Editor: demcodon
Lời nói quái gở của Sở Từ làm Từ Bình nghe được vừa đau vừa tức. Cánh tay của ông như mất một miếng thịt, máu tươi tuôn chảy ra ngoài. Thậm chí làm cho ông nhớ đến cảnh năm đó khi gãy chân. Nhưng nếu không có Sở Từ thì chịu đau đớn thay con trai cũng không sao. Nhưng lúc này, thái độ của Sở Từ làm cho ông cảm thấy mình là bị ép phải chịu đau thay con trai. Lúc này sức khỏe của con trai là quan trọng nhất. Cho dù nhìn thấy mình bị thương, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không có bao nhiêu tình cảm áy náy.
Từ Bình nhe răng đau đớn. Nhưng Sở Từ đã nói như vậy, nếu bây giờ ông rút tay ra thì cơn đau vừa rồi không phải chẳng khác nào chịu vô ích sao? Hơn nữa, lỡ như thật sự bởi vì ông rút tay ra mà tạo thành một số hậu quả nghiêm trọng cho thằng cả thì sao?
Bởi vậy, Từ Bình cũng chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng, chỉ trong nháy mắt mồ hôi chảy xuống từ gương mặt ngăm đen.
Mặc dù Từ Vân Liệt đau đớn đến mức hơi mất đi lý trí, nhưng không đến mức thật sự quên người trước mặt là ai. Bởi vậy, sau khi hắn hơi dịu mấy phần, chịu đựng cơn đau thả lỏng miệng. Lúc này Sở Từ mới lập tức cầm thuốc qua tự mình đút cho hắn uống.
Khi Từ Vân Liệt hoàn toàn bình tĩnh trở lại đã là chuyện 10 phút sau. Từ Bình ở bên cạnh sợ hãi không ít, cả người vẫn còn đang bàng hoàng, khoảng cách với con trai ruột của mình ngày càng xa, ánh mắt nhìn Sở Từ lại tràn ngập oán trách.
Nhưng mà Sở Từ căn bản không quan tâm ông nghĩ gì. Sau này nếu lại để cho nàng nhìn thấy người làm ba này tính kế tài sản của Từ Vân Liệt thì sẽ không chỉ bị cắn một cái đơn giản như vậy.
"Có tốt hơn không?" Sở Từ nhẹ giọng nói chuyện với Từ Vân Liệt, trong lòng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Dù sao nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ, mà Từ Vân Liệt tuy không phải là người ngu hiếu. Nhưng hắn đối với Từ Bình cũng rất tôn trọng và khách sáo, bị nàng quậy như vậy Từ Vân Liệt cũng không biết có thể tức giận hay không.
"Ừh." Từ Vân Liệt xoa đầu, hoảng hốt đứng dậy hai lần: "Lần sau đừng làm càn như vậy nữa."
Chuyện ngày hôm nay nếu như có ai nhìn thấy thì người bị mắng cũng không phải là hắn, mà là Sở Từ. Để cho ba ruột của mình chịu đau thay mình. Cho dù quan hệ giữa hai ba và con bọn họ không phải rất tốt cũng không thích hợp. Hơn nữa, dù sao cũng là người lớn có huyết thống ruột thịt. Hắn có thể bỏ qua khoảng cách, đối xử bình tĩnh khách quan. Nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ qua cho hắn.
Khóe miệng Sở Từ nhếch lên, cũng không có xem trọng: "Tình huống lần này của anh tốt hơn trước một chút, xem ra cách điều trị này quả thật có hiệu quả."
Hoắc thần tiên tốt xấu gì cũng học y thuật mấy chục năm, thật sự là có tài năng và nguyên liệu. Hơn nữa đơn thuốc của nàng lại càng phát ra uy lực. Nếu như cách này vẫn không chữa khỏi được bệnh của Từ Vân Liệt, chỉ sợ cho dù Dịch Tình kia có thật sự tìm được bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài đến cũng vô dụng.
Từ Vân Liệt vừa bớt đau, cả người còn hơi mệt mỏi. Nhưng ánh mắt liếc qua nhìn tay ba của mình thì khẽ cau mày, lấy một ít thuốc giảm đau và cầm máu trong hộp thuốc của Sở Từ đưa qua.
"Sau này ba đừng đến đây nữa, chuyện của con không cần ba quan tâm." Giọng Từ Vân Liệt yếu ớt không chút biểu cảm.
Ba Từ ngẩn ra, trong lòng cũng hơi chấn động. Trong trí nhớ của ông, con cả là toàn năng. Cho đến bây giờ chưa có chuyện phiền phức gì nó không giải quyết được. Sau khi đi lính lại oai phong lẫm liệt, làm cho ông nở mày nở mặt. Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy sắc mặt nó tệ như vậy.
Thính giác này khó trị đến như vậy trị sao? Kỳ thật nó biết nhìn khẩu hình, tương lai có nghe được hay không cũng không sao phải không?
Nhưng trong lòng lại cảm thấy mình làm ba đến đây thăm còn bị con trai nói như vậy, thật sự không nể mặt ông. Bởi vậy ông cũng lạnh lùng nói: "Làm sao ba biết cô ta dẫn ba đến xem bệnh cho con chứ? Một con bé thì biết cái gì? Chỉ có con dung túng cô ta làm càn như vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế, ba xem con sớm muộn gì cũng chết vì phụ nữ!"
Danh Sách Chương: