Editor: demcodon
Sở Từ vừa thấy cô gật đầu cũng không tức giận. Ngược lại mỉm cười nói tiếp: "Tôi hỏi lại cô một lần nữa, xác định là mua ở đây sao? Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, nếu cô nói thật biết đâu còn có thể tìm được cách giúp gương mặt của cô khôi phục như ban đầu. Kẻ làm hại mặt cô bị thành như vậy cũng có thể bị báo ứng. Nhưng nếu như cô tiếp tục nói dối, vậy... cho dù gương mặt này hoàn toàn hư hỏng cũng không thể trách được người khác."
"Cô có ý gì? Tiền mua kem dưỡng là tôi cho con gái, mua một hộp nhỏ 2 đồng, còn có thể giả sao? Mấy người còn không phân rõ phải trái? Xảy ra chuyện như vậy còn muốn đẩy cho người khác sao?" Mẹ của bệnh nhân lập tức nổi giận nói.
Người ba cũng giận đỏ mắt, giống như sư tử muốn cắn người.
"Tôi... tôi không phải mua ở bệnh viện..." Nhưng lúc này, cô gái vừa nghe có khả năng gương mặt hoàn toàn hư hỏng lập tức cũng nóng nảy nói: "Kem dưỡng ở bệnh viện bán 2 đồng. Tôi nghe nói kem dưỡng ở phòng khám Di Khang có thể rẻ hơn mấy hào nên đi qua xem... Nhân viên bán kem nói giống như công thức ở xưởng Thiên Trì..."
"Cô ta nói cái gì cô cũng tin sao? Mọi người đều biết thuốc ở xưởng Thiên Trì là bán đồng giá. Cô vì rẻ hơn 2 hào mà ngay cả gương mặt của mình cũng không cần?" Sở Từ trực tiếp phản bác.
Vừa nghe được những lời này ba mẹ của cô kia đều trợn tròn mắt.
"Con gái, con đang nói cái gì vậy? Con không mua đồ ở đây?" Người mẹ đột nhiên dừng cơn lửa giận, trừng to mắt hỏi.
Cô gái lập tức bật khóc: "Con... con chỉ muốn tiết kiệm chút tiền..."
"Con có phải ngốc không vậy? Mẹ đã cho con 2 đồng, tại sao con còn phải đi mua hàng rẻ tiền? Hàng rẻ tiền, hàng rẻ tiền, hàng rẻ nhưng không tốt. Đạo lý này con không hiểu sao? Con nói xem, bây giờ con làm cho gương mặt bị thành như thế này, tương lai người ta còn muốn cưới con sao? Cho dù cưới con, cuộc sống sau này của con có thể tốt hơn à?" Người mẹ cũng đau lòng, lập tức ngã quỵ xuống đất vỗ đùi khóc lên.
Gia đình có thể cho con gái mua nhiều hàng xa xỉ như vậy cũng không thấy nhiều. Đặc biệt là thôn bên kia càng ít.
Hầu hết người ở huyện đều làm việc trong những công ty đàng hoàng với mức lương cố định hàng tháng. Cho nên cuộc sống của những đứa trẻ tương đối tốt hơn một ít.
"Mẹ... mẹ... con xin lỗi, con cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Người bán kem nói thành phần giống nhau... Con phải làm sao đây..." Cô gái cũng lo lắng, khóc không ra tiếng.
Các y tác trong phòng khám bệnh này xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đi, chúng ta đến chỗ phòng khám Di Khang đó tìm bọn họ tính sổ!" Người ba vẫn luôn im lặng, lúc này lại đột nhiên đứng lên kéo con gái xuống giường muốn dẫn đi.
"Bên phòng khám Di Khang bây giờ chỉ sợ cũng có rất nhiều người. Tôi thấy mấy người thay vì tự đi gây chuyện, tốt hơn hết là khiếu nại với phía trên. Chủ nhiệm Vương cũng ở đây, nhất định cũng sẽ giúp đỡ cho mấy người." Sở Từ dời tầm mắt nói với chủ nhiệm Vương: "Chủ nhiệm Vương, tôi thấy vì tránh cho còn có người tính sai chuyện này đến bệnh viện chúng ta. Chú vẫn là đang một thông báo trên bảng thông báo để giải thích rõ ràng vấn đề này. Hơn nữa bên bệnh viện cũng quen thuộc với Cục Y tế, hãy nhanh chóng đăng báo chuyện này. Sau đó để cục dẫn người đi điều tra, cũng có thể khôi phục lại sự trong sạch cho bệnh viện của chúng ta trước công chúng. Chú thấy tôi nói có đúng không?"
Chủ nhiệm Vương đầu đầy vạch đen, càng hơi sợ hãi nhìn Sở Từ. Đây vẫn là một cô gái nhỏ sao? Tại sao ông ta lại cảm thấy chuyện này chứa đầy âm mưu nhỉ! Còn nói là trả lại sự trong sạch cho bệnh viện? Rõ ràng là thông qua bệnh viện để Cục Y tế trả lại sự trong sạch cho nàng chứ gì? Tính kế này quả thật hơi đáng sợ.
Danh Sách Chương: