Mục lục
Thần Cấp Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên trán của anh Dũng có một vết sẹo dài tới tận mép tóc, cho nên mặc dù là lúc anh ta đang cười thì cũng vẫn đặc biệt dữ tợn: “Luật sư Trương, tôi phải bàn lại với cậu một chút.”

“Bàn…… Bàn chuyện gì?” Thật ra những gì nên nói anh ta đã nói rồi, không nên nói thì anh ta không dám nói! Nhất là chuyện phản bội lại Hồ Tam.

Anh Dũng nhìn về phía anh ta…ngoắc tay: “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, chuyện Hồ Tam bị bắt nhất định là có liên quan tới cậu, đúng không?”

Lúc này hai tên vệ sĩ trẻ tuổi được Trương Kiến Đức thuê tới nhanh chóng chắn trước người Trương Kiến Đức, cho dù thế nào đi nữa nếu bọn họ đã cầm tiền của Trương Kiến Đức thì phải làm việc cho anh ta, lúc Trương Kiến Đức gặp nguy hiểm thì bọn họ phải đứng ra bảo vệ, đấy là nghĩa khí.

“Đừng có làm phiền luật sư Trương!” Một tên vệ sĩ trẻ tuổi hung ác trừng mắt nhìn anh Dũng, siết chặt nắm tay, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.

“Wow! Ở Phụng Thiên mà còn có người dám nói với tôi nói thế cơ à?” Anh Dũng cười lạnh một tiếng, vẫn cất bước đi về phía xe của Trương Kiến Đức.

“Tôi cảnh cáo anh, mau chóng dừng lại, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Hai tên vệ sĩ trẻ đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Anh Dũng cười lạnh: “Trương Kiến Đức, cậu mời hai thằng rẻ tiền này về làm vệ sĩ ấy hả? Ông đây nhổ vào!”

Trong lúc nói chuyện, anh Dũng cũng từng bước từng bước đi về phía trước, khi hai tên vệ sĩ cùng đánh về phía anh ta, anh Dũng liền đấm hai đấm cực kỳ chuẩn, bốp bốp!

Hai tên vệ sĩ mà Trương Kiến Đức bỏ một số tiền lớn mời về giống như giấy vụn bị anh Dũng cho mỗi bên một quyền, ngã sấp xuống đất! Ngay cả kêu cũng không kêu nổi, bởi vì anh Dũng ca trực tiếp đánh cho bọn họ nghẹn thở luôn!

Anh Dũng ra chiêu không dự báo trước được, chỉ có hai đấm đơn giản như thế!

“Anh Dũng!” Trương Kiến Đức trong lòng có quỷ, trực tiếp quỳ gối trước mặt anh Dũng, bởi vì anh ta căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Hai tên đàn em phía sau anh Dũng hờ hững đi qua đi lại, hai tên vệ sĩ bị đánh ngất mà Trương Kiến Đức thuê về bị bọn họ túm lấy rồi lôi đi, không biết sẽ bị xử lý như thế nào?

Tưởng tượng đến hai từ  “xử lý”, Trương Kiến Đức liền sợ đến mức cả người phát run, anh Dũng cũng hay đánh chết người, sau đó người này từ nay về sau sẽ bốc hơi mãi mãi!

Nhưng bây giờ là ban ngày mà!

Anh Dũng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bản mặt y như một con chó của Trương Kiến Đức ở trước mặt mình: “Luật sư Trương, cậu là người thấu triệt mà, nói đi, cậu phản bội Hồ Tam như thế nào?” Thật ra chuyện lúc trước, anh Dũng cũng chỉ đoán mà thôi.

Nhưng mà nhìn thấy Trương Kiến Đức lại thuê vệ sĩ, nhất là lúc nhìn thấy mình xuất hiện, anh ta như bị dọa đến mức suýt tè ra quần, anh Dũng liền khẳng định được anh ta là người làm!

“Anh Dũng, em là thằng súc vật, em không phải người! Lúc ấy em cũng không có cách nào khác, tên Diệp Vô Phong đó quá mạnh, cái bàn bằng gỗ lim chắc nịch của em bị anh ta đấm một phát liền lồi lên một vết luôn, người em là làm bằng thịt mà, làm sao chịu nổi một đấm của anh ta cơ chứ! Em đành nói cho anh ta chuyện của Hồ Tam, hu hu, anh Dũng, em thật sự sai rồi! Anh tạm tha cho em lần này với.”

Trương Kiến Đức khóc lóc nức nở, vết sẹo trên trán anh Dũng ca giống như con giun đang quằn quại, cơ mặt hơi giật giật: “A! Mày cảm thấy mày thoát khỏi tay Diệp Vô Phong thì ông chủ Lôi sẽ bỏ qua cho người dám phản bội ông ấy hả?”

“Kéo đi!” Anh Dũng phân phó một câu, hai tên đàn em của anh ta lập tức lôi cả Trương Kiến Đức và hai tên vệ sĩ của anh ta lên xe, sau đó nhanh chóng đạp ga mà đi.

 

Hai người Bạch Tinh Đồng theo Giản Phúc Linh đến một quán Đông Bắc để dùng cơm, lúc cả ba ngồi xuống định gọi món thì ánh mắt Bạch Tinh Đồng lại chăm chú nhìn một người: “Dì Mã?”

Diệp Vô Phong nhìn theo hướng cô ta đang nhìn, thấy bên trong quán cơm có một người phụ nữ trung niên đang khom người, đưa lưng về phía họ.

“Bà ấy là…” Diệp Vô Phong thắc mắc hỏi, nhìn thì vóc dáng của người phụ nữ trung niên này khá tốt, nhưng vì phải làm việc môi trường thế này một thời gian dài nên làn da bà ấy có hơi thô ráp.

Bạch Tinh Đồng nói: “Dì Mã là hàng xóm lúc nhỏ của tôi, dì ấy tốt với tôi lắm! Chắc chắn là dì ấy rồi! Nhìn thế chứ lúc trước dì ấy được xưng là diễn viên hát Nhị Nhân Chuyển nổi tiếng ở Phụng Thiên đó! Thời đó dì ấy nổi như cồn ý!”

Cô ta nói xong thì cũng chẳng thèm gọi món nữa, lập tức đi về phía dì Mã: “Dì Mã! Dì Mã!”

Người công nhân nữ đang khom lưng lau nhà từ từ đứng thẳng lên, dễ dàng thấy được bà đang bị đau thắt lưng.

“Dì Mã! Đúng là dì rồi! Sao dì lại sống ở nơi khô cằn này vậy? Cháu, cháu không có ý xem thường dì đâu, ý cháu là, lẽ ra dì phải ở trên sân khấu mới đúng! Dì Mã, dì sao vậy?” Quả nhiên Bạch Tinh Đồng rất quen thuộc với dì Mã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK