Đèn màu cam ở trên đầu giường chiếu sáng khiến cho cả căn phòng ngủ tràn đầy màu sắc màu ấm áp, vừa ấm áp lại đầy ắp tình cảm. Yên lặng một lúc lâu, cô gái trong ngực mình không còn run rẩy nữa, hình như trong lòng cô cũng đã bình tĩnh lại, lúc này Thẩm Ân mới lên tiếng hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Cô nhóc ranh ma lắc đầu, hàng lông mi dày hơi rung, không nói gì.
Thẩm Ân nghĩ là giống với mấy ngày trước, khi tỉnh lại thì cô không nhớ gì cả, cho nên cũng không hỏi nữa, vẫn cứ ôm cô, dỗ cô, lăn qua lăn lại hơn nửa tiếng mới tắt đèn, nói: “Ngủ đi, anh ở đây.”
Ghé vào trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ truyền từ lòng ngực anh tới, lòng của Nguyễn Nhuyễn cũng cảm thấy yên tâm không ít, sự sợ hãi mà ác mộng mang tới cũng biến mất đi một chút.
Không giống với cơn ác mộng mơ hồ của mấy ngày trước, cảnh trong mơ mà cô thấy hôm nay lại vô cùng rõ ràng, giống như bản thân đang ở hiện trường mà thấy tận mắt vậy, đến bây giờ vẫn còn khắc sâu vào đầu cô.
Cô mơ thấy Thẩm Ân.
Thẩm Ân trong giấc mộng kia cùng Thẩm Ân đang ôm nàng có thực quá khác nhau. Trong mộng, Thẩm Ân phá sản, tìm việc làm đều không thuận lợi, những trò chơi nhỏ mà anh thức đêm làm đều không có ai quan tâm đến.
Không phải là vì anh làm không tốt, mà là vì ngại quyền thế càng ngày càng lớn của nhà họ Dụ, nên ai cũng phải nể mặt một chút, không ai dám không thuận theo ý của Dụ Cẩm mà đi tiếp xúc với Thẩm Ân, cho dù quả thật là anh có năng lực xuất chúng, có thể mang lợi ích đến cho công ty của mình.
Trong mộng, Giản Trì – Người thừa kế nhà họ Giản lại vì cơ thể ngày một yếu đi mà qua đời, khi chết chỉ mới có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Một đứa con được dạy dỗ tỉ mỉ cũng không có, nhà họ Giản trở nên hỗn loạn, Dụ Thị nhân cơ hội chèn ép tập đoàn Giản Thị. Trải qua mấy tháng đọ sức, tập đoàn Giản Thị thất bại, bị Dụ Thị thu mua và trở thành một trong số tài sản của Dụ Thị.
Từ đó, trong giới thương trường không còn doanh nghiệp nào có quy mô lớn và tài sản hùng hậu như Dụ Thị. Nhà họ Dụ đã hoàn toàn đứng ở tầng cao nhất, không ai có thể chạm tới được.
Ngay cả mặt của Giản Trì mà Thẩm Ân cũng không thể thấy được, chứ đừng nhắc tới là hai người đã hợp tác rồi. Dưới sự áp chế điên cuồng của Dụ Cẩm, Thẩm Ân đều gặp phải trắc trở ở khắp mọi nơi, ngay cả cơ hội tiến vào thương trường thêm một lần nữa cũng đều không có.
Tài chính trong tay trở nên túng thiếu, vì muốn giải quyết vấn đề ăn ở cơ bản, anh không thể không tạm thời buông bỏ hướng đi chuyên ngành của mình, mà lùi một bước lựa chọn việc giao đồ ăn vất vả, nhưng chỉ cần anh chịu làm thì tiền lương cũng sẽ không thấp.
Vừa mới đầu rất là vất vả, anh giao trễ vài phút mà gặp người mua có tính khí nóng nảy sẽ đánh giá tệ cho anh. Sau khi quen với công việc, sự việc cũng chuyển biến tốt đẹp, anh cũng đã dành dụm được một ít tiền, không cần vì kế sinh nhai mà phiền não nữa.
Ngay lúc anh định làm thêm mấy ngày rồi sẽ từ chức, toàn tâm toàn ý mà nghiên cứu chương trình, làm ra trò chơi tốt hơn, thị trường trong nước không tiếp nhận anh, nên sẽ thử mở ra rộng thị trường ra nước ngoài thì phát sinh ngoài ý muốn. Vào ngày cuối cùng anh giao đồ ăn, đêm khuya, trên đường về nhà khi đi qua một cái hẻm nhỏ.
Anh đụng phải ba bốn tên đàn ông uống say khướt chắn ở giữa đường, trong góc có một cô gái đang cuộn người lại, có tên đàn ông không để ý tới tiếng thét chói tai của cô gái mà xé rách quần áo của cô gái đi, lật người cô gái ra.
Có lẽ là không nghĩ tới đã trễ như vậy, mà ở con hẻm nhỏ vắng vẻ như vậy mà còn gặp được người đi đường. Mấy người đàn ông kia kinh ngạc một cái rồi cũng không hề quan tâm, khoát tay để cho Thẩm Ân cút nhanh lên, đừng có xen vào việc của người khác.
Nhưng Thẩm Ân lại ra tay, một quyền đấm thẳng vào mặt tên gần mình nhất, lập tức có vài tên vặn tay đánh lại. Cô gái cuộn tròn trong góc thấy mình được thả, liền tìm thời cơ mà chạy ra. Không hề đi báo cảnh sát, cũng không đi tìm bất cứ người nào đến giúp đỡ, cứ lặng lẽ không một tiếng động mà chạy thoát, hoàn toàn quên mất người đàn ông xa lạ đã ra tay cứu mình.
Cô gái sợ người khác biết chuyện bản thân mình suýt chút nữa thì bị ô nhục, nên không dám lên tiếng. Sửa sang quần áo lại, luống cuống chạy về ký túc xá, cũng không hề nói gì với bạn cùng phòng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Mấy người đàn ông uống rượu nên tình thần vốn không còn tỉnh táo, thấy cô gái tới tay đã bỏ chạy, lại giận không chỗ phát tiết nên xuống tay càng nặng. Thẩm Ân hai tay khó đánh nổi bốn tay, rất nhanh đã bị mấy người kia đè xuống đánh, sức lực hai tay cũng không còn.
Chỉ đấm đá thôi thì vẫn chưa hết giận, một tên say khướt trong số đó vui tươi hớn hở lấy dao gọt trái cây mang theo trên người ra, từng chút từng chút mà đâm vào bụng Thẩm Ân. Có tên bị máu tươi kích thích làm cho hưng phấn, mấy người kia tựa như chơi mà thay phiên nhau tiếp nhận. Sau khi bị thọc bảy tám chục nhát, môi Thẩm Ân trắng bệch nằm trên mặt đất, không còn động đậy nữa.
Giằng co hơn một giờ, tác dụng của rượu cồn cũng giảm đi chút. Gió lạnh thổi qua, mấy người đàn ông say khướt liền thanh tỉnh đi không ít. Nhìn thấy một vũng máu tươi ngay trước mặt, bất tri bất giác mà cảm thấy sợ hãi. Mấy người bọn họ vội vàng dọn dẹp sạch sẽ những dấu vết liên quan đến bọn họ tại hiện trường, cuống quít lái xe mà đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, người vệ sinh vào thời điểm đang quét dọn vệ sinh liền phát hiện được thi thể sớm đã bị đông cứng ở trong hẻm nhỏ, lúc này mới báo án. Án mạng này được đăng lên báo, đăng lên mạng, nhưng không có bất kỳ manh mối nào được cung cấp.
Con dao dính máu kia đã chìm xuống sông, mãi mãi chôn trong nước bùn. Lúc đầu vài người mắc phải tội ác còn nơm nớp lo sợ, e sợ bản thân mình bị cảnh sát bắt được. Sau khi phát hiện gió êm sóng lặng, liền không cố kỵ nữa mà vẫn ung dung phóng khoáng như cũ.
Nhìn thấy tin tức ùn ùn kéo đến trên mạng, trong lòng cô gái được cứu hôm đó có một chút áy náy, Nhưng mà, rất nhanh cô gái ấy đã hòa nhập vào cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ. Hình ảnh về sinh mệnh của người đàn ông cứu cô gái ấy trong hẻm nhỏ đã dẫn trở nên mơ hồ, cuối cùng đã mai một hoàn toàn trong trí nhớ.
Mà thành tích đại học của cô gái này lại rất xuất sắc, học liên tục thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì làm bác sĩ chính khoa tâm thần của một bệnh viện công lập. Bạn trai của cô gái đó là người có điều kiện rất tốt, là con trai của viện trưởng bệnh viện này.
Cuộc sống của tất cả mọi người đều rất tốt, chỉ ngoại trừ Thẩm Ân – người thấy việc nghĩa mà làm nhưng lại mất mạng, không thể tìm lại công đạo.
Không biết tại sao mình lại có giấc mơ đáng sợ như vậy, Nguyễn Nhuyễn hít một hơi thật sâu, ôm thắt lưng của người đàn ông thật chặt. Đều nói sự thật và cảnh trong mơ đều sẽ tương phản, Thẩm Ân sẽ sống thật tốt, sẽ không xảy ra chuyện trong mơ. Cho dù là phải trả một cái giá thật đắt thì cô cũng sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra trên người anh.
Điều kì lạ chính là kể từ khi nhìn rõ cảnh tượng trong mơ, Nguyễn Nhuyễn lại không hề gặp lại giấc mộng như vậy nữa, chất lượng giấc ngủ cũng tăng lên. Nguyên khí khôi phục, nụ cười trên mặt lại rực rỡ hơn.
Sự nghiệp của Thẩm Ân càng ngày càng tốt, mà gần đây cửa hàng bán hoa nhỏ của Nguyễn Nhuyễn cũng được nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người đến check-in mua hoa. Điều này khiến cho Nguyễn Nhuyễn dẫn dần lọt vào trong tầm mắt của nhiều người, và cũng bị Lưu Chí chú ý.
Sau khi nhà họ Dụ tuột dốc, Lưu Chí không cách nào để mò được tiền nữa. Vốn định sẽ tìm người coi tiền như rác, lại lo lắng có cao nhân phá giải trận pháp của ông. E sợ có người cản đường, cuối cùng lại mất nhiều hơn được.
Kiềm chế suy nghĩ của mình lại, ông ta cảm thấy hứng thú với vị cao nhân trời sinh này, vẫn không hề buông tha việc tìm ra manh mối tương ứng. Mà khiến cho ông ta thay tầm mắt đến cửa hàng bán hoa nhỏ tầm thường kia, là các loại áp phích hoa trên mạng, cùng với nhiều người sau khi mua hoa thì sẽ gặp phải chuyện may mắn.
Lưu Chí không tin hoa bình thường có thể mang đến may mắn cho người khác. Nhưng nhiều người đều nói như vậy, vậy thì chuyện này hơn phân nửa là thật, chỉ là không hiểu được nguyên nhân sau lưng.
Mang theo tính tò mò, ông ta mò ra địa chỉ bị lộ ra trên mạng của cửa hàng bán hoa. Đi vào trong, ông ta cũng cảm thấy được chỗ không đúng. Bên trong cửa hàng này tràn đầy linh khí, hoa cỏ thực vật trưởng thành trong linh khí thì làm sao mà không tươi và mọng nước.
Hai mắt của ông ta chăm chú nhìn về phía cô gái nhỏ đang ở cắt cành lá. Đôi mắt tam giác híp một cái, Lưu Chí xác định linh khí nồng nặc này đều tỏa ra trên người cô gái này. Cô không phải người, có lẽ là yêu tinh, hơn nữa còn là loại ranh ma có tâm tư thuần túy được Thiên Trạch phù hộ.
Xã hội phát triển đến bây giờ, động thực vật có thể tu luyện ra linh trí quá ít, có thể tu hành thành hình người càng không có được bao nhiêu. Linh khí dồi dào ở khắp cơ thể như vậy, nói cô là con gái cưng của trời cũng không đủ.
Cũng khó trách mọi người mua hoa đều nói hoa của cửa hàng bán hoa này có thể tạo ra vận may cho người khác, có lẽ là những bông hoa này đã dính phải một chút ân huệ trên người cô gái này, nên đã truyền phần may mắn này ra ngoài.
Suy nghĩ đến mối quan hệ của cô gái này và Thẩm Ân, vậy cũng không khó giải thích vì sao trận pháp của ông ta lại vô dụng với tên nhóc họ Thẩm. Có một cô nhóc ranh ma tương đương với số mệnh của bản thân ở bên cạnh, thì làm chuyện mà không có chút công lao chứ?
Tròng mắt liền nhanh như chớp mà đảo vài vòng, tầm mắt không có ý tốt mà nhìn từ đầu đến chân cô gái. Sự kích động trong lòng không kiềm chế được, một cái ý niệm xuất hiện trong đầu Lưu Chí.
Nếu cô nhóc ranh ma này có thể làm việc cho ông ta, vậy thì chẳng phải phần may mắn to lớn này sẽ rơi vào đầu ông ta sao? Ông ta không cần phải lo lắng sẽ bị phản phệ sau khi đánh cắp số mệnh của người khác nữa.
Càng nghĩ, Lưu Chí đã nghĩ tới một cách hay lại cần thiết. Đó chính là dùng thuật con rối hút lấy tâm trí của cô nhóc yêu tinh này, khiến cho cô nghe lệnh của ông ta.
Nghĩ đến đây, Lưu Chí đã muốn kích động rồi, âm thầm chà xát tay. Cuối cùng liếc mắt quan sát người trong cửa hàng bán hoa một cái, rồi vội vã đẩy cửa rời đi. Ông ta phải trở về chuẩn bị lá bùa, chuông vàng nhỏ và những thứ khác đạo cụ để thi triển thuật con rối, tranh thủ để chỉ một lần là thành công.
Vẻ mặt mờ mịt nhìn ông chú tiến vào, không hiểu gì mà nhìn mấy lần, lại không nói một lời đã cuống quýt rời đi. Toàn bộ hành trình Nguyễn Nhuyễn đều cảm thấy mơ hồ, cũng không biết người này vào đây không mua hoa, thì rốt cuộc đến để làm cái gì.
Hàng năm đều có người kỳ quái, năm nay xem như nhiều hơn vậy.
Nối tiếp ông chú kia, khoảng mười ngày sau, Nguyễn Nhuyễn ở trong cửa hàng nhận được lời mời của Lục Mạn. Bản thân Lục Mạn không có tới, mà là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đến mời cô, nói là Lục Mạn muốn xin lỗi cô vì đã có hành động không đúng trong bữa yến tiệc ở nhà họ Giản hôm trước.
Chuyện này đã qua mấy tháng rồi, nếu thật muốn xin lỗi thì đã sớm đến, sao lại chờ tới bây giờ chứ? Tuy Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân mình không hiểu đạo lí đối nhân xử thế lắm, nhưng cũng không hề ngu ngốc, cái cớ vụng về như vậy, sao Lục Mạn lại nghĩ rằng cô sẽ tin chứ?
Nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn đi theo người nọ một chuyến, cô muốn xem xem, rốt cuộc Lục Mạn muốn làm gì.
Thẩm Ân dùng thẻ căn cước của mình làm thẻ điện thoại cho cô, cho nên cô đã sớm dùng điện thoại. Trước khi bước lên xe, đã gửi cho Thẩm Ân một đoạn tin nhắn, giải thích ngắn gọn sự việc. Đáng tiếc, khi đó Thẩm Ân đang nhớ lại một đoạn kí ức quan trọng, nên không có xem ngay lập tức.
Xe càng lái càng lúc càng nhanh, người có thể thấy trên đường cũng càng ngày càng ít, chạy đến trước một công xưởng bị bỏ hoang mới dừng lại. Sáu bảy người đàn ông có khuôn mặt tàn bạo, cánh tay xăm hình sớm đã chờ ở đó, gặp xe dừng lại, lập tức liền tiến lên mà vây quanh chiếc xe.
“Lục Mạn hẹn gặp tôi ở chỗ này à?” Vẻ mặt xinh đẹp của cô gái có chút cổ quái, thật lâu sau mới phun ra một câu: “Sở thích cũng đặc biệt thật.”
Tài xe lái xe dẫn người tới liếc mắt nhìn, trên mặt có một chút không đành lòng cùng do dự, nhưng cuối cùng cũng đẩy người xuống xe. Chiếc xe ô tô thả ra một làn khói trắng rồi chạy đi không còn thấy bóng dáng.
Đây lần đầu bọn họ nhìn thấy người không khóc không nháo, giống như cô không cảm giác được chuyện nguy hiểm hay không thích hợp. Mấy tên côn đồ kia hai mặt nhìn nhau, đều không có ý tốt mà đi lên trước.
Chỉ nhìn thấy cô gái mặc áo khoác màu xanh chạy vài bước nhỏ đến cánh cửa xưởng bị bỏ hoang, mở to đôi mắt hạnh tròn vo ra, chọt vào cánh cửa lớn loang lổ rỉ sắt, quay đầu lại hỏi bọn họ: “Lục Mạn đâu, không phải nói muốn gặp tôi sao?”
Nghe được tên của người thuê mình, vẻ mặt của mấy tên côn đồ liền trở nên nghiêm túc, lộ ra nụ cười lưu manh: “Vị tiểu thư kia không hề muốn gặp cô, mà chỉ muốn nhìn thấy những tấm ảnh chụp “đặc sắc” của cô mà thôi.”
Mấy ngày trước có một vị thiên kim tiểu thư tên là Lục Mạn tìm tới những côn đồ đầu đường xó chợ như bọn họ, thẳng tay vun một số tiền lớn, bảo bọn họ đi chụp ảnh nude của một cô gái khác. Mặc dù bọn họ là côn đồ, nhưng cũng biết loại chuyện này là phạm pháp.
Nhưng mà khi chia số tiền mà người phụ nữ kia đưa cho bọn họ ra, thì mỗi người cũng có thể có đến mấy vạn tệ, đủ để bọn họ phóng khoáng một bữa. Nghĩ lại thì dù sao cũng chỉ là chụp hình, cũng không có làm chuyện khác, tính chất cũng đến nổi nghiêm trọng. Huống hồ, các cô gái đều rất quan tâm đến mặt mũi của mình, có gặp phải loại chuyện này cũng không dám lộ ra nên bọn họ cũng to gan hơn, rất nhanh đã đồng ý chuyện này.
Người đàn ông cầm đầu ngậm điếu thuốc lá giá rẻ trong miệng, phun làn khói ra tra, lên tiếng: “Yên tâm, chúng tôi không có chạm vào cô, chỉ chụp vài tấm ảnh thôi. Nếu như cô chịu phối hợp thì sẽ đỡ phải chịu nhiều đau đớn.”
Nguyễn Nhuyễn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích mà nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Lúc mấy tên côn đồ chuẩn bị xong máy chụp hình, khi điện thoại được lấy ra, liền nghe được tiếng đá vụn phát ra tiếng vang “Lốp bốp”. Bọn họ liền hoảng hốt, tưởng cô gái mà gọi người đến giúp đỡ.
Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên có đôi mắt hình tam giác. Áo khoác mặc hờ, trên tay còn cầm một ít giấy vàng tẩm chu sa và hai cái dây chuông, vô cùng thần bí, nhìn thấy giống tên lừa đảo xem bói kẻ lừa đảo dưới gầm cầu.
Sau khi từ cửa hàng bán hoa trở về, việc đầu tiên mà Lưu Chí làm là thu dọn lại những đồ còn dùng. Sau đó, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hướng đi cửa hàng bán hoa, tìm một hợp thời cơ thích hợp mà lừa cô gái nhỏ kia đến một nơi ít người, để thi triển thuật con rối.
Ngay lúc ông ta đang phiền não vì không biết nên tìm lí do nào để lừa người ra, thì lại để cho ông ta ngồi xổm đến thời cơ hôm nay. Ông ta liền đi theo chiếc xe kia tới chỗ này, nghe được này lời nói của mấy tên côn đồ.
Không chút hoang mang mà vuốt bộ ria mép, Lưu Chí cười cười: “Tụi bây cứ tiếp tục, không cần phải xen vào chuyện của tao. Sau khi chụp xong, để cô gái này cho tao.”
Mấy tên côn đồ nhìn nhau một cái, không hề mở miệng phản bác. Hóa ra là người cùng nghề, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dù sao bọn họ chỉ quan tâm đến việc chụp ảnh, còn về những chuyện khác thì không còn là chuyện của bọn họ nữa rồi, chỉ có thể trách số mạng của cô gái này không tốt mà thôi.
Dáng vẻ trắng nõn nà như vậy, cũng thật là đáng tiếc.
Không nói nhiều, mấy tên côn đồ đó định ra tay, từ từ đến gần vị trí của cô gái, dường như thấy cô không còn đường thoát, bọn chúng sải bước rất biếng nhác.
Lúc còn cách khoảng bốn năm bước chân, đột nhiên bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ. Mây đen cuồn cuộn rợp trời, có thể loáng thoáng nhìn thấy tia chớp lóe lên.
“Ôi đệch, chuyện gì thế? Sắp mưa à?”
“Thế này thì trời thay đổi nhanh quá rồi đấy.” Đám côn đồ ngẩng đầu nhìn mà trố mắt líu lưỡi, mây đen như tô vẽ trên nền trời thấp, sấm chớp lóe lên như đang tỏ ý cảnh cáo, khiến con người ta không thở nổi.
“Mau làm việc đi! Làm xong thì về.” Tên côn đồ dẫn đầu bóp tắt điếu thuốc trong miệng, muốn đưa người chạy nhanh qua.
Một tia sét giáng xuống, đánh ngay trước mặt bọn họ. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố lớn, xung quanh cháy khét, mùi của thứ gì đó bị cháy xộc vào mũi.
Mấy tên côn đồ đang tiến tới dừng lại, bị tia chớp làm cho hồn vía lên mây, hai chân run lẩy bẩy, còn có tên ngã quỵ tại chỗ, không đứng dậy nổi.
Sau khi đứng bên bờ vực cái chết thì lại càng thêm quý trọng sinh mạng, mấy tên côn đồ không còn tâm tư nghĩ đến chuyện gì nữa, chỉ một lòng muốn sống yên ổn.
Lưu Chí cũng bị tia sét dọa sợ, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ngạc nhiên là không ngờ tiểu yêu tinh này còn may mắn hơn ông ta, đạo trời lại thiên vị cô đến vậy, bảo vệ như bảo vệ con gái ruột, không cho phép ai hại cô. Vui mừng là nếu ông ta có thể khống chế được tiểu yêu tinh này, dựa vào ân huệ bất chấp lẽ tự nhiên, vậy tương lai ông ta còn lo gì nữa? Có lẽ việc sống hai ba trăm tuổi cũng chẳng thành vấn đề, cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, chỉ cần có thể thành công, vậy ông ta chính là người đầu tiên trong giới tu hành rồi.
Cảm nhận được sự uy nghiêm của đạo trời, Lưu Chí không dám tùy tiện tiến tới. Ông ta phải đánh trúng chỗ trí mạng, nếu không e là không thể kết thúc được. Đợi hơn mười phút, mây đen tụ xung quanh tan bớt, có lẽ cảm thấy nỗi uy hiếp của con gái đã hết nên tia sét biến mất, trời dần quang đãng.
Chính lúc này! Hai mắt Lưu Chí đầy vẻ lẫm liệt, ném lá bùa và chuông vàng đã cầm trong tay ra, miệng hét lớn một tiếng, tay tạo thành một dấu phức tạp rồi sau đó đọc một chuỗi câu thần chú trúc trắc. Cuối cùng, ngón tay dính máu quệt một đường, hô to: “Khế thành!”
Thấy trận pháp vây tiểu yêu trong đó, Lưu Chí mỉm cười, trong lòng thoải mái như ván đã đóng thuyền, ung dung nói: “Còn không tới bái kiến chủ nhân mới của cô?”
Mặt cô gái lộ vẻ ngỡ ngàng, chân không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn Lưu Chí cũng khó tả, vẻ mặt nghiêm túc khuyên: “Ông chú à, tàn dư phong kiến là thứ không thể chấp nhận được, bây giờ coi trọng hòa thuận và bình đẳng.”
Cổ họng trào lên vị đắng, Lưu Chí một tay ôm tim, tay kia run rẩy giơ ra, khó tin hỏi: “Sao… sao cô vẫn ổn?”
Trận pháp của ông ta không thể nào vô dụng được, sao lại như vậy chứ?
“Có phải chu sa của ông lâu quá rồi nên hiệu quả không tốt nữa? Trên thị trường ra kiểu mới rồi, hay là ông mua về thử xem?” Nguyễn Nhuyễn chân thành đưa ra kiến nghị.
Chỉ có điều ông chú đó hình như không nhận tấm lòng, phun một ngụm máu, không ngừng thở gấp, trông như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Mây đen đã tan lại xuất hiện, Lưu Chí vừa thấy tình hình không hay thì vội chạy về phía xe của mình đỗ ở bên đường. Ông ta ngồi vào ghế lái, không kịp thắt dây an toàn đã giẫm chân ga khởi động xe, lao ra ngoài. Ủ𝓷g hộ chí𝓷h chủ vào 𝓷ga𝗒 == 𝒕𝙧ù𝑚𝒕𝙧u𝗒ệ𝓷.V𝓷 ==
Nhưng dù ông ta lái nhanh cỡ nào thì đám mây đó luôn ở phía trên đầu xe của ông ta, bám theo không tha. Ầm một tiếng, tia sét đánh bên mạn phải của xe, thủng một lỗ lớn.
Trên đường rất ít xe, nhưng vẫn có vài chiếc. Tài xế ngạc nhiên vì tia sét đó, lần lượt dừng lại xuống xe, ngẩng đầu nhìn trời. Nhìn thấy cảnh này thì mở mang tầm mắt, chiếc xe phía trước trâu bò quá. Đúng là nguy hiểm mà!
Chiếc xe đó lách qua phải thì một tia sét lập tức giáng xuống bên phải, bất đắc dĩ lạng qua trái thì một tia sét khác giáng xuống. Dù sao thì cũng nhắm chuẩn vào chiếc xe đó, còn những chiếc xe khác thì không bị ảnh hưởng chút nào.
Chiếc xe trắng đó lái đi bao xa thì ven đường sẽ có bấy nhiêu xe dừng lại nhìn, thậm chí còn có người không sợ chết mà giơ điện thoại lên quay lại hết toàn bộ cảnh tượng này. Khoảnh khắc đăng lên mạng, lượng truy cập lập tức vượt mức mười nghìn. Cũng có người đi đường tốt bụng, báo cảnh sát giúp. Chỉ là đợi đến lúc cảnh sát đến thì chiếc xe đó đã bị sét đánh không nhận ra nổi màu sắc ban đầu nữa, thân xe cháy đen bốc khói.
Khó khăn lắm mới mở được cửa xe, lôi người trong xe ra ngoài rồi đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vẫn không cứu được, chết ngay trên bàn phẫu thuật.
Hiện tượng lạ này đã dấy lên sự quan tâm lớn trong xã hội, nhất là khi kết hợp với đoạn video trên mạng, nói kiểu gì cũng có, lan truyền huyền diệu khó mà giải thích.
Ai cũng nói người bị sét đuổi theo đánh chắc chắn là làm rất nhiều việc xấu, nếu không, sao trên đường còn mấy chiếc xe nữa mà người ta chẳng sao, chỉ mỗi ông ta bị đánh chết? Xem ra con người vẫn nên làm nhiều việc tốt vào, người làm trời nhìn thấy hết, cẩn thận trời giáng sấm sét!
Sau khi chuyện này lan truyền rộng rãi trên mạng, các vụ án xã hội giảm mạnh trong một khoảng thời gian dài, ngay cả những nơi nghèo khổ, bình thường an ninh trật tự kém, thường xuyên xảy ra trộm cắp cũng giảm rất nhiều vụ trộm cắp.
Thấy hiệu quả xã hội giáo dục nổi bật, chính phủ cũng không nhấn mạnh đây là mê tín, chỉ đăng một bài weibo phổ cập, giải thích đây là hiện tượng tự nhiên. Về phần tin hay không thì đó là chuyện của mọi người.
Mà sau khi Lưu Chí lái xe chạy đi, Nguyễn Nhuyễn cũng mặc kệ, dứt khoát gọi báo cảnh sát. Mấy tên côn đó bị tia sét dọa cho ngây người không chạy trốn nữa, thậm chí sau khi thấy cảnh sát đến thì bật khóc thảm thiết. Sau khi bị đưa đến cục cảnh sát, hỏi gì thì đáp nấy, không dám giấu diếm.
Lục Mạn trả tiền rồi ở nhà đợi tin mà lòng lo lắng. Dù không phải lần đầu cô ta làm chuyện này, nhưng không biết tại sao mà lần này tim đập rất nhanh. Đợi lâu mà không nhận được bức ảnh đã yêu cầu, cô ta hơi hoang mang, đang nghĩ hay là gọi điện thoại hỏi xem sao. Nhưng cô ta còn chưa kịp gọi thì đã có cảnh sát tới nhà, cô ta bị cưỡng chế lên xe cảnh sát trong ánh mắt kinh ngạc của ba Lục và mẹ Lục.
Có xác nhận của mấy tên côn đồ đó và nhật ký liên lạc trên điện thoại, cho dù cô ta muốn ngụy biện thì cũng chẳng có cách nào. Vụ án này điều tra rất thuận lợi, Lục Mạn sẽ phải đối mặt với sự trừng trị của pháp luật.
Cảnh sát phụ trách vụ án này lắc đầu không ngừng, cảm thấy thương tiếc và khó hiểu. Rõ ràng gia đình giàu có, cũng xinh đẹp. Sống cuộc sống cô chủ yên ổn không được sao, cứ phải phạm pháp. Để tranh giành một người đàn ông mà đi hại một cô gái vô tội khác, thủ đoạn này quá bỉ ổi, cũng khiến người khác xem thường.
May mà cô gái đó tốt số, được một tia sét cứu, nghĩ lại vẫn thấy ảo diệu.
Sau khi họp hơn một tiếng xong, nhìn thấy tin đó trong điện thoại, Thẩm Ân lo lắng, lập tức gọi cho Nguyễn Nhuyễn. Biết cô không sao và đang ở cục cảnh sát lấy lời khai anh mới thở phào nhẹ nhõm, cầm chìa khóa xe đến cục cảnh sát đón cô.
Bị lúm đồng tiền của cô gái hay quên chọc giận, Thẩm Ân lạnh mặt cả một tuần, không cho cô gái lên giường anh, cũng từ chối sự gần gũi của cô. Anh không nấu cơm, nhìn cô gái đau khổ ăn đồ ăn ngoài vài ngày.
Sau khi cô gái bảo đảm năm lần bảy lượt rằng chắc chắn sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa thì sắc mặt Thẩm Ân mới tốt hơn, dạy dỗ cô vài câu rồi vẫn không đành lòng để cô ăn đồ ăn ngoài nữa, anh xắn tay áo vào bếp nấu một bữa ngon.
Vào ngày lễ tình nhân của năm tới, Thẩm Ân cầu hôn Nguyễn Nhuyễn. Hai người tổ chức lễ cưới rất lớn khiến vô số phụ nữ ngưỡng mộ. Nhưng cả hai không đăng ký kết hôn vì Nguyễn Nhuyễn không có hộ khẩu, hôn nhân của hai người cũng không được pháp luật công nhận.
Thực ra Nguyễn Nhuyễn không để ý, Thẩm Ân rất tốt với cô, cho dù không có hai tờ giấy đó thì họ vẫn sống rất vui vẻ.
“Nhìn gì mà thất thần thế?” Kết hôn đã hơn một năm, Thẩm Ân toát ra sự chín chắn và khôn ngoan mà đàn ông tuổi này nên có. Chỉ có điều đứng trước tiểu tinh quái của anh, thỉnh thoảng anh vẫn như một tên nhóc non nớt, làm ra những hành động rất trẻ con.
Anh ôm cô gái ngồi trên đùi mình, thò đầu muốn xem nội dung trên màn hình điện thoại của cô nhưng ánh sáng màn hình tắt rồi, cô gái hôn lên môi anh, lần đầu thể hiện nhiệt tình và thiết tha của mình.
Ôm eo cô gái đi vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa phòng lại. Một hai tiếng sau, tiếng thở dốc từ cửa phòng đóng chặt mới dần dừng lại. Cô gái với gương mặt ửng đỏ, trán rịn lớp mồ hôi, bàn tay còn đang ôm eo người đàn ông.
Cô đang nghĩ đến một tin mà cô vừa đọc được, nói là một cô gái bị chồng của mình bạo hành, lý do là cô ấy mang thai con của người đàn ông khác.
Sau khi cô gái đó tốt nghiệp đại học thì xem mắt và quen người chồng hiện tại, hai người nhanh chóng kết hôn. Vốn dĩ mang thai là chuyện tốt, nhưng điều tồi tệ là mấy tháng đó chồng cô gái đi công tác, hoàn toàn không ngủ với cô gái. Đứa bé này đến quá kỳ lạ, muốn giấu cũng không được. Dưới sự gặng hỏi của chồng, cô gái chỉ đành nói thật mọi chuyện.
Một ngày nào đó lúc học đại học, cô gái về ký túc xá muộn, đi đường tắt qua một con hẻm nhưng bị mấy người đàn ông say rượu cưỡng hiếp. Lúc đó cô gái rất sợ hãi, hoàn toàn không dám báo cảnh sát, cũng không dám nói chuyện này với ai. Về sau cô gái phát hiện mình mang thai, nói dối người nhà là bị bệnh, cần một khoản tiền để chữa bệnh nhưng thực ra là để làm phẫu thuật phá thai.
Cô gái cố gắng tiết kiệm tiền, đến một phòng khám nhỏ không chính quy. Phẫu thuật xong nhưng cũng tổn thương đến tử cung, rất khó để có thai tiếp. Chuyện bị cưỡng hiếp rồi phá thai đã đả kích cô gái, việc học cũng xuống dốc không phanh, nhận bằng tốt nghiệp xong thì không học chuyên sâu nữa. Tốt nghiệp rồi lập tức kết hôn, chồng là một nhân viên của công ty cho vay trực tuyến.
Kết hôn xong họ chuyển nhà một lần, không ngờ khoảng thời gian chồng đi công tác, cô gái lại gặp phải mấy người đàn ông đã tạo ám ảnh tâm lý cho mình. Rõ ràng mấy người đó nhận ra cô gái, còn theo đến tận cửa nhà cô gái. Không có gì bất ngờ khi cô gái lần nữa gặp phải chuyện như xưa.
Cô gái không muốn đứa trẻ này, nhưng bác sĩ nói nếu lần này bỏ nữa thì tương lai gần như không thể sinh con. Cô gái không muốn bị cướp đi quyền làm mẹ, thế nên chỉ có thể lựa chọn nói thật với chồng.
Chồng cô gái cũng là một người nóng tính, biết được đầu đuôi sự việc thì lập tức ra tay với cô gái. Trong quá trình xô đẩy và ẩu đả, đứa bé vẫn ra đi, đời này cô gái không thể làm mẹ được nữa.
Lúc nhìn thấy tin này trên mạng, Nguyễn Nhuyễn hơi thổn thức, tâm trạng cũng rất phức tạp. Vì cô gái đó là một trong những đương sự mà cô nhìn thấy trong mơ, là cô gái được Thẩm Ân cứu nhưng lại không đứng ra nói một câu nào khi đối diện với cái chết của anh.
Lờ mờ cảm thấy cơn ác mộng mình mơ thấy có lẽ chỉ là một giấc mơ, Nguyễn Nhuyễn thở dài, không hiểu ra sao. Nhưng cô rất rõ, Thẩm Ân sẽ không trở thành dáng vẻ như trong mơ, bên cạnh anh có cô.
“Thẩm Ân, mau dậy đi. Chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?” Sáng sớm, cô gái tinh thần phấn chấn cọ bàn chân trắng nõn lên bắp chân người đàn ông, còn vuốt ve tai anh, muốn gọi anh dậy.
Hôm qua giày vò đến muộn mới ngủ, Thẩm Ân từ từ mở mắt, cười nói: “Có tinh thần vậy? Xem ra tối qua anh vẫn chưa cố gắng hết sức.”
Gương mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ, Nguyễn Nhuyễn ‘xùy’ một tiếng, kéo tay anh ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Đang nói việc chính.”
“Yêu tinh bồ câu đưa em ra núi dạo chơi đủ rồi, vốn dĩ muốn hỏi em có muốn cùng quay về núi không. Sau khi biết được em kết hôn với con người, nó nói em có thể tới tổ chức đặc biệt để nhận giấy tờ tùy thân. Chỉ cần có giấy tờ tùy thân thì chúng ta có thể đăng ký kết hôn rồi.”
“Thật à?” Thẩm Ân lập tức hết buồn ngủ.
“Thật. Nghe nói tổ chức đặc biệt là do đại yêu đương thời và chính phủ cùng thành lập, để duy trì sự ổn định của xã hội, có thể cấp giấy tờ tùy thân cho tiểu yêu tinh có đạo đức phẩm chất tốt. Có cái này thì sẽ có thân phận trong xã hội loài người, không cần phải ở chui nữa.”
Thẩm Ân vừa nghe thế thì vẻ mặt còn kích động hơn cả Nguyễn Nhuyễn, anh trở mình xuống giường, đi kiểm tra chuyện liên quan đến tổ chức đặc biệt, thật sự thu thập được một số tài liệu.
Mất nửa tháng giấy tờ tùy thân của Nguyễn Nhuyễn mới được duyệt, hôm đó hai người đến cục dân chính ngay trước khi nhân viên tan ca.
Cầm cuốn sổ màu đỏ mới tinh vừa ra lò, khóe miệng Thẩm Ân không khỏi cong lên. Anh lập tức chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè đã mấy trăm năm chưa có một bài đăng nào.
Anh nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
“Bây giờ chúng ta là vợ chồng có danh phận rồi, quãng đời còn lại mong cô Thẩm chỉ giáo nhiều hơn.”
Ánh chiều tà soi lên gò má thiếu nữ phớt hồng, cô cười cong đôi mắt hạnh, ngọt ngào nói: “Quãng đời còn lại anh Thẩm phải yêu thương em hơn đấy.”
Bóng hai người trên mặt đất bị kéo dài ra, giao vào nhau, thân mật chẳng chút kẽ hở.