năng giữ lại mạng nhỏ của mình là cực thấp.
"Di Tình, Tình muốn làm gì?" Xa Vân Hề cố ý giả ngu, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể che giấu thẹn thùng. Hai tay nắm chặt sô pha, sợ Quan Di Tình hành động bất ngờ mình sẽ bị cuốn vào thoát không được.
"Em thật không biết tôi làm gì? Vậy cũng tốt, tôi làm mẫu cho em xem." Xa Vân Hề giả ngu, Quan Di Tình sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Mình phải làm cho nàng biết ai mới là bạn gái chân chính của nàng.
"Không cần, không cần, em biết rồi, Tình đứng lên đi." Làm mẫu? Đây là muốn áp mình thiì có chứ làm mẫu gì. Mình chưa có ăn cơm, khí lực ở đâu ra mà phản kháng a, thật muốn tìm người để cầu cứu.
"Người ta muốn làm mẫu cho em xem." Nói xong trực tiếp hôn Xa Vân Hề, bờ môi hương nhuyễn mới vừa chạm tới Xa Vân Hề, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Xa Vân Hề rốt cục gặp được cứu tinh, nhanh chóng quay mặt đi đối với Quan Di Tình nói rằng: "Di Tình, có người đến rồi, chắc là cơm trưa đến."
Ai, vốn đã thuận lợi, vào lúc này bị người phá đám, Quan Di Tình trong lòng bực dọc, chỉ là Xa Vân Hề còn chưa có ăn cơm, nàng là bệnh nhân lớn nhất của cô.
Đứng dậy, hai người chỉnh sữa quần áo, cho người đi vào.
Thư ký mang cơm trưa để xuống xong ra ngoài, chỉ là từ lúc bắt đầu bước vào liền cảm giác phía sau lưng mình lạnh cả người, cũng không biết mình đắc tội ai.
Xa Vân Hề ăn xong cơm trưa, trực tiếp đi làm việc.
Buổi tối Quan Di Tình dẫn nàng đi mua điện thoại di động, nhưng tính tình của nàng quật cường, cuối cùng chỉ sửa chữa điện thoại di động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK