“Ơ, ơ hay… Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Phương Anh khó chịu vùng vằng ra.
“Còn chuyện gì nữa, sắp muộn giờ bay rồi.” Hắn bực bội quát lại: “Cô nhận tiền của tôi thì phải biết điều tí đi chứ.”
“Cái gì? Tiền của anh?... Hơ…” Phương Anh sửng sốt: "Chẳng lẽ..???”
“À, chắc Harry vội quá quên nói cho cô nhỉ? Thấy cô kinh ngạc thế này tôi cũng không ngờ đấy. Bình thường nhanh nhẹn lắm mà, liếc mắt cái là đoán ra ngay sự tình..” Hắn cười mỉa mai châm chọc.
“Tất nhiên là tôi liếc mắt cái là có thể đoán ra 40% vấn đề… Chỉ là… Tôi không tin anh lại là người có thể bỏ ra 100 triệu để thuê tôi phiên dịch trong mấy ngày công tác tại Thái Lan…” Phương Anh tuôn một tràng: “Anh là một doanh nhân, một người làm kinh tế, chẳng lẽ lại đầu óc lại thiểu năng tới mức sẵn sàng vung tiền qua cửa sổ một cách ngu ngốc như vậy???” Hắn trong mắt cô, là một người học vấn về đề tài kinh tế phải rất chi là uyên thâm.
“Bỏ ra 100 triệu để thuê một phiên dịch viên cho một ông lớn là chuyện quá bình thường… Có mang thẻ visa không?”
“Gía 100 triệu chỉ dành cho những người thực sự có tài, có kinh nghiệm dày dặn thôi ! Tại sao lại thuê tôi? Ủa mà công ty của anh thiếu phiên dịch viên chắc? Huyền NHung giỏi ba thứ tiếng lận mà, còn cả Harry nữa… Ấy mà tôi cũng không tin anh không biết tiếng Anh. Dù là anh vào công ty bằng cách nào, có bệ đỡ đít hay con ông cháu cha kiểu gì mà đã lên được tới chức vụ tổng tài thì cũng phải có ít nhiều chút học vấn…” Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nói.
“Tôi hỏi thẻ visa đâu?”
“Tôi nghĩ khéo anh phải nói được 5 thứ tiếng chứ ít gì. Nói đi, anh có âm mưu gì với tôi??”
“…Cô nhận tiền xong rồi mà lại không đi nữa thì tiền bồi thường hợp đồng là 300 triệu đấy.”
“Anh khỏi nói, tôi khắc tự đi. Đã tới tận đây rồi không đi thì phí chết lên được…” Dễ gì có cơ hội đi du lịch với trai đẹp, lại còn công 100 triệu, chỉ có con thiểu mới từ chối mà thôi: “Nào, visa của tôi đây…” Cô rút từ trong ba lô ra thẻ visa của mình.
“Biết điều thế là tốt.” Hắn mỉm cười.
Phương Anh mỉm cười. Tiền đã chuyển tới tài khoản người ta rồi, hối hận phải chăng đã quá muộn màng?
***
“Cái gì? Hết vé rồi???” Huyền Nhung há hốc mồm nhìn cô nhân viên trước mặt.
“Xin lỗi quý khách, mong quý khách mua vé chuyến sau.”
“Chuyến sau bay lúc mấy giờ vậy?”
“3 tiếng nữa ạ.”
“Cho tôi một vé đi.” Cô ta thở dài. Biết làm thế nào được nữa.
Huyền Nhung cầm vé, ra sảnh ngồi xuống ghế băng để đợi. 3 tiếng nữa,… liệu có nên về nhà lấy luôn hành lý không ta? Thôi, bỏ đi. Cô ta dựa đầu vào cửa kính, mặt buồn rầu.
Thùy Anh, Trần Minh Quân, lũ khốn nạn các người. Kiểu gì cô cũng phải đuổi theo bằng được. Mọi năm đều là cô đi, tại sao năm nay lại biến thành Thùy Anh vậy? Chuyện này nhất định có gã Harry mắt xanh, mũi lỗ nhúng tay vào. Chết tiệt, thằng tây điên rồ ấy.
Vừa nhắc tới tào tháo, tào tháo tới liền. Liệu cô có nhìn nhầm không nhỉ? Sao hai cái gã mông to, chân đầy lông lá thập thò sau biển quảng cáo đằng kia trông quen thế. Ấy ấy, đúng Harry rồi, còn người bên cạnh là… Khoa Trình?
Hai gã này làm gì ở đây thế này? Cũng đi Thái Lan sao?
Cô ta đứng dậy, đi về phía hai người đó.
Lúc này, hai gã kia còn đang mải mê xem trộm, hoàn toàn không biết gì.
“Sao? Sao? Thằng Quân nói gì?” Harry có vẻ nôn nóng.
“Ờ ờ, nó nói… cái gì mà visa ấy… Nó hỏi THùy Anh thẻ visa đâu?” Khoa Trình tay cầm ống nhòm, soi liên tục.
“Đậu má, nó không trả lời câu hỏi của cô ta à??”
“Xì, thế mày nghĩ nó sẽ trả lời gì, chẳng lẽ bảo tao dại gái nên mất tiền ngu à?? Visa cái khỉ.” Khoa Trình cằn nhằn, tiếp tục soi.
“Thùy Anh nói cái gì mà tao thấy nãy giờ không ngậm nổi mồm vào thế?”
“Không biết, cô ta nói dài lắm ! Cái gì mà… Bệ đỡ đít… ông với cha…”
“Bệ đỡ đít? Ông, cha? Chẳng lẽ đang nói về việc bố thằng QUân mới đi mổ trĩ hôm qua? Sao cô ta biết hay vậy??” Harry ồ lên ngạc nhiên.
“ÂY, tao nghĩ không phải đâu…” Khoa Trình buồn cười lên tiếng.
Huyền Nhung đứng đằng sau, bao nhiêu đều nghe thấy hết, không khỏi cười nhạo báng. Nói là cười nhưng thực ra là đang rất bực bội. Hai tên này, rõ ràng là cô quen trước. Lúc đầu tặng biết bao nhiêu là quà chỉ mong bọn họ nói chút lời tốt đẹp về mình trước mặt tổng giám đốc, nào đâu toàn ăn quả lừa rõ đau.
Nhớ có lần tặng Harry hẳn một cái lò nướng bánh to đùng cách mạng, tận mấy chục triệu lận. Rồi còn hết sức quảng cáo nhà hàng cho anh ta, còn nhờ cả mẹ, bạn mẹ, mấy thím hot girl trên mạng pr cho… Cái thằng tây mũi lỗ đấy khôn lỏi lắm, cứ hứa sẽ nói làm mình cứ tưởng thật, nào ngờ đâu vào một ngày nắng vàng cả bầu trời, cô vừa mới đến công ty, còn chưa kịp đẩy cửa vào phòng tổng tài nộp bản báo cáo thức cả đêm để làm thì tình cờ đâu nghe được chuyện hết sức khôi hài.
“Lần này con nhỏ đó tặng tao hẳn một cái lò nướng bánh mấy chục triệu lận mày ạ.”
“Để làm gì?”
“Để tao nói với mày rằng nó mới bán con siêu xe màu rượu vang để lấy tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi. Siêu xe vài tỷ mấy tháng nay nhỏ đó hay đi ấy.”
“Chứ không phải để mua cái túi xách Chanel mẫu mới ra sáng hôm qua sao?”
“Haha… Cái đó thì tao chịu… Mày nói xem, tiếp tới tao nên đòi cổ cái gì? Có nên đòi hẳn một khu đất không??”
Mặt Huyền Nhung lúc đó xanh như tàu lá chuối, vội vội vàng vàng về nhà đổi túi xách khác. Chết tiệt, đúng là cô ta có dùng tiền mua túi Chanel nhưng vẫn dành một nửa ra quyên góp cho trại trẻ phía Tây thành phố thật... Ôi, nhớ lại lại thấy tức rồi. Từ đó, chuyện giao dịch giữa cô ta và Harry chấm dứt luôn. Dù tức, nhưng cô cũng chẳng nói ra, làm mất lòng anh ta khác gì làm mất lòng Tổng giám đốc?
Đó cũng chưa phải là tất cả, tên khốn nạn Khoa Trình nữa. Cô từng tặng anh ta hết giày lại tới áo quần thể thao có chữ kí tay của cầu thủ anh ta thích, rồi còn quả tivi sony màn hình cong,… Bạn bè đều giới thiệu tới công ty anh ta mua điện thoại chính hãng,… Gã này thì khôn hơn Harry, nhận quà của mình, nhưng lại chẳng nói gì với tổng giám đốc. Làm mình tin tưởng anh ta, tặng quà hơn mấy tháng trời, toàn đồ xa xỉ chứ ít gì đâu.
Ruốt cục thì Thùy Anh nó cho hai cái người này kim cương trên sao Hỏa hay sao mà lại ủng hộ nó cưa cẩm tổng giám đốc thế không biết.
Chợt, cô để ý tới túi quần sau của Khoa Trình, thấp thoáng tấm vé máy bay. Hai gã này cũng bám theo sang Thái Lan???
Huyền Nhung à một tiếng, rồi âm thầm cười lạnh…
Được rồi, để xem mèo nào cắn mỉu nào.
***
Máy bay đã cất cánh được một lúc.
Phương Anh ngồi dựa sát vào cửa sổ máy bay, thích thú nhìn ra ngoài kia ngắm mây trắng.
Trần Minh Quân ngồi bên cạnh, cứ nhìn dọc nhìn ngang kiếm hai thằng bạn. Đúng lúc đó, có một cô tiếp viên tiến tới chỗ hắn, nở nụ cười và chìa ra một tờ giấy nhỏ, nói: “Chào anh, vị khách ngồi hàng cuối dãy đằng kia có vật này muốn chuyển cho anh.”
Trần Minh QUân nhìn ra đằng sau, thấy Harry đang vẫy vẫy tay với mình. “À, cảm ơn cô.” Hắn quay lên cười đáp, rồi vươn tay nhận lấy. Cô tiếp viên cúi đầu chào rồi rời đi. Lúc này, hắn mới mở tờ giấy ra:
“Vé của thằng Trình không hiểu tại sao lại đổi thành chuyến sau nữa nên nó buộc phải xuất phát chậm hơn tụi mình 3 tiếng lận. Chẳng hiểu tại sao lại thế, mày ạ.”
Hắn đọc xong, đút tờ giấy vào túi áo rồi quay xuống giơ ba ngón tay ám hiệu “ok” với Harry.
Phương Anh mải mê ngắm quang cảnh ngoài kia, chẳng hề hay biết chuyện gì.
Cô cười thích thú, rồi quay sang nhìn Trần Minh QUân: “Này, giá mà được ở bên ngoài thì thích lắm nhỉ? Tôi thấy gió cứ thổi vù vù và nhiều mây lắm, cứ bồng bềnh, bồng bềnh,…”
“Tùy cô thôi, máy bay đang bay với tốc độ khá nhanh, vì cô ở trong này nên không cảm nhận được đó ! Cô thích thì cứ leo lên nóc mà hưởng gió với mây, nhớ là cẩn thận không bị gió quật cho rơi một đường xuống dưới nhé ! ”
“AI nha, tôi đùa mà, đùa mà…” Cô cười khô khan.
“Trông cô cứ như kiểu lần đầu đi máy bay ấy.” Hắn phì cười.
“Không đâu, thỉnh thoảng tôi cũng có đi máy bay, nhưng chưa bao giờ được ngồi ở toa Vip như thế này. Tôi cực kì thích ngồi gần cửa sổ luôn ấy.” Phương Anh nhún vai.
“Nhà cô giàu mà, không chi nổi tiền vé ngồi toa Vip nữa cơ à? Hay cô tiếc tiền?” Hắn tò mò hỏi, khuôn mặt cười híp cả mắt rõ là đẹp trai.
Chết tiệt, lại lỡ lời. Chuyện đi máy bay đó là chuyện từ hồi còn ở xác cũ cơ, lúc đó cô hay phải đi công tác bên nước ngoài để thu thập tư liệu, số tiền công ty bỏ ra ít lắm nên cũng chỉ có thể ngồi ở toa hạng bét mà thôi...Phương Anh vội vàng phân bua: “Không phải thế, ý tôi là…”
“Chị, chị đi máy bay lúc nào cơ?” Đúng lúc đó thì Huyền Nhung bất ngờ xuất hiện, thù lù chắn giữa hai người, chen ngang luôn lời Phương Anh. Cô ta chẳng biết từ lúc nào, đã ngồi ngay hàng ghế đằng sau họ.
Phương Anh và Trần Minh Quân đều giật nảy mình, đồng loạt quay ra đằng sau: “Huyền Nhung??????”
“Vâng, là em đây, sao thế ạ?” Huyền Nhung cười tươi, người tựa vào sát vào ghế hai người họ.
“Cô làm gì ở đây??” Phường Anh như gặp ma, vội vã hỏi.
“Dạ, em sang Thái Lan du lịch vài ngày ạ, trùng hợp thế nào lại gặp hai anh chị trên cùng một chuyến bay, hihi. Anh chị đi đâu thế ạ?” Huyền Nhung khoe ra hàm răng trắng, khuôn mặt thật thà.
"Hả? du lịch Thái? Sao tôi chưa nghe cô nhắc tới bao giờ nhỉ... @@?" Không trùng hợp tới vậy chứ?
“Thư kí Nhung, quả là trùng hợp thật đấy.” Trần Minh Quân nhanh miệng hơn Phương Anh, nở nụ cười chuyên nghiệp đáp.
Phương Anh nghi hoặc nhìn sang, trông bộ dạng anh ta vẫn rất điềm tĩnh, đúng chuẩn phong thái của những vị lãnh đạo cấp cao :’> Nói vậy chứ, nãy hắn cũng được phen hú hồn chim én đấy.
“À à, chị, chị được nhận làm phiên dịch viên 3 ngày cho vị này.” Phương Anh nói,
“Vậy ạ? Tổng giám đốc, sao em không nhớ là anh đi công tác Thái Lan 3 ngày vậy? Bên Thái Lan có chuyện gì sao?” Huyền Nhung cười khẽ, quay sang nhìn Trần Minh Quân.
Mặt hắn hơi đanh lại: “Tôi đi đâu còn phải thông báo với cô sao?”
“À không phải, nhưng ít nhất đây là chuyện công ty, anh đi phải báo trước với em một tiếng còn thu xếp công việc nữa chứ…”
“Cái này tôi đã giao cho người khác thu xếp rồi, làm phiền cô quá !” Hắn lạnh lùng buông lời.
“Em…” Huyền Nhung cứng họng. Mặt cô ta cứ đờ ra.
Phương Anh nhìn hắn, rồi lại nhìn Huyền Nhung.
Hình như, Trần Minh QUân đang có ác cảm với cô ta thì phải?