• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương gia nội lực thâm hậu như vậy, võ công cũng không thấp, sao lại bị trọng thương? Hơn nữa rốt cuộc Vương gia đi Lạc Hà Thành làm gì? Vì sao laị bị thương còn trúng độc? Ta thật muốn làm rõ ràng chuyện này, hơn nữa khóc sướt mướt cũng không phải là style của ta!

“Lăng phong! Ta hỏi ngươi, Vương gia đi Lạc Hà Thành làm gì?”

“Hồi Vương phi, chuyện này…… Thuộc hạ không thể nói!” Lăng phong cúi đầu!

Ngươi nghĩ rằng ta và Lệ nhi coi trọng ngươi thì ta có thể tha ngươi sao? Mơ tưởng! Không nói rõ ràng thì ta sẽ không dễ dàng buông tha các ngươi!

“Ngươi không nói? Vương gia vì cái gì bị thương?”

“……” Đơn giản một câu cũng không nói!

“Này cũng không chịu nói sao?”

“Ngươi còn có mặt mũi gì để nói ra chứ Nếu không bởi vì ngươi, Vương gia sẽ không bị ám sát?” Một giọng nữ dễ nghe truyền đến, vọt tới trước mặt ta.

“Ngươi là ai? Dám cùng cô nói chuyện?” Rõ ràng là một nữ nhân? Chẳng lẽ hắn không cần lam nhan nữa mà là thật sự thích hồng nhan?

“Nếu không phải bởi vì Vương gia muốn gặp ngươi, vội vàng đi ngày đêm làm cho thể lực chống đỡ hết nổi, ở trên đường gặp chuyện? Trở về đến Vương phủ cũng không chữa trị mà đi thẳng đến Băng lạc hiên, lại bị ngươi đuổi đi! Đều là bởi vì ngươi mà Vương gia mới như vậy!……” Nữ tử kia còn muốn tiếp tục nói, nhưng bị Lăng phong ngăn cản!

“Lăng sương! Câm miệng!” Nguyên lai nữ tử đó gọi là Lăng sương. “Lăng vũ, Lăng thiên! Hãy canh chừng Lăng sương, phạt nàng ba ngày không được ăn cơm!”

“Đại ca! Ta không có nói gì sai!” Nữ tử tên Lăng sương kia kêu Lăng phong, bọn họ là huynh muội à?

“Không nói nhiều, Mang nàng đi ra ngoài!”

Lăng thiên và Lăng vũ mang Lăng sương ra khỏi  Minh hi cư, chỉ còn Lăng phong.

“Những lời nàng nói đều là thật sự?”

“Ách…… Là!”

“Vậy ngươi vì cái gì không nói?”

“Hồi Vương phi, Vương gia trước khi bị hôn mê dặn chúng ta không thể đem chuyện này nói cho Vương phi!”

“Nga! Những người đó…… là ai?” Đều họ lăng, người một nhà sao?

“Hồi Vương phi, chúng ta đều là thị vệ trong vương phủ!”

“Ân! Cô cũng không làm khó dễ ngươi! Không cần xử phạt Lăng sương!”

“Tạ Vương phi!”

“Tốt lắm, các ngươi cũng đều mệt mỏi, nghỉ ngơi đi!Mọi người đều vất vả! Bạch Chỉ, Phù Dĩ, các ngươi xuống phòng bếp chuẩn bị điểm ăn khuya, cho năm vị thị vệ!”

“Vâng! Vương phi!” Bạch Chỉ cùng Phù Dĩ liền đi ra ngoài!

“Vương phi! Người thật tốt, chỉ có người, mới xứng đôi cùng Vương gia!” Lăng phong khóe mắt có chút ướt ~~ không phải nước mắt chứ!!

“Ha ha, đi xuống đi!”

“Thuộc hạ cáo lui!”

Ta trở lại nội sảnh, vừa lúc nhìn thấy nhị ca đang ngồi bên giường đứng lên.

“Nhị ca, Vương gia hắn thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Ngươi cho hắn uống Thanh ngưng lộ?”

“Sao ngươi lại biết?” Nhị ca không hổ là thần y, tất cả đều biết!

“Thanh ngưng lộ là thuốc giải độc, hắn ăn xong thanh ngưng lộ thì độc tính đã giảm dần, ta dùng thuật châm cứu giúp hắn, qua vài ngày nữa sẽ không sao!”

“Thật vậy chăng?” Nghe được hắn không có việc gì, trong lòng giống như gỡ bỏ được một tảng đá nặng, thật thoải mái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK