Mục lục
Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 412

Lúc đó còn trẻ tuổi, khi nói chuyện yêu đương thì suy nghĩ còn có hơi ngây thơ, nói gì cũng không thực tế. Nhưng hôm nay nhìn lại, lại bị những lời nói năm đó làm cho cảm động khóc.

Mẫn Tuyết Nguyệt như nhìn thấy hai người họ trở lại những năm tháng tươi đẹp trước đây. Thật đơn giản và hạnh phúc biết bao.

“Sở Lâm, sau này chúng ta sẽ vẫn tiếp tục hạnh phúc như vậy, đúng không?”

Anh ta trả lời không chút nghĩ ngợi: “Sẽ như vậy.”

Mẫn Tuyết Nguyệt chủ động ôm cổ Vinh Sở Lâm, ngẩng đầu lên hôn anh.

Lúc này đây, không còn đau đớn tan nát trái tim như lần trước nữa mà hạnh phúc nhiều hơn. Hóa ra hạnh phúc có thể viên mãn như vậy.

Đầy đến mức tràn ra khỏi trái tim, biến thành những hạt lấp lánh trên mặt biển sóng gợn lăn tăn kia, phản chiếu bức tranh tình yêu.

Mới vừa về không được bao lâu, Vinh Sở Lâm duỗi tay ra mượn cô ấy tờ giấy đăng ký kết hôn, lấy điện thoại di động ra chụp một ảnh, sau khi đổi tay liền gửi đi.

“Anh gửi cái này cho ai vậy?”

“Newfeed.”

Vẻ mặt của cô ấy hơi đờ ra: “Cho em xem điện thoại di động của anh chút.”

Vinh Sở Lâm đưa điện thoại cho cô ấy mà không do dự.

Cứ tưởng là Mẫn Tuyết Nguyệt muốn kiểm tra newfeed, kết quả là cô ấy mở danh sách bạn bè ra, nghiêm túc lướt xuống kiểm tra.

Anh ta nghiêm nghị nói: “Trong danh sách bạn bè của anh đều là những người đàng hoàng, em cứ yên tâm.”

Mẫn Tuyết Nguyệt càng xem sắc mặt càng trở nên cứng ngắc.

“Sao anh thêm nhiều bạn bè như vậy, nhiều như vậy không phải tất cả đều sẽ biết tin tức về việc chúng ta nhận chứng nhận à?”

“Chúng ta cũng không có làm gì mờ ám cả.”

Cô ấy lập tức á khẩu không nói nên lời, vội vàng mở newfeed của Vinh Sở Lâm ra xem một chút.

“Phong Thần Nam, Thời Ngọc Diệp, Diêu Ninh Từ, Vưu Thiên Vũ và 39 người bạn khác đều thích nó”

Bên dưới tất cả đều là rất nhiều lời chúc mừng.

‘Thời Ngọc Diệp: Gọi cũng không nói một tiếng, dù sao cũng phải để tôi làm người chứng cưới chứ! Nhưng mà vẫn phải nói lời chúc mừng, chúc mừng hai người nhé.’ ‘Phong Thần Nam: Phải tổ chức hôn lễ, nhưng không được làm sớm hơn tôi, chúc hai người sẽ mãi mãi bên nhau.’ ‘Diêu Ninh Từ: Sao tôi lại không biết gì về chuyện tái hợp của hai người vậy? Người anh em, chúng ta đã hoàn toàn đoạn tuyệt rồi sao?’ ‘Vưu Thiên Vũ: Hôn lễ phải tới khách sạn của tôi làm đó, tôi sẽ giảm giá cho anh, chúc sớm sinh quý tử!’ ‘Trợ lý: Tổng giám đốc Vinh, bài viết đầu tiên trên newfeed của anh lại là rải cẩu lương… chúc tân hôn hạnh phúc…’ ‘Mẹ Vinh: Ba của con hỏi khi nào hai đứa về, ông ấy muốn ăn xương sườn kho.’

Ngoài ra còn có một loạt bạn bè doanh nhân đã để lại lời chúc mừng của họ trong khu vực bình luận. Sau khi Mẫn Tuyết Nguyệt đọc lời nhắn của mọi người, cả người đều cảm thấy không ổn.

Vinh Sở Lâm nhìn ra tâm trạng của cô ấy, liền hỏi: “Em không thích à?”

“Không phải… chỉ là bây giờ, toàn bộ thành phố Hải Phòng đều biết.”

Cô ấy vừa nói xong, Vinh Sở Lâm đã biết ý tứ trong câu nói này.

“Em lo lắng bị ba em biết à?”

Mẫn Tuyết Nguyệt chẳng ừ hử gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK