• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

12654372_131767687205348_6929883763212270226_n

“Miệng cứ kêu hắn là “Bạch lão đại”, nhưng một chút tôn kính hắn cũng không có.”


Liên Hoa cầm vòng ngọc đã biến trở về nguyên hình trở lại lều của Hạ Chí, Hạ Chí đang đút Liên Ngọc ăn sinh tố, Đại Bạch nhàm chán nằm dưới mông Liên Ngọc làm đệm.

Thấy Liên Hoa trở lại, Hạ Chí nhìn Liên Hoa một cái, hiển nhiên biết Liên Hoa đi làm chuyện tốt gì.

“Ba ba…” Liên Ngọc thấy Liên Hoa, lập tức vươn cặp móng vuốt mềm mềm ra.

Liên Hoa bước tới vài bước, ngồi dựa vào Hạ Chí, trong tay còn cầm vòng ngọc.

“Không gian này sắp sụp đổ rồi.” Hạ Chí vừa thấy đã biết.

“Đúng vậy, xem như thu lợi tức lại.” Liên Hoa gãi gãi đầu: “Hơn nữa anh còn cứu mạng cô ta nha!”

Hạ Chí hừ một tiếng, tiếp tục đút sinh tố cho Liên Ngọc. Liên Ngọc lại không chịu ăn, tròng mắt dán dính vào vòng ngọc, không chuyển động.

“A… Muốn… Muốn…” Liên Ngọc dùng sức muốn cầm lấy thứ trên tay Liên Hoa. Cặp móng vuốt vươn ra chụp lấy vòng tay.

Hạ Chí ngồi cạnh Liên Hoa lại lấy vòng tay đi: “Hiện tại không gian này không ổn định, cũng không an toàn, đợi sửa nó xong lại đưa cho con.” Hạ Chí nghiêm túc nói với Liên Ngọc.

“Má má…” Liên Ngọc bĩu môi, một bộ như muốn khóc mà cố nén, còn tội nghiệp nhìn Liên Hoa.

Liên Hoa chịu không nổi, không đành lòng nhìn thẳng hai tròng mắt to của Liên Ngọc.

Cảm thấy bị ba má cùng nhau vứt bỏ, Liên Ngọc oa một tiếng khóc lớn. Liên Hoa lập tức đau lòng: “Vợ à, đưa nó đi!”

Hạ Chí trừng mắt nhìn Liên Hoa một cái, Liên Hoa lập tức câm miệng, Hạ Chí lại trừng mắt nhìn Liên Ngọc một cái, thân mình nhỏ nhắn của nó run lên, cũng câm miệng. Chỉ là bộ dáng nó miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.

Đại Bạch bất mãn, vừa rồi còn định há họng gào lên với chủ nhân, miệng còn chưa kịp mở, đã thấy mắt chủ nhân như đạn bắn tới, nó liền vội vàng sửa cái mồm còn đang há ra một nửa thành một cái ngáp.

Liên Hoa / Liên Ngọc / Đại Bạch: Vợ / má má / chủ nhân thật đáng sợ QAQ, phải thành thành thật thật nghe lời!

Hạ Chí đối với kết quả này phi thường vừa lòng, đi qua một bên ngồi thiền tu luyện. Ba ngày trước chiến đấu khiến linh khí trong cơ thể hắn sung mãn. Dưới sự chứng kiến của cả nhà, Hạ Chí đột phá hậu kỳ Trúc Cơ.

Liên Hoa: “…” Má nó, Vợ ngày càng trâu bò, lòng hắn ngày càng khẩn trương! Liên Hoa cũng vội vàng ngồi thiền tu luyện.

Ngày thứ hai, Liên Hoa nhập định xong, bên tai liền truyền đến một giọng nữ thét chói tai hoảng sợ, dọa cho Liên Hoa thiếu chút nữa vận hành linh khí đi nhầm đường.

Tưởng Tư Vũ vừa tỉnh dậy, phát hiện mình lại không nằm trên chiếc giường xốp trong không gian, mà là nằm trên mặt đất cứng ngắc! Nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo. Run run sờ lên vòng ngọc vẫn luôn treo trên tay không rời khỏi người, lại sờ không thấy.

“AAAAAA!” Tưởng Tư Vũ hét to. Nếu như không có không gian, cô ta còn có thứ gì? Nếu như không có không gian, cô ta cái gì cũng không có.

Tưởng Tư Vũ nghĩ đến một câu cuối cùng của Tưởng Tư Nhã đêm qua, nhất thời phát điên: “Tưởng Tư Nhã, mày muốn chết!” Nói xong, hai mắt đỏ sậm lao ra khỏi lều, chạy qua chỗ Tưởng Tư Nhã ở.

Tưởng Tư Nhã đang dùng thân thể để ở cùng một chỗ với Bạch Dịch. Tưởng Tư Vũ trực tiếp dỡ cả lều trại hai người lên, khiến Tưởng Tư Nhã và Bạch Dịch hoàn toàn lộ ra trước mặt người khác.

“A!” Tưởng Tư Nhã thét chói tai, vội vàng kéo thảm trùm lên người, che khuất cảnh xuân: “Tưởng Tư Vũ! Mày làm cái gì?”

Bạch Dịch cũng không có phòng bị, mấy ngày nay hắn vì để xây dựng hình tượng tốt nên tự mình động thủ thanh lý tang thi, mệt chết khiếp. Thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một chút, liền kéo Tưởng Tư Nhã sung sướng một trận. Không nghĩ tới lại gặp phải tai bay vạ gió. Hắn cũng không phải đàn bà ngượng ngùng lấy thảm che thân, đành phải cầm áo khoác cột bên hông che đi nửa thân dưới.

Đáng tiếc, cả người hắn và Tưởng Tư Nhã vẫn bị một đống dân tình nhìn thấy sạch sẽ.

“Chẹp chẹp, da nhỏ kia thật đẹp, mông thật to.”

“A! Mông họ Bạch cũng không tồi, anh mày thích loại này.” Cũng có người thích đàn ông, cười tà nói.

Bạch Dịch tâm cao như vậy, trừ bỏ ở trước mặt Hạ Chí, làm sao chấp nhận bị vũ nhục giữa ban ngày như vậy, lúc này liền muốn đem đầu sỏ gây nên đập một trận.

Tưởng Tư Vũ lại làm như không phát hiện Bạch Dịch, trực tiếp chạy tới bóp cổ Tưởng Tư Nhã: “Trả cho tao! Trả đồ lại cho tao.”

Tưởng Tư Nhã vừa nghe liền mơ hồ, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại: “Mày buông tay, tao lấy đồ của mày khi nào?” Tưởng Tư Nhã giật tay Tưởng Tư Vũ ra khỏi người mình.

Tưởng Tư Vũ làm sao chịu nghe Tưởng Tư Nhã nói, lại bắt đầu ra tay muốn giết Tưởng Tư Nhã chết. Tưởng Tư Nhã cũng không phải ngồi không, lập tức phản kích, vì thế hai ả đàn bà liền đánh nhau.

Bạch Dịch muốn khởi binh vấn tội, lại bị một đám đàn ông kéo lại: “Bạch lão đại, chuyện của phụ nữ, đừng tham gia, anh cứ nhìn đi, chuyện của bọn họ để bọn họ tự giải quyết.” Một đám người vây quanh Bạch Dịch, thậm chí còn có người thừa dịp hỗn loạn sờ soạng cái mông trắng trắng của Bạch Dịch, còn bóp bóp. Bạch Dịch tức điên, hận không thể đem những người này giết chết hết. Miệng bọn họ cứ kêu hắn là “Bạch lão đại”, nhưng một chút tôn kính hắn cũng không có.

Cuối cùng, Bạch Dịch xanh mặt dùng gió thổi bay đám người vây công hắn, áo khoác hắn cột dưới thân sớm đã không còn, mông cũng bị người ta bóp đỏ. Sắc mặt Bạch Dịch hết sức khó coi, thủ hạ của hắn nơm nớp lo sợ mình sẽ phải cởi quần áo ra cho Bạch Dịch mặc vào. Bạch Dịch một câu cũng không nói, quay đầu bước đi. Lũ người này, sớm hay muộn cũng sẽ dạy dỗ bọn họ một trận.

Tưởng Tư Vũ và Tưởng Tư Nhã đánh nhau hăng say, thảm trên người Tưởng Tư Nhã cũng bị Tưởng Tư Vũ giật phăng, cảnh xuân lộ ra hết. Đám đàn ông nhìn đỏ mắt, không ai thèm tiến lên cản người.

Lúc Liên Hoa thả thần thức ra liền thấy cảnh tượng hỗn loạn hương diễm như vậy, khiến hắn thiếu chút nữa phun nước miếng.

Một đạo thần thức khác đánh tới: “Xem vui không?” Thanh âm Hạ Chí nhàn nhạt vang lên.

Liên Hoa vụt một cái thu hồi thần thức về, chột dạ. Hạ Chí ôm Liên Ngọc, lạnh mặt nhìn Liên Hoa.

Liên Hoa vụng trộm lau mồ hôi lạnh một phen: “Cái gì chứ, vợ à, anh chỉ xem náo nhiệt một chút, he he.” Liên Hoa tranh thủ lấy lòng, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra ào ào, cần phải làm vợ quên đi chuyện tình vừa rồi.

Thằng nhỏ Liên Ngọc cái gì cũng không biết, thấy ba nó như vậy, cặp móng vuốt nhỏ mềm vươn ra vỗ ba ba, làm cho Liên Hoa hận không thể đem thằng nhóc thối này nhét vào trong không gian, dám cười nhạo ba nó!

Cuối cùng, vẫn là Khương Hoài ra tay đánh ngất hai ả đàn bà quá mức kích động, cho thủ hạ nâng đi rồi.

“Khương tiên sinh, Hạ tiên sinh, không bằng chúng ta tách ra đi. Đến nay khu vực thu thập tang thi lớn nhất đã xử lý tốt, còn lại một ít, tách ra có thể xử lý nhanh hơn.” Bạch Dịch khôi phục lý trí, đem đề nghị của mình nói ra.

Khương Hoài nhìn Bạch Dịch, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, ngược lại nhìn qua Hạ Chí.

“Nếu Bạch tiên sinh muốn tách ra, vậy thì tách ra đi.” Hạ Chí trực tiếp lên tiếng.

Bạch Dịch không nghĩ tới Hạ Chí dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên. Nghĩ lại, nếu tách ra, hắn không bị bó tay bó chân, chuyện muốn làm cũng làm được.

“Tốt lắm.” Bạch Dịch lên tiếng. Cuối cùng, mấy người bọn họ phân chia khu vực làm nhiệm vụ trên bản đồ, sau đó mỗi người đi một ngả.

Bạch Dịch đem Tưởng Tư Nhã còn hôn mê mang đi. Tưởng Tư Vũ bị để lại đội hậu cần của Hạ Chí. Khương Hoài cũng cùng bọn Hạ Chí tách ra, người Lý gia để Lý Vân Phi và em hắn Lý Vân Nam đi.

“Mọi người tiếp tục thanh lý mục tiêu còn lại, tôi còn có việc. Chờ mọi người thanh lý xong, đi đến nơi này.” Hạ Chí chỉ vào bản đồ, phân phó Hạ Hành Vũ không ít chuyện.

“Vợ, chúng ta thật sự không cần đi cùng bọn lão Vũ sao?” Liên Hoa nhìn đội ngũ càng lúc càng xa, có chút lo lắng nói.

“Nếu như ngay cả những việc nhỏ này bọn họ cũng làm không tốt, vậy còn không bằng bị tang thi ăn.” Hạ Chí lãnh khốc nói.

Liên Hoa cảm thấy sau lưng lạnh run, vẫn gật gật đầu. Liên Ngọc lại cưỡi trên người Đại Bạch, nó đối với chuyện ba má muốn đi đâu không có ý kiến.

“Chúng ta đi thôi.” Hạ Chí trực tiếp ném Đại Bạch và Liên Ngọc vào không gian, sau đó bước lên phi kiếm bay đi.

Liên Hoa cũng vui vẻ, chỉ cần lấy được ngọc tủy, Tiểu Ngọc Nhi liền có thể khôi phục, hắn cũng có thể bổ sung lại đầy đủ căn nguyên, không cần lo lắng một ngày nào đó phải trở lại thành nấm. Liên Hoa nhảy lên phi kiếm của mình, ngày đó sau khi thấy hắn cũng có thể bay nhanh, vợ liền không chịu bay cùng hắn.

Hai người bay không lâu, rất nhanh lại đến biên cảnh tỉnh YN.

Liên Hoa nhìn hết thảy trước mắt, có chút thổn thức. Lúc trước hắn một lòng một dạ muốn thoát khỏi giò heo Hạ Chí, lại âm sai dương thác bị bắt trở về. Còn bị bức phải ôm đùi một phen, cuối cùng còn thích luôn cái người mới đầu luôn khiến hắn sợ hãi.

Lúc trước hắn tới YN chạy nạn, bị bắt trở về cũng không nghĩ mình nhanh như vậy sẽ có thể lấy một loại tư thái khác trở về, thế sự thật đúng là biến đổi thất thường.

“Phát ngốc cái gì đó?” Hạ Chí quay qua nhìn.

Liên Hoa tranh thủ giữ chặt tay vợ: “Anh không phải nghĩ đến chuyện tình lúc đó anh chạy đến nơi này sao?”

Hạ Chí cũng lộ ra ý cười: “Lúc trước cậu thấy tôi như chuột thấy mèo, thật đủ ngu xuẩn. Như thế nào, hiện tại không sợ nữa?” Hạ Chí trêu chọc hắn.

“Vợ yêu à, em không cần đề cập đến lịch sử đen tối của chồng em đâu.” Liên Hoa ôm chặt thắt lưng người ta, không muốn vợ nói ra mấy chuyện mất mặt này.

“Tôi nhớ rõ, có người còn chạy trốn, cuối cùng…” Hạ Chí còn chưa dứt lời, liền bị Liên Hoa dùng miệng ngăn lại.

Liên Hoa vói đầu lưỡi vào khoang miệng vợ mình, không cho vợ nói chuyện khiến hắn xấu hổ. Kết quả liền biến đổi, hai người hung hăng ngươi tới ta đi, hôn cuồng nhiệt đến khi làn da Hạ Chí nổi lên một màu hồng nhạt, Liên Hoa thiếu chút nữa chịu không nổi, mới lưu luyến tách ra. Sợ chỉ bạc kéo ra, rơi xuống khóe miệng Hạ Chí lại bị Liên Hoa liếm đi sạch sẽ, cuối cùng còn hưởng dư vị mà chép chép miệng, ngược lại ăn phải vài cái xem thường.

Trước khi vợ thật sự nổi nóng, Liên Hoa tranh thủ giơ tay ra nắm lấy tay vợ, năm ngón tay giao nhau: “Chúng ta đi vào thôi.”

Thực vật ở YN rất nhiều, Ngọc Thạch cũng nhiều, cho nên nơi này biến thành thiên đường của thực vật và động vật biến dị.

Hạ Chí và Liên Hoa không dùng phi kiếm nữa, mà tay nắm tay đi trên quốc lộ dọc bờ rừng đã hoàn toàn bị phá hư.

“Cậu còn nhớ rõ biệt thự của cha nuôi cậu ở nơi nào sao?” Hai người đi một đoạn đường rồi, Hạ Chí đột nhiên hỏi.

Liên Hoa: “…” Vì thế Liên Hoa cũng chỉ có thể ngây ngô cười.

Hạ Chí chỉ có thể giúp đỡ, hắn thật sự đánh giá cao tên ngu xuẩn này rồi.

“Đi thôi, trước tiên đi trấn Thanh Dương.” Hạ Chí lấy phi kiếm ra.

“Chờ chút, vợ à.” Liên Hoa đột nhiên nhớ tới cái gì: “Cái kia, ba lô hồi trước của anh còn không?”

Hạ Chí dừng lại, suy nghĩ một chút, lấy một cái ba lô leo núi trong không gian ra.

Liên Hoa rơi lệ đầy mặt ôm lấy ba lô bảo bối của mình, rất nhiều năm không thấy rồi! Thật thương cho vợ hắn cẩn thận như thế, bằng không hắn còn không biết phải đi đâu tìm!

Liên Hoa lấy ra giấy tờ bất động sản, một chuỗi chìa khóa.

“Vẫn còn, cũng may.” Liên Hoa lúc trước bị Tưởng Tư Vũ ám toán, ba lô để lại trong xe Hạ Chí, Hạ Chí cũng giữ lại nguyên vẹn.

Liên Hoa mặt dày mày dạn đem giấy tờ bất động sản đưa cho Hạ Chí xem, Hạ Chí nhìn vài lần, liền biết ở nơi nào.

Hai người chậm rãi đạp phi kiếm ngao du, nếu đã đến đây, cũng không vội, mạch khoáng Ngọc Thạch nơi này cũng tốt, nếu chiếm nó, nhất định sẽ lời to!

Liên Hoa ngứa tâm, hận không thể đem mạch khoáng đưa hết cho vợ mình. Thực vật biến dị ở tỉnh YN quá lợi hại, người sống sót trên cơ bản đều không đi nơi này, cũng không sợ có người tranh với mình. Hơn nữa, Bạch Dịch đã đánh chủ ý lên mạch khoáng Ngọc Thạch ở nơi này, bất quá cũng là tiền mất tật mang.

Lần này trừ bỏ thanh lý tang thi tập kết dị thường, chính là vấn đề về phân phối quặng Ngọc Thạch ở YN. Hạ Chí đã sớm tỏ thái độ. Muốn mạch khoáng? Được thôi! Tự mình thanh lý quái thú biến dị chiếm được mạch khoáng thì mạch khoáng đó là của mình.

Vấn đề là mấy người dám đi sao? Nghe nói ở nơi mạch khoáng cuồn cuộn không ngừng tản mát ra năng lượng dễ chịu, quái thú nơi đó ít nhất cũng đã ngoài cấp sáu. Đi đến còn không phải đưa đồ ăn cho tụi nó sao? Đám lão đại vốn đang nhao nhao liền thành thật. Muốn để Hạ Chí lấy mạch khoáng ra, lại phân cho bọn họ, nằm mơ đi!

Liên Hoa cảm thấy vợ mình thật lợi hại, hiện tại mặt than và thằng anh họ chưa tới phá rối, bọn họ vừa lúc có thể dò xét quặng kỹ càng, sau đó chờ đội tiếp theo đến đây, bọn họ đánh đâu thắng đó, chiếm được quặng thạch tốt nhất tiện nhất.

Nếu đem quặng ở nước láng giềng lấy luôn thì tốt, nhưng có quá không phúc hậu hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK