• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Phó Dĩnh hơi cứng người, sau đó nói câu tạm biệt rồi rời đi. Phỉ Y Hân sao cứ cảm thấy Phó Dĩnh có cái gì đó là lạ.

   "Em muốn mời cậu ta vào bàn chúng ta ngồi ăn luôn sao?"

   Nghe giọng nói sặc mùi thuốc súng của Hoắc Đông Thần, Phỉ Y Hân cười hề hề nhìn qua, mém tý nữa là khiến cô ngã khỏi ghế rồi! Có cần phải làm vẻ mặt như diêm vương thế không?

   "Đồ ăn ở nhà hàng này ngon thật, lần sau có cơ hội lại đến nha." Phỉ Y Hân cười cười, đang muốn bắt nhịp cảm xúc của hắn.

   Ai ngờ nghe xong, mặt hắn càng ác ôn hơn:

   "Tôi đang muốn thu mua lại nó đấy!"

   "Coi như tôi chưa nói gì..." Trời ạ, đồ ngạo mạn, có tiền thì có thể tùy hứng như vậy sao?

   Nếu không khiến hắn thoải mái hơn, bữa cơm này sẽ khiến cô nghẹn chết mất:

   "À... Gặp lại Phó Dĩnh tôi mới nhớ ra..."

   Chưa kịp nói xong đã lập tức nhận được ánh mắt như dao cắt của Hoắc Đông Thần, Phỉ Y Hân nhanh chóng nói hết vế còn lại:

    "Hôm... hôm bữa nằm mơ gọi tên Phó... Phó Dĩnh là vì mơ thấy anh ấy quỵt nợ mời ăn..."

   Ôi trời, cô có nhìn lầm không? Chỉ vừa nghe vậy hắn lập tức trở lại dáng vẻ ôn nhu bình thường! Cơ hồ còn có ý người nơi khóe mắt... Thật khó đoán mà...

----------------------

   "Em đã muốn rồi sao?" Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười tà.

   Cô gái nhỏ đang ngồi một bên nhìn hắn lái xe, vẻ mặt lúc này thật mị hoặc, cô có uống một chút rượu cho nên khuôn mặt hơi đỏ, có lẽ là đang buồn ngủ, đôi mắt nhìn hắn có chút mơ hồ cứ như đang câu dẫn hắn vậy!

   Phỉ Y Hân cười lên, làm lộ ra hàm răng trắng đều, vẫn như cũ nhìn người đàn ông tuyệt mỹ trước mặt:

   "Có lúc tôi cảm thấy mình lời to rồi!"

   "Nếu em cứ quyến rũ tôi như thế, lát nữa em nhất định sẽ cầu xin tôi tha thứ!" Hoắc Đông Thần giọng nói khàn khàn, rõ ràng là đang nhẫn nhịn.

   Phỉ Y Hân vẫn như cũ nhìn hắn, đầu tựa vào cửa sổ xe.

   Hoắc Đông Thần nhanh chóng ấn một nút trên xe, chiếc siêu xe lập tức chuyển sang chế độ tự động lái.

   Tốt rồi, hiện tại đã không còn lo lắng, hắn một tay kéo cả người cô đổ ập vào người mình mà hôn.

  Nụ hôn của Hoắc Đông Thần luôn luôn cuồng nhiệt, hôn đến Phỉ Y Hân đỏ mặt tim đập lệch nhịp.

   Lưỡi hắn lướt qua lưỡi cô, sau đó lại cùng nó quấn quýt, môi hắn đặt trên môi cô có chút lạnh, nhưng lại khiến cô có cảm giác mềm mại vô cùng.

   Hắn hết hôn sâu thì lại mút lấy môi cô, đưa lưỡi liếm vòng quanh, dường như không muốn xa rời dù chỉ một chút.

   Một tay hắn vẫn ôm siết eo cô, nhưng tay còn lại thì đang đặt ngay mông cô, không ngừng bóp nắn, có lúc còn đánh mạnh khiến cả người Phỉ Y Hân không khỏi run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK