Thiếu niên phát hiện có người tiến đến, khóe miệng mở rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, thần sắc hung tợn.
Điều này khiến Mạc Ảnh Quân nhíu mày, từ xa chạy đến hắn còn nghĩ rằng đây là Sir, hóa ra không phải. . . . .
Người này tựa như một con dã thú hung tợn hiếu chiến, đồng tử vàng kim sắc lạnh, làn da tái nhợt gần như trong suốt, đặc biệt là bộ trang phục trên người. . . . . . như tấm vải rách.
"Thả nó ra." Mạc Ảnh Quân nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu niên.
Hắn nghe nói là khi đối đầu với dã thú phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt nó, mặc dù tên này là người nhưng mà chắc không sai biệt lắm.
'Éc éc!' Hồ ly đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Phát hiện thiếu niên không những không thả mà còn bóp chặt cổ hồ ly hơn, Mạc Ảnh Quân bất mãn cầm Mặc Sương Bút ra vung lên.
Ầm ầm ầm
Hàng vạn khối băng sắc nhọn xuất hiện giữa không trung lao vút về phía thiếu niên, dưới mặt đất cũng bị lớp băng tràn qua bao quanh.
Đáng tiếc không có mũi băng nào trúng, thiếu niên khẽ nhún người liền bay lên không trung, chân đạp lên từng khối băng lao đến chỗ Mạc Ảnh Quân.
Một tay tóm chặt cổ hồ ly, một tay vung mạnh xuống dưới.
Mạc Ảnh Quân bây giờ mới phát hiện ra móng tay của thiếu niên rất dài, vừa nhọn vừa cứng, đầu móng tay có chút khí màu xanh lấp lánh tựa như độc dược, nói là móng tay không bằng nói là móng vuốt của dã thú.
Nhẹ nhàng nghiêng người né tránh móng vuốt, Mạc Ảnh Quân rất nhanh lùi ra xa vung Mặc Sương Bút lần nữa.
Lần này không phải là mũi băng lao ra nữa, mà là một quả cầu đen đậm đặc với những tia sét màu tím to khoảng bằng nắm đấm nam nhân trưởng thành.
Quả cầu sét tím lao vút về phía thiếu niên, tốc độ nhanh đến mức thiếu niên không kịp tránh né, đâm thủng vai trái của hắn.
Hai mắt thiếu niên đỏ hồng lên, hung tợn nhìn chằm chằm Mặc Ảnh Quân, từ cổ họng phát ra những âm thanh ô ô như dã thú.
Nhân cơ hội thiếu niên vì bị đau mà tay buông lỏng, hồ ly lập tức dùng móng vuốt cào hắn một cái liền nhào về phía Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân tiếp nhận đoàn lông xù vào ngực, có chút đau lòng nhìn bộ lông nhuốm máu và phần cổ xanh tím hằn rõ vết bàn tay của nó.
"Đau không?" Tay khẽ vuốt đầu nhỏ của bạch hồ.
Còn đang định quay ra mắng chửi thiếu niên kia, câu nói ôn nhu của kí chủ truyền vào tai khiến nó bỗng cảm giác vô cùng ủy khuất, nước mắt nháy mắt rớt xuống vài giọt, 'Kí chủ, đau quá. . .'
Mạc Ảnh Quân nghe xong liền càng bất mãn nhìn về phía thiếu niên, phát hiện tên đó còn đang rên ư ử ôm vai nhe răng nhìn hắn.
Giơ chân đạp thiếu niên một cái, Mạc Ảnh Quân có chút bất ngờ khi tên này lại không đánh trả về, chỉ mở to đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm hắn, điều này khiến Mạc Ảnh Quân cảm giác như bản thân là người độc ác chuyên đi hành hung trẻ nhỏ.
Có chút không được tự nhiên liếc thiếu niên một cái, Mạc Ảnh Quân lập tức kéo về sự chú ý lên người hồ ly, "Ngươi có thuốc trị thương không?"
'. . . .Ta hết tiền mua rồi.' Bạch hồ rầm rì kêu, tiền nó đều dùng để mua công pháp cho kí chủ rồi, bây giờ là số 0 tròn trĩnh đây, nhìn đau lòng muốn chết.
Mạc Ảnh Quân khẽ nhướng mày nhìn nó, trong đầu khẽ gọi thương thành, rất nhanh hắn liền tìm được một bình kim sang dược trị thương.
Dứt khoát mua luôn loại cao cấp tốt nhất, trả 15000 exp cho thương thành, một bình sứ trắng có hoa văn đỏ liền xuất hiện trong [Túi] nhân vật.
Cũng nhờ việc mua đồ này mà Mạc Ảnh Quân mới nhớ ra mấy phần thưởng mà hắn nhận được bị bỏ quên trong góc, còn 1 gói kẹo bạc hà, 2 viên tăng cấp thú, 1 vòng đeo cổ thú cưng và 1 bình kim sang dược cao cấp vừa mua.
Chỉ nhìn thoáng qua đồ trong [Túi], Mạc Ảnh Quân lập tức lấy ra kim sang dược dốc một phát xuống người bạch hồ.
'Ngao----------' Bạch hồ hét thảm một tiếng liền ngất đi, mắt trợn trắng, chân tay co quắp.
Mạc Ảnh Quân sững sờ nhìn nó, tay chuyển bình sứ lại đây, dưới đáy có hướng dẫn sử dụng.
[Hướng dẫn: Hiệu quả vô cùng cao, chỉ cần ba giọt là có thể chữa lành mọi vết thương. Tuyệt đối đừng dùng quá liều, hậu quả . . . . . không biết]
". . . . ." Xin lỗi, ta không đọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn bình sứ cạn sạch nước thuốc trong tay, lại nhìn con bạch hồ toàn thân ướt đẫm dưới thân, rất không có trách nhiệm mặc niệm một giây liền bỏ qua.
Um, tiểu Bạch là hệ thống mà, không sao đâu.
Vẻ mặt tự nhiên đưa hệ thống trở về không gian an nghỉ, Mạc Ảnh Quân tiện tay quăng bình kim sang dược vào thùng rác trong không gian.
Cuối cùng cũng có thời gian nhìn thiếu niên như dã thú kia, Mạc Ảnh Quân phát hiện tên này nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Trừ lúc đầu gặp vẻ mặt hung hăng muốn cắn người, bị hắn đạp một phát xong thiếu niên liền cứ như vậy âm u nhìn chằm chằm hắn.
Mạc Ảnh Quân có chút rối rắm nhìn thiếu niên, hắn nên làm gì bây giờ, có nên đưa thiếu niên đến đồn công an nhận gia đình không, à, bây giờ mạt thế rồi chỗ này còn tồn tại sao?
Hơn nữa. . . . .
Tầm mắt đảo về đống thi thể chất đầy như núi đằng kia, Mạc Ảnh Quân lại trầm mặc nhìn về phía thiếu niên.
Hình như không cần đâu.
Nếu tên này đã không có việc gì, hơn nữa hắn cũng đã đâm thủng bả vai thiếu niên để trả thù cho hệ thống, coi như hòa nhau đi, hắn cũng nên đi làm nhiệm vụ thôi.
Đúng lúc Mạc Ảnh Quân quay người, đằng sau lại phát ra âm thanh ô ô ủy khuất, nghe có chút đáng thương.
Cùng lúc, Mạc Ảnh Quân phát hiện có thứ gì túm lấy quần hắn, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy cặp mắt vàng kim trong suốt của thiếu niên.
". . . . ." Sao nhìn giống tiểu cẩu quá vậy.
Mạc Ảnh Quân giật chân ra, không được tự nhiên nhìn thiếu niên.
"Ngươi muốn gì?"
"Ô ô." Thiếu niên nhe răng, âm thanh rầm rì phát ra từ trong cổ họng.
". . . . ." Thiếu niên à, chúng ta ngôn ngữ không thông, tiếng ô ô của ngươi rốt cuộc là cái gì?
Có vẻ như thiếu niên phát hiện ra Mạc Ảnh Quân không hiểu mình nói gì, đầu hơi nghiêng một chút, cặp mắt vàng kim ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn thiếu niên, bản thân vừa định lùi ra một chút lại bị thiếu niên túm lại ống quần.
Tên này rốt cuộc muốn gì a?!
Thiếu niên hơi cựa quậy người, khí tức có chút vội vàng.
Nhăn nhó một lát, cặp mắt vàng kim đột nhiên sáng rực lên, một tay kéo lấy ống quần Mạc Ảnh Quân, một tay hua hua về phía đống thi thể đằng kia.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày có chút khó hiểu nhìn thiếu niên, bất quá chân vẫn đi theo sau.
Dù sao hắn cũng đang rảnh, đi theo chút cũng không sao.
Phát hiện Mạc Ảnh Quân đi theo, cặp mắt vàng kim cũng sáng lên, cặp mắt cong cong nhìn qua rất giống nam hài đáng yêu nhà bên.
Đến cạnh đống thi thể, Mạc Ảnh Quân nhịn không được nhăn mặt, mặc dù có khí sương của Bút bao quanh khiến hắn không ngửi thấy mùi thối gì, nhưng mà đứng bên cạnh một đống thi thể ai cũng không thích a.
"Ngươi. . . ." Muốn làm gì?
Còn chưa hỏi thành tiếng, Mạc Ảnh Quân liền tận mắt nhìn thấy cánh tay thanh mảnh trắng nõn của thiếu niên vươn vào đống thi thể, một lát sau rút ra liền có một quả tim chảy đầy máu tươi trên tay.
". . . . ." A?
Thiếu niên dùng cả hai tay nâng quả tim máu lên trước mặt Mạc Ảnh Quân, vẻ mặt tràn đầy chữ cầu khen thưởng, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hắn.
Mạc Ảnh Quân nhìn tràng cảnh máu me be bét đằng sau thiếu niên, lại nhìn quả tim đang chảy dầm dề máu tươi trên bàn tay trắng nõn xinh đẹp của hắn, khóe miệng không nhịn được run rẩy.
Tên này. . . . là tặng quà cho hắn sao?
Bất quá, hắn không muốn dùng thứ này a!
Phát hiện người trước mắt không nhận lấy, thiếu niên nhăn mặt, một tay chỉ chỉ vào miệng mình, tiếp đó lại vung vung quả tim lên trước mặt Mạc Ảnh Quân, cuối cùng là chỉ vào người hắn.
". . . . ." Sẽ không như hắn nghĩ đi. . . .
Muốn hắn ăn quả tim máu này sao?!
WTF????????????!!!!!!!!!
Danh Sách Chương: