• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

12118683_1793311164229199_8816031069700061497_njpg

“Liên Hoa phát hiện tóc mình đổi màu, màu lục”


“Rừng rậm trong khu bảo tồn tự nhiên gần đây hiện tại có rất nhiều biến dị thú và thực vật biến dị càn rỡ, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.” Liên Hạ rất lo lắng.

“Tiểu Hạ Hạ, anh đừng sợ, mọi người đều đã bảo hộ anh.” Triệu Tiểu Long vỗ ngực cam đoan.

“Anh không có sợ.” Liên Hạ cười khổ: “Mà nó thật sự rất nguy hiểm.”

“Yên tâm, Sắc Liên là Mộc hệ dị năng giả cấp bốn, mấy cái này đều là vấn đề nhỏ. Chỉ là thực vật biến dị nho nhỏ mà thôi, ảnh sẽ giải quyết.” Triệu Tiểu Long hoàn toàn không cho Liên Hạ một lý do để lo lắng.

“Được rồi.” Liên Hạ đạp chân ga, xe tăng tốc chạy ra ngoài.

“Này, Liên Hạ.” Liên Hoa đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không biết vì cái gì hắn lại muốn hỏi: “Cậu có biết Hạ Chí không?” Hỏi xong hắn liền có chút khẩn trương.

“Ồ, Hạ Chí hả?” Liên Hạ lộ ra một nụ cười tươi rói: “Ảnh là anh họ tôi.”

Liên Hoa nhất thời cảm thấy bị sét đánh toạc đầu, trong nháy mắt bị hai chữ ‘anh họ’ lờn vờn khắp lỗ tai. Liên Hạ cư nhiên lại là em họ của Hạ Chí! Cái quái gì vậy? Liên Hoa xụi lơ ngồi trên ghế, đây là nghiệt duyên sao? Vợ yêu của anh, em họ em hiện tại đang ở cùng với anh này, em liền theo anh đi! Liên Hoa hô to trong lòng, không hiểu sao ngoài cao hứng hắn lại cảm thấy ưu thương. Bất quá, cứ đứa em họ của Hạ Chí an toàn đến căn cứ kinh đô đi, khẳng định có thể gia tăng độ hảo cảm một phen, Liên Hoa quyết định muốn bảo hộ thật tốt đứa em họ này.

Liên Hoa đem toàn bộ tinh hạch cướp được của ông chú trong căn cứ Hoa Dương cho Liên Ngọc, bắt Liên Ngọc sinh thật nhiều nấm năng lượng, sau đó phân cho mấy đứa nhỏ. Liên Ngọc đau đớn trong vui vẻ, có tinh hạch ăn là hạnh phúc, ăn xong liền thống khổ.

Liên Hạ chỉ là một người bình thường, nếu không Vương Bân cũng sẽ không thoải mái thả người như vậy, Liên Hoa dặn dò bọn nhỏ đang cất nấm vào túi, cần phải bảo hộ Liên Hạ cho tốt, nếu Liên Hạ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ cho tụi nó biết tay.

Có thể ngữ khí Liên Hoa quá nghiêm túc, mấy đứa nhỏ đều gật đầu, ngay cả Tiểu Ma cũng kêu ‘chiếp chiếp’ tỏ vẻ nhất định sẽ xem chừng Liên Hạ. Liên Hoa yên tâm, kế tiếp hắn muốn dựa theo phương pháp của Liên Ngọc mà tu luyện, đầu tiên phải tìm một nơi có mộc khí phong phú, cho nên Liên Hoa mới yêu cầu đi vào rừng.

“Anh Liên, phía trước là khu bảo tồn tự nhiên.” Liên Hạ dừng xe, bọn họ dọc đường đi đã gặp không ít thực vật biến dị và biến dị thú, toàn bộ đều biến thành thịt khô cho mọi người và cung cấp tinh hạch, kỹ năng khống chế nước của Liên Hoa đã rất thành thạo để tạo ra thịt khô và đồ ăn.

Liên Hoa dọc đường đi làm rất nhiều đồ ăn cho cả bọn, hắn muốn một mình tu luyện, nên phải giải quyết vấn đề thức ăn cho đồng bọn của mình.

Khi cách khu bảo tồn tự nhiên vài dặm đường, Liên Hạ cũng không dám đi thẳng về phía trước, phía trước đã không còn là thực vật sinh trưởng bình thường nữa, hắn không dám tiếp cận.

“Ở trong này đi.” Liên Hoa nói.

Sau đó hắn cùng Liên Ngọc tạo một gian nhà cây rộng, bỏ toàn bộ vật tư lấy được ở căn cứ Hoa Dương vào, thịt khô và đồ ăn dọc theo đường đi làm ra cũng để vào, còn đào một cái hố to, sau đó thả nước vào. Liên Ngọc rãi xung quanh gian nhà  một tầng nấm có chướng khí, tầng nấm này phóng thích một loại chướng khí chứa độc tố, bảo hộ người bên trong không bị biến dị thú xâm nhập.

Liên Ngọc cùng Thùng và Tiểu Ma đều đu trên người Liên Hoa, Thùng là đàn em của Liên Ngọc, nên cũng phải đi theo.

“Anh không ở đây mấy ngày, mấy đứa phải lo tu luyện cho tốt, không được chạy loạn, bên ngoài rất nguy hiểm, cũng không được đi vào rừng tìm anh, đến lúc anh sẽ tự ra, nếu sau ba tháng không thấy anh ra, mấy đứa nhất định phải đưa Liên Hạ hoàn chỉnh đến căn cứ kinh đô, biết chưa?” Liên Hoa nhịn không được dặn dò một lần nữa với bọn nhỏ.

“Sắc Liên, anh yên tâm, nếu anh chết mất xác trong đó, tụi tui nhất định sẽ đưa em họ của vợ yêu anh trở về an toàn.” Triệu Tiểu Long vẫn là cái tên chọc người tức chết không đền mạng đó.

Khóe miệng Liên Hoa run rẩy, nhìn về phía Hà Húc, Hà Húc rất nghiêm túc gật đầu: “Anh Liên, anh yên tâm, chuyện đã đáp ứng anh tụi em nhất định sẽ làm tốt.”

Nghe Hà Húc nói, Liên Hoa vừa lòng gật đầu.

“Sắc Liên, anh còn cố ý hỏi Hà Húc làm gì? Anh không tin tui hả?” Triệu Tiểu Long tức giận giơ chân.

Liên Hoa chớp mắt, nếu hắn nói ừ, Triệu Tiểu Long nhất định sẽ ngã xuống đất.

“Anh trai, anh nhất định phải còn sống trở về nha!” Tiểu loli Hà Ngữ nắm lấy tay Liên Hoa siết chặt.

Vẫn là Tiểu loli dễ thương nhất, Liên Hoa xoa xoa đầu con bé: “Ừm, anh đây sẽ còn sống mà trở về.”

Liên Hoa nhìn về phía Liên Hạ: “Tiểu Hạ Hạ, cậu cũng nhất định phải sống.”

Liên Hạ nghẹn nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một câu: “Anh Liên, đi bình an.”

Liên Hoa: “…” Bộ nhìn anh mày giống đi chết lắm hả?

Liên Hoa phất tay, mang theo nhóm manh sủng của mình không quay đầu đi mất hút vào trong rừng: “Anh trai, anh nhất định phải còn sống trở về.” Hà Ngữ la lớn giọng vói theo bóng lưng Liên Hoa.

Liên Hoa không quay đầu, chỉ giơ tay phải lên, vẫy vẫy, thân ảnh rất nhanh biến mất giữa bạt ngàn cây cỏ.

“Anh trai…” Hà Ngữ nhìn Liên Hoa, nước mắt rưng rưng.

“Tiểu Ngữ, đừng khóc, chúng ta phải tu luyện thật tốt, như vậy mới có thể hoàn thành dặn dò của anh Liên, bảo vệ tốt cái cục nợ vướng chân này.” Hà Húc nghiêm túc nói.

“Vâng, em biết.” Hà Ngữ lau nước mắt: “Em nhất định sẽ bảo vệ tốt cái anh cục nợ này.”

Cục nợ vướng chân Liên Hạ: “…” Bị mấy đứa nhóc nói như vậy thật đau lòng.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi.” Hà Ngữ vuốt cái túi chứa nấm năng lượng. Bọn nó liền chui vào gian nhà cây mà Liên Hoa để lại, chỉ cần không gặp phải con biến dị thú nào cấp cao hơn Liên Hoa thì sẽ không phát hiện ra gian nhà này.

Liên Hoa một đường đi sâu vào trong rừng, những cái cây to khổng lồ mấy người ôm không hết có ở khắp nơi, dây leo trên đất cũng thường hay xao động bên chân Liên Hoa, Liên Hoa còn tận mắt thấy một con mãng xà biến dị bị một thân cây cuốn chặt, không quá vài giây đã bị tiêu hóa sạch sẽ.

Liên Hoa càng thêm khóa chặt tầng mộc khí quanh người, hắn không muốn trở thành đồ ăn cho thực vật biến dị đâu, trước khi đột phá cấp năm, hắn căn bản không có biện pháp câu thông với thực vật.

“Tốt lắm, ở đây đi.” Liên Ngọc chọn một nơi mộc khí tương đối dày đặc.

Liên Hoa để Thùng ở bên cạnh bảo hộ, Tiểu Ma thành thành thật thật ngồi trong một cái thùng con do Thùng phân ra, Tiểu Ma hiện tại chỉ mới cấp hai, nó cũng không muốn trở thành mỹ thực cho thực vật biến dị đâu.

“Bắt đầu đi.” Liên Hoa nói.

“Được, chủ nhân, cậu nhớ kỹ mấy điều tui nói với cậu chưa?”

“Rồi.” Liên Hoa gật đầu, ngồi xếp bằng.

“Bắt đầu đây.” Liên Ngọc kêu to một tiếng rồi trực tiếp chạy thẳng vào trong đan điền của Liên Hoa.

Đây là lần đầu khi Liên Hoa thanh tỉnh mà để Liên Ngọc tiến vào, lần trước hắn đã hôn mê, lúc Liên Ngọc chui ra không có cảm giác gì, không nghĩ tới lúc tiến vào lại đau kinh khủng như vậy, tràn Liên Hoa nổi lên từng đoạn gân xanh, chịu không được thống khổ kêu to.

Không biết qua bao lâu, Liên Ngọc đã an ổn ở trong đan điền của hắn, hạt giống dị năng trong đan điền đã sớm lớn mạnh thành phân lượng của cấp bốn, bị Liên Ngọc va chạm vài cái, nát vụn.

Liên Hoa liền cảm nhận được ngay cả luồng khí của dị năng cấp một cũng không còn.

Sau khi hạt giống dị năng vỡ nát, Liên Hoa liền vận khởi năng lượng theo như hướng dẫn mà Liên Ngọc đã nói, rất nhiều luồng sáng màu xanh lam và xanh dương cùng hòa tan vào thân thể Liên Hoa, Liên Ngọc trực tiếp ngủ say trong đan điền. Thùng dùng phiến lá của mình nâng Liên Hoa lên, trên người Liên Hoa tràn ra thật nhiều đốm sáng năng lượng đều được Thùng và Tiểu Ma hấp thu toàn bộ, không lãng phí một giọt, cứ như thế, ba tháng liền trôi qua.



“Đã ba tháng.” Hà Húc ngơ ngác nhìn về phía Liên Hoa biến mất, lẩm bẩm.

“Anh hai, chúng ta phải đi sao?” Hà Ngữ hỏi. Hiện tại bọn nhóc đều đã là dị năng giả cấp ba, đã đuổi kịp bộ pháp tu luyện của dị năng giả. Số lượng dị năng giả cấp ba vẫn chưa nhiều, cấp bốn càng vô cùng hiếm có.

“Sắc Liên, sao anh còn chưa ra…” Triệu Tiểu Long rống to, đem một biến dị thú hấp thu thành một đống bùn nhão.

Đàn bướm rực rỡ bay bên người Hà Húc, một con trong đó đậu lên đầu ngón tay Hà Húc, sau đó lại bay đi. Hà Húc lắc đầu: “Vẫn không tìm được anh Liên.”

“Anh trai…” Nước mắt Hà Ngữ bất giác chảy xuống.

Liên Hạ ở một bên đứng ngồi không yên, hắn chỉ là người thường, tuy rằng là một quân nhân, thân thủ không tệ, nhưng khi đối mặt với ba đứa nhỏ năng lực biến thái này, hắn cũng hoàn toàn bất lực.

“Chúng ta lại chờ thêm nửa tháng, nếu anh Liên vẫn chưa ra, chúng ta trước hết đến kinh đô.” Liên Hoa không có ở đây, Hà Húc đương nhiên trở thành đầu lĩnh.

Tất cả mọi người đồng ý.

Lại thêm một tháng trôi qua, sâu bên trong khu rừng, một khối dây leo to lớn bao bọc một cái gì đó cuộn tròn thành hình cầu, quả cầu dây leo đột nhiên hơi co thắt, trong nháy mắt, vô số dây leo giương nanh múa vuốt tách ra, lộ ra một người đàn ông trần như nhộng bên trong. Người nọ làn da trắng như tuyết, hai mắt xanh lục, mái tóc thật mang dài màu của lá cây lan tràn trên đất.

Liên Hoa tỉnh lại, phát hiện cả thân lạnh muốn chết, quần áo trong quá trình tu luyện đều bị năng lượng bào mòn mà hư nát, nhìn nhìn hai cánh tay, màu hẹ trắng, cái dạng đen thui bần cùng vì trải qua mạt thế hoàn toàn không còn.

Đứng lên, Liên Hoa mới phát hiện tóc mình đổi màu, màu lục, chẳng lẽ bởi vì hợp thể với Liên Ngọc, liền biến thành bộ dáng xanh lè xanh lét như Liên Ngọc?

Liên Hoa rất bình tĩnh nhìn nhìn xung quanh, Thùng đã lên cấp năm thành thành thật thật thủ hộ bên ngoài. Tiểu Ma cũng ngủ ngon ở một bên.

Mở Thủy Kính ra nhìn, hắn hiện tại đã có năng lực của cấp năm, hắn muốn nhìn coi bây giờ toàn thân mình ra sao, Liên Hoa phát hiện lông trên người hắn chỗ nào cũng biến thành màu lục.

Liên Hoa: “…” Sao xanh như rêu vậy?

“Liên Ngọc? Liên Ngọc…” Liên Hoa cảm thấy khẩu khí bản thân không được tốt lắm, hắn tin rằng cho dù là ai khi vừa mới tỉnh dậy liền phát hiện bản thân biến thành cái giống loài vừa nhìn đã nổi da gà này cũng đều cảm thấy khó ở như vậy!

Không nghe thấy Liên Ngọc hồi âm, Liên Hoa lại tìm bốn phía một lần nữa.

Ở nơi Liên Hoa ngồi thiền đột nhiên có cái gì đó động đậy, tầm mắt Liên Hoa vừa chuyển, liền thấy nơi đó đột nhiên mọc ra một cái cây.

Liên Hoa bình tĩnh đến gần.

Cây nhanh chóng sinh trưởng, đâm chồi, vươn cao, nở hoa, cuối cùng kết trái.

Hắn giật mình phát hiện trái kia run run, khóe miệng Liên Hoa co giật càng lợi hại, hắn không chút biến sắc thả một cái thủy nhận, thận cẩn thận cắt cái trái kia ra. Một đứa bé trắng trắng mềm mềm đang ngủ say vù vù hiện ra ở bên trong.

Liên Hoa lật đứa bé lại để ngó cái mặt, đứa bé liền mở mắt, mắt nó và cái đầu thưa thớt tóc cũng là màu lục.

“Liên Ngọc.” Liên Hoa mặt không chút thay đổi kêu một tiếng, đứa nhỏ giả chết lập tức kêu a a ô ô, trực tiếp bổ nhào vào người Liên Hoa.

“Chủ nhân, người ta về sau chính là con của cậu, ba ba, ba ba…” Thanh âm ba ba của Liên Ngọc đảo lộn khắp nơi trong đầu Liên Hoa.

Liên Hoa dùng một tay ôm đứa nhỏ đang không ngừng trét nước miếng trên mặt hắn xuống, nhìn trời đăm chiêu—— Má nó, anh mày thăng chức làm cha rồi sao?



“Chủ nhân, hu hu hu, cậu không được làm lơ người ta, ba ba, không được làm lơ người ta, hu hu hu, người ta thật buồn…” Liên Ngọc bị Liên Hoa bỏ vào một cái thùng nhỏ của Thùng, thằng nhóc đu vào thành thùng đáng thương hề hề ‘a a ô ô’ một hồi, Liên Hoa và Liên Ngọc tâm thần tương liên, nên hắn vẫn có thể nghe hiểu Liên Ngọc nói cái gì.

Nó nói: “Người ta thật sự không biết sau khi hợp thể sẽ biến cậu thành cái dạng này. Hu hu hu, ba ba, tha thứ cho người ta…”

Liên Hoa tự tết tóc mình thành cái áo choàng, rồi bọc kín kẽ bản thân, đám tóc này giống như một mớ dây leo, cắt đứt rất nhanh lại dài ra, tóc hắn hiện tại còn có thể làm xúc tu nữa đó, Liên Hoa dứt khoát lợi dụng cái thứ này, cắt ra một đống làm thành quần áo và áo choàng, may là anh mày trước kia trong nhà không có phụ nữ, năng lực tự sống vẫn có đủ. Sau mặc xong đống đồ xanh lè, hiện tại cả người hắn cứ như người ngoài hành tinh lông xanh, không bị người khác cho là quái vật mới là lạ.

Liên Hoa còn vô sự tự thông học xong pháp thuật của Thủy hệ, ảo ảnh, có thể tự thân điều chỉnh thủy khí xung quanh để ánh sáng chiết xạ làm thay đổi hình ảnh trong mắt người khác, hiện tại hắn hoàn toàn có thể dùng trạng thái ẩn thân chạy khắp nơi. Đương nhiên, nếu gặp người cấp bậc cao hơn vẫn sẽ bị phát hiện, nhưng bây giờ người có thể phát hiện ra hắn phỏng chừng còn ít lắm.

Liên Hoa đi ra gian phòng lúc trước để lại cho bọn nhỏ, nơi này đã không còn người, bọn Hà Húc hẳn là đã đi kinh đô.

Đi vào gian nhà, hắn còn thấy vài dòng bọn nhóc khắc lại trên vách tường —— Anh trai, Tụi em đến kinh đô trước, Anh phải nhanh chóng đuổi kịp tụi em nha.

Vừa nhìn đã biết là chữ của Hà Ngữ, Liên Hoa cười cười.

Tiểu Ma nhặt mót năng lượng của Liên Hoa, cũng đã lên cấp năm, Liên Hoa búng tay, Tiểu Ma liền phi từ trời xuống, đậu trên đất là một con chim lớn, Liên Hoa ôm lấy đứa nhỏ Liên Ngọc, thu Thùng vào đan điền, sau đó nhảy lên lưng Tiểu Ma, “Đi kinh đô, mày biết đường không?”

“Chiếp chiếp!” Tiểu Ma kêu hai tiếng, cánh vung lên nhằm thẳng vào bầu trời phía trước mà bay. Liên Hoa thả tóc ra, làm một tầng cách ly che mắt, hiện tại tóc hắn so với tay hắn dùng còn tốt hơn, nhưng màu sắc có chút chói mắt.

Liên Hoa cảm thấy hắn nên ẩn thân tránh cho người ta nhìn thấy. Thẳng đến khi hắn có thể thay đổi màu mắt và tóc, người khác vẫn không nên nhìn thấy hắn, Liên Hoa cũng tự cảm thấy ngoại hình mình rất kỳ cục, liền bọc bản thân thật kĩ. Cũng gói cho kín Liên Ngọc đang ngủ say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK