• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Âu Đả. Anh Lấy Đi Của


Tôi Đi Kỳ Thiếu Cẩn dùng sức đè lên Cố Nhược Hy, không cho cô động đậy.


Hình như anh ta rất thích tư thế như vậy, chỉ có như vậy anh ta mới có thể giam cầm cô trong vòng tay mình, khiến cô không còn cơ hội chạy thoát.


Cố Nhược Hy phẫn nộ trừng mắt nhìn người phía trên nhưng lại trông thấy trong ánh mắt đầy sương mù của anh ta hiện lên một tia dịu dàng. Rất nhanh, sự dịu dàng đó đã bị lớp băng lạnh che lắp đi, cuối cùng hóa thành một mảng hư vô. Chỉ trong một cái chớp mắt mà lòng anh ta đã có trăm lần nghĩ ngợi, tâm trạng biến hóa khó lường.


Anh ta chầm chậm mở miệng, âm thanh vô cùng nhẹ nhưng lạnh lùng: “Cô gái đó… tôi đã tìm kiếm rất nhiều năm.”


Giọng nói của anh ta từ từ thu lại, anh ta nhìn đôi mắt to xinh đẹp sáng trong của Cố Nhược Hy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da mặt non mịn của cô.


“Cuối cùng, tôi cũng tìm được cô ấy vào nửa năm trước.”


Đáy mắt của Cố Nhược Hy thoáng qua một tia kinh ngạc, có một sự thật dần trỗi dậy trong lòng cô nhưng cô không dám tin đó là thật.


“Chúng ta đã hẹn nhau rồi!” Anh ta đột nhiên nồi giận rồi chỉ tay vào biển hoa hồng lụi tàn kia: “Tôi đã dày bố trí toàn bộ, cô ị Ề Anh ta chợt im lặng rồi lại bật cười, một hơi bắt lấy cằm dưới của Cố Nhược Hy, dùng sức bóp chặt. Trông thấy biểu cảm đau đón của cô, anh ta tàn nhẫn cong môi cười.


“Lỡ hẹn rồi.”


“Anh…” Hàng mày của Cố Nhược Hy càng siết chặt, đau đến nói không nên lời.


“Ha ha ha…” Tiếng cười âm hiểm của Kỳ Thiếu Cần vang lên.


Anh ta phiền muộn kéo cổ áo, để lộ một mảng lớn da thịt màu bánh mật: “Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ lừa dối tôi.”


Cố Nhược Hy bị dọa đến cả người căng thẳng, từ sống lưng truyền đến từng đọt lạnh lẽo. Cô vội vã giãy giụa để thoát khỏi cơ thể nặng nề của anh nhưng làm thế nào vẫn không đầy ra được: “Kỳ Thiếu Cần, anh buông tôi ra! Buông tôi ral”


Kỳ Thiếu Cần chẳng hề để tâm, anh ta mặc cho cô hét lớn nhưng ngón tay vẫn lướt từ mặt cô đến cổ áo. Anh ta kéo mạnh một cái, tiếng vải bị xé rách vang lên chói tai.


“Kỳ Thiếu Cần, anh không thẻ…”


Lời phản kháng chưa kịp thoát ra đã bị anh ta điên cuồng hôn xuống.


Cô liều mạng chống cự nhưng không tài nào thoát khỏi cơ thể đang dần nóng lên của anh ta.


Đến khi toàn bộ sức lực của Cố Nhược Hy đều bị nụ hôn thô bạo của anh ta hút cạn, anh ta mới đột nhiên buôn cô ra rồi phân nộ gào to: “Đây là báo thù! Đây là sự báo thù của tôi dành cho côi”


“Anh là tên điên! Anh chính là tên điên…” Cố Nhược Hy dùng sức đạp anh ta nhưng anh ta hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà tiếp tục tùy ý làm bậy, trực tiếp đem chiếc áo thun trên người Cố Nhược Hy xé nát.


“AI”


“Anh buông tôi ra… buông tôi ra…” Cố Nhược Hy lớn tiếng kêu lên, nước mắt tuyệt vọng trào ra khỏi khóe mắt.


Kỳ Thiếu Cần bị tiếng khóc la của cô làm cho phiền chết, bàn tay to lớn bịt chặt miệng cô làm cho cô không phát ra được bắt kỳ âm thanh nào nữa, chỉ lộ ra cặp mắt ướt đẫm đang căm hận nhìn anh trừng trừng.


“Hận tôi sao? Hơ hơ, tôi không quan tâm.”


Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa cuồng loạn như thể muốn đập nát cánh cửa vậy.


Bàn tay của Kỳ Thiếu Cần khẽ run một cái, Cố Nhược Hy mở miệng cắn mạnh lên bàn tay anh ta. Kỳ Thiếu Cần đau đến vội rút tay lại, Cố Nhược Hy tranh thủ thời cơ gào to.


“Cứu tôi! Cứu tôi!”


Cảnh cửa khóa chặt bỗng nhiên bị người khác một chân đá mở.


Cặp mắt của Cố Nhược Hy đã mông lung vì nước mắt, cô chỉ “


trông thấy một bóng dáng vừa cao lớn vừa bắt phàm xuắt hiện, người đó xông thẳng về phía Kỳ Thiếu Cần rồi đánh xuống một quyền khiến anh ta ngã ra đất.


Cuối cùng Cố Nhược Hy cũng lấy lại được tự do, cô ôm chặt lấy cơ thể lõa lồ của mình mà lui sát về góc tường, từ từ ngồi xổm xuống. Cơ thể cô cuộn lại thành một đoàn, khuôn mặt chôn sâu vào khủy tay, nước mắt chảy xuống không ngừng.


“Lục Nghệ Thần, lại là anh!” Kỳ Thiếu Cần nghiến răng nghiến lợi, từng chữ thoát ra đều lạnh như băng và mang theo hận ý mãnh liệt.


Cơ thể đang cuộn lại của Cố Nhược Hy run lên kịch liệt, sau đó càng cuộn chặt hơn.


Lục Nghệ Thần nhìn sang Cố Nhược Hy, cô giống như một chú mèo nhỏ kinh sợ tột độ muốn tìm một kẽ hở để chui xuống tìm sự an toàn, khiến người ta trông thấy phải đau lòng. Anh muốn ôm lấy cơ thể đang run rầy của cô, cho cô hơi ấm nhưng anh lại đứng sững ở nơi đó. Anh từ tốn gỡ nút áo ra rồi cởi áo xuống, để lộ đường nét hoàn hảo của nửa thân trên. Sau đó, chiếc áo được phủ lên người của Cố Nhược Hy, che đậy cho cơ thể lõa thể của cô.


Kỳ Thiếu Cần lau đi vệt máu ở khóe môi, anh ta cười nham hiểm như một con quỷ rồi từ từ đứng lên. Anh ta đột nhiên xông về hướng của Lục Nghệ Thần, ngoan độc giáng một quyền lên Lục Nghệ Thần.


Đối phương tấn công đột ngột như vậy khiến Lục Nghệ Thần không kịp phòng bị, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức bị tím xanh một mảng. Anh nhanh chóng đáp trả một quyền, tốc độ nhanh đến mức Kỳ Thiếu Cần không có cơ hội tránh đi, đánh đến Kỳ Thiếu Cần thiếu chút ngã nhào ra đất.


Kỳ Thiếu Cần cười lạnh một tiếng, anh ta chịu đựng cảm giác đau đớn trên mặt mà vung nắm đấm về phía Lục Nghệ Thần.


Lúc này trên mặt của Lục Nghệ Thần lại xuất hiện thêm một vét bằầm. Anh lại vung ra một quyền làm cho vết máu ở khóe miệng của Kỳ Thiếu Cần thêm đỏ thẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK