........
Sáng hôm sau, khi còn đang chìm trong mông đẹp thì Nhiển Di bỗn dưng bị tiếng hét thất thanh làm cho tỉnh dậy. Cô vội vàng làm vệ sinh, thây đồ rồi mở cửa, chạy thật nhanh ra ngoài.
“Có chuyện gì thế? Sao lại có tiếng.... la hét.... vậy.”
Vâng, một cảnh tượng vô cùng đặc sắc đang xuất hiện trước mắt của Nhiển Di. Hữu Kiều đang quỳ gối trên sàn nhà, hai tay giơ ngang vai, cầm hai xô nước to đùng, trên đầu còn có một cái chén đựng đầy bột năng. Nghĩa là nếu cô không giữ được thăng bằng, thì chén bột năng đó sẽ trực tiếp đổ đầy trên đầu cô. Còn Lý An thì bị trói vào một cái ghế, miệng không ngừng la hét khi thấy Noãn Noãn cầm con gián, quơ qua quơ lại trước mặt mình. Thấy Nhiển Di đến, hai người liền rưng rưng nước mắt, cầu cứu cô. Nhưng gan cô không đủ lớn để vào can, một khi Noãn Noãn mà tưc giận thì rất đáng sợ a...
“Đây là hình phạt dành cho hai con sâu rượu các cậu, đã dặn là đừng uống nhiều, kết quả là say như chết. Lại còn ôm chân tớ ngủ và làm cái thứ nước đó chảy lên chân tớ. Biết lỗi hết chưa? Hử?”
“Biết rồi, biết lối rồi a. Noãn Noãn xinh đẹp, nết na à, làm ơn tha cho hai đứa tớ và quăng con gián đó đi đi mà.” Lý An không ngừng cầu xin.
“Lần này tạm tha cho hai cậu, nếu còn lần sau...” Noãn Noãn ngừng một lát, cô bỏ con gián xuống, ung dung ngồi xuống ghế sô pha. Tự tay rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm xong rồi liếc hai người đang bị phạt kia. “... tớ - nhất - quyết - không - tha.”
“Chúng tớ biết rồi.”
“Hữu Kiều, cậu bỏ cái đó xuống được rồi đấy. Mau đến mở trói cho Lý An rồi đi ăn sáng đi. Hai người sắp muộn tiết rồi đấy.”
Nghe Noãn Noãn nói xong, Hữu Kiều từ từ bỏ hai cái xô nước xuống, sau đó cẩn thận lấy cái chén trên đầu mình xuống luôn. Cô nhanh chóng chạy đến mở trói cho Lý An rồi cùng Lý An chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mà Nhiển Di còn hơi ngây người, trừng phạt hơi ác nhỉ.
“Cậu suy nghĩ chuyện của mình chưa?” Noãn Noãn bỗng nhiên hỏi, làm Nhiển Di giật mình một cái rồi nhìn cô.
“Tớ cảm thấy nó thật rắc rối, thật đau đầu về việc này.”
“Đến đây uống trà đi, uống trà vào buổi sáng sẽ giúp cậu thoải mái hơn.” Noãn Noãn rót trà ra một chén khác, sau đó đặt nó đối diện với chén trà của cô. Nhiển Di hơi ngập ngừng nhưng vẫn quyết định ngồi xuống, thưởng thức trà.
“Ngon quá.”
“Trà tớ pha mà, đây là loại trà mà tớ phải mất gần một tháng để nghiên cứu và chọn độ đường hợp lý đấy.”
Nhiển Di hơi gật đầu sau đó tiếp tục thưởng thức vị trà thơm ngon, mùi thật dễ chịu, cô còn có thể ngửi được một chút lá trà xanh,, vị trà không quá ngọt cũng không quá đắng, rất giống một vị trà hảo hạng nhưng đây lại là trà tự pha.
“Nghe nói tối nay trăng sẽ tròn, đẹp lắm. Sao cậu và hai người kia không cùng đi ngắm nhỉ? Các sinh viên khác cũng đang rủ nhau đi ngắm trăng tối nay.” Noãn Nõn vừa uống trà vừa nói.
“Thật sao? Tớ rất thích trăng tròn, nó rất đẹp. Nhưng tối nay cậu không đi ngắm chung sao?”
“Trăng tròn khiến tớ khó chịu.”
“Khó chịu? Vì sao?”
“Bởi vì... vì nó quá tròn và sáng, tớ không thích.” Noãn oãn hơi ngập ngừng nói.
Tròn? Quá sáng? Cái lý do kiểu gì thế này?
Hôm nay Nhiển Di và Noãn Noãn không có tiết, nên hai người quyết định cùng nhau lên mạng, tìm công thức làm bánh để làm mấy cái bánh cho buổi ngắm trăng tối nay và đương nhiên là không có sự tham gia của Noãn Noãn. Trong khi ngồi đợi bánh chín, hai người cùng nhau nói chuyện về quá khứ của mình. Nhiển Di kể hết tất cả về chuyện của mình và đương nhiên là cũng có chuyện của cô và Bạch Hàn. Noãn Noãn là một người rất biết lắng nghe, trong suốt thời gian Nhiển Di kể, cô vô cùng chăm chú, như là rất hứng thú với chuyện của bạn mình. Sau khi kể hết xong, đương nhiên là đến lượt Noãn Noãn kể.
Noãn Noãn từ trong ví của mình lấy ra một bức hình rồi đưa cho Nhiển Di xem.